← Ch.0989 | Ch.0991 → |
Đây là... Đây là cái Hoàng Thạch Quan do tổ tiên Binh Tiển Thi Động đào ra được từ trong Vũ Hóa Mộ Viên, làm thế nào lại ở trong tay của ngươi?
Bổ Thiên vốn là một người tỉnh táo, nhưng mà giờ phút này cũng không thể tỉnh táo được chút nào. Trên Hoàng Thạch Quan mơ hồ có hoa văn, khiến cho hắn cảm giác kinh động sợ hãi.
Tử Minh Thi Động và Binh Tiển Thi Động đều là một trong những Thi Động xa xưa nhất ở phủ Bắc Cương. Tổ tiên của Tử Minh Thi Động cũng từng tham gia vào trong một hồi tranh đoạt kia. Cái Hoàng Thạch Quan này có lực áp chế đặc thù đối với Thi Tà. Mỗi đại Thi Động cũng đều muốn có được nó. Nhưng mà cuối cùng vẫn bị Binh Tiển Thi Động đoạt đi.
Trong đôi mắt xanh mượt của Thi Vương kia tràn ngập vẻ sợ hãi. Nó không ngừng phát ra tiếng gào luống cuống, chân thì đạp mạnh trên mặt đất, làm cho mặt đất bị nứt ra từng tấc.
Trên bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ một mảnh sương mù màu tím. Hắn nâng quan tài Hoàng Thạch rồi nói:
- Hôm nay ta liền xem một chút, cỗ quan tài Hoàng Thạch này có thể trấn áp một con Thi Vương hay không.
- Hưu.
Phong Phi Vân bay dựng lên từ trên đỉnh ngọn cây, thân như con chim bay lượn, hai tay ôm quan tài Hoàng Thạch, sau đó đánh đi ra ngoài. Quan tài xoay tròn bay ngang trong không khí đến trấn áp Thi Vương.
Thi Vương kêu gào càng hung tợn hơn. Trong miệng thốt ra một mảnh Thi Vụ đen sì. Những Thi Vụ này biến thành hơn một ngàn cái xúc tua, bắt hết những tử thi đi ra từ lòng đất này, rồi chồng chất chúng thành một tòa thi sơn khủng bố chất đầy thây người.
Trên thi sơn có cốt hỏa thiêu đốt, vô số Lão Thi đang kêu thảm thiết, nhưng mà nó lại căn bản không ngăn được Hoàng Thạch Quan. Thi sơn bị nện đến chia năm xẻ bảy, quan tài Hoàng Thạch trực tiếp oanh kích ở trên đỉnh đầu Thi Vương. Tựa như một mảnh bầu trời hủ bại, đè một đôi đầu gối của Thi Vương đều bị lún vào trong lòng đất.
- Ngao.
Thi Vương hai tay nâng quan tài Hoàng Thạch, cực kì cố hết sức tựa hồ như nâng một quả núi lớn. Thân thể hắn không ngừng lún xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm xé ruột xé gan.
Phong Phi Vân bay xuống trên đỉnh quan tài Hoàng Thạch, đạp lên mặt trên. Trong tay hắn mang theo một cây chiến mâu trắng tinh, cả người thẳng tựa như một cây thương. Bàn chân hắn dẫm mạnh về nắp quan tài Hoàng Thạch một cái, một cỗ lực lượng khổng lồ truyền xuống, nện cho bẩy, tám phiến lân phiến trên người Thi Vương bay đi ra ngoài, trên tay bốc lên khói xanh loằng ngoằng.
Trong khi Phong Phi Vân xem ra Hoàng Thạch Quan có nhiệt độ bình thường, thì Thi Vương khi bị chạm vào lại giống như đang nâng đỡ một chiếc hỏa lò, phải luyện hóa thi thân của nó.
Dưới ánh sao đầy trời, một nam nhân mang theo chiến mâu dậm chân trên một cái quan tài Hoàng Thạch. Một con Thi Vương bị trấn áp gắt gao, trong miệng Thi Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, phảng phất như thân thể đang bị luyện hóa.
Một màn cực kì kinh sợ, một số thương khách bị dọa đến trong lòng run sợ. Mặc dù bọn họ đã chứng kiến không ít cảnh đời, nhưng mà lại vẫn bị một luồng Âm Khí tản mát ra từ quan tài Hoàng Thạch kia làm cho kinh động sợ hãi đến khó có thể nhúc nhích. Lại còn nam nhân tà tính đứng ở trên quan tài Hoàng Thạch.
- Đây là một cái quan tài cổ tuyệt thế vô song, niên đại khó có thể khảo cứu. Nhưng mà ta cảm giác, nếu như mở cỗ quan tài này ra, chỉ sợ có thể đem đè chết Chân Nhân ở bên trong.
