← Ch.0197 | Ch.0199 → |
Phương Thiên đứng bên cạnh như trời trồng, choáng váng! Hắn đứng không nhúc nhích chút nào! Trước đó, trước mặt Hạ Ngôn và Tề Gia Lạc, hắn còn nói Điện chủ và Phương gia hắn có quan hệ không tồi nhưng hiện tại, khi Điện chủ tự mình hiện thân thì căn bản không thèm liếc nhìn hắn một cái.
- "Ta đắc tội tên Hạ Ngôn này rồi thì phải làm gì bây giờ!?
Lúc này trong lòng Phương Thiên chỉ còn lại nỗi sợ hãi. Trên mặt hắn mang theo thần sắc xám xịt như tro tàn, hai mắt vô thần. Phía sau hắn, hai gã hộ vệ âm thầm nhìn nhau lắc đầu. Bọn họ chính là hộ vệ của gia tộc phụ trách bảo hộ sự an toàn cho Phương Thiên, cũng không có tư cách nào khác.
"Rầm rì".
Khi đám người Hạ Ngôn đã lên lầu, toàn bộ đại sảnh tầng một lập tức giống như sôi trào, bùng nổ! Mặc kệ là có quen biết nhau hay không, bọn họ đều to nhỏ bàn luận cùng với nhau rất hưng phấn. Hôm nay, bọn họ đã tận mắt thấy được nhân vật đứng đầu của thành Tử Diệp. Cái tên Hạ Ngôn này cũng chắc chắn sẽ được truyền khắp thành Tử Diệp. Trước đây có lẽ chỉ có một bộ phận là biết Hạ Ngôn. Nhưng từ hôm nay trở đi, cái tên Hạ Ngôn nhất định ai cũng biết tới, cũng giống như viện trưởng học viện Tử Diệp và Điện chủ Thánh điện vậy!
Đương nhiên, tuy đại đa số mọi người đều biết cái tên Hạ Ngôn nhưng cũng rất khó nhận ra Hạ Ngôn.
Trong một căn phòng xa hoa tới cùng cực, đám người Hạ Ngôn lục tục đi vào!
Đại sảnh của Túy Tiên lâu này cũng đã rất xa hoa nhưng so sánh với nơi này thì quả thực như gặp phải sư phụ, hoàn toàn không có tư cách để so sánh! Toàn bộ căn phòng đầy màu xanh vàng, rực rỡ. Tất cả các loại đồ dùng đều dát vàng khảm bạc. Đây không chỉ là thứ để Hạ Ngôn khiếp sợ. Hắn càng thêm kinh ngạc với những chậu cảnh mà không thể định giá nổi. Hạ Ngôn cũng chỉ biết được một vài loại trong số đó mà thôi. Tuy nhiên, mỗi một cây cũng đã có giá tới hơn vạn kim tệ rồi.
- "Khó trách tầng thứ ba chỉ có Điện chủ và mười hai chấp sự của Thánh điện mới có tư cách sử dụng!"
Hạ Ngôn thầm nghĩ.
- Hạ Ngôn, vị này chính là Điện chủ Thánh điện của thành Tử Diệp!
Lúc này Liễu Vân mới long trọng giới thiệu cho Hạ Ngôn.
Toàn bộ căn phòng lúc này cũng chỉ có bốn người: Điện chủ, Liễu Vân, Hạ Ngôn và Tô Cầm!
Ánh mắt Điện chủ chợt sáng lên nhìn Hạ Ngôn cười nói:
- Hạ Ngôn, ta gọi là Bàng Nguyên, đảm nhiệm chức Điện chủ thành Tử Diệp cũng đã được bốn mươi năm rồi!
Bàng Nguyên bình thần nói.
- Bốn mươi năm?
Tâm thần Hạ Ngôn chấn động! Điện chủ Bàng Nguyên này thoạt nhìn cũng chỉ hơn năm mươi tuổi mà thôi, sao có thể đảm nhiệm Điện chủ thành Tử Diệp hơn bốn mươi năm?
