← Ch.0715 | Ch.0717 → |
- Thấm Tâm sơn trang là nơi nào? Chẳng lẽ có thể ngăn cản được Bắc Minh Phá Thiên sao?
Phong Phi Vân nói.
- Tô Quân và Kỷ Vân Vân hiện tại đang ở nơi đó, các ngươi là bạn tốt đã lâu không gặp nhau, đi ở với nhau vài ngày cũng tốt.
Thiên Toán thư sinh nói ra.
Phong Phi Vân giật mình, cười nói:
- Ta thật sự nên đi quấy rầy bọn họ thôi.
Trong thế hệ trẻ người có thể chống lại Bắc Minh Phá Thiên chỉ đếm được trên một bàn tay, nhưng mà Tô Quân là một trong số đó.
Cả Thần Tấn vương triều, nam nhân ngủ với nữ nhân nhiều nhất, mê đảo nhiều nữ nhân chủ động đưa tới cửa chủ động ngủ với hắn nhiều nhất, nam nhân này tuyệt đối không phải Phong Phi Vân, mà là Vô Hà công tử Tô Quân.
Cả Thấm Tâm sơn trang gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, có hơn trăm tỳ nữ và gia đinh đang hoạt động trong vườn hoa, bên cạnh vườn hoa còn gieo trồng ngọc trúc tím, còn có nhiều thứ khác...
Tô Quân lúc này an vị dưới một lương đình bên cạnh ngọc trúc, đang chậm rãi rót một ly trà lài đưa cho Phong Phi Vân, nói:
- Diêm vương hủ huyết không thể lấy mạng của ngươi, xem ra thiên hạ này không ai có thể giết ngươi được.
Hai mắt Tô Quân hiện tại vẫn mê mang, ánh mắt trống rỗng, nhưng mà nụ cười trên mặt rất thật.
Phong Phi Vân tiếp nhận trà của hắn, lại không có uống, nói:
- Vậy cũng không nhất định, ta không phải đang tới đây đào mạng hay sao?
Tô Quân nhắm mắt ngửi ngửi, sau đó cười nói:
- Ngươi chọc nữ nhân, hơn nữa còn chọc nữ nhân có địa vị cực cao.
Sắc mặt Phong Phi Vân mất tự nhiên, đứng dậy, nói:
- Bắc Minh Phá Thiên có thể tính là nữ nhân sao?
- Ta không nói Bắc Minh Phá Thiên, mà là bạch lam hương hoa trên người của ngươi!
Tô Quân cười nói.
Phong Phi Vân kéo vạt áo lên ngửi ngửi, hắn nhớ trước khi đi tới Thấm Tâm sơn trang đã đi vào khách sạn tắm ba lần, còn thay một bộ quần áo mới, chẳng lẽ Kỷ Linh Xuân lưu lại hương vị trên người của hắn cũng bị Tô Quân ngửi được sao?
- Lỗ mũi của ngươi đúng là lợi hại, nói thật ra sở dĩ ta trốn tới đây, cũng không phải trốn Bắc Minh Phá Thiên, mà là trốn một nữ nhân!
Phong Phi Vân buồn vô cớ.
Phong Phi Vân tự nhiên không sợ Bắc Minh Phá Thiên, tuy tu vị Bắc Minh Phá Thiên rất cường đại, nhưng mà chưa đạt tới mức khiến Phong Phi Vân phải đào mạng, Phong Phi Vân chính thức cố kỵ chính là Kỷ Linh Xuân.
Cho nên hắn mới đi tới chỗ Tô Quân.
Tô Quân thở dài, nói:
- Thiên Toán thư sinh đã nói với ta.
- Hắn nói cái gì với ngươi?
Tim Phong Phi Vân đập mạnh.
Tô Quân nói:
- Hắn nói với ta, tối qua ngươi đi Nam Thiên Tự gặp một nữ nhân, tới sáng ngày thứ hai ngươi mới rời đi.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, trên trán đổ mồ hôi như mưa, quả nhiên vẫn bại lộ.
Thần đô là nơi nào chứ, đây chính là địa bàn của Tấn đế, mà ngay cả Thiên Toán thư sinh cũng biết tối qua mình làm những gì, huống chi là Tấn đế chính là đệ nhất nhân của cả Thần Tấn vương triều chứ? Có gì giấu được hắn đây?
Hôm nay Thiên Toán thư sinh ở trên đường cái không có vạch trần chuyện này, đoán chừng không muốn hù Phong Phi Vân sợ, dù sao loại chuyện phải chết này, vẫn nên từ miệng bạn tốt nhất của Phong Phi Vân nói ra thì hơn.
Mặc dù tâm trí Phong Phi Vân kiên định, nhưng mà không thể giữ nổi bình tĩnh, dù sao Tấn đế đội nón xanh chứ không phải kẻ nào khác.
