← Ch.0796 | Ch.0798 → |
Bắc Minh Mặc Thủ xem ra đối phó Phong Phi Vân loại trẻ con chưa mọc đủ lông này là chuyện quá dễ dàng.
- Khải tấu Tấn đế, thần cũng có chuyện cần nói.
Phong Phi Vân nói.
- Chuyện gì?
Tấn đế thản nhiên nói.
Phong Phi Vân khí thế hùng hồn nói:
- Thần muốn đánh người.
Lời này vừa nói ra, cả triều xôn xao.
Rất nhiều người càng trực tiếp cười ra tiếng, đặc biệt là hơn mười quan viên muốn định tội Phong Phi Vân, trong lòng càng cười lạnh, cười Phong Phi Vân vô tri.
- Phong Phi Vân, ngươi mặc dù là thần vương, nhưng mà trên triều đình ngươi không được làm càn.
Cửu Môn Đề Đốc quát lớn.
- Vậy sao?
Phong Phi Vân cầm thần vương lệnh ra, nói:
- Tấn đế đời đầu tiên có nói, thần vương giám thị thiên hạ, cầm trong tay thần vương lệnh, trên có thể đánh hôn quân, dưới có thể diệt loạn thần, ta nhìn ngươi lớn lên giống loạn thần, ta có nên đánh ngươi hay không?
- Ngươi...
Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy Phong Phi Vân cầm thần vương lệnh, trong lòng tim đập mạnh vài cái, vội vàng cúi đầu với Tấn đế, nói:
- Thỉnh Tấn đế minh giám, thần tuyệt đối trung tâm với Thần Tấn vương triều, trung với Tấn đế, tuyệt không hai lòng.
Tấn đế vẫn ngồi trên long ỷ cao cao, lạnh nhạt nhìn qua, ai cũng không biết hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Long Thương Nguyệt đứng phía sau Phong Phi Vân, trong tay cầm một cuốn sổ con, nói:
- Căn cứ nhi thần thu thập chứng cớ, Tạ Nghiêu nhậm chức Cửu Môn Đề Đốc hai trăm năm, chung thu lấy hối lộ chín trăm bảy mươi hai miếng linh thạch, các quốc gia, tất cả thành tiến hiến cống phẩm có bốn trăm bảy mươi hai kiện, rơi vào phủ đệ tư nhân của hắn, mỗi một kiện đều là kỳ bảo giá trị liên thành, nhi thần muốn vạch tội Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu ủng binh tự trọng, xem kỷ luật như không, coi rẻ Tấn đế, ăn hối lộ vơ vét của cải, tội đáng tru diệt.
- Còn có chứng cớ?
Tấn đế nói.
- Chứng cớ nằm trong tay nhi thần.
Long Thương Nguyệt cầm sổ con đưa cho đông cung tổng quản.
Sắc mặt Bắc Minh Mặc Thủ không thay đổi, thản nhiên như không.
Thần Tấn vương triều đã lập quốc hơn sáu nghìn năm, vương công quý tộc kiêu xa ngân dật, các đại thần trong thần đô tiền tài như nước, cơ hồ mỗi người đều đang âm thầm vơ vét của cải, cho mình tàng cống bị quân, nhưng mà tất cả mọi người ngầm hiểu với nhau, không có mang nó lên nói trong triều đình.
Cho nên Long Thương Nguyệt muốn thu thập chứng cớ, cũng không phải một việc khó.
Đối với vương triều phàm tục mà nói, đây có lẽ là một tội lớn, nhưng mà đối với Thần Tấn vương triều đất rộng của nhiều, căn cơ thâm hậu mà nói không phải đại sự gì, dù sao mỗi một vị quan to trong triều đình, sau lưng có thế lực lớn chống lưng, động một cái là động toàn thân, mà ngay cả Tấn Yến Kinh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không muốn quản nhiều.
- Chút tội nhỏ này mà muốn giết ta, thật sự là trò trẻ con.
Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu nghĩ thầm trong lòng.
Phong Phi Vân nhìn quét qua mọi người và thái độ của Tấn đế, biết rõ sẽ không định tội Tạ Nghiêu quá lớn, tối đa phạt một ít tài chính mà thôi, vì vậy, hắn đột nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng, làm cho tất cả mọi người giật mình.
- Tốt, ngươi loạn thần tặc tử, hại nước hại dân bại hoại, bổn vương hôm nay không đánh ngươi, sao được xưng tụng là thần vương.
Phong Phi Vân cầm theo thần vương lệnh, nhảy ra khỏi ghế xông về phía Tạ Nghiêu.
Bắc Minh Mặc Thủ cười lạnh trong lòng, thật đúng là một lăng đầu thanh, dám ở trên triều đình lớn tiếng tiếng động lớn xôn xao, xông loạn đi loạn, một điểm cấp bậc lễ nghĩa đều không có.
Cửu Môn Đề Đốc chính là đội ngũ của thái tể, nhưng mà thái tể cũng không sợ hãi Phong Phi Vân dám thực đánh Tạ Nghiêu, hắn cảm thấy Phong Phi Vân không có đảm lượng đó.
