← Ch.0631 | Ch.0633 → |
Không có bất kỳ lời nói thừa thải nào cả, Lục Cuồng liền trực tiếp với Tam đương gia, hai người đều là nhân vật cấp bậc cự kình, mỗi một chiêu đều kinh thế hãi tục, sơn băng địa liệt.
Tam đương gia bay thấp đến đỉnh một tòa vân phong xa xa, Lục Cuồng theo sát phía sau, một quyền đánh sập cả vân phong, chiến lực quả thực vô cùng bưu hãn, Thương Khung cũng phải chấn động.
- Ha ha! Công pháp mà Phong gia tu luyện thật sự quá thấp rồi, cái gọi là Đại Phong Kình chẳng qua chỉ là đê cấp công pháp mà thôi, mặc dù tu luyện đến cảnh giới cự kình, chiến lực cũng còn xa mới sánh được với cự kình Sâm La Điện ta.
Lục Cuồng một chưởng đánh ra, trên bàn tay Long Hổ âm thanh chấn động một mảnh, lại có hãi tòa núi lớn bị ảnh hưởng, nhanh chóng sụp đổ, biến thành đất bằng.
Tu vị của hắn quả thật khủng bố, cũng đã sắp lọt vào hàng ngũ siêu cấp cự kình rồi, dao bầu của Tam đương gia bị chưởng ấn chấn vỡ, khiến hắn càng đánh càng cuồng, sức chiến đấu tăng lên cực nhanh.
- Phong gia hôm nay nhất định phải diệt tộc, nam bán làm nô lệ, nữ bán làm kỹ nữ, người dám can đảm tạo phản, giết không tha.
Một cự kình khác của Sâm La Điện đệ thất điện giết ra.
Sâm La Điện đệ thất điện muốn tốc chiến tốc thắng, hợp lực lượng hai cự kình trấn giết Tam đương gia.
Phong Phi Vân trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nhìn thoáng qua gia chủ đời thứ nhất, lão gia hỏa này vì sao còn chưa ra tay?
Gia chủ Phong gia đời thứ nhất ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bầu trời phương nam, Phong Phi Vân theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy có một con bạch miêu cực lớn bay trên Thiên Mạc, trên lưng bạch miêu còn ngồi một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, không phải Tiểu Tà Ma thì ai nữa.
Nhưng chân chính khiến Phong Phi Vân giật mình lại là nam tử tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn bên cạnh Tiểu Tà Ma, hắn mặc bạch khải, muôn đời không gỉ, trên lưng khoát áo choàng đỏ tàn phá, tựa như một mặt thần kỳ rách nát vậy.
Trên áo giáp màu trắng khảm nạm lấy một phương khiên tròn, trên đó còn có một chữ "Phong" cực lớn.
Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như thanh tùng lơ lửng giữa không trung, hai mắt tĩnh mịch tựa như hai mảnh vũ trụ, si ngốc nhìn qua mảnh dãy núi này.
- Phong Si!
Phong Phi Vân nhịn không được nói.
Tiểu Tà Ma vậy mà dẫn Phong Si từ Bán Đạp Sơn đến đây, nhìn xem tiểu nha đầu này hẳn là vào lúc gia tộc tồn vong nên mới dẫn nhân vật thần thoại Phong gia trở về.
Phong Si tuy rằng đã chết đi hơn một nghìn năm, nhưng chiến lực vô cùng, ở Bán Đạp Sơn, hắn dùng lực lượng một người dọa sợ cự kình Tử Minh thi động và Sâm La Điện không dám nhúc nhích.
Cổ khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn phu phải khiếp sợ kia đến giờ Phong Phi Vân vẫn còn ký ức mới mẻ.
Lúc này có trò hay để nhìn rồi, mấy người cường đại nhất Phong gia đều trở về rồi, Sâm La Điện đệ thất điện lần này không trả một cái giá lớn thảm trọng thì đoán chừng không thể ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa được.
Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng Miêu Miêu, đôi sáng tỏ tựa như ngôi sao tìm kiếm trong đám người, cuối cùng rốt cuộc tìm được Phong Phi Vân, bờ môi phấn hồng lập tức có nhếch lên, không biết trong lòng của nàng lại đánh chủ ý xấu xa gì nữa.
Mà Phong Si ở cạnh nàng thì lại nhu một cỗ thạch điêu vẫn không nhúc nhích, hai mắt đang nhìn lấy mảnh sơn vực quen thuộc này, nhìn thấy từng tòa ngọn núi sụp đổ, trong ánh mắt không chút thần sắc cũng lộ ra một tia chấn động.
