← Ch.0806 | Ch.0808 → |
Ánh mắt Hồng Diệp hoàng lẫm liệt, vung côn sắt tới đánh lên trời cao, nhanh chóng đánh tan Đại Hư Không Ấn, lực trùng kích của Đại Hư Không Ấn làm cho hắn lui ra phía sau một bước.
La Phù công chúa tại Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng xếp hàng thứ nhất, chiến lực mơ hồ còn trên cả Yến Tử Vũ.
Hồng Diệp hoàng tử khen, nói:
- Tu vị của công chúa mạnh hơn đám bất lực kia, bổn hoàng tử không cưới ngươi không được, ha ha.
- Muốn chết.
La Phù công chúa tế ra "Hậu lệnh", điều động lực lượng trong hậu lệnh, toàn lực công kích Hồng Diệp hoàng tử, hư không trên bầu trời không ngừng run rẩy.
Rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đối mặt với lực lượng này áp xuống, không ngừng lui ra phía sau.
Hồng Diệp hoàng tử không chỉ không sợ, ngược lại cười lớn một tiếng, tế ra một kiện tam phẩm linh khí đỉn cấp ngăn cản lực lượng hậu lệnh.
Sâu trong Ngân Câu phiệt, những tu sĩ thế hệ trước tụ tập cùng với nhau, cũng đều tới đại chiến trong quế viên.
- Thần đồ Thần Linh Cung quả nhiên không phải chuyện đùa, chiến lực thật đáng sợ, nếu như hắn phát triển thêm, chắc chắn là một đế vương.
- Hồng Diệp hoàng tử cũng quá kiêu ngạo, quá không đặt tu sĩ Thần Tấn vương triều chúng ta vào trong mắt, nên giáo huấn tiểu bối này mới được.
Một nam tử trung niên mặc kim bào nói ra.
- Lam Thạch lão đệ, một đời trẻ tuổi tranh hùng, cũng nên để người trẻ tuổi giải quyết, bốn lão giả đi theo Hồng Diệp hoàng tử chính là cao thủ của Ngọc Kiền vương triều, hiển nhiên là bảo hộ Hồng Diệp hoàng tử rồi.
- Năm đại vương triều vốn không hợp với nhau, Ngọc Kiền đại đế cố ý phái bốn vị tên này đi theo Hồng Diệp hoàng tử tới thần đô, còn muốn kết hôn với công chúa yêu quý của Tấn đế, đây chính là áp chế nhuệ khí của Tấn đế, làm chuẩn bị cho cuộc chiến đế vương không lâu sau.
- Không chỉ có như thế, hắn còn muốn quét hết mặt mũi của tu sĩ Thần Tấn vương triều chúng ta, dựng lên uy phong của Ngọc Kiền vương triều.
Đông Phương Hàn Lâm chính là phiệt chủ Ngân Câu phiệt, càng là thái phó đương triều, lên tiếng nói:
- Kính Thủy, ngươi đi ra ngoài giao thủ với Hồng Diệp hoàng tử thử xem, thay chỗ cho La Phù công chúa, công chúa nếu có sơ xuất gì ở trong Ngân Câu phiệt chúng ta, như vậy rất khó bàn giao với Tấn đế.
- Vâng, gia gia.
Đông Phương Kính Thủy mặc giáo da màu tráng, trên lưng hất lên tinh hồng sắc áo choàng, trên người ma khí từng sợi, anh khí bức nhân.
Đông Phương Kính Thủy chính là tu sĩ ma đạo song tu, xếp hạng thứ ba trên Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng, vẻn vẹn chỉ sau Lý Tiêu Nam, từ nhỏ không thua một trận nào.
Phong Phi Vân vẫn ngồi cùng Đông Phương Kính Nguyệt trong Lâm Lang Điện, nghe một thị nữ đi tới báo cáo tình hình chiến đấu.
- La Phù công chúa tâm cao khí ngạo, dã tâm bừng bừng, trong lòng ngấp nghé vị trí thái tử, làm sao có thể nguyện ý gả đi Ngọc Kiền vương triều cơ chứ, huống chi Hồng Diệp hoàng tử là man nhân, nàng càng không có khả năng khuất phục.
Phong Phi Vân nói.
- Nhiệm vụ lựa chọn phò mã của La Phù công chúa không phải Tấn đế giao cho ngươi sao?
Đông Phương Kính Nguyệt nói.
- Thế nhưng mà ta giao việc này cho Long Thương Nguyệt xử lý, với tính cách của nàng...
Nội tâm Phong Phi Vân khẽ động, tiếp theo lại nói:
- Nếu như có thể gả La Phù công chúa đến Ngọc Kiền vương triều, như vậy phải xem ý của nàng rồi.
- Lại là tranh giành thái tử.
Đối với thiên tài trẻ tuổi của Thần Tấn vương triều mà nói, tự nhiên đều không muốn nhìn La Phù công chúa gả cho nam nhân vương triều khác, tất cả mọi người sẽ không phục, còn cảm thấy vũ nhục.
