← Ch.0080 | Ch.0082 → |
Tuy rằng khi nữ tử đáng yêu này nói chuyện với ca ca nàng đã hạ thấp thanh âm xuống, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể nghe được lời nàng rõ ràng. Hạ Ngôn từ sau khi tu luyện Linh La tâm pháp, năm giác quan của hắn trở nên vô cùng linh mẫn.
Nghe thấy nữ tử đó nói như vậy, Hạ Ngôn trong lòng cũng chấn động thầm nghĩ:
-" Một mình ta đi ra ngoài, có lẽ không nên quá đường hoàng mới tốt, chuyện này dễ thấy với ta cũng không phải việc hay gi".
- Ha ha! Bốn vị! Trong đại sảnh này đã không còn bàn trống, chỉ còn bàn này còn chỗ. Nếu các vị không ngại thì cùng nhau ngồi đi.
Hạ Ngôn cười cười lớn tiếng nói với bốn người.
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, bốn người cùng hồng y chủ quán mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cũng không phải Hạ Ngôn nghe được lời mấy người nói, mà là bởi vì Hạ Ngôn hiếu khách, cho nên thấy không còn chỗ trống mới mời bọn họ.
Nam tử cầm đầu phía trước mỉm cười với nữ tử khả ái bên cạnh, lại xoay người nói với hai người khác:
- Chúng ta liền qua đó quấy rầy vị tiểu huynh đệ này vậy.
Những lời này hắn nói rất lớn, hiển nhiên cũng là nói cho Hạ Ngôn nghe.
Có thể thấy được nam tử cầm đầu này phẩm hạnh rất không tệ, làm việc có lễ có tiết.
Trong quán rượu, lúc này đã có không ít người chú ý tới bốn người mới vào, hơn nữa khi nhìn thấy nữ tử khả ái kia, trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tham lam.
Những người này phần lớn đều thường xuyên tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, hàng năm kiếm sống trên lưỡi đao mũi kiếm, cái nhìn đối với sống chết nhẹ hơn so với người thường rất nhiều, chưa bao giờ che dấu dục vọng trong lòng mình. Lần này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, ai cũng không biết còn có lần sau hay không, cho nên rất nhiều người làm việc cũng không theo quy củ, toàn bộ chỉ theo thực lực với vui thích. Tựa như hiện tại, dục vọng trắng trợn kia đang chớp động trong ánh mắt rất nhiều người.
Nếu không phải thực lực bốn người thoạt nhìn cũng không kém, sợ rằng sớm đã có người tiến lên bắt chuyện với nữ tử khả ái kia.
Mà nữ tử kia bị nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn như vậy không ngờ không có bất cứ xấu hổ gì, giống như căn bản không cảm thấy vậy. Hạ Ngôn nhìn vậy không khỏi hơi hơi giật mình trong lòng.
- Khà khà! Các vị mau mời ngồi, không biết quý khách cần chút rượu hay đồ nhắm gì không? Rượu ở quán ta tuyệt đối thuần khiết nhất toàn đại lục đó.
Hồng y chủ quán ánh mắt quyến rũ nũng nịu cười hỏi.
Bà chủ này hiển nhiên cũng không phải người thường, có khả năng mở quán rượu tại Ngưu Xà Trấn tuyệt đối không phải nhân vật dễ chọc.
Tiếp theo, bốn người đi tới gần bàn Hạ Ngôn đang ngồi, nam tử cầm đầu ôm quyền hướng Hạ Ngôn nói vài câu khách sáo.
- Ta tên là Bạch Hoa, đây là muội muội ta Bạch Nhị, vị này là Triệu Mạnh, hắn là Trương Long.
Bạch Hoa tự giới thiệu mình cùng mấy người bên mình cho Hạ Ngôn.
Hán tử đĩnh đạc vừa rồi chính là Trương Long. Về phần người tên Triệu Mạnh dường như trầm mặc ít nói, biểu tình trên mặt biến hóa cũng không nhiều, làn da ngăm đen, tuy nhiên gân xanh trên tay nổi rõ, sử dụng một thanh nhận đao, thực lực không kém.