Trong khách sạn Linh Vực có ba ông lão mặc ngân bào thật dài. Bọn họ cũng không đến vách đá đi xem cuộc chiến, mà ngồi an vị trong một phòng thượng đẳng ở dãy chữ Thiên, nhưng mà lại hiểu rõ đầu đuôi đối với tình hình chiến đấu của trận chiến này.
Ba ông lão này chính là người của Thần Linh Cung, đã ở tại khách sạn Linh Vực hơn một tháng.
Một ông lão khác nói:
- Đây là một nhân tài thiên tư tuyệt đỉnh, nhìn cách sử dụng công pháp thần thông, hẳn là chính là Yêu Ma Chi Tử kia của Thần Tấn Vương Triều. Quả nhiên là tài hoa hơn người trong truyền thuyết. Về thiên phú bẩm sinh có thể so với Ngũ Đại Thần Đồ của Thần Linh Cung.
- Nếu như có thể thu nạp hắn vào Thần Linh Cung thì tốt, với thiên phú bẩm sinh của hắn, khả năng đạt tới cảnh giới Chân Nhân là rất cao.
- Căn cứ vào tin tức, Sâm La Điện cũng có ý lôi kéo hắn. Xem ra Phong Hoàng sau khi chạy ra từ Đồng Lô Sơn, e là đã biết không ít những điều mà Thần Linh Cung chúng ta cũng không biết. Việc lôi kéo Phong Phi Vân, rất có thể có liên quan đến kho báu thần tàng của Yêu Tộc trong Đồng Lô Sơn.
- Việc này còn chờ xem xét, dù sao tính khả năng không lớn. Hơn nữa Phong Hoàng bị nhốt ở trong Đồng Lô Sơn gần hai ngàn năm mới thoát ra được. So với ai khác thì hắn biết rõ ràng sự khủng bố của Đồng Lô Sơn, hẳn là sẽ không lại đi vào Đồng Lô Sơn.
- Nói rất đúng, mục đích chuyến đi này của chúng ta vẫn còn phải thăm dò thật rõ xem tu vi hiện tại của Phong Hoàng rốt cuộc đạt tới mức độ như thế nào. Nếu như cường đại đến mức uy hiếp tới địa vị chí cao của Thần Linh Cung chúng ta, như vậy có lẽ phải nhanh chóng loại trừ hắn.
Bên ngoài khách sạn Linh Vực, những người đó càng kinh ngạc hơn.
Một đám người kia của thế gia Bắc Minh giờ phút này có hơn phân nửa đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trên mặt Bắc Minh Cống cũng hiện ra vài nếp nhăn, lão nói:
- Người này có chiến bảo trên người quả thực lợi hại, mỗi một món báu vật đều đủ để ngang với báu vật trấn tộc của một Đại Hình gia tộc.
Thiên Tủy Binh Đảm trong tay Phong Phi Vân và quan tài Hoàng Thạch mới xuất ra kia đều là chiến bảo vô thượng. Chỉ cần là người có đủ nhãn lực, đều có thể thấy giá trị của hai món đồ này. Mặc dù là Cự Phách đều sẽ thèm thuồng không thôi.
Nữ nhân toàn thân đều bọc áo choàng màu đen kia, cơn ớn lạnh trên người cực kì đậm đặc. Trong khe hở áo choàng lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp, ánh mắt hắc bạch phân minh, lông mày thật dài, gấp khúc mà tinh tế. Đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp một cái, liền làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén mãnh liệt.
Đây tuyệt đối là một nữ nhân có thân phận cao quý, dáng dấp sang trọng trên người kia thì Công Chúa hoàng gia bình thường đều không thể học nổi.
Bắc Minh Cống hỏi:
- Phu nhân, có lẽ chúng ta tìm cơ hội khác rồi lại ra tay vậy?
- Ta không chờ được lâu như vậy.
Từ trong bộ áo choàng màu đen truyền ra một âm thanh của nữ nhân cực kì dễ nghe, nhưng mà giờ phút này lại lạnh lùng đến cực điểm. Chiếc áo choàng màu đen vừa phiêu bạt, ngọc thể thướt tha liền thuận gió lướt đi.
Dáng người uyển chuyển duyên dáng như múa lượn một cái rồi dọc theo cái cầu dài bằng xích sắt bắc qua vực thẳm, lập tức liền biến thành một bóng hình đẹp đẽ, khắc họa ra một độ cung duyên dáng rồi rơi xuống trên đỉnh quả núi cao đen ngòm kia. Nơi nào nó đi qua, những mãnh thú ác điểu này bị đánh bay toàn bộ ra ngoài xa.
