← Ch.0227 | Ch.0229 → |
Hạ Ngôn đột nhiên mỉm cười, đứng ở bên cạnh giường Hạ Tử Hân nằm, khóe miệng lộ ra mỉm cười, chỉ là cười thật khổ.
- Sư phụ! Ngài không cần lo lắng cho con. Trương gia này, nhất định phải diệt!
Trong giọng nói tràn ngập hàn ý, dường như ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống rất nhiều, ngưng đọng làm cho người ta hít thở khó khăn.
Ngay từ đầu, chính là mấy người Trương Phong Trương gia một mực trêu chọc Hạ Ngôn. Ngày đó ở Thanh Vân Sơn, nếu không phải Hạ Ngôn đủ thực lực, vậy người chết sẽ không phải là bọn người Trương Phong, mà là Hạ Ngôn.
Về phần Hạ Tử Hân, cũng bởi vì mình mà chết. Nếu không phải vì mình, Tử Hân cũng sẽ không bị mấy người kia bắt cóc áp chế Hạ Ngôn. Thù oán này, đã là không chết không thôi. Một khi Hạ Ngôn có đủ thực lực, tuyệt đối sẽ không khách khí với Trương gia. Đương nhiên, sợ rằng Trương gia cũng sẽ không khách khí với Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn ca!
Tiểu Thanh ở bên cạnh, si ngốc hô lên. Lúc này biểu tình dữ tợn của Hạ Ngôn, làm nàng có chút sợ hãi.
- Tiểu Thanh! Đừng lo lắng, huynh không sao. Thổ cẩu! Lát nữa ngươi mang một phong thư về Hạ gia thành Ngọc Thủy, để Hạ gia phái người tới chuyển thi thể Tử Hân về.
Hạ Ngôn cười nói với Tiểu Thanh, sau đó lại quay ra cửa hô.
Thổ Cẩu mặc dù đang ở một góc sân khác, chẳng qua Hạ Ngôn nói, nó đều nghe rõ ràng. -Ngao ô!
Thổ Cấu lập tức kêu một tiếng.
- Hạ Ngôn! Viên Hồi Hồn Đan này Hạ Tử Hân đã không dùng được nữa, con thu nó lại đi.
Trong mắt Liễu Vân chợt lóe sáng, sau đó ra hiệu bảo Hạ Ngôn thu lại Hồi Hồn Đan còn trong miệng Hạ Tử Hân.
Hồi Hồn Đan là một loại đan dược đặc thù. nếu người sống dùng, như vậy vào miệng liền tan. Nhưng nếu là người chết dùng nó, vậy dù có ngậm cả năm cũng sẽ không tan được. Đồng thời, Hồi Hồn Đan còn chống nước chống lửa, coi như ở trong nước lửa cũng sẽ không hư hại trong thời gian ngắn.
Đương nhiên, muốn vẫn bảo trì dược hiệu của Hồi Hồn Đan, vậy cũng cần đặt Hồi Hồn Đan ở trong hộp ngọc.
- Vâng!
Hạ Ngôn lên tiếng, sau đó lấy Hồi Hồn Đan màu tím trong miệng Hạ Tử Hân ra, một lần nữa đặt vào trong hộp ngọc màu tím.
Viên Hồi Hồn Đan này giá trị ba trăm vạn kim tệ, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng. Hạ Ngôn cẩn thận thu hộp ngọc lại, ưỡn ngực hít một hơi, ánh mắt khôi phục trong sáng, giống như làm sạch tất cả tạp niệm trong lòng.
Liễu Vân thấy Hạ Ngôn như vậy, cũng liền yên tâm.
- Hạ Ngôn! Trưa mai con đến học viện tìm ta, ta muốn xem võ kỹ con tu luyện. Liễu Vân trầm ngâm nói:
- Nguyên Xuân! Chúng ta đi trước thôi.
Nói rồi, Liễu Vân liền xoay người đi ra sương phòng.