Hắn khoát tay, cứng ngắc vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay bắn ra một đạo bạch sắc ánh sao, bay thẳn đến chân trời.
Trên bầu trời, lập tức truyền đến một tiếng hét thảm.
Một mảnh máu tươi từ trên bầu trời phiêu tán xuống.
Một cánh tay Lục Cuồng bị vừa một đạo tinh mang vừa rồi chém rụng, trên mặt hoảng sợ từ trong tầng mây bay ra, phong bế miệng máu nơi cánh tay, đứng ở vị trí sườn núi nhìn qua nam tử mặc bạch khải trên thiên mạc phía nam.
Tam đương gia và một cự kình khác cũng ngừng lại, không tiếp tục ra tay nữa, đều bị biến cố xuất hiện này dọa cho kinh sợ.
Một đạo tinh mang vừa rồi, tựa như Thiên Đạo Cực Quang, bọn hắn ba vị cự kình đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong đó, căn bản không cách nào chống cự nổi.
Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng bạch miêu, tiếng cười như phong linh, nói:
- Tu sĩ Sâm La Điện đệ thất điện đều nghe cho bổn tiểu thư, đệ nhất cao thủ vô thượng cự kình Phong gia chúng ta trở về rồi, các ngươi đều cút đi, bằng không cả đám đều phải chết!
Tất cả mọi người có một loại cảm giác sờ không được ý nghĩ, dù sao Phong Si đã chết đi hơn một nghìn năm, thời gian trôi qua quá lâu, căn bản không ai nhận ra hắn cả.
Các đại nhân vật của đại tiên môn đứng trên đỉnh ngọn núi trung ưởng, cả đám đều có chút giật mình, ở trong tối tự suy đoán bạch khải nam tử đột nhiên giết ra nà đến cùng là thân phận gì, rõ ràng tùy ý điểm ra một ngón tay liền có thể khiến Lục Cuồng đứt một cánh tay.
Mà ngay cả Tần gia lão tổ, lần này cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, Phong gia làm sao có thể có cường giả đáng sợ như thế, nếu có người mạnh như thế, Phong gia chỉ sợ sớm đã trở thành đệ nhất bá chủ Nam Thái Phủ rồi.
- Hừ, toàn bộ Thần Tấn vương triều vô thượng cự kình không quá một bàn tay, tiểu nha đầu, ngươi hù dọa ai chứ?
Lục Cuồng tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng vẫn chiến ý tràn đầy, hắn không phục, cho rằng đối phương nhờ đánh lén mới đắc thủ, nếu chính diện đánh một trận, hắn chưa chắc sẽ thua.
Tiểu Tà Ma nắm lấy nắm đấm, trên khuôn mặt tuyệt xinh đẹp tức giận, tựa như một con gà mái nhỏ, nói:
- Ta là nữ hài nhi nghe lời, ta không gạt người đâu!
Lục Cuồng hừ lạnh một tiếng, tế ra một huyết sắc thạch ma, hai mảnh thạch ma cao tới trăm trượng hợp với một cây trục Thanh Đồng, thạch ma chuyển động, "Ông ông", âm thanh chói tai.
Đây là một kiện Linh Khí!
Lục Cuồng cũng biết lực lượng Phong Si vô cùng cường hãn, cho nên không dám có chút khinh thường, trực tiếp tế ra Linh Khí, nhưng thần sắc Phong Si vẫn ngốc trệ như trước, vẫn không nhúc nhích, hằng cổ không thay đổi.
Lục Cuồng phẫn không thôi, cho rằng Phong Si đây là đang coi rẻ hắn, liền toàn lực đánh thạch ma ra ngoài, bầu trời chung quanh đều sấm sét vang dội, khí thế bàng bạc tới cực điểm, tựa như Lôi Thần đang tức giận.
Ầm ầm!
Phong Si duỗi ra một tay, hời hợt sờ một cái, thạch ma cao trăm trượng liền vỡ vụn ra, rơi trên mặt đất, ném ra bảy, tám cái hố to.
Vậy mà tay không bóp nát một kiện Linh Khí.
Quá kinh khủng, Lục Cuồng sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cảm giác không ổn, quay đầu bỏ chạy...
Oanh!
Một bàn tay ấn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập hắn vào lòng đất, nghiền ép thành bùn máu.
Phong Si thu tay về, lại hằng cổ bất động đứng ở nơi đó, như một khối phong bi bất hủ trong gió, bất động, trọn đời trường tồn.
Toàn trường đều sợ hãi, không cách nào bình tĩnh được nữa.
← Ch. 0631 | Ch. 0633 → |