← Ch.0298 | Ch.0300 → |
Từ đài cao tới lôi đài, đại khái có khoảng cách chừng một nghìn thước, lấy tốc độ của Liễu Vân thì cùng phải cần tới hơn mười lần hô hấp mới có thể chạy tới.
Thế nhưng, trong thời gian hơn mười lần hô hấp này, rất nhiều chuyện đều có thể phát sinh.
Trong lôi đài, đất đá lộn xộn, hai người Hạ Ngôn và Vương Vũ, hầu như đồng thời chớp động thân thể. Vương Vũ thì từ trên cao lao xuống dưới, cầm trong tay Phá Vân Cương màu đen, tốc độ hầu như nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy.
Mà Hạ Ngôn cùng sải bước từ dưới mặt đất vọt tới, đất đá lộn xộn dưới chân, căn bản không thể nào ảnh hưởng tới tốc độ của Hạ Ngôn. Khoảng cách giữa hai người không đến một trăm thước, toàn lực lao tới trước, chỉ trong sát na đã chạm mặt với nhau.
- Không xong!
Thân thể Liễu Vân đã vọt tới hơn phân nửa quãng đường, bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này. ông đã không còn kịp tới nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người giao thủ một lần nữa.
Hai đạo thân ảnh, cùng lao vào nhau cùng dừng lại!
Trong nháy mắt, phàng phất như thời gian dừng lại ở giây phút này, không gian hoàn toàn yên tĩnh, trong sự yên tĩnh này, đột nhiên.
Keng...
Phá Vân Cương trong tay Vương Vũ, dĩ nhiên trực tiếp bị gãy lìa.
Sau đó, thân thể của Vương Vũ, quỷ dị mạnh mẽ văng ngược lại. Hiển nhiên, lúc này Vương Vũ đã không thể khống chế được cơ thể. Mà Hạ Ngôn, cầm Thần Hi Kiếm trong tay, điểm vào một khối đá lớn bên cạnh."Đinh" một tiếng, khó khăn lắm mới ổn định lại được thân thể đứng thẳng.
Trên mặt Hạ Ngôn, sau khi đỏ bừng, lại trở nên trắng bệch. Bất quá, trong con mắt lại lấp lánh hữu thần, chớp động quang mang vô cùng hưng phấn. Linh lực trong cơ thể lúc này hầu như đã hoàn toàn tiêu hao hết. Trong lúc đối chiến với cường giả cảnh giới Linh Tông, Ảo Ảnh Thán Pháp của Hạ Ngôn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Phịch!!!"
Lúc này đây, Vương Vũ cũng không thể tiếp tục bay trên không trung, liên tục cuốn người. Vương Vũ nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề trầm thấp. Trên bộ quần áo màu xanh đã dính đầy đất đá xung quanh. Thân thể có chút vặn vẹo kịch liệt rung động một hồi, đột nhiên Vương Vũ há miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Hạ Ngôn nhìn về phía Vương Vũ đã không dậy nổi, khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ.
- Tất cả linh lực đều tụ tập tới mùi kiếm theo chiêu thức Linh La Kiếm, uy lực quả nhiên tăng lên nhiều. Vương Vũ này cùng không thể hoàn toàn đẩy được lực lượng ngưng tụ thành một điểm này.
Tâm niệm Hạ Ngôn biến hóa:
"Vũ khí Phá Vân Cương của hắn, cùng đã bị ta chặt đứt, Phá Vân Cương này, giá trị sợ là không dưới mười vạn kim tệ nha".
HạNgôn lắc đầu, nhìn bộ phận bên trên bị chặt đứt của thanh Phá Vân Cương.
Hạ Ngôn lại chuyển mắt tỉ mỉ nhìn Thần Hi Kiếm trong tay một chút. Thân Thần Hi Kiếm không hề có một chút tổn thương nào.
- Học Viện Tử Diệp. Hạ Ngôn - thắng!
Sau thời gian yên lặng hơn mười lần hô hấp, nhân viên công tác lớn tiếng công bố kết quả.
- Hạ Ngôn, con cảm giác ra sao?