- Lão đệ! Đệ thật sự không có việc gì chứ? Lý Nguyên Xuân lại có chút lo lắng.
- Ha ha! Lão ca, đừng lo lắng. Thù lớn chưa trả, đệ sao sẽ có chuyện được? Hạ Ngôn cười nhìn phía Lý Nguyẻn Xuân nói.
- Vậy là tốt rồi. Lão đệ, vậy ta đi trước.
Lý Nguyên Xuân cũng theo sau Liễu Vân đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại có Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh, còn có thi thể Hạ Tử Hân.
- Tiểu Thanh! Mấy ngày này muội ngủ ở trong phòng huynh đi. Hạ Ngôn nhìn về phía Tiểu Thanh.
- Ban ngày huynh phải đi học viện tu luyện, buổi tối luyện chế một ít đan dược, cũng không cần giường.
- Hạ Ngôn ca! Vậy sao được chứ?
Tiểu Thanh vội vã xua tay, hàng mi nhíu lại, vẻ mặt lo lắng thanh thúy nói.
- Không có gì không được, cứ quyết định như thế. Hiện giờ huynh đi viết một phong thư thông báo cho Hạ gia. Tiểu Thanh, muội cùng đừng khổ sở nữa.
Hạ Ngôn nhìn lại Hạ Tử Hân nằm trên giường, lại thở ra một hơi, trầm giọng nói. Vừa nói xong, Hạ Ngôn cũng liền xoay người đi ra ngoài. Ba ngày sau, người Hạ gia tới!
Hạ Phi Long phụ thân Hạ Tử Hân cùng không đích thân tới đây, trong đoàn xe chỉ có một vị trưởng lão Hạ gia.
Trưởng lão Hạ gia chỉ ở thành Tử Diệp thời gian nửa ngày, liền mang thi thể Hạ Tử Hân trở về Hạ gia. Đối với việc này, trong thư Hạ Ngôn đã kể chỉ tiết rõ ràng, cho nên trưởng lão Hạ gia cũng không cần hỏi nhiều.
Trong thư Hạ Ngôn nói Hạ Từ Hân là vì mình mà chết, đồng thời kể lại rõ ràng vì sao mình cùng người Trương gia kết thù kết oán. Lúc Hạ Phi Long xem thư này, trong lòng đau đớn tự nhiên không cần nhiều lời.
Chẳng qua Hạ Phi Long cũng không có biểu hiện dư thừa, trong thư Hạ Ngôn đã giảng giải qua loa thế lực Trương gia thành Kim Dương, cho nên Hạ Phi Long rất rõ ràng đây có ý nghĩa gì. Cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn.
Dù ngay cả nội dung thư, cũng chỉ có bản thân hắn cùng các vị trưởng lão Hạ gia biết.
Hạ Phi Long cũng để trưởng lão mang theo một câu nói cho Hạ Ngôn chính là bảo Hạ Ngôn tu luyện cho tốt, tương lai vinh quang Hạ gia, để Hạ gia đi lên con đường cường thịnh, trở lại đỉnh phong.
Trong lịch sử Hạ gia, thật lâu trước đây Hạ gia đã từng đứng vào hàng các gia tộc trên đỉnh đại lục. Tuy rằng hiện nay đã không cách nào khảo chứng rốt cuộc thật giả, chẳng qa thân là tộc trưởng Hạ gia. Hạ Phi Long một lòng đều muốn Hạ gia cường đại.
Bảy ngày sau!
Hạ Ngôn một người đứng ở trên một nơi hoang vắng ở ngoài thành Tử Diệp."Sư phụ nói võ kỹ do tâm sinh!"
Trên vùng hoang vắng, Hạ Ngôn nhắm mắt lại, bên tai chỉ có tiếng gió khẽ ngâm trên rừng núi.
