← Ch.0817 | Ch.0819 → |
Vạn đạo tử phủ linh khí bao vây Vũ Hóa Đài lơ lửng trên cao, Phong Phi Vân cầm theo Thiên Tủy Binh Đảm bay xuống, phong khinh vân đạm, nói:
- Pháp Hoằng cà sa chí bảo phật môn ở trong tay của ngươi, quả thật làm nhục chủ nhân trước của nó.
- Ta còn chưa bại, ngươi nói còn quá sớm.
Lệnh Đông Lai cũng không chịu thua, số mệnh của hắn cường đại, làm sao bại được?
Tuyệt đối không có khả năng bại,
Lệnh Đông Lai sử dụng Đạo Tổ Tam Tắc Chân Ngôn, trên bầu trời Long hồ hóa thành Thái Cực âm dương đồ.
Bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun.
Long hồ sinh sóng lớn, gợn sóng ngập trời.
Đây là tuyệt học đạo môn, điều động thiên địa nguyên khí, ngưng tụ bát pháp tứ phương, tự thành thánh pháp.
- Không đúng ah, Lệnh Đông Lai số mệnh bị áp chế, hôm nay rất có thể sẽ bại.
Trong mắt Thiên Toán thư sinh mang theo hào quang cơ trí, trên tinh thông vọng khí thuật, vọng thiên tượng, tinh tượng, dưới xem khí vận cơ duyên.
Nữ ma ngồi tại chỗ dường như cảm ứng cái gì đó, đôi mắt mang theo hào quang xám tắng, mở ra một tia nhìn chằm chằm vào vạn đạo tử phủ linh khí trên cao, trong mắt sáng tối khó lường.
Phong Phi Vân không sử dụng bất cứ thần thông tuyệt học gì, hắn cầm Thiên Tủy Binh Đảm phá vạn pháp của thế gian.
Oanh.
Ống tay áo vung lên, Thiên Tủy Binh Đảm bay ra ngoài, hóa thành cây roi, giống như một ngôi sao bay tới va chạm thân thể Lệnh Đông Lai, đánh Thái Cực âm dương đồ của Lệnh Đông Lai xuất hiện một lỗ thủng, lại đánh lên người của hắn, hắn bay ra ngoài.
Lúc này hắn bay quá xa, miệng không ngừng thổ huyết, thê thảm nói koong nên lời.
Phong Phi Vân vẫn đứng tại chỗ, thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, lơ lửng trên đỉnh đầu, từng bước một đi qua, nói:
- Số mệnh cường đại thì như thế nào, có được tuyệt đại bảo binh thì như thế nào, chiến lực thường thường, cùng cảnh giới ngươi chẳng phải là đối thủ của ta.
Lệnh Đông Lai tự nhiên không phải chiến lực thường thường, cùng cảnh giới cơ hồ vô địch, Phong Phi Vân nói như thế là đả kích chiến ý của hắn, đả kích lòng tin của hắn.
Lệnh Đông Lai hai lần thất bại, đều bị Phong Phi Vân đánh cho thổ huyết, lảo đảo rơi xuống đất, không ngừng rút lui, mỗi một bước đều là một vết máu.
Hắn chưa bao giờ tao ngộ ngăn cản gì cả, lời của Phong Phi Vân chẳng khác gì sấm rền vang lên bên tai hắn, không ngừng khiến hắn run rẩy.
- Không có khả năng, không có khả năng, ta không có khả năng bại.
Tuy Lệnh Đông Lai trong miệng nói như thế, nhưng mà ánh mắt của hắn mang theo vài phần sợ hãi.
Một người từ khi ra đời chưa từng tao ngộ ngăn cản và khó khăn, cho dù cường đại hơn nữa, một khi xuất hiện ngăn cản thì tất nhiên sẽ sợ hãi, sẽ không biết làm sao, sẽ hoài nghi năng lực của mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta còn chưa sử dụng thần vương lệnh cũng đã đánh bại ngươi, ngươi còn không thừa nhận ngươi chỉ là một bại tướng dưới tay, một tên phế vật vận khí tốt hay sao?
- Không, ta còn không có bại.
Hai mắt Lệnh Đông Lai trở nên đen kịt, có một đạo hào quang màu đen chui ra từ da của hắn, mang theo một tia vết máu, Pháp Hoằng cà sa đỏ tươi trên người bay lên, giống như lá cờ, không ngừng phần phật trong gió.
Oanh.
Một cột sáng màu máu hiện ra trên bầu trời, tiến thẳng vào trời cao, lực lượng trên người hắn không ngừng tăng lên, khí thế cũng tăng mạnh.
Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cảm nhận được nguy cấp.
- Lệnh Đông Lai rõ ràng tinh thông ma tu chi thuật, đây là ‘ Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp".
Phương Kính Thủy hai mắt ngưng trọng,
Lệnh Đông Lai không chỉ tinh thông thần thông đạo môn, phật môn thánh pháp, thậm chí ngay cả tuyệt học ma môn cũng biết, người này chiếm được bảo khố mà không biết bao nhiêu người ước mơ.