- Ta tên là Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn gật gật đầu, hơi hơi chắp tay ôm quyền nói.
Năm người ngồi cùng một bàn thấp bé này cũng không có vẻ chật chội, ngoại trừ Trương Long chiếm vị trí rộng một chút, mấy người khác dáng người cũng không tính vạm vỡ.
- Hạ Ngôn? Ngươi thoạt nhìn rất trẻ.
Bạch Nhị chớp mắt, nhìn Hạ Ngôn khẽ cười giòn nói.
Hạ Ngôn hơi hơi lắc đầu nói:
- Ta đích thực tuổi còn trẻ.
Hắn mới mười lăm tuổi, vừa mới trưởng thành.
- Ý ta là nói người trẻ tuổi như ngươi chẳng lẽ cũng muốn đi Tội Ác Sâm Lâm sao?
Bạch Nhị ánh mắt lấp lánh xoay chuyển, có chút tò mò hỏi.
Trương Long ở bên cạnh dường như muốn nói điều gì, đôi mắt to liếc nhìn Hạ Ngôn, tuy nhiên nhớ tới vừa rồi Bạch Hoa bảo hắn câm miệng không được nói lung tung, cuối cùng lời sắp ra đến miệng đành nuốt vào, từ lỗ mũi phun ra một ngụm khí, cầm bát rượu mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch.
- Ừ! Ta đang muốn đi Tội Ác Sâm Lâm.
Hạ Ngôn thẳng thắn nói.
- Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi muốn đi Tội Ác Sâm Lâm làm gì?
Bạch Hoa cũng nhăn mặt nhíu mày tò mò hỏi.
Thoạt nhìn Hạ Ngôn thực sự rất nhỏ. Bình thường người tu luyện hoặc lính đánh thuê cũng ít nhất phải hơn hai mươi tuổi mới có thể đi Tội Ác Sâm Lâm.
Hạ Ngôn nói:
- Ha ha! Ta muốn đi tìm một ít dược liệu.
Bạch Hoa giật mình gật gật đầu.
Việc đi Tội Ác Sâm Lâm tìm kiếm dược liệu cùng khoáng thạch cũng rất bình thường, một số đoàn dong binh đi Tội Ác Sâm Lâm cũng là để tìm một số dược liệu cùng khoáng thạch, hoặc là tìm giết một chút dã thú.
- Vậy ngươi vì sao chỉ đi có một mình? Nếu gia nhập một đoàn dong binh vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm. Giống như ngươi sẽ rất nguy hiểm.
Đôi mắt trong đẹp của Bạch Nhị chuyển động lấp lánh.
Hạ Ngôn cười nâng chén rượu đưa lên miệng rồi sau đó nói:
- Thực ra đây là lần đầu tiên ta đi Tội Ác Sâm Lâm nên cũng không có kinh nghiệm gì.
- Vậy không bằng ngươi cùng đi với chúng ta đi, ta cùng ca ca cũng muốn đi Tội Ác Sâm Lâm, ngươi đi cùng với đội chúng ta cũng sẽ an toàn hơn nhiều. Ta nói cho ngươi hay Tội Ác Sâm Lâm có rất nhiều dã thú hung hung mãnh, còn có một số nhân loại giết người nữa. Nếu vạn nhất ngươi đi lạc đường, không cẩn thận xâm nhập vào nơi sâu xa, không chừng có thể gặp được người Đại Lục Ám Dạ, như vậy nhất định phải chết.
Bạch Nhị này dường như cho rằng Hạ Ngôn là một tiểu đệ đệ chưa hiểu chuyện, vừa nói vừa dùng ngón tay trắng nõn đưa qua đưa lại ra dấu, đôi mắt đen to tròn giống như đốm nhỏ vậy.
Bạch Hoa ở bên cạnh thấy muội muội như thế chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Ngôn này nếu đi theo bọn họ, không thể nghi ngờ là một gánh nặng, nhưng muội muội khả ái này của hắn có một điểm không tốt nhất chính là tâm đồng tình tràn lan, hắn lúc này cho dù không đồng ý cũng đương nhiên không được.
