← Ch.0327 | Ch.0329 → |
Ánh sáng ngọn nến chiếu xuống tấm bản đồ đặt trên bàn. Hạ Ngôn thấy có rất nhiều thứ trên tấm bản đồ. Ánh sáng của đèn nến màu đỏ chiếu xuống. Hạ Ngôn thấy trên tấm bán đồ có rất nhiều địa hình được biểu thị là rừng rậm và dãy núi. Ẩn dấu bên dưới những đường nét đậm, còn có một đường cong rất mảnh không rõ ràng.
Vị trí trung tâm của bản đồ có một vòng tròn màu đen, trong vòng tròn viết bốn chữ rất nhỏ màu đỏ.
"Hư Ảo Chi Cảnh"?
Hạ Ngôn nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm bốn chữ nhỏ trong vòng tròn, tên này Hạ Ngôn chưa từng nghe qua.
- Hạ Ngôn! Ngươi có từng nghe nói qua Hư Ảo Chi Cảnh này chưa?
Bàn tay ngọc của Hỏa Phượng Hoàng nhẹ nhàng lướt trên bản đồ này, phát ra tiếng vang sàn sạt.
- Không có! Đây là nơi nào vậy?
Hạ Ngôn lắc đầu nói.
Hỏa Phượng Hoàng này lấy ra một tấm bản đồ, trên bản đồ có một nơi gọi là Hư Ảo Chi Cảnh. Nàng làm như vậy, hay là Hư Ảo Chi Cảnh này có cái gì đặc biệt?
Ý niệm trong đầu liền vận chuyển. Đôi mắt Hạ Ngôn lúc này giãn ra, làm gì phải nghĩ nhiều như vậy, đơn giản chờ Hỏa Phượng Hoàng nói ra. Tình huống bây giờ là Hỏa Phượng Hoàng tìm hắn, không phải hắn tìm Hỏa Phượng Hoàng.
Đôi môi đỏ mọng của Hỏa Phượng Hoàng hơi hơi nhếch lên, hào quang lóe lên trong đôi mắt giảo hoạt, hướng đầu tới gần Hạ Ngôn, gần như đụng tới khuôn mặt của Hạ Ngôn. Mùi hương trên chớp mũi của Hỏa Phượng Hoàng cũng trực tiếp thốc vào mặt Hạ Ngôn.
- Nếu cô bảo ta đến đây thì xin mời nhanh nói cho ta, ta cũng không có nhiều thời gian tiêu phí ở nơi này.
Hạ Ngôn với sắc mặt lạnh lùng, đứng lên khỏi ghế, ánh mắt bỗng nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng.
- Khà khà!
- Ngươi gấp cái gì. Chuyện này cứ từ từ sẽ tới.
Lúc này giọng nói của Hòa Phượng Hoàng, bất cứ người đàn ông nào nghe được ước chừng toàn thân cũng đều mềm nhũn. Trong giọng nói của nàng giống như có một loại ma lực tự nhiên, khiến người ta động tâm.
-Tốt lắm! Vậy ta nói.
Hỏa Phượng Hoàng thấy sắc mặt Hạ Ngôn âm lãnh, dường như tùy thời sẽ rời đi gian phòng này, khuôn mặt thoáng nghiêm, lúc lắc tay ngọc chớp con ngươi nói một câu.
- Tấm bản đồ này là ta trong một lần làm nhiệm vụ vô ý tìm được, về phần làm sao có được, ngươi không cần thiết phải biết. Hư Ảo Chi Cảnh biểu thị trên bản đồ chỉ sợ trên toàn bộ đại lục, hiện tại cũng chỉ có một mình ta biết. Trước kia có một người biết bí mật này, cũng đã chết rồi.
Hỏa Phượng Hoàng mở miệng nói rất nhanh.
- Hư Ảo Chi Cảnh, từng ghi lại trên một quyển sách cổ, đó là một nơi thế ngoại đào nguyên. Vào bốn ngàn năm trước, trước trận đại chiến giữa Đại Lục Ám Dạ và Đại Lục Long Chi, Hư Ảo Chi Cảnh cũng đã tồn tại rồi. Trong truyền thuyết, nơi đó có bảo tàng vô cùng vô tận, các loại dược liệu và khoáng thạch đều có khắp nơi. Nếu có thể tiến vào Hư Ảo Chi Cảnh, vậy.
Nói tới đây, trong đôi mắt đẹp của Hỏa Phượng Hoàng lại dần hiện ra một mảnh hào quang nóng cháy.
Hạ Ngôn nghe Hỏa Phượng Hoàng giảng thuật xong trầm tư một hồi.