Trên mặt Tô Cầm cũng hiện lên đầy vẻ tò mò. Lúc này nàng nhu thuận đứng phía sau Hạ Ngôn. Ở trong này, ngay cả nàng cũng không dám có chút động tác khác thường nào cả. Trước mặt hai người Điện chủ Bàng Nguyên và viện trưởng học viện Tử Diệp có một loại cảm giác áp bách vô hình khiến cho người bình thường căn bản chỉ có thể thành thành thật thật đứng đợi!
Dường như nhìn thấu tâm tư của Hạ Ngôn, Bàng Nguyên lại cười nói:
- Hạ Ngôn, sao? Có vẻ như ngươi không tin à? ha ha, ta năm nay cũng gần trăm tuổi rồi!
- Ừm, ta nghĩ xem nào.
Cặp mi của Bàng Nguyên hơi nhướng lên.
- Đúng rồi, hai năm nữa là ta đã một trăm tuổi rồi!
- Một trăm tuổi?!
Vừa rồi là Hạ Ngôn kinh ngạc, còn lúc này đây đúng là rất kinh hãi! Bàng Nguyên này làm sao có thể đã một trăm tuổi?! Dù là người tu luyện thì cũng không thể có sự chênh lệch như thế được?! Trên mặt Bàng Nguyên có chút hơi già nhưng gần như không thấy một nếp nhăn nào cả!
- Đều ngồi cả đi!
Liễu Vân nói với Hạ Ngôn và Tô Cầm!
Chờ Liễu Vân và Điện chủ Bàng Nguyên đều ngồi xuống rồi Hạ Ngôn và Tô Cầm mới ngồi.
- Hạ Ngôn, thực lực hiện tại của con có phải là đã tiến vào Linh Sư hậu kỳ?
Chờ Hạ Ngôn ngồi xuống, sắc mặt của Liễu Vân đột nhiên trở nên ngưng trọng rồi lên tiếng hỏi.
Hạ Ngôn liền trả lời:
- Không lâu trước đây đệ tử đã đột phá đạt tới cảnh giới Linh Sư hậu kỳ!
Bàng Nguyên lại nghi hoặc nói:
- Thật là kỳ quái! Vì sao ta không thể cảm giác được linh lực của Hạ Ngôn?!
Bàng Nguyên cũng là cường giả cảnh giới Linh Tông!
Sự chênh lệch giữa Hạ Ngôn và hắn là phi thường lớn! Dưới tình huống bình thường thì Bàng Nguyên có thể dễ dàng cảm giác được dao động linh lực trên người Hạ Ngôn, sau đó tự nhiên có thể phán đoán ra thực lực của hắn đang ở giai đoạn nào. Nhưng hiện tại, dù Hạ Ngôn ở ngay trước mặt hắn mà hắn lại không thể nào cảm giác được dao động linh lực trên người Hạ Ngôn! Điều này nhìn như không trọng yếu nhưng lại khiến Bàng Nguyên cực kỳ kinh ngạc!
Liễu Vân nhìn nhìn Bàng Nguyên rồi cười nói:
- Không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng không cảm giác được linh lực của Hạ Ngôn! Ha ha, nếu không phải nghe nói sáng đó Hạ Ngôn đi Lục gia, đánh chết tên Lục Khai thì ta cũng không thể xác định Hạ Ngôn đã bước vào cảnh giới Linh Sư hậu kỳ.
Chuyện xảy ra ở Lục gia, Bàng Nguyên và Liễu Vân đều là nắm rõ mười mươi.
Hạ Ngôn hơi chút giật mình liền thoải mái. Lấy năng lực của hai người Bàng Nguyên và Liễu Vân thì chuyện gì xảy ra ở thành Tử Diệp mà có thể dấu diếm được hai người!? Hơn nữa, thời điểm hắn ở Lục gia đánh chết Lục Khai thì cũng có không ít người tận mắt nhìn thấy!
Hạ Ngôn thấy hai người đều có chút nghi hoặc, ý niệm trong đầu khẽ chuyển.