"Sư phụ luận bàn võ kỹ cùng ta, cũng không sử dụng linh lực, thế nhưng ngay cả góc áo của sư phụ ta cùng không chạm tới. Mà nếu sư phụ công kích ta, ngay cả một chiêu ta cùng không thể chống đối. Còn chưa sử dụng linh lực, lại có chênh lệch lớn như vậy."
Lần đầu tiên luận bàn với Liễu Vân, trong lòng Hạ Ngôn đã bị đả kích không nhẹ. Lúc đó, hắn rất có tự tin chỉ dựa vào Linh La kiếm cùng Ảo Ảnh Thân Pháp cũng đã rất mạnh mẽ. Đến khi ra tay, mới chính thức rõ ràng chênh lệch giữa mình với cường giả chân chính.
Liễu Vân đứng ở trong vòng ba bước trước người hắn, thế nhưng vũ khí thoạt nhìn vô cùng linh hoạt của Hạ Ngôn, bất luân thế nào cùng không chạm được thân thể Liễu Vân.
Chỉ là né tránh giản đơn, làm cho tất cả công kích của Hạ Ngôn đều vô hiệu.
Lúc đó Liễu Vân cũng chỉ là cười nói:
- Hạ Ngôn! Con cũng không cần nổi giận, chờ một ngày con có thể đi vào cơ quan trận đặc thù, liền cách ta không xa nữa.
Liễu Vân cũng sẽ thỉnh thoảng đi vào cơ quan trận đặc thù tu luyện.
- Tuy rằng võ kỹ chỉ là thủ đoạn công kích, nhưng cũng cùng một nhịp thở với tâm linh người tu luyện. Nếu con có thể dùng tâm thi triển võ kỹ công kích, như vậy uy lực võ kỹ sẽ tự tăng lên một đẳng cấp. Nhìn kỹ, công kích lúc này nhìn xem con có tránh né được không.
Lúc đó trong tay Liễu Vân chỉ nắm một cây gậy gỗ.
Mà cây gậy gỗ này, chỉ trong giây lát liền trực tiếp bắn trúng thân thể Hạ Ngôn.
Tuy rằng Liễu Vân không có sử dụng linh lực, thế nhưng Hạ Ngôn vẫn cảm thấy ảnh gậy như thật tập kích tới từ bốn phương tám hướng. Phía trước, phía sau, bên phải, bên trái, thậm chí bên trên cũng không thể tránh né. Cuối cùng, Hạ Ngôn chỉ có thể nhe răng trợn mắt thành thành thật thật bị đánh một gậy.
Vù.
Thần Hi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, một cỗ gió xoáy bám vào, gào thét đâm về bên trái.
"Ta hiểu được rồi. Võ kỹ bất đồng mặc dù có chia uy lực lớn nhỏ, thế nhưng người sử dụng võ kỹ mới là mấu chốt phát huy uy lực võ kỹ. Cho dù là bí điển bất nhập lưu, ở trong tay sư phụ cùng có thể phát huy uy lực rất mạnh."
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
Vụt
Xoạt.
Trên vùng hoang vắng, một bóng người áo trắng liên tục tung bay. Kiếm quang dưới ánh chiều lấp lánh ánh sáng.
- Hạ Ngôn ca! Huynh đi thành Tử Nguyệt nhất định phải cẩn thận nha.
Ngày cuối cùng tháng mười, Hạ Ngôn mang theo một gói đồ, lúc sắp rời thành Tử Diệp. Tiểu Thanh đang từ biệt Hạ Ngôn.
- Ha ha! Tiểu Thanh, muội không cần lo lắng cho huynh. Lúc này là huynh đi tham gia Hội Giao Lưu học viện, sao sẽ có nguy hiểm chứ?
Hạ Ngôn cười cười, khẽ ngắt lên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thanh.
- Thổ Cẩu! Trong thời gian ta rời đi nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Thanh! Hạ Ngôn phân phó Thổ cẩu.
Lần này Hạ Ngôn đi thành Tử Nguyệt tham gia Hội Giao Lưu học viện, có Viện trưởng Liễu Vân đi theo cùng, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm. Cho nên, Hạ Ngôn không dự tính mang Thổ cẩu đi thành Tử Nguyệt.