Liễu Vân bước nhanh tới giữa sân, dùng nhãn thần lo lắng nhìn về phía Hạ Ngôn. Thương thế của Hạ Ngôn tuyệt đối không nhẹ, rất có khả năng ảnh hưởng tới hắn khi tham gia khảo hạch gia nhập Thiên Cung.
Nếu bởi vì vậy mà không thể tiến vào Thiên Cung vậy thì...
- Sư phụ, con không sao!
Hạ Ngôn nhìn Liễu Vân. nở nụ cười nói.
- Hạ Ngôn.
Mễ Tuyết vội vã tới đỡ Hạ Ngôn, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết, trong mắt còn hiện lên chút nước mắt, sau đó sau đầu đi chỗ khác.
- Hạ Ngôn, vừa rồi Lưu tiên sinh đã tuyên bố kết thúc rồi!
Vương Thiên Hà cũng vừa mới từ trong kinh hãi tỉnh lại, trận so đấu này, chỉ sợ hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.
Nhìn đống hỗn độn xung quanh, loại chiến đấu cấp độ này, những Đại Linh Sư bình thường như bọn họ, ngay cả tới gần cũng không thể nào làm được, càng đừng nói là tham dự vào trong đó.
Khi Lưu tiên sinh tuyên bố kết thúc so đấu. Khí thế của ta và Vương Vũ đã đề cao tới cực hạn, ai cùng không muốn tàn cỗ khi thế này đi. Hơn nữa, ta và hắn xác thực muốn phân ra thắng bại rõ ràng.
HạNgôn nhếch miệng cười nói.
- Ngươi làm như vậy quá mức nguy hiểm! Liễu Vân ngưng trọng nói.
- Sự phụ, con tự biết không có việc gì.
Hạ Ngôn thử dẫm chân tại chỗ rồi đi lại vài cái.
- Loại cảm giác đem toàn bộ linh khí tụ vào một điểm rồi mạnh mẽ phun ra như vừa rồi! Hạ Ngôn nhíu mày, bắt đầu hồi tưởng lại phương thức công kích lần cuối cùng.
Năm luồng linh lực tuy rằng không thể đồng thời sử dụng thế nhưng một luồng linh lực trong đó có thể ngưng tụ lại thành một điểm tiến hành công kích, uy lực có thể tăng lên nhiều lần. Nếu không phải như vậy thì Hạ Ngôn đã không thể đánh bại được cường giả cảnh giới Linh Tõng như Vương Vũ.
Một lát sau, đám người Lưu tiên sinh cũng đã đều từ trên đài cao bước tới gần lôi đài, hỏi thương thế của Hạ Ngôn và Vương Vũ như thế nào.
Vương Vũ dưới sự nâng đỡ của Phương Bản và Ba Ngọc Lượng, miễn cường đứng thẳng người, nửa đoạn Phá Vân Cương kia vẫn cầm trong tay, nhãn thần nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, môi cắn chặt vào nhau đến tím tái, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Vương Vũ hắn, cũng không rõ vì sao lần giao thủ cuối cùng, lực lượng của Hạ Ngôn dường như đột nhiên tăng cường tới hai lần, cỗ lực luợng này, trực tiếp đánh tan linh lực tụ mà không tiêu tan xung quanh thân thể của hắn. Linh lực xung quanh bị đánh tán loạn, làm cho hắn không thể khống chế thân thể ngự không phi hành như bình thường.
Học Viện Tử Diệp và Học Viện Long Đằng tỷ đấu, kết quả cuối cùng vẫn được nhận định là Học Viện Long Đằng thắng.
Tuy rằng như vậy, Học Viện Tử Diệp vẫn chiếm được sự ủng hộ của đại đa số khán giả, nhất là Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp! Biểu hiện của Hạ Ngôn vừa rồi đã làm cho vô số người phát cuồng.
Đám người Lưu tiên sinh, còn có viện trưởng các học viện, đều tụ tập tới trung ương lôi đài.
Viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa, viện trưởng Dư Ngôn của Học Viện Không Linh, cùng với đám học viên của các học viện, nhãn thần của tất cả mọi người nhìn Hạ Ngôn đều phi thường kỳ dị.
- Hạ Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào? Lưu tiên sinh hỏi Hạ Ngôn.