- "Bởi vì ta tu luyện Linh La tâm pháp cho nên mới có thể khống chế linh lực một cách chính xác! Linh La tâm pháp này dù là sư phụ cũng không thể nói ra được!"
Không phải là Hạ Ngôn không tin tưởng Liễu Vân mà là trong chuyện này con liên lụy tới lão Thánh Hoàng. Lúc trước Hạ Ngôn từng đáp ứng lão Thánh Hoàng sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện này cả! Cho nên lúc này quyết không thể nói ra được. Ý niệm khẽ chuyển hắn liền lên tiếng nói rằng hắn cũng không hiểu vì sao mà như thế!
Liễu Vân và Bàng Nguyên đều nhìn Hạ Ngôn, khẽ gật đầu, cũng không truy hỏi thêm nữa.
Liễu Vân chuyển mắt, nhìn Hạ Ngôn hỏi:
- Hạ Ngôn, Lục gia bố trí hại ngươi, ngươi vì sao chỉ giết mỗi Lục Khai? Kế hoạch đó hẳn là Lục tộc trưởng và các trưởng lão khác cũng biết mà!?
- Lục tộc trưởng thực lực hẳn là đạt tới cảnh giới đại linh sư sơ kỳ. Còn có Thổ Cẩu hỗ trợ, muốn giết hắn quả thật cũng có thể làm được. Nhưng Lục gia dù sao cũng là một trong bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp. Nếu con đại khai sát giới thì tất nhiên sẽ làm nảy sinh một loạt vấn đề! Do đó, đệ tử chỉ là giết Lục Khai không giết thêm những người khác!
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng trả lời.
Liễu Vân và Bàng Nguyên nghe Hạ Ngôn nói thế liền khe khẽ gật đầu. Bàng Nguyên nói:
- Hạ Ngôn, người suy nghĩ đúng lắm! Ngươi nếu thực sự đại khai sát giới ở Lục gia thì hậu quả đã khó có thể khống chế được! Lục tộc trưởng còn có một thân phận khác, chính là chấp sự Thánh điện thành Tử Diệp! Đến lúc đó sẽ liên lụy rất nhiều. Mà với thực lực hiện tại của ngươi thì không thể hoàn toàn ứng phó được!
- Hạ Ngôn, ngươi nói Thổ Cẩu? Chính là con Hắc lang xuất hiện ở Lục gia đó ư?
Liễu Vân hít vào một hơi, ánh mắt sáng lên hiếu kỳ hỏi.
Hạ Ngôn gật đầu nói:
- Đúng thế! Thổ Cẩu kỳ thật chính là một con Huyễn Ảnh Lang, hơn nữa nó còn có thể biến thân. Sau khi biến thân thì dù là Đại Linh sư cũng không phải là đối thủ của nó!
- Đó hẳn là một con linh thú mà không phải là một con Huyễn Ảnh Lang bình thường!
Bàng Nguyên nói.
- Hạ Ngôn, không ngờ ngươi có thể sai bảo cả một con linh thú! Thật sự không đơn giản đó!
Linh thú bình thường đều có được một trí tuệ nhất định. Hơn nữa trí tuệ đó thậm chí còn không thua kém nhân loại. Cho nên, dù thực lực cường đại như Liễu Vân và Bàng Nguyên cũng khó có thể thu phục được một con linh thú!
Mà Hạ Ngôn lại có thể thu phục được linh thú khiến hai người Liễu Vân và Bàng Nguyên nổi lên một tia ghen tị. Đương nhiên cũng có thêm cả tia hâm mộ!
- Chỉ là do vận khí của đệ tử tốt mà thôi!
Hạ Ngôn khiêm tốn nói.
Tô Cầm ở bên cạnh, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lưu quang, thi thoảng lại nhìn sang khuôn mặt Hạ Ngôn. Tuy nhiên nàng cũng không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe mà thôi!
Rất nhanh, một bàn thức ăn đã được phục vụ mang lên. Những người phục vụ này ngay cả di chuyển cũng không tạo ra chút tiếng động nào, nhìn cũng không chớp mắt! Sau khi vào phòng, đặt thức ăn lên bàn lại yên lặng lui ra.