Chương 992: Hắc Bào Nữ Tử. (2)
Khí tức cường đại trên người của nàng làm cho không khí đều phải run rẩy theo. Đây tuyệt đối không phải điều mà tu vi Cự Phách bình thường có thể có được.
- Trời ạ, lại có cường giả siêu cấp xuất thủ. Đây là nàng sẽ đối phó với thiếu niên kia, hay là định đánh nhau với vị cường giả Tử Minh Thi Động.
Phong Phi Vân vừa toàn lực trấn áp Thi Vương, vừa đánh nhau với Bổ Thiên. Linh khí trên người hoàn toàn bị điều động hết, thần kinh căng thẳng đến mức độ cao nhất. Hắn cảm giác được phía sau có khí tức khủng bố truyền đến. Đây tuyệt đối là khí tức mà một vị Cự Phách đích thực mới có được.
Một vị Cự Phách xông đến.
Tu vi của Bổ Thiên chính là Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ. Nhưng mà hắn đúng là người Cản Thi, nên hắn tịnh không am hiểu dùng kỹ năng chiến lực của bản thân. Thứ mà hắn càng am hiểu hơn chính là khống chế Thi Tà chiến đấu.
Cho nên Bổ Thiên mặc dù là tu vi Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, nhưng hắn cũng chỉ có thể phát huy ra được sức chiến đấu của Bán Bộ Cự Phách trung kỳ. Phong Phi Vân mượn tốc độ siêu phàm và Thiên Tủy Binh Đảm sắc bén nên còn có thể tạm thời giao chiến cùng hắn mà không rơi vào hạ phong.
Còn một khối Thi Vương kia mặc dù cường đại, nhưng mà dù sao chỉ là một Thi Tà vừa mới tiến vào cảnh giới Thi Vương, thân thể vẫn còn rất cứng ngắc, tư duy chiến đấu cũng còn cực kỳ bạc nhược. Chiến lực mà nó đích thực có thể phát huy ra được cũng chỉ có tương đương Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ.
Có quan tài Hoàng Thạch có thể khắc chế nó, nên cho dù có uy hiếp, nhưng mà uy hiếp lại cũng không phải quá lớn.
Phong Phi Vân vốn chính là muốn lợi dụng một trận chiến này với Bổ Thiên và Thi Vương để lại đột phá vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Ngũ Trọng, cho nên mới dám mạo hiểm vượt biên đánh một trận. Nhưng mà hắn lại không nghĩ xảy ra biến cố, lại xuất hiện thêm một vị cường giả cấp bậc Cự Phách đích thực cũng tham gia vào.
Đây chính là khí tức cấp bậc Cự Phách hàng thật giá thật.
Có thể đạt tới cảnh giới Cự Phách, liền đã là bước chân vào nhân vật cấp bậc lão làng trong Tu Tiên Giới ở Thần Tấn Vương Triều. Cứ tự suy xét một lượt, loại Thần Tướng trấn thủ một phủ biên cương giống như Quách Đại Hải đều vẻn vẹn chỉ là cảnh giới Cự Phách, liền biết cao thủ cấp bậc Cự Phách có số lượng rất ít ỏi.
- Phong Phi Vân, để mạng lại.
Một âm thanh của nữ nhân vang lên, sát ý tràn trề. Trên hai tay triển khai một loại Linh Thông cái thế hơn đời, nhổ bật một quả núi nhỏ cao hơn một trăm thước, rồi trực tiếp đè ép xuống về hướng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân từ lúc cảm giác được khí tức khổng lồ của nữ nhân mặc hắc bào này, hắn liền lập tức thu hồi quan tài Hoàng Thạch, mang theo chiến mâu, độn đi thật xa.
Quả núi nhỏ của Hắc Bào Nữ Tử này rơi trên đỉnh đầu Thi Vương, đè Thi Vương vào lòng đất.
- Ngao.
Quả núi nhỏ rung động, từ mặt đất bay ngược lên cao. Đúng là Thi Vương đang bị đè ở bên dưới đã nhấc nó lên, rồi hắn nện thẳng về phía trước về hướng Hắc Bào Nữ Tử.
- Thật khó chịu.
Hắc Bào Nữ Tử vung ống tay áo lên, một quầng ánh sáng lành lạnh cuốn đi ra ngoài, trực tiếp đánh nát quả núi nhỏ kia. Khí lạnh bao bọc thân hình Thi Vương, Hàn Băng hoàn toàn làm đông cứng thân thể Thi Vương, biến nó thành một tảng băng lớn.
Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm đứng ở xa xa. Hắn hạ xuống trên lưng một con voi lớn với cánh dài. Nó đang bay giữa không trung, tránh lui ra rất xa. Trong đồng tử của hắn có ánh lửa bập bùng, giống như hai con Phượng Hoàng. Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào dáng người yểu điệu của Hắc Bào Nữ Tử kia, giống như phải nhìn thấu hắc bào trên người nàng.