- Đa tạ Lưu tiên sinh, không có vấn đề gì, đệ tử không lo ngại, tu dưỡng hai ngày là ổn. Hạ Ngôn vội vã lên tiếng trả lời.
- Ngươi và Vương Vũ lỗ mãng tới mức độ này, các ngươi hoàn toàn không nên như vậy, một khi có chuyện gì sơ xuất, ta cẩn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi. Các ngươi giao lưu luận bàn, không thể giống như ấu đả sinh tử.
Nhìn thấy Hạ Ngôn và Vương Vũ cùng không mất đi bộ phận nào, tâm tình của Lưu tiên sinh yên tâm lại, lại nói vài câu vui vẻ.
Hắn nói cũng không sai, mặc kệ là Hạ Ngôn hay Vương Vũ. Hai người vô luân là tử vong hay tàn phế, trách nhiệm của hắn đều rất lớn. Dù sao thì hắn cùng là người chủ trì lần giao lưu giữa các học viện này, hắn cùng là người đồng ý hai học viên không cần thay đổi vũ khí của mình tiến hành so đấu.
- Ha ha, không có việc ai là tốt rồi, tu dưỡng cho tốt.
Mục điện chủ đứng bên cạnh Hạ Ngôn, lúc này mở miệng nói, nhãn thân nhìn Hạ Ngôn tựa hồ như còn có một ý tứ hứng thú nào đó.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, tất cả mọi người cũng từ chỗ tiến hành giao lưu trở lại tửu lâu Tử Nguyệt.
Ba người Hạ Ngôn thì về trước Địch Xuân Uyển.
Còn đám người Liễu Vân theo Lưu tiên sinh tiến vào Quảng Lãng Uyển bàn về những chuyện sẽ tiến hành sau cuộc giao lưu, ví dụ như bàn chuyện tới Thánh Sơn trao giải.
- Hạ Ngôn, cường giả Linh Tông Vương Vũ kia cùng không phải là đối thủ của đệ. Vương Thiên Hà vừa mới vào cửa đã nhịn không được lên tiếng nói.
Vừa rồi, có các đại nhân vật đi theo bên cạnh, hắn vẫn nghẹn trong lòng chưa nói ra.
- Vương Vũ kia, cũng bị đánh bay đi, không ngờ không thể đánh lại Hạ Ngôn. Mễ Tuyết cũng ngắt lời nói.
- Hạ Ngôn, đệ mới chỉ đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, mà Vương Vũ đã đạt tới cảnh giới Linh Tông, thế nhưng vì sao hắn lại bị đệ đánh bại?
Vương Thiên Hà bỗng nhiên nhíu đôi mày, nghi hoặc hỏi.
Lấy cảnh giới của Vương Thiên Hà, tuy rằng hắn có mặt xem trận đấu, thế nhưng hắn cùng không thể hoàn toàn cảm giác được uy lực vũ kỹ Hạ Ngôn đã thi triển ra.
- Thực lực của Vương Vũ xác thực phi thường mạnh, không hổ là cường giả Linh Tông, đệ có thể thắng hắn cùng có một phần rất lớn dựa vào may mắn.
Biểu tình Hạ Ngân ngưng trọng, trầm trấp một chút mới nói.
Nếu như lúc đó không thể lĩnh ngộ được phương pháp ngưng tụ linh lực vào một điểm, xác thực Hạ Ngôn đã bại trận.
- Ha ha, nói như thế nào đi nữa thì đệ vẫn là người thắng. Vương Thiên Hà lập tức cười nói.
Ba người nói chuyện một hồi, linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn đang chậm rãi khôi phục. Bất quá, nếu như muốn triệt để khôi phục hoàn toàn sợ rằng cần phải có thời gian không ngắn. Trong trặn tỷ đấu này, thân thể Hạ Ngôn từ kinh mạch đến xương cốt đều bị tổn thương rất nghiêm trọng. Hiển nhiên trong thời gian ngắn, linh lực trong cơ thể không thể nào hoàn toàn khôi phục được.
Nếu không phải linh lực của Hạ Ngôn tương đối đặc thù, lại có công hiệu chữa thương, sợ rằng trong lúc tỷ đấu đã bị nằm xuống không dậy nổi rồi.