- Hạ Ngôn, hôm nay gọi con đến còn có một việc muốn nói với con!
Sau khi cả bàn đã bày đầy các loại mỹ thực, những người phục vụ đóng cửa phòng lại, Liễu Vân chỉnh lại tư thế, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều rồi nhìn Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, ngồi thẳng người lên nói:
- Sư phụ mời nói.
- Tháng mười một này chính là thời điểm bắt đầu diễn ra hội giao lưu học viện! Hạ Ngôn, lần hội giao lưu này, ta định cho con tham gia!
Liễu Vân ngưng trọng nói.
- Hội giao lưu học viện?
Hạ Ngôn hơi kinh ngạc. Hắn cũng biết tại sao hội giao lưu học viện thì các học viện phái ra vài học viên, trên danh nghĩa là giao lưu nhưng thực chất lại là so đấu. Bên thắng lợi có thể đạt được nhiều ưu đãi. Hơn nữa, học viên bên thắng lợi có thể tiến vào kinh các của học viện đối phương để tham khảo các loại điển tịch. Cho nên, Liễu Vân thân là viện trưởng học viện Tử Diệp đương nhiên rất coi trọng hội giao lưu học viện này. Một học viện phải tiến bộ, không thể bế môn không giao lưu bên ngoài được. Do đó trao đổi với các học viện khác cũng là một việc nên làm.
- Đúng thế! ở thành Tử Diệp chúng ta, chỉ có học viện Tử Diệp là học viện nhất lưu!
Bàng Nguyên cũng nói chen vào.
- Tại đại lục Long Chi, có tới tám học viện nhất lưu, ba học viện siêu cấp! Mà hội giao lưu học viện không chỉ là chuyện giữa các học viện mà cũng là một lần đánh giá các chủ thành!
- Nếu học viện Tử Diệp đạt được thành tích tốt trong hội giao lưu học viện thì thành Tử Diệp cũng có được danh vọng rất cao trên đại lục. Nhất là ở thánh địa thì càng được nhiều chỗ tốt.
Bàng Nguyên nói tiếp.
Một lời của Bàng Nguyên này khiến trong lòng Hạ Ngôn rất chấn động. Hắn không nghĩ tới, hội giao lưu học viện không ngờ cũng là cuộc ganh đua quyền lợi giữa các chủ thành. Thấy Hạ Ngôn nhíu mày, Bàng Nguyên cười cười, nói tiếp:
- Hạ Ngôn, ngươi còn không biết! Trên đại lục có năm mươi bốn chủ thành. Bọn họ cũng được sắp xếp theo thứ tự đó. Ha ha, thứ tự càng cao thì trọng lượng lời nói ở thánh địa lại càng lớn. Mà thành Tử Diệp của chúng ta hiện tại xếp hạng thứ tám trong số năm mươi bốn chủ thành.
- Ba vị trí đứng đầu chính là chủ thành có ba học viện siêu cấp kia.
Liễu Vân nói tiếp.
Nghe đến đó, Hạ Ngôn cũng đã minh bạch.
Bất cứ chỗ nào cũng đều có cạnh tranh. Giữa các chủ thành cũng là như thế.
Thánh địa.
Nghĩ tới thánh địa trong truyền thuyết, Hạ Ngôn cũng lâm vào bàng hoàng, thánh địa là nơi mà vô số người tu luyện đều mong muốn đi tới. Nhưng thánh địa cũng không phải là nơi người thường có thể tới.
Đệ nhất nhân của toàn bộ đại lục Long Chi, Thánh Hoàng, chính là ở trong thánh địa. Thánh địa cũng có mười hai chấp sự. Đa số trong mười hai chấp sự này cũng là từ năm mươi bốn vị Điện chủ của chủ thành tuyển ra. Hơn nữa bên trong thánh địa cũng có một số gia tộc cổ xưa. Hiện giờ trong số chấp sự của thánh địa có ba gã chấp sự chính là xuất thân từ những đại gia tộc cổ xưa. Còn chín vị chấp sự kia chính là chọn ra từ năm mươi bốn vị Điện chủ.
