← Ch.0187 | Ch.0189 → |
Lúc đó trong khi giao thủ với Tống Lập, Hạ Ngôn chỉ biết là Mộc Vũ bị chém đứt một tay rồi thân thể bị đánh bay ra ngoài. Về phần Mộc Vũ sống chết, Hạ Ngôn thật ra không biết. Khi đó, Hạ Ngôn còn không lo được cho mình, nào còn có thể bận tâm chết sống của Mộc Vũ. Hiện tại xem ra lúc đó Mộc Vũ thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện, cả người thoáng cái cứng ngắc. Cả người trải qua một lúc run rẩy kịch liệt, trong ánh mắt càng toát ra kinh ngạc, môi trắng bệch.
- Ngươi.
Mộc Vũ run rẩy nâng tay trái lên chỉ tới:
- Ngươi còn chưa chết?
Theo như tình huống ngay lúc đó, Hạ Ngôn hẳn đã phải chết chắc rồi. Mộc Vũ đã sớm nhận định Hạ Ngôn hẳn đã chết chắc, Tống Lập tộc trưởng Tống gia chính là Đại Linh Sư, Hạ Ngôn há có thể chạy thoát trong tay lão?
Lúc đó thân thể hắn bị một kiếm mạnh mẽ của Tống Lập đánh bay, liền lặng lẽ nhân cơ hội trốn vào trong núi. Khi hắn bị thương chạy tới thành Tử Diệp, cửa thành đã bị hộ vệ Tống gia phong tỏa, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ trốn ngược trở về Thanh Vân Sơn. Nhưng mà trong Thanh Vân Sơn cũng nhanh chóng có người triển khai tìm kiếm dày đặc. Tuy rằng Mộc Vũ đứt một cánh tay, nhưng mà rốt cuộc là cường giả Linh Sư hậu kỳ. Ở trong núi tuy vài lần thiếu chút nữa bị phát hiện, nhưng cuối cùng đều dựa vào năng lực bản thân hữu kinh vô hiểm tránh thoát. Còn hiện giờ, hắn muốn chạy trốn khỏi Thanh Vân Sơn cũng không được, xung quanh Thanh Vân Sơn đã bị Tống gia phái ra lượng lớn hộ vệ phong tỏa hoàn toàn.
Lúc này đây, Tống gia không bắt được người sẽ không bỏ qua.
"Mộc Vũ này có cổ quái!"
Hạ Ngôn thấy phản ứng của Mộc Vũ, trong lòng khẽ động.
"Nếu như trong lòng không có quỷ, vì sao nhìn thấy ta hắn lại e sợ như vậy?"
Hạ Ngôn ngẫm nghĩ.
"Chẳng lẽ hắn cũng là người tham dự vào, hại ta quả thật chính là Lục Khai kia? Còn Mộc Vũ này, cũng biết kế hoạch Lục Khai dùng ta làm mồi dụ!"
Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Ngôn vừa cười vừa bước tới gần Mộc Vũ.
- Ngươi. Ngươi đừng tới đây!
Mộc Vũ vội vã lui về sau, ánh mắt kinh hoảng, cánh tay trái vung vẫy trong không trung.
- Ngươi cho là ta hẳn là chết chắc phải không?
Hạ Ngôn cười nói, sắc mặt âm trầm.
- Cái này cũng là Lục Khai hy vọng nhất phải không? Lục Khai lấy ta làm mồi dụ?
Hạ Ngôn phân tích ra.
- Ta là đệ tử Liễu Vân, Lục Khai là muốn mượn tay của Liễu Vân diệt trừ Tống gia!
- Để cho ta đi cướp đoạt dược liệu Tống gia, sau đó âm thầm đi thông báo cho tộc trưởng Tống gia! Như vậy Tống Lập tất nhiên sẽ tức giận, đích thân đi tới điểm hàng hóa bị cướp. Chính là tới Thanh Vân Sơn, Tống Lập phát hiện ra ta, sau đó đánh chết ta!
Hạ Ngôn ánh mắt chớp động, ngữ khí thong thả, nhưng hết sức trầm trọng.
- Sau đó Liễu Vân sư phụ biết ta bị Tống Lập đánh chết, sẽ triển khai trả thù Tống gia!
- Quả nhiên là kế sách thâm độc! Ha ha!
Hạ Ngôn cười nói.
Mộc Vũ nghe mỗi một lời Hạ Ngôn nói ra, sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng, môi trắng bệch cũng cắn ra tia máu.
- Không, không có! Lúc đó Tống Lập xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn!
Mộc Vũ cố gắng làm mình trấn định. Cuối cùng, thân thể Mộc Vũ cứng ngắc, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, nhìn Hạ Ngôn.
- Ha ha! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi nói?
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói.
- Đáng tiếc! Lúc này đây ta không chết trong tay Tống Lập, ta không chỉ không chết, thực lực lại nâng cao một lần nữa.
Hạ Ngôn mỉm cười.
- Tính toán đến cùng, Lục Khai vẫn còn sai sót! Lúc này, Lục gia hẳn phải trả giá càng thảm trọng hơn.