Cửa Địch Xuân Uyển mở ra, Liễu Vân đi vào.
- Hạ Ngôn, ba ngày sau chúng ta sẽ tới Thánh Sơn. Liễu Vân vui sướng mở miệng nói.
Có thể đi vào Thánh Sơn, đối với Liễu Vân mà nói, đây là một điều vô cùng vinh quang.
Liễu Vân cùng đã từng nhiều lần huyễn tưởng bản thân có thể mang theo học viên của Học Viện Tử Diệp tiến vào Thánh Sơn tiếp nhận trao giải. Bất quá, điều này vẫn chỉ là tưởng tượng. Liễu Vân không nghĩ tới thực sự có một ngày như vậy.
- Ba ngày sau?
Ba người Hạ Ngôn đều hiện rõ sắc mặt vui mừng.
- Không biết chúng ta sẽ được thưởng cho cái gì?
Hạ Ngôn nhìn Mễ Tuyết, Vương Thiên Hà một chút, cười tự nhiên nói.
- Ha ha. phần thưởng của Thánh Sơn đều do chính Thánh Hoàng đưa ra, có thể keo kiệt sao? Yên tâm đi!
Liễu Vân cười nói.
Ba người HạNgôn cùng gật đầu.
Thánh Hoàng tùy tiện lấy ra một thứ gì đó đều vô cùng quý giá. Phần thưởng ba năm một lần làm sao có thể keo kiệt?
Ba người đều có chút chờ mong ba ngày tới tại Thánh Sơn tiếp nhận phần thưởng.
Cốc cốc cốc...
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
- Các vị đại nhân, Điện Chủ Thánh Điện muốn gập các vị đại nhân. Tiểu nhị bên ngoài lớn tiếng nói.
- A, Điện Chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt, Mục Ngưyệt sao? Liễu Vân hơi sửng sốt.
Hắn và Mục Nguyệt tựa hồ cũng không có giao tình gì.
Liễu Vân thoáng sửng sốt, liền tiến tới vài bước mở cửa phòng. Bên ngoài là hai bóng hình yểu điệu đang đứng.
Ba người Hạ Ngôn cùng đều nhìn về phía ngoài cửa.
- Ha ha, viện trưởng Liễu Vân! Ta cố ý tới đây để chúc mừng Học Viện Tử Diệp các vị. Mục Nguyệt cười nói với Liễu Vân.
Bên cạnh nàng còn có một nữ tử tuổi còn trẻ, thân thể mềm mại yếu đuối, mị nhân như tơ. Thoạt nhìn cũng chỉ chừng mươi lăm mười sáu tuổi, mặc bộ quái dài hoa màu tím, mái tóc dài màu đen buộc gọn ngang sau đầu, chỉ là khuôn mặt có hơi chút non nớt.
- Mục điện chủ, mời vào.
Liễu Vân lập tức nghiêng người mời vào.
Ba người Hạ Ngôn đều đứng lên, hơi tránh sang vài bước.
- Mời ngồi!
Liễu Vân chỉ vào bàn khách khí nói
- Viện trưởng Liễu Vân khách khí rồi. Ngày hôm nay ta đến, đầu tiên là chúc mừng học viện Tử Diệp, thứ hai nữa chính là muốn mời các vị tới chỗ ta làm khách.
Ánh mắt Mục điện chủ nhìn về phía Hạ Ngôn, khóe miệng hiện lên nụ cười thân thiện.
Mục điện chủ này, tuổi tác hẳn là hơn bốn mươi, gần năm mươi, bất quá nhìn bề ngoài cùng chỉ chừng hơn ba mươi tuổi. Mặc lễ phục màu đen, ép sát vào thân hình mê người.
Ba người Hạ Ngôn đều ngửi được một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.
Mục điện chủ muốn mời chúng ta làm khách? Nữ tử này, thoạt nhìn tựa hồ có quan hệ gì đó với Mục điện chủ.
Hạ Ngôn hơi chút quan sát, liền nhìn ra được chỗ tương tự giữa nữ tử này cùng với Mục điện chủ.
.
← Ch. 0298 | Ch. 0300 → |