Hạ Ngôn hít sâu một hơi, áp chế sự rung động trong lòng rồi thầm nghĩ:
- "Khó trách Điện chủ lại đích thân gặp mình!"
Học viện Tử Diệp được coi như mặt tiền của thành Tử Diệp! Đánh giá học viện Tử Diệp so với các học viện khác cũng chính là đánh giá giữa thành Tử Diệp với các chủ thành khác. Cho dù loại đánh giá này không biểu hiện ra bên ngoài nhưng trong mắt những người trong thánh địa thì rất xem trọng các chủ thành. Ví dụ như những chấp sự của thánh địa, còn có các thành chủ của các chủ thành.
Thành Tử Diệp, trong số tất cả các chủ thành thì xếp thứ tám. Tuy rằng thứ tự đã thuộc hàng đầu nhưng khoảng cách với các thành có học viện siêu cấp thì còn có sự chênh lệch rất lớn.
Mà Bàng Nguyên có thể trở thành Điện chủ Thánh điện thành Tử Diệp thì có thể thấy được năng lực của hắn tài giỏi hơn đa số những Điện chủ của các chủ thành khác. Nếu không cũng không có khả năng làm Điện chủ của thành Tử Diệp với hơn bốn mươi năm! Phải biết rằng, chức Điện chủ này cũng có thể được thay thế! Chỉ cần thực lực đủ cường đại là có thể khiêu chiến Đường chủ Thánh đường, Điện chủ Thánh điện, sau đó thay thế. Nhiều năm như vậy mà Điện chủ Thánh điện thành Tử Diệp lại không bị người khác thay thế. Điều này có thể chứng minh rằng thực lực của Bàng Nguyên rất cường đại.
Bàng Nguyên tự nhiên cũng hy vọng thành Tử Diệp có thể càng thêm cường đại.
- Sư phụ, Điện chủ, ta hiểu rồi!
Sau một lúc trầm mặc, Hạ Ngôn nói:
- Hội giao lưu học viện tháng mười một tới con sẽ cố gắng hết sức.
Trước khi hiểu rõ thực lực của các học viện khác, Hạ Ngôn cũng không dám khoa trương. Chỉ trong học viện Tử Diệp thôi, trong số các học viên đặc biệt cũng không thiếu những người có thực lực cực kỳ cường đại. Ngay cả Trương Hồng Phi cũng đã đạt tới cảnh giới linh sư hậu kỳ. Trong học viện Tử Diệp, dù có tới mấy chục học viên đặc biệt nhưng tuyệt đối không có ai có thực lực mạnh hơn Trương Hồng Phi cả.
- Ừm, Hạ Ngôn, con cũng đừng quá lo lắng. Khoảng cách tới hội giao lưu học viện cũng còn gần hai tháng. Trong khoảng thời gian này, thực lực của con có thể tăng lên nữa.
Liễu Vân cười nói.
- Hơn nữa, muốn tham gia hội giao lưu học viện thì độ tuổi phải dưới ba mươi. Những người tuổi lớn hơn không thể tham gia được.
- Dưới ba mươi tuổi!?
Nghe được điều này, trong lòng Hạ Ngôn khẽ buông lỏng. Nếu chỉ những học viên dưới ba mươi tuổi mới được tham gia hội giao lưu học viện thì cơ hội của hắn cũng lớn hơn không ít. Dù sao việc tu luyện kỳ thật cũng chính là không ngừng tích lũy. Dưới điều kiện là phải có thiên phú thì thời gian tu luyện càng dài thì thực lực tự nhiên cũng sẽ càng mạnh.
Liễu Vân nói:
- Đúng thế. Hạ Ngôn, cơ quan trận trong học viện chính là nơi tu luyện vô cùng tốt. Lần trước, khi thông qua khảo hạch học viên đặc biệt, con xông qua chính là cơ quan trận sơ cấp, là đơn giản nhất.