- Mộc Vũ!
Ánh mắt Hạ Ngôn nghiêm lại.
- Ta nói những điều này, có sai hay không?
Phốc!
Thần Hi kiếm vung lên, chỉ vào Mộc Vũ, trên mặt phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Mộc Vũ.
- Thế nào? Còn muốn nói dối sao?
Hạ Ngôn cười lạnh.
- Hiện tại ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng mà ta sẽ không tự tay giết ngươi, ta sẽ đưa ngươi vào trong tay người Tống gia.
- Không!
Mộc Vũ gầm khẽ, ánh mắt trở nên hung tàn nhìn Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn! Ngươi không thể như vậy!
Hắn biết, nếu như mình rơi vào trong tay Tống gia, hắn sẽ sống không bằng chết!
- Thế nào? Sợ rồi sao?
Hạ Ngôn đi lên trước, Thần Hi kiếm đặt trên ngực Mộc Vũ.
- Nếu như không muốn ta đưa ngươi vào trong tay người Tống gia, cũng có thể!
Lời vừa chuyển, Hạ Ngôn cười cười nhìn Mộc Vũ, thu Thần hi kiếm về.
Sắc mặt Mộc Vũ trắng bệch, nặng nề thở dốc.
- Nhưng mà hiện tại ngươi phải nói rõ kế hoạch của Lục Khai từ đầu đến cuối cho ta nghe. Nếu như có một câu dối trá, ngươi cũng đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội.
Hạ Ngôn trầm giọng nói.
Mộc Vũ tròng mắt co rụt, toàn thân không tự chủ run lên. Qua một hồi lâu, mới nhìn Hạ Ngôn run giọng nói:
- Được. được rồi!
- Nhưng mà sau khi ta nói, xin ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này.
Mộc Vũ nhìn bốn phía một chút, mấy ngày nay ở trong Thanh Vân Sơn, hắn chỉ có thể ăn một ít dã quả đắng chát.
- Mang ngươi rời đi?
Hạ Ngôn cười:
- Vậy phải nhìn ngươi nói cho ta cái gì, có thể làm ta thỏa mãn hay không!
Lắc đầu, Hạ Ngôn cười nhìn Mộc vũ. Kỳ thật từ lúc bắt đầu, Hạ Ngôn cũng chỉ muốn thử Mộc Vũ, hắn cũng không xác định rốt cuộc Mộc Vũ có biết được kế hoạch của Lục Khai hay không. Hiện giờ xem ra Hạ Ngôn đã suy đoán đúng.
Mộc Vũ lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt hiện một tia chờ mong. Rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đối với Mộc Vũ hiện tại mà nói quả là cực kỳ xa xỉ. Chỉ dựa vào hắn, căn bản là chỉ có thể một mực chờ đợi người Lục gia tới cứu viện. Thế nhưng liên tiếp ba ngày qua, hắn chỉ nhìn thấy toàn là hộ vệ Tống gia.
- Ha ha!
Mộc Vũ nghỉ một lát, đột nhiên cười thê lương.
Khóe miệng ngậm lại, dáng cười thê lương lại xuất hiện trên mặt Mộc Vũ, Hạ Ngôn nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ đang chờ.
- Lục Khai hỗn đản kia, cũng lừa ta!
Mộc Vũ lạnh giọng nói:
- Hạ Ngôn! Vừa nãy ngươi nói không sai, xác thật là kế hoạch của Lục Khai. Sau khi hắn ta nhìn thấy ngươi trong tửu lâu, mới định ra kế hoạch này. Lục Khai dùng ngươi làm mồi dụ, mê hoặc Tống Lập đánh chết ngươi. Sau đó Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp biết tin tức này, tất nhiên sẽ tức giận sau đó đối phó Tống gia.
- Lục Khai nghĩ là kế này kín kẽ không dấu vết! Ha ha, ta biết kế hoạch này, đồng thời là kẻ tham dự trong đó!
Mộc Vũ hít mạnh một hơi, trong ánh mắt chớp động hàn quang, toàn thân phẫn nộ cứng ngắc:
- Lục Khai nói hắn ta sẽ phái người tới tiếp ứng ta, thế nhưng người hắn phái đi lại không xuất hiện.
Mộc Vũ lớn tiếng nói.
- Ta ở chỗ này chờ ba ngày, ba ngày rồi, vẫn không có bất cứ một người nào tới tiếp ứng ta! Ta biết, ta bị Lục Khai lừa rồi, có thể Lục Khai đã cho là ta đã chết! Ha ha ha, cái này lại vừa đúng ý hắn.
Mộc Vũ ác độc nói:
- Nhưng mà người Tống gia một mực lục soát núi lại thêm phong bế thành, ta nghĩ Lục Khai nhất định cũng không thoải mái được. Nếu hai người chúng ta đều chết, Tống gia sẽ không phái người soát núi.
- Tên bại hoại vong ân phụ nghĩa kia.
Mộc Vũ giọng thê lương, tức giận đến mức toàn thân run run.
- Ta không nên tin tưởng hắn, tên hỗn đản này!