Nghe được Bạch Nhị nói như vậy, Hạ Ngôn thật ra không để ý tư thái lúc nàng nói chuyện ra dáng đại tỷ vậy, tâm tư khẽ động, hắn đối với Tội Ác Sâm Lâm cũng không biết nhiều, nếu có thể cùng đi với mấy người Bạch Hoa này vậy tự nhiên sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa trên đường đi cũng có thể từ trong miệng bọn họ biết được một số tin tức về Tội Ác Sâm Lâm.
- Đại ca! Chúng ta lần này đi Tội Ác Sâm Lâm còn có nhiệm vụ, nếu dẫn theo người ngoài chỉ sợ không quá tiện.
Triệu Mạnh vẫn không có mở miệng nói chuyện, lúc này hạ thấp thanh âm nói.
Hiển nhiên hắn cảm thấy được Hạ Ngôn là một gánh nặng, cho nên không muốn cho Hạ Ngôn đi cùng, vì vậy mới nói với Bạch Hoa như vậy.
Hạ Ngôn nhíu nhíu chân mày nhìn về phía Bạch Hoa.
Nếu người ta không muốn mình đi theo vậy tất nhiên Hạ Ngôn sẽ không mặt dày mà đi cùng được.
- Ca.
Bạch Hoa còn chưa nói gì, Bạch Nhị liền phát ra một tiếng gọi lanh lảnh vang dội.
Bạch Nhị từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy Hạ Ngôn, liền rất có hảo cảm với Hạ Ngôn, mị lực của Hạ Ngôn cũng không nhỏ. Hơn nữa, nữ tử giống như Bạch Nhị rất dễ dàng bị ấn tượng đầu tiên mê hoặc.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Nếu ngươi không thấy ngại thì đi cùng chúng ta. Trên đường đi cũng có thể chiếu cố tốt cho nhau.
Bạch Hoa bị Bạch Nhị lôi kéo y phục, cười nói với Hạ Ngôn.
Triệu Mạnh thấy Bạch Hoa nói như vậy cũng không nói thêm gì. Thực ra hắn cũng chỉ đưa ra ý kiện thảo luận, đối với quyết định của Bạch Hoa hắn tuyệt đối không có bất cứ không thỏa mãn nào. Bọn họ dẫn theo một người không có kinh nghiệm, tất nhiên sẽ phiền toái cho bọn họ. Theo Triệu Mạnh thấy Hạ Ngôn mặc dù là người tu luyện, nhưng thực lực cũng sẽ không quá mạnh mẽ, nếu gặp phải nguy hiểm, mọi người tất nhiên còn phải bảo vệ Hạ Ngôn.
- Đúng vậy, ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi đi cùng ca ca ta, trên đường đi ca ca ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi!
Trương Long rốt cục không nhịn được, mở miệng cười "ha ha" nói lớn.
Vừa rồi Hạ Ngôn chủ động mời bọn họ ngồi cùng bàn, khiến ấn tượng của Trương Long đối với Hạ Ngôn tốt lên rất nhiều. Trương Long vốn là người thích sảng khoái nhất.
Hạ Ngôn cười cười nói:
- Vậy đa tạ các vị.
- Thật tốt quá!
Bạch Nhị vỗ vỗ đôi bàn tay trắng như phấn, đắc ý cười cười, cũng nâng chén rượu lên nhấp một ngụm rượu mạnh, trên mặt lập tức hồng đỏ dâng lên.
- Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi cũng đừng thấy lúc này muội muội ta dịu dàng đáng yêu, chờ đụng phải cường đạo hoặc dã thú, nàng thực ra có thể đánh đập đó.
Bạch Hoa thấy Hạ Ngôn nhìn muội muội hắn uống rượu, liền cười nói.
Hạ Ngôn cười cười nói:
- Thực ra ta cũng đã nhìn ra.
← Ch. 0080 | Ch. 0082 → |