- Mà hơn nữa còn có cơ quan trận trung cấp, cơ quan trận cao cấp, thậm chí còn có cơ quan trận đặc biệt. Rèn luyện trong những cơ quan trận này, thực lực của con khẳng định sẽ tăng tiến rất nhiều. Tuy nhiên, con tuyệt đối phải nhớ kỹ, nhất định không được cậy mạnh. Nếu bị thương trong cơ quan trận thì mất nhiều hơn được đó.
Nói tới câu cuối cùng, thần sắc của Liễu Vân lại trở nên nghiêm túc.
- Con biết rồi, sư phụ.
Hạ Ngôn gật đầu xác nhận. Hạ Ngôn đã biết cơ quan trận sơ cấp. Lúc ấy ở trong đó lĩnh ngộ ra Ảo Ảnh thân pháp mà hắn đang có.
- "Trong thời gian này, vừa có thể luyện tập trong cơ quan trận, vừa có thể vào trong kinh các của học viện để dung hợp các loại bí điển. Như thế, thực lực càng mạnh thì cơ hội lại càng lớn hơn!"
Hai mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, trong lòng âm thầm quyết định.
- "Sư phụ và Bàng Nguyên Điện chủ rất hy vọng vào ta. Nhất định không thể để họ thất vọng được!"
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, ý niệm trong đầu khẽ chuyển
"Nếu là dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia thì chắc rằng cũng sẽ không xuất hiện những người thực lực quá cường đại!"
- Hạ Ngôn, ngươi lúc này mới mười lăm tuổi, tiền đồ không thể hạn lượng đó! Ha ha!
Bàng Nguyên cười ha hả nói.
- Tương lai, ngươi quả thực có thể đi vào Kim Long điện, trở thành một gã sứ giả Kim Long điện.
Bàng Nguyên còn nói thêm.
- Kim Long điện?
Hạ Ngôn lại thêm sửng sốt. Hôm nay, ở trong phòng tầng ba của Túy Tiên lâu này, hắn đã tiếp xúc với không ít tin tức mới.
Trong lòng khẽ động, Hạ Ngôn lại nghĩ tới khối lệnh bài mà Bàng nguyên đưa cho hắn lúc nãy, thầm nghĩ:
"Khối lệnh bài kia có liên quan gì tới Kim Long điện? Trên lệnh bài kia còn có một hàng chữ dài. Sư phụ còn nói đó là Kim Long lệnh gì đó!"
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn lại xuất hiện. Bàng Nguyên mỉm cười nói:
- Đúng thế, Hạ Ngôn. Hiện tại nói chuyện này với ngươi chắc là còn quá sớm! Tuy nhiên ngươi là đệ tử của Liễu Vân, lại nhỏ tuổi thế mà đã có thực lực Linh sư hậu kỳ thì ta nói với ngươi những điều này cũng không sao cả.
Bàng Nguyên nói xong, ánh mắt lại hơi liếc sang nhìn Tô Cầm bên cạnh Hạ Ngôn.
Tô Cầm thực sự rất thông minh, nghe ngữ điệu của Hạ Ngôn thì vội vàng nói:
- Trong này có chút oi bức, ta đi ra ngoài hít thở chút không khí đã!
Nói xong, Tô Cầm khẽ nhìn sang Hạ Ngôn một cái.
Liễu Vân cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu nói:
- Tô Cầm tiểu thư, không cần. Sự tồn tại của Kim Long lệnh cũng không phải là bí mật gì cả. Chỉ cần sau này ngươi không đi nói lung tung là được.
Tô Cầm nghe Liễu Vân nói thế, thân mình vốn đã đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống. Tuy nhiên nàng vẫn còn có chút bất an.
- Tổng bộ của Kim Long điện là ở trong thánh địa. Kim Long điện cũng là trung tâm quyền lực của đại lục, là cơ quan cao nhất. Trong Kim Long điện có mười hai sứ giả. Mười hai người này phân bố ở các khu vực khác nhau của đại lục. Tuy nhiên thân phận của bọn họ là bí mật. Mỗi khi Thánh Hoàng triệu tập thì mười hai người này sẽ từ các nơi tập trung về thánh địa.