Tô Quân vẫn trấn định như trước, lại hớp vài ngụm trà lài, nói:
- Ngươi không cần khẩn trương như vậy, đêm qua rất nhiều người biết ngươi bị dụ dỗ, những người này đã liên thủ che dấu thiên cơ cho ngươi, vặn vẹo sự thật, che chắn thánh thính và thánh mục trong nội cung.
- Khó trách ngươi vẫn bình tĩnh uống trà như thế.
Phong Phi Vân hít sâu vài hơi, sau đó ngồi xuống, lúc này cũng cầm chén trà lên phẩn vài ngụm, nói:
- Rốt cuộc đêm qua là ai giúp ta?
Tô Quân ngưng trọng nói:
- Ta cũng không quá rõ ràng, ngay cả Thiên Toán thư sinh nói có bốn phương thế lực ra tay, nhưng mà tuyệt đối không chỉ có bốn thế lực ra tay đâu, có ít người là vì sớm có chuẩn bị, mà có một ít người là bị ngươi bức bách phải như thế.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ai bị bức bách thế?
- Ví dụ như Bắc Minh phiệt Bắc Minh Mặc Thủ.
Tô Quân cười nói.
- Hắn giúp ta sao?
Thiếu chút nữa Phong Phi Vân cười to lên.
Tô Quân nói:
- Bắc Minh lão hồ ly này hận ngươi chết sớm một chút, nhưng mà phương pháp chết phải do hắn quyết định, thần đô vẫn không thể loạn, chuyện tối hôm qua nếu như để vị trong nội cung biết được, sẽ quấy rầy bố trí của Bắc Minh lão hồ ly này, hắn tự nhiên không thể nhìn ngươi chết vào đêm qua.
- Hắn làm thế chẳng khác gì khi quân nha?
Phong Phi Vân cười nói.
- Cho nên mới nói hắn bị bức bách, bị ngươi lôi xuống nước.
Tô Quân nói.
Thế cục thần đô vô cùng vi diệu, rất nhiều đại nhân vật đang bố cục, nơi này có rất nhiều quân cờ trọng yếu, những quân cờ này phải dựa theo bố cục của bọn họ mà đi, một khi con cờ rời khỏi con đường sẽ động tới cả bố cục, cả bố cục đều rối loạn theo.
Mà Phong Phi Vân là con cờ trọng yếu.
Buổi tối hôm qua, thần đô có thể nói sóng ngầm mãnh liệt, rất nhiều đại nhân vật không thể chìm vào giấc ngủ, nếu không phải bọn họ liên thủ âm thầm che chắn thiên cơ, điều khiển sự thật, cả ván cờ sẽ sụp đổ, có thể nói tối hôm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa.
Đây chính là những người đánh cờ, những người này bình thường đều giấu bên ngoài bàn cờ, sẽ không chính thức tự mình động thủ.
Cả Thần Tấn vương triều, người đánh cờ lớn nhất vẫn là Tấn đế, đêm qua có nhiều người đánh cờ liên thủ với nhau mới có thể che chắn sự thật và thiên cơ với Tấn đế, loại tình huống này rất khó xuất hiện lần thứ hai, bởi vì mỗi người đánh cờ cũng phải tranh đấu với nhau.
Phong Phi Vân hiếu kỳ cười nói:
- Còn có người nào ra tay?
- Đêm qua Hoa thần phi tu luyện Thái Thượng Tẩy Tủy Kinh tẩu hỏa nhập ma, Tấn đế trắng đêm ở tại tẩm cung Hoa thần phi.
Tô Quân nói.
Không cần nói quá rõ ràng, Phong Phi Vân biết rõ Hoa thần phi đêm qua chỉ sợ cũng là một trong những người ra tay, phân tán một phần giác quan của Tấn đế.
Phong Phi Vân phát hiện thứ mình biết rõ quá ít, lúc này hỏi:
- Hoa thần phi là người phương nào?
- Mẹ đẻ La Phù công chúa.
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân giật mình gật đầu, thế lực tổng thể thần đô cũng quá lớn, rất nhiều người bị liên lụy trong đó.
- Chuyện đêm qua tuyệt đối là Kỷ Linh Xuân cố ý bố trí, dụ dỗ rất nhiều người vào.
Bên ngoài Thấm Tâm sơn trang có tiếng ồn ào.
Bắc Minh Phá Thiên cưỡi hồng lộc vác theo thanh cự kiếm to như núi trên lưng, mang theo mười một tuấn kiệt trẻ tuổi giết tới bên ngoài Thấm Tâm sơn trang.
Sát khí trên người Bắc Minh Phá Thiên cách hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy được, trên đỉnh đầu còn có một đám mây đe lơ lửng, những nơi đi qua trên mặt đất có vết vỡ vụn như mạng nhện.
← Ch. 0715 | Ch. 0717 → |