← Ch.0766 | Ch.0768 → |
Nam Cung Hồng Nhan trong lòng vui thích, tất cả tức giận đều bị vứt khỏi óc, nhẹ nhàng dựa thân thể mềm mại vào lồng ngực Phong Phi Vân, nhắm đôi mắt đẹp lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung.
Đôi mắt của nàng giống như hổ phách trong linh tuyền, nhu hòa, mỹ diệu, tiên linh, ẩn tình... Phong Phi Vân tiếp tục nói:
- Ta và Nguyệt công chúa tuy rằng đính hôn, nhưng cách thời gian thành hôn vẫn còn hơn một năm, trong vòng một năm Thần Tấn vương triều tất nhiên sẽ phát sinh đại biến, đến lúc đó ta có còn làm Thần Vương hay không vẫn chưa biết, cho nên...
- Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đấy, trong hồng trần có Phong Phi Vân, nhất định sẽ có Nam Cung Hồng Nhan, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cũng không vứt bỏ, chân trời góc biển, vĩnh viễn luôn theo.
Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói.
- Hồng Nhan nhi.
Phong Phi Vân chăm chú ôm lấy nàng, cưng chiều vuốt ve vai thơm của nàng, giờ khắc này, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, hồn nhiên quên mất trong cung điện vẫn còn một nữ nhân khác.
Một nữ nhân khác, trong bóng đêm, yên lặng rơi lệ.
Gió lạnh theo khe cửa sổ thôi, khăn che mặt trên mặt Nam Cung Hồng Nhan bị thổi bay, lộ ra cái căm ôn nhu động lòng người, lanh lảnh và bóng loáng, hướng lên, chính là một bờ môi óng ánh sáng long lanh, tinh hồng như chu ngọc, thiên hạ không có bờ môi của ai có thể đẹp hơn của nàng cả.
Môi son như nước, mỹ nhân như ngọc.
Chỉ riêng một góc khuôn mặt đã khiến người rung động như tiên nữ, đây cũng là lần đâu tiên Phong Phi Vân thấy được đôi môi, cái cằm... của nàng Ánh trăng, lộ ra trên mái ngói cung điện, rơi vãi xuống dưới, rơi vào trên khuôn mặt nàng, khiến gương mặt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ của nàng ánh lên, dưới ánh trăng như ẩn như hiện, đẹp đến mức khiến người hít thở không thông.
Tay Phong Phi Vân không kìm được men lên vành tai nàng, tay đặt giữa mái tóc nàng, vén lên một góc khăn che mặt, ngửi ngửi làn gió thơm như hoa tường vi, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi đào mật của nàng, một cổ dòng điện đánh úp vào trong óc hai người, phát ra run rẩy đến từ tận linh hồn.
Chuyện đẹp nhất, lãng mạn nhất trên đời này không gì có thể sánh được với cùng nữ tử mình thích lẳng lặng ôm nhau, lẳng lặng hôn nhau, Thiên Băng Địa Liệt, cũng chỉ như cơn gió thoảng qua.
Thật lâu về sau, rời môi.
Đầu lưỡi Phong Phi Vân nhẹ liếm trên bờ môi, dư hương rải rác, trong veo như nếm mật vậy.
- Không tốt.
Sắc mặt Phong Phi Vân đột nhiên biến đổi, nghĩ tới Dạ Tiêu Tương còn ỏ trong tòa cung điện này, nếu nàng thấy được mình và Nam Cung Hồng Nhan ở chỗ này ôm hôn nhau, vậy thì sao mà chịu nổi.
Nam Cung Hồng Nhan tự nhiên đã sớm đoán được, là Dạ Tiêu Tương ở sau lưng giúp đỡ Phong Phi Vân, như vậy Dạ Tiêu Tương nhất định đang ở trong tòa cung điện này.
Nàng vừa rồi cũng quá vong ngã, hoàn toàn quên mất việc này, thẳng đến khi Phong Phi Vân hô lên một tiếng không tốt mới thanh tỉnh lại.
- Dạ tỷ tỷ...
Nam Cung Hồng Nhan vội vàng giãy dụa khỏi ngực Phong Phi Vân, lạnh lùng trừng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân hăng hái ở trong cung điện tìm một lần, lại không phát hiện ra thân ảnh Dạ Tiêu Tương, nàng đã rời đi rồi.
Cũng đúng, Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan thân mật với nhau như vậy, sao nàng có thể ở lại được nữa, đó không phải là tự tìm khổ sao?