Hơn nữa bởi vì Hạ Tử Hân tử vong, Hạ Ngôn càng thêm lưu ý an toàn người bên cạnh mình, bất luận thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngoại trừ để Thổ cẩu không rời Tiểu Thanh ra, Hạ Ngôn còn cố ý nhắc nhở Lý Nguyên Xuân thường thường tới chiếu cố Tiểu Thanh. Lý Nguyên Xuân tự nhiên luôn miệng đáp ứng. Lý Nguyên Xuân cũng không theo cùng Liễu Vân đi thành Tử Nguyệt.
- Tiểu Thanh! Huynh đi đây. Hạ Ngôn nhìn trời một chút, nói.
Nói rồi, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lúc này, Liễu Vân, Vương Thiên Hà còn có Mễ Tuyết đã chờ Hạ Ngôn ngoài cửa học viện, ngồi một chiếc xe ngựa đi thành Tử Nguyệt.
Thành Tử Nguyệt cùng thành Tử Diệp tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, thế nhưng hai thành thị lại cách xa nhau ngàn dặm. Mặc dù đi xe ngựa rất nhanh, cũng phải cần mười ngày mới đến được.
Xung quanh Thánh địa, tổng cộng có bốn tòa chủ thành, chia phương hướng bảo hộ Thánh địa ở giữa, mà thành Tử Nguyệt này chính là một trong số đó. Thành Tử Nguyệt chỉ cách Thánh địa mấy chục dặm đường, ngồi xe ngựa nhanh cũng cần thời gian nửa ngày. Nếu là người tu luyện thực lực mạnh mẽ, sử dụng linh lực chạy tốc độ cao, vậy cùng lắm chỉ cần thời gian nửa canh giờ là có thể chạy từ thành Tử Nguyệt đến Thánh địa.
Chẳng qua người tu luyện bình thường dù có tới thành Tử Nguyệt, cũng không thể đi vào Thánh địa.
- Hạ Ngôn! Ngươi đã đến rồi!
Lúc Hạ Ngôn xuất hiện, Vương Thiên Hà từ xa đã hô to.
- Hạ Ngôn!
Mễ Tuyết cũng cười chào hỏi với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn đồng dạng khách khí cười nói:
- Vương Thiên Hà đại ca! Mễ Tuyết tỷ!
- Được rồi! Hiện giờ chúng ta xuất phát đi. Tính ngày, chờ đến ngày thứ ba sau khi chúng ta tới thành Tử Nguyệt, cũng là ngày chính thức bắt đầu Hội Giao Lưu học viện. Ba người các con đều hiểu biết về học viên trong bảy học viện tham gia Hội Giao Lưu lần này rồi chứ?
Liễu Vân đứng ở trước mặt ba người, trầm giọng nói.
Ở hai ngày trước, Liễu Vân phân biệt cho mồi người một phần tư liệu. Phần tư liệu này chính là bản phân tích học viên của các học viện khác tham dự Hội giao lưu học viện lần này. Bên trên, đều trình bày rõ ràng tư liệu sơ nét của từng học viên, thực lực mỗi người, võ kỹ am hiểu, cũng đều có nói sơ qua.
Từ tư liệu, những học viên tham gia Hội Giao Lưu học viện này, toàn bộ đều có thực lực Linh Sư hậu kỳ.
- Đúng vậy, Viện trưởng!
Ba người đồng thời gật đầu trả lời.
- Ừ! Tư liệu này chỉ là mặt ngoài. Cho các con xem những tư liệu này, mục đích là để các con có hiểu biết về những học viên tham dự Hội Giao Lưu học viện. Các con ngàn vạn lần không thể hoàn toàn coi những tư liệu này là chuẩn xác.
Liễu Vân căn dặn.
Trên tư liệu đều là chết, mà người là sống.
← Ch. 0227 | Ch. 0229 → |