Phong Phi Vân ngược lại không có lòng trung thành với Thần Tấn vương triều, nhưng mà hắn hiện tại dù sao cũng là người trong hoàng tộc, đặc biệt là sau khi Tấn đế bế quan, hắn cơ hồ chính là người có địa vị tối cao của Thần Tấn vương triều, nếu hắn không quan tâm tới chuyện này, như vậy nói không qua.
- Ta đi quế viên nhìn một chút.
Phong Phi Vân đứng dậy, rời khỏi Lâm Lang Điện.
- Công chúa điện hạ, ngươi dù sao tuổi còn rất trẻ, nếu ngươi tu luyện thêm hai mươi năm nữa, bổn hoàng tử nhất định không phải đối thủ của ngươi.
Hồng Diệp hoàng tử chiến lực không phải chuyện đùa, tế ra tam phẩm linh khí, lực lượng không gì cản nổi.
Bá.
Tuy Hồng Diệp hoàng tử thân thể khôi ngô, nhưng mà tốc độ lại nhanh tới mức dọa người, giống như một đạo thiểm điện bay qua trước mặt La Phù công chúa, bóc khăn che mặt màu vàng của La Phù công chúa xuống, lộ ra dung mạo lung linh tuyệt thế.
Da thịt tinh tế tỉ mỉ như ngọc, đôi mắt sáng ngời như sao, lông mi hết sức nhỏ giống như lá liễu, môi son hồng nhuận phơn phớt tựa như bảo thạch.
Nàng quý khí bức người, cao ngạo và lãnh diễm.
Có rất ít người nhìn thấy chân dung của La Phù công chúa, giờ phút này bị Hồng Diệp hoàng tử bóc khăn che mặt ra thiên tài trẻ tuổi ở đây vô cùng kinh ngạc và ngây người.
Hồng Diệp hoàng tử cũng ngẩn ngơ, La Phù công chúa mỹ mạo làm cho hắn rung động, hắn nhìn thấy vô số mỹ nữ, nhưng lại không có người nào có thể so sánh với La Phù công chúa, thậm chí còn kém hơn cả đầu ngón tay của nàng.
- La Phù công chúa, bổn hoàng tử lấy chắc rồi.
Hồng Diệp hoàng tử cười to lên.
La Phù công chúa tức giận, từ trước tới nay chưa từng có ai dám bất kính bóc khăn che mặt của nàng cả.
- Muốn chết.
La Phù công chúa gọi Bát Bộ Long Liễn ra đứng trên đỉnh long liễn, gọi tám long hồn kéo long liễn ra, trực tiếp trùng kích qua Hồng Diệp hoàng tử, muốn nghiền nát hắn.
Bát Bộ Long Liễn tốc độ cực nhanh, lực trùng kích vô cùng cường hoành, nhưng mà Hồng Diệp hoàng tử lực lượng cường đại dọa người, vậy mà không tránh không né, trực tiếp giơ Bát Bộ Long Liễn lên sau đó xoay trong không khí chín vòng, mạnh mẽ đập xuống đất.
Sắc mặt La Phù công chúa hơi đổi, muốn tiếp tục ra tay nhưng lại cảm giác được cổ của mình mát lạnh, đã bị người ta bóp cổ.
Tốc độ Hồng Diệp hoàng tử quá nhanh, lúc này đã vòng qua sau lưng nàng, chế trụ cổ của nàng, bàn tay của hắn như khóa sắt, bóp cổ của nàng kéo vào ngực của hắn.
- Lớn mật, dám bất kính với công chúa.
- Người man rợ, La Phù công chúa há để ngươi khinh nhờn, nếu ngươi dám động tới sợi tóc của nàng, cường giả hoàng tộc sẽ lấy mạng của ngươi.
...
...
...
Những thiên tài tuấn kiệt thấy La Phù công chúa bị Hồng Diệp hoàng tử bắt lấy, cả đám vô cùng tức giận, nhưng lại không ai dám ra tay, dù sao Hồng Diệp hoàng tử thực lực quá cường đại.
Bốn lão giả sau lưng Hồng Diệp hoàng tử cười lạnh, trong đó một lão giả cười nói:
- Hoàng tử điện hạ không cần để ý tới cường giả hoàng tộc, nếu như lớp già hoàng tộc của Thần Tấn vương triều có can đảm ra tay với ngươi, chúng ta nhất định đánh cho chúng có đi không về.
Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều vô cùng tự tin, chỉ cần Tấn đế không ra tay, bọn họ quét ngang tất cả cường giả hoàng tộc của Thần Tấn vương triều.
Hồng Diệp hoàng tử cười to lên, thấp giọng nói bên tai La Phù công chúa, nói:
- Công chúa điện hạ, tu vị bổn hoàng tử thế nào?
← Ch. 0806 | Ch. 0808 → |