Nói tới đây, khuôn mặt Bàng Nguyên trở nên ngưng trọng.
- Kim Long điện này là do Thánh Hoàng tự mình lãnh đạo. Mỗi một sứ giả có mười hai Kim Long lệnh. Mà người nắm giữ Kim Long lệnh được xưng là Kim Long chấp sự. Kim Long chấp sự do Kim Long sứ giả trực tiếp phụ trách.
Ánh mắt Bàng Nguyên nhìn thẳng vào Hạ Ngôn.
Hơi thở của Hạ Ngôn lập tức trầm xuống. Hiện tại hắn đã biết Kim Long lệnh này là dùng để làm gì.
- Tuy nhiên, Kim Long điện là một sự tồn tại đặc thù, không giống như Thánh đường, Thánh điện, thánh địa, được ngoại giới biết đến. Cho nên thân phận của Kim Long điện sứ giả và chấp sự đối với người thường thì coi như là một bí ẩn. Tuy nhiên, ở thời khắc mấu chốt thì Kim Long lệnh có thể triệu tập quân đội của các thành thị.
Bàng Nguyên trầm giọng nói.
Kim Long lệnh có thể triệu tập quân đội của thành thị. Nói cách khác, Kim Long lệnh có thể trực tiếp ra lệnh cho Đường chủ các thành, thậm chí là Điện chủ.
- Mười hai vị chấp sự của thánh địa kia chính là mười hai sứ giả của Kim Long điện sao?
Hạ Ngôn áp chế sự khiếp sợ trong lòng rồi hỏi.
Bàng Nguyên lại lắc đầu nói:
- Không phải! Sứ giả Kim Long điện cũng không phải là thánh địa chấp sự. Đương nhiên cũng có những người có hai thân phận. Ha ha.
Bàng Nguyên khẽ cười nhưng hai mắt lại hơi nhíu lại.
Hạ Ngôn minh bạch rằng Bàng Nguyên Điện chủ khẳng định là có hai thân phận này. Nếu không hắn làm sao có quyền cấp cho Hạ Ngôn một khối Kim Long lệnh?!
- Hạ Ngôn, trách nhiệm của ngươi sau này cũng sẽ rất lớn!
Bàng Nguyên vỗ vỗ vai Hạ Ngôn, lời nói rất thâm thúy.
- Sự tồn tại của Kim Long điện là vì bảo hộ sự an toàn của đại lục. Một khi có kẻ thù từ bên ngoài xâm lấn thì Kim Long điện sẽ phải lập tức tới tiền phương ngăn cản địch nhân.
Liễu Vân nói.
- Kẻ thù bên ngoài xâm lấn? Chẳng lẽ là người của đại lục Ám Dạ sao?
Hạ Ngôn kinh ngạc hỏi.
Đại lục Long Chi và đại lục Ám Dạ là tử địch. Người tu luyện của hai bên thường xuyên chém giết nhau trong Tội Ác sâm lâm. Trước kia rất lâu, hai đại lục còn nổ ra một trận chiến tranh thảm thiết. Trận chiến đó đã khiến vô số người ngã xuống. Lúc đó Tội Ác sâm lâm chính là chiến trường.
- Không chỉ có người của đại lục Ám Dạ, còn có rất nhiều linh thú cường đại trong Tội Ác sâm lâm nữa. Hạ Ngôn, có một số linh thú vượt xa sự tưởng tượng của con. Lần trước, Bạch Thạch hổ mà con thấy ở Mê Vụ sơn cốc, trong hàng linh thú thì thực lực cũng chỉ mới xem như thuộc loại khá cao mà thôi.
Liễu Vân ngưng trọng nói.
- Hơn nữa, trí tuệ của những linh thú này cũng không thua kém nhân loại chút nào cả. Có nhiều nguyên nhân khiến cho đám linh thú đó có thể dẫn dắt vô số dã thú công kích nhân loại.