Mộc Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Mộc Vũ thật là trách oan Lục Khai. Xác thực lực Khai đã phái người đi tìm Mộc Vũ trong Thanh Vân Sơn, thế nhưng Thanh Vân Sơn này quá lớn, hơn nữa đều là hộ vệ Tống gia, cho nên người của Lục Khai trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào tìm được Mộc Vũ.
- Hạ Ngôn! Ta đều nói hết rồi, ngươi dẫn ta đi ra với!
Mộc Vũ bò đến cạnh Hạ Ngôn, vẻ mặt khẩn cầu. Lúc đầu khi hắn cùng Lục Khai bày kế hại Hạ Ngôn, lại không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay.
Nhìn bộ dạng Mộc Vũ hiện giờ, không còn một chút bộ dáng Linh Sư, Hạ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Ta không giết ngươi. Nhưng mà, ta cũng sẽ không ra tay cứu ngươi rời đi. Ha ha, ngươi đã muốn hại ta, ta lại cứu ngươi? Ngươi nghĩ xem, nếu đổi lại là ngươi thì sẽ làm thế nào?
Hạ Ngôn hỏi ngược lại.
Mộc Vũ sững sờ, tay kéo vạt áo Hạ Ngôn dần dần buông ra. Đúng vậy, nếu đổi lại là mình, thì mình sẽ làm như thế nào? Ánh mắt Mộc Vũ trở nên mê man, đột nhiên hô lớn:
- Không! Hạ Ngôn, van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu ta ra ngoài!
- Ta ở chỗ này. Ta ở chỗ này sẽ chết chắc!
Sợ hãi tử vong, làm cho hiện giờ trong đầu Mộc Vũ chỉ có một ý niệm: chạy khỏi nơi này.
Thân thể Hạ Ngôn chợt lóe, tránh thoát Mộc Vũ nhào về phía mình.
- Ta đi, ngươi tự giải quyết cho tốt. Hiện tại Lục Khai sẽ phái người tới cứu ngươi! Còn hiện giờ. Ha ha, ta cũng nên đi Lục gia tính sổ!
Lục gia muốn hại mình, món nợ này đương nhiên phải đòi lại.
"Ta cùng với Lục gia cũng không có thù hận, nhưng Lục gia lại muốn ta chết, ha ha!"
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía xa xa.
- Đi! Tới phía trước tìm xem!
Đột nhiên, trong rừng cây cách đó trăm mét có tiếng người nói chuyện.
"Là hộ vệ Tống gia!"
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
Mộc Vũ mặt xám như tro tàn, nhìn phương hướng truyền tới âm thanh.
- Chết tiệt! Hai tên hỗn đản kia rốt cuộc trốn ở chỗ nào, mấy người chúng ta tìm tròn ba ngày rồi, còn chưa tìm được người! Ghê tởm, tìm được bọn họ nhất định phải chơi chết chúng!
Một giọng nói ồm ồm truyền tới.
Sơn tặc trong núi lại tìm ra không ít, toàn bộ đều bị giết hết!
- Ha ha! Lão lục, có thể hai người bọn chúng đều chết chỗ nào rồi. Ngươi tìm được bọn chúng thì chỉ là thi thể, làm sao giết được nữa?
Một giọng khác cười nói.
- Thi thể? Thi thể cũng không sao, coi như là thi thể thì ta cũng phải chém ra mấy khúc. Con bà nó, dám động tới hàng hóa Tống gia ta, không biết sống chết!
Giọng nói trước đó lại phẫn nộ.
- Người soát núi của Tống gia tới rồi!
Hạ Ngôn nhìn Mộc Vũ nói. Giọng nói của hắn cũng làm cho mấy người hộ vệ cách đó không xa nghe được.
- Người nào? Đại ca, bên kia có người nói chuyện!
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng va chạm rừng cây đột nhiên lớn hơn.
Mộc Vũ nhìn Hạ Ngôn:
- Ngươi.
Hạ Ngôn mỉm cười nói:
- Mộc Vũ, ngươi tự cầu phúc đi!
Chuyện này Hạ Ngôn cũng không lo lắng người Tống gia biết chân tướng. Dù là Mộc Vũ bị bắt nói ra tất cả, Hạ Ngôn cũng không lo lắng. Mục tiêu phẫn nộ trước tiên của Tống gia sẽ không phải bản thân mình, mà là Lục gia! Muốn trả thù, Tống gia cũng sẽ tìm Lục gia trả thù. Lục gia lại muốn vạch kế hoạch để Liễu Vân viện trưởng Học viện Tử Diệp ra tay, làm Tống gia bọn họ hoàn toàn xong đời.
Linh lực dưới chân hơi vận chuyển, thân thể Hạ Ngôn "vụt" một chút biến mất trong rừng cây xa xa.
Còn Mộc Vũ cũng cắn răng, dưới chân dùng sức đạp lên thân cây, lao về phía rừng lá dày đặc.
Thân ảnh hai người vừa biến mất, mấy tên hộ vệ Tống gia liền nhanh chóng tới được chỗ hai người vừa nói chuyện.
← Ch. 0187 | Ch. 0189 → |