- Cái gì là Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp?
Đông Phương Kính Thủy cũng là tu ma giả, nói:
- Cái gọi là ‘ ma căn ’, chính là tu sĩ ma đạo gieo căn cơ trong cơ thể, giống như ‘ tiên căn ’ của tu sĩ, Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp của ma tu là một cấm kỵ, dẫn động ma tính ma căn, trùng kích cảnh giới.
- Lệnh Đông Lai đã đạt tới Thiên Mệnh tam trọng đỉnh phong, hiện tại hắn thi triển Ma Căn Phá Cảnh Đại Pháp chính là ép mình vào tuyệt lộ, dùng nó chiến sinh tử với Phong Phi Vân một trận, trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng.
Nghe được Đông Phương Kính Thủy nói thế, có người bình luận:
- Xem ra Lệnh Đông Lai cũng là người có tâm chí kiên định, mặc dù có chút sơ hở tâm lý, nhưng mà không dễ dàng đánh tan tin tưởng của hắn đâu.
Lực lượng trên người Lệnh Đông Lai càng lúc càng cường đại, cột máu trên đỉnh đầu nghịch chuyển, mang theo ma tính, hai mắt cũng trở nên dữ tợn, giật Pháp Hoằng cà sa xuống, đánh giết qua phía Phong Phi Vân.
Chiến ý trong người Phong Phi Vân không ngừng cuộn trào, nghênh chiến đối thủ, cầm Thiên Tủy Binh Đảm giết qua, diễn hóa ra vô số đao quyết, trùng kích công phạt.
Lệnh Đông Lai giống như một con chiến sư, ý chí chiến đấu tăng cao, không sợ sinh tử, xung phong liều chết ngạnh kháng Thiên Tủy Binh Đảm hóa thành chín chiến đao, đao khí cắt nát huyết nhục nhưng hắn không có cảm giác đau đớn gì, bỏ qua đao khí, nhanh chóng lao thẳng về phía Phong Phi Vân.
Trên người tràn đầy máu tươi, chiến ý không ngừng sôi trào, trên người ma khí cũng càng thêm trầm trọng.
- Chiến.
Hắn mang theo Pháp Hoằng cà sa, vạn đạo phật mang bắn lên phía trước.
Dùng tốc độ của Phong Phi Vân, muốn né tránh quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà hắn không có trốn, mà là tay không nghênh, không sợ hãi chút nào.
Bành, bành, bành.
Trong một giây phút ngắn ngủi đã đánh ra ba chưởng.
Lệnh Đông Lai có Pháp Hoằng cà sa, Phong Phi Vân cũng có miểu quỷ ban chỉ, hai thứ này chỉ là linh khí hộ thân của bọn họ, bọn họ hiện tại dùng thực lực đơn thuần giao phong, vô thần thông thánh pháp gì đó cũng bỏ qua, chỉ dùng thân thể đánh nhau.
Bọn họ giao thủ giống như kim loại va chạm, không ngừng vang vọng.
Phong Phi Vân cũng biết Lệnh Đông Lai đang trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng, cho nên căn bản không cho hắn cơ hội, muốn vào lúc hắn sắp sửa thành công trùng kích Thiên Mệnh tứ trọng, đánh bại hắn thật ác, nghiền áp trên mặt đất, làm cho hắn cả đời không thể xoay người.
Trên bàn Phong Phi Vân ngưng tụ ra năm đầu Long Hổ chi lực, năm đạo hổ ảnh khổng lồ đánh xuống.
Lệnh Đông Lai cũng đánh ra năm đầu Long Hổ chi lực, nghênh chiến đối thủ.
Ầm ầm.
Đại địa chấn động, đất đá nứt vỡ.
Xương ống chân của Phong Phi Vân như thần thiết, huyết nhục giống như đá hoa cương, chấn đắc bàn tay Lệnh Đông Lai vỡ ra, tơ máu rậm rạp, da thịt trên cánh tay rơi xuống, ngón tay cũng xuất hiện xương trắng.
Bất Tử Phượng Hoàng Thân, Vạn Thú chiến thể, thân thể cường đại cở nào, căn bản không phải Lệnh Đông Lai có thể so sánh.
Lệnh Đông Lai không ngừng ho ra máu, liên tiếp lui về phía sau, Phong Phi Vân mỗi lần đánh ra một chưởng đều có thể đánh cho thân hình hắn bất ổn, toàn thân run rẩy, giống như tao ngộ sét đánh.
Cho dù có Pháp Hoằng cà sa bảo hộ thân thể, cũng không thể hộ thân thể của hắn chu toàn.
Máu chảy ra từng giọt, nhuộm đỏ làn da và mặt đất.
Một tiếng phượng hoàng gáy vang xuất hiện.
← Ch. 0817 | Ch. 0819 → |