Hạ Ngôn gật gật đầu. Hắn hiểu được điều này. Lúc trước, Thổ Cẩu cũng từng mang theo một đám dã thú công kích thành trấn của nhân loại nên Hạ Ngôn mới có cơ hội thu phục nó. Hơn nữa, đó chỉ là một ngọn núi bình thường giữa đại lục của nhân loại mà thôi, không phải là Tội Ác sâm lâm. Những dãy núi giống như Hắc Phong sơn đó, trên đại lục Long Chi có rất nhiều.
Chuyện dã thú công kích những thành trấn của nhân loại cũng thường xuyên phát sinh. Tuy nhiên, việc dã thú của Tội Ác sâm lâm công kích đại lục nhân loại cũng rất ít khi phát sinh. Mà Hạ Ngôn cũng chưa từng nghe nói tới.
- Ha ha, Hạ Ngôn, lại cho ngươi biết thêm một chút về tin tức của Kim Long điện đi. Sứ giả và chấp sự của Kim Long điện tuy tồn tại bí mật nhưng Kim Long vệ sĩ lại công khai.
Bàng Nguyên nói.
- Kim Long vệ sĩ chính là những chiến sĩ chuyên chiến đấu của Kim Long điện, nhưng lại khác với dong binh. Kim Long vệ sĩ cũng chia theo cấp bậc. Dong binh muốn thăng cấp thì cần điểm tích phân, mà Kim Long vệ sĩ muốn thăng cấp lại cần điểm vinh dự. Sau này ngươi sẽ biết. Hiện tại thực lực của ngươi còn chưa đủ.
Bàng Nguyên nhìn Hạ Ngôn, sau đó ánh mắt chuyển sang Liễu Vân cười nói:
- Chuyện cần nói cũng coi như đã nói hết, chúng ta bắt đầu dùng cơm đi.
Liễu Vân cười nói:
- Được, bắt đầu ăn thôi. Tô Cầm tiểu thư, đừng khách khí nhé.
Khuôn mặt Tô Cầm lập tức đỏ bừng lên. Nàng khẽ gật đầu. Trong đầu nàng lúc này đang có bao nhiêu là suy nghĩ lộn xộn. Có thể dùng cơm với Liễu Vân và Bàng Nguyên là chuyện mà Tô Cầm trước đây chưa từng nghĩ tới. Mà những gì hai người nói với Hạ Ngôn, nàng cũng không hiểu. Tuy nhiên, sau khi ra khỏi đây, nàng thầm nhủ tuyệt đối sẽ không hé mồm nói ra nửa lời những gì mà ba người đã nói chuyện, coi như chưa từng nghe thấy gì cả.
Hạ Ngôn thấy bộ dáng của Tô Cầm như thế cũng cười thầm trong lòng, hơi lắc đầu nhưng không nói gì cả. Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm, Hạ Ngôn nghĩ đến còn một sự tình trọng yếu mà đến lúc này hắn còn chưa hiểu gì cả.
- Sư phụ, Điện chủ, ta còn có một việc muốn hỏi.
Hạ Ngôn chỉnh lại tư thế, đặt đôi đũa vừa cầm lên xuống.
Liễu Vân nhìn nhìn Hạ Ngôn nói:
- Sao? Còn có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.
Hạ Ngôn nói:
- Con biết Đường chủ Thánh đường là có thể khiêu chiến. Nếu khiêu chiến thành công thì là có thể thay thế. Nhưng rốt cuộc phải như thế nào mới có thể khiêu chiến được Đường chủ Thánh đường?
Hạ Ngôn lúc này mới mười lăm tuổi, đi vào thành Tử Diệp này cũng chưa được lâu. Hắn đối với nhiều chuyện trên đại lục này cũng không rõ lắm. Hắn cũng không rõ quá trình cụ thể để khiêu chiến Đường chủ Thánh đường. Là trực tiếp tìm Đường chủ sau đó đánh bại đối phương hoặc đánh chết? Hay Đường chủ Thánh đường cũng sẽ đi khiêu chiến đại sảnh!
- Hạ Ngôn, con muốn làm Đường chủ sao?
Liễu Vân và Bàng Nguyên nhìn nhau, nhíu mày nghi hoặc hỏi.
← Ch. 0197 | Ch. 0199 → |