Chủ yếu nhất là nàng vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đến Tuyệt Sắc Lâu tìm nàng, nhưng vừa rồi khi Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan vào trong ngực nàng mới phát hiện ra, thì ra đều là tự mình đa tình, Phong Phi Vân không phải đến tìm nàng, mà là đến tìm Nam Cung Hồng Nhan.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một đồ ngốc tự mình đa tình.
Nàng chính là một người dư thừa, vậy thì nàng còn ở lại đây làm gì nữa.
- Nguy rồi, tu sĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu nhất định đều đang tìm nàng, nàng một khi ra khỏi Tuyệt Sắc Lâu, nhất định sẽ bị bắt lại, lần nữa mang về Tuyệt Sắc Lâu.
Trong lòng Phong Phi Vân có chút tự trách.
- Còn không mau tìm lại nàng, nàng một mình rời đi quá mức nguy hiểm.
Trên người Nam Cung Hồng Nhan bùng lên hỏa diễm, muốn trùng thiên mà đi.
- Ngươi không thể đi, ngươi đi, cho dù tìm được nàng, nàng cũng không có khả năng trở về, giao cho ta đi.
Phong Phi Vân đặt tay lên người Nam Cung Hồng Nhan, trong đôi mắt mang theo một cổ thần sắc kiên nghị, nói:
- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang nàng hoàn hảo trở về.
Phong Phi Vân chân đạp Luân Hồi, từ lỗ thủng trên cung điện xông bay ra ngoài, bốn mươi đạo thần thức thả ra, bao trùm một mảng lớn thành vực, bay thẳng xa xa, biến thành một đạo lưu quang.
Long Thương Nguyệt đứng trên cung điện, trông thấy đạo lưu quang trong trời đêm kia, trong tinh mâu hiện lên một tia suy tư:
- Phong Phi Vân, vội vã chạy đi đâu không biết.
Nàng cũng lập tức triển khai thân pháp, như quỷ mị, dung nhập vào màn đêm, đuổi theo.
Trên cổ đạo, chồng chất một tầng tuyết đọng dày đặc, cuồng phong thổi tới, "Ô ô" rung động, bông tuyết tựa như sợi bông bay khắp đầy trời.
Trời lạnh như vậy, coi như là sắt thép cũng bị đóng băng nứt vỡ ra mặc dù là Tu tiên giả cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài.
Nhưng giờ phút này trên đường phố lại có một bóng người đang chạy, mỗi khi chạy được một đoạn đều ngã sấp xuống một lần, cũng không phải là vì tu vị của nàng quá thấp, cũng không phải nàng chạy trốn quá gấp, mà là lòng của nàng quá rối loạn, lòng rối loạn, bộ pháp tự nhiên cũng theo đó rối loạn.
- Ngươi có tư cách gì mà khóc, ngươi vốn ngay cả tư cách khóc lóc cũng không có.
Dạ Tiêu Tương nói không khóc, nhưng nước mắt trong mắt lại không nghe theo nàng sai sử, tràn ra nhanh hơn bất cứ lúc nào khác.
Hai tay nàng nắm lấy váy, linh khí trong thân thể cũng đã hao hết, nhưng nàng vẫn chạy, căn bản không dừng bước lại.
Thật giống như ngày đó bị Phong Phi Vân bắt được, nàng lúc nào cũng không quên chạy trốn, chạy ra một con đường thuộc về mình, một con đường tự do, vô câu vô thúc.
Nhưng hôm nay, nàng lại đang lẩn trốn, mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang chạy đi đâu.
Thẳng đến cuối cùng, nàng đã mệt mỏi không chịu nổi, ngã xuống trong đống tuyết, chật vật không chịu nổi, tựa như một ăn mày đáng thương bên đường, thậm chí còn đáng thương hơn cả bọn hắn.
Đát đát.
Tiếng bước chân lại vang lên bên tai nàng.
- Tiêu Tương, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, theo chúng ta quay lại Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đi.
Một bà lão chống quải trượng một bên ho khan, một bên từ cuối ngã tư đường đi tới, nàng tóc trắng xoá, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt kia lại âm tàn đến cực điểm.
Xương gò má nàng nhô lên, nhiều nếp nhăn trên mặt lõm xuống, ánh mắt của nàng lõm sâu, mặc dù chỉ đứng ở đó nhưng lại mang đến cho người một loại áp bách cực lớn.
Dạ Tiêu Tương nghe thấy thanh âm bà lão, thân thể liền không kìm được run rẩy thoáng một phát, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xem bà lão kia, cắn môi, sợ hãi lắc đầu,
- Tần... Tần di, ta không muốn trở về đâu.
← Ch. 0766 | Ch. 0768 → |