- Phong Phi Vân, không có Tấn đế cho phép, ngươi dám rời ghế, đây là tội lớn khi quân.
Cửu Môn Đề Đốc căn bản không sợ Phong Phi Vân, vẫn ưỡn ngực lên.
- Ta đánh loạn thần tặc tử, Tấn đế chỉ khen ngợi bổn vương, vì giang sơn xã tắc làm ra cống hiến.
Phong Phi Vân khoát ống ay áo, cầm theo thần vương lệnh, trực tiếp vung qua.
Phong Phi Vân hoàn toàn không cố kỵ gì ca.
Bành.
Thần vương lệnh nặng nề trực tiếp đánh vào mặt Cửu Mô Đề Đốc đánh hắn bay ra xa xa, xương gò má đều bị cắt đứt, trên mặt đầy máu tươi, từ từ đứng lên.
Cửu Môn Đề Đốc tru lên thảm thiết, kêu lớn:
- Ngươi dám thật đánh ta, Phong Phi Vân tiểu nhi, ngươi chết không yên lành.
- Tốt, rõ ràng dám nguyền rủa thần vương chết không yên lành, quả thực là tội tăng thêm một cấp.
Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra một tia sát ý, linh khí trên cánh tay tụ tập lại, kích phát lực lượng tần vương lệnh đánh xuống.
Cửu Môn Đề Đốc cũng ý thức được mình bị Phong Phi Vân tính toán, ở trên triều đình không được nguyền rủa thần vương, đây chính là tội lớn, nhưng mà hắn không có e ngại gì, tin tưởng thái tể đại nhân tất nhiên sẽ giúp hắn thoát tội danh.
Nhưng mà đúng lúc này, một lực lượng kinh người áp xuống.
Phong Phi Vân làm sao có thể để hắn còn sống chứ.
Không hề dấu hiệu, thần vương lệnh mang theo lực lượng cường đại đánh xuống, ngay cả thái tể cũng không kịp ngăn cản.
Bành.
Cửu Môn Đề Đốc bị Phong Phi Vân dùng thần vương lệnh trấn áp thành huyết vụ trên đất, xương cốt cũng không còn cái nào.
Cả triều đình đều khiếp sợ, mỗi người không nói ra lời, Phong Phi Vân tên đần này dám ở trên triều đình đánh giết quan to, loại chuyện này chưa từng gặp nhiều trong khi khai quốc Thần Tấn vương triều tới nay.
Bắc Minh Mặc Thủ mặt trầm như sắt, năm ngón tay nắm chặt lại.
Phong Phi Vân lườm lườm những người này, sau đó nghênh ngang đi đến dưới ghế rồng, khom người cúi đầu, nói:
- Khởi bẩm Tấn đế, Cửu Môn Đề Đốc Tạ Nghiêu ăn hối lộ trái pháp luật, làm loạn vương triều, bổn đã chấp pháp thay, đánh chết hắn.
Nghe nói như thế, những tên quan viên đứng ra vạch tội Phong Phi Vân đều cảm thấy nội tâm phát lạnh, câm như hến, trong lòng thật sự sợ tên thần vương hung hăng càn quấy này khai đao với bọn họ.
Bắc Minh Mặc Thủ đứng lên, nói:
- Tấn đế, theo vi thần biết Tạ Nghiêu chỉ có chút da lông bệnh ngắn, nhưng cũng tuyệt đối là lương tướng trung thành với chức trách, thần vương đại nhân đang lạm sát kẻ vô tội, huyên náo mỗi người cảm thấy bất an, nếu không nghiêm trị thần vương, chỉ sợ sẽ làm trái tim quan viên băng giá.
Phong Phi Vân nói:
- Nói như vậy chứng cớ Nguyệt công chúa thu thập là giả? Là vu oan hắn?
- Nguyệt công chúa...
Bắc Minh Mặc Thủ nói.
- Thái tể đại nhân vì sao che chở cho tên Cửu Môn Đề Đốc ăn hối lộ trái pháp luật, lừa trên gạt dưới, hẳn là thái tể đại nhân đã sớm biết những hành đông này, cố ý giấu diếm Tấn đế, bao che diệt thần tặc tử.
Phong Phi Vân lại nói.
- Bản công tự nhiên không biết...
Bắc Minh Mặc Thủ nói.
- Bổn vương nghe nói Tạ Nghiêu chính là môn sinh của thái tể đại nhân, thái tể đại nhân che chở hắn cũng hợp lý, pháp lý không ngoài nhân tình nha, nhân chi thường tình (*chuyện bình thường của con người), nhân chi thường tình.
Phong Phi Vân nói.
Bắc Minh Mặc Thủ trước sau vẫn nổi danh công phu miệng lợi thật tốt, hôm nay lại bị Phong Phi Vân nói một câu chắn trở về, đến mức mặt đỏ tới mang tai.
← Ch. 0796 | Ch. 0798 → |