Rốt cuộc nàng là ai, vì sao phải giết ta?
Sát khí trên người nàng thật sự quá đậm đặc, sát khí biến thành đao kiếm, nó chém cho cỏ cây trên đỉnh núi kia bị nghiền nát thành phấn mạt.
Chỉ một lời nàng liền hô lên tên của ta, hiển nhiên đã từng thấy ta. Hơn nữa nàng mặc hắc bào, không chỉ có để bao bọc toàn thân, che dấu tất cả tức giận, mà còn có thể đủ phong bế người khác dùng thần thức dò xét. Hiển nhiên thân phận của nàng cực kì đặc thù, không cho phép bất luận kẻ nào biết được.
Rốt cuộc nàng là ai, với ta có thù hận khó lường gì?
Trong óc Phong Phi Vân xẹt qua những ý nghĩ này như tia chớp, rất khó đoán được thân phận của nàng. Căn cứ vào cấp bậc tu vi của nàng, Phong Phi Vân suy đoán chỉ có vài người lọt vào vòng đó. Ví dụ như Vu Thanh Họa của Ngự Thú Trai là hiềm nghi liền lớn nhất, nhưng mà lập tức điều này liền bị Phong Phi Vân phủ định. Bởi vì nữ nhân này tu vi mặc dù cường đại, nhưng đem so với Vu Thanh Họa lại vẫn còn có một tia chênh lệch. Hơn nữa Vu Thanh Họa mặc dù rất hận Phong Phi Vân, nhưng cũng không đuổi theo suốt hơn mười vạn dặm, đến tận khách sạn Linh Vực này mới động thủ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Tảng băng vô phương làm cho Thi Vương bị đông lại, nên nó bị nên vỡ tan rồi hắn xông ra ngoài. Nó lại lần nữa khởi xướng công kích về hướng Hắc Bào Nữ Tử kia. Bổ Thiên vội vàng khống chế nó, rồi nói:
- Phong Phi Vân mới là mục tiêu. Tối nay, ta muốn giết hắn để nổi danh.
Dù sao tên của Phong Phi Vân đều đã bị Hắc Bào Nữ Tử kia hô lên, Bổ Thiên cũng không buồn giấu diếm nữa.
Hắn lúc trước sở dĩ không gọi ra tên của Phong Phi Vân tên, đó là bởi vì hắn đã biết trên người Phong Phi Vân có kho của mười vạn miếng Linh Thạch, có thể so với tất cả của cải ở một tiên môn đại giáo truyền thừa từ thuở xa xưa. Hắn không muốn người khác cướp đoạt cùng hắn, cho nên giấu diếm. Hiện tại lại không cần thế nữa, dù sao thân phận của Phong Phi Vân đã hoàn toàn bại lộ.
Sau khi thân phận của Phong Phi Vân bại lộ, càng là dấy lên một cơn sóng lớn. Rất nhiều người đều thấy tâm huyết bắt đầu sôi sùng sục.
Bên ngoài khách sạn Linh Vực vô phương giữ được bình tĩnh, tựa như một giọt nước lạnh nhỏ vào trong vạc dầu, bắt đầu bùng cháy.
- Thì ra là Phong Phi Vân, thì ra là Phong Phi Vân. Yêu ma này đã mất tích hơn một năm, nay đã xuất hiện trở lại.
Một lái buôn eo tròn bụng phệ, đôi mắt đều phải trợn trừng như lòi ra từ trong khóe mắt.
Những người có tu vi thấp này, ai nấy đều rất kinh hãi. Dù sao, tiếng tăm của Phong Phi Vân thật sự quá lớn, thân phận cũng không phải tầm thường. Chỉ cần là một danh tiếng đương triều Thần Vương thì cũng đã đủ làm khiếp sợ rất nhiều người.
Mà một số nhân vật thực sự cường đại lại cũng có một loại dáng vẻ khác, ánh mắt đều rạng ngời, sáng quắc chói mắt. Điệu bộ nhìn Phong Phi Vân thật giống như là đang nhìn một tòa tiên quặng.
Người có thể xuất hiện ở loại vùng khỉ ho cò gáy như khách sạn Linh Vực này, bình thường lá gan đều rất lớn. Chỉ cần có lợi ích tuyệt đối, mặc dù là đương triều Tấn Đế thì bọn họ cũng dám động vào.
Cơ hồ mỗi người cũng biết, trên người Phong Phi Vân có một món của cải thật lớn, giàu đến địch quốc. Chỉ cần có thể thu được món gia tài này, là có thể thành lập được một tòa tiên môn đại giáo.
← Ch. 0989 | Ch. 0991 → |