- Hiện tại cô có bản đồ, chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, vậy tìm Hư Ảo Chi Cảnh hẳn là không thành vấn đề chứ? Chuyện tốt như vậy, làm sao cô lại vô duyên vô cớ nói cho ta biết chứ?
Đôi mắt của Hạ Ngôn nheo lại cân nhắc nói.
Nghe vậy, Hỏa Phượng Hoàng lại cười duyên, thân thể không xương mềm mại hơi hơi rung động.
- Nếu như ta có thể một mình đi vào, đương nhiên sẽ không tìm người thứ hai chia xẻ bảo tàng của Hư Ảo Chi Cảnh với ta. Ngươi có từng nhớ rõ lần đầu tiên khi ta đã từng nhìn thấy ngươi ở Đại sảnh Dong Binh không?
Đôi mắt đẹp của Hòa Phượng Hoàng thoáng chuyển.
- Nhớ rõ!
Hạ Ngôn gật đầu.
- Trước đây ta đã từng tìm qua Hư Ảo Chi Cảnh, nhưng bị thất bại. Trong một lần nhìn thấy ngươi, ta còn tính kéo ngươi nhập bọn, tuy nhiên lúc ấy tuy rằng cảm thấy ngươi không tệ nhưng cùng không thể mù quáng hành sự. Sau đó, ta lại điều tra qua bối cảnh của ngươi, biết được đại đa số chuyện phát sinh trên người ngươi, cũng biết mẫu thân của ngươi là người của Đại Lục Ám Dạ. Khi ta một lần nữa trở lại thành Tử Diệp tìm ngươi thì ngươi lại rời khỏi thành Tử Diệp rồi. Cho nên, ta chỉ có thể một mình đi tìm Hư Ảo Chi Cảnh. Tuy nhiên, ta lại thất bại.
- Khi ta trở lại thành Tử Diệp, phát hiện ngươi đã trở về, biết ngươi ở đại sảnh Cực Hạn Khiêu Chiến, ta liền trực tiếp đi. Chuyện sau đó, ngươi cũng thấy qua rồi.
Hỏa Phượng Hoàng nói ngắn gọn, nghĩ muốn có ý hợp tác với Hạ Ngôn.
Nhưng trong lòng Hạ Ngôn còn có chút do dự.
- Vì sao ngươi tìm ta chứ?
Hạ Ngôn chưa bao giờ nghe nói qua Hư Ảo Chi Cảnh, cùng không biết trong đó thật sự có bảo tàng hay không. Tuy nhiên, xem bản đồ này, hiển nhiên rất xa xưa, cũng không biết dùng tài liệu gì để tạo thành, không ngờ vẫn không chút hư hao.
Sâu trong nội tâm Hạ Ngôn tin tưởng Hư Ảo Chi Cảnh quả thật tồn tại, chỉ là trong Hư Ảo Chi Cảnh rốt cuộc có thứ gì, vậy Hạ Ngôn cũng không thể biết được.
Hạ Ngôn cảm thấy Hỏa Phượng Hoàng đồng dạng cũng không biết. Nơi đó tồn tại bốn ngàn năm trước, trước khi tiến vào, ai có thể biết trong đó rốt cuộc có cái gì?
Hỏa Phượng Hoàng cười nói:
- Ta tìm ngươi, là vì ngươi là người thích hợp nhất. Thực lực của ngươi không như ta, như vậy có thể cam đoan ngươi tiến vào Hư Ảo Chi Cảnh khi nhìn thấy bảo tàng không thể giết ta diệt khẩu. Hơn nữa, tiến vào Hư Ảo Chi Cảnh, cũng không phải thực lực càng mạnh càng tốt.
Khi Hòa Phượng Hoàng nói đến câu thứ hai, âm thanh hạ xuống rất thấp.
Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngôn, nói:
- Tuy nhiên, ngươi phải có chuẩn bị, vị trí Hư Ảo Chi Cảnh này nằm ở sâu trong Tội Ác Sâm Lâm, con đường tiến vào cũng rất nguy hiểm. Có một số nơi, người tiến vào không cần lực lượng, mà là nơi này!
Hỏa Phượng Hoàng chỉ vào đầu mình.
- Ta đây nếu như không đồng ý hợp tác đi tìm Hư Ảo Chi Cảnh thì sao?
Hạ Ngôn cười nói.
Tuy rằng Hạ Ngôn vẫn chưa biết vì sao Hỏa Phượng Hoàng thất bại khi đi vào Hư Ảo Chi Cảnh, tuy nhiên Hạ Ngôn có thể xác định, Hỏa Phượng Hoàng không làm sao tìm được người hợp tác.
-Hả?
Hòa Phượng Hoàng sửng sốt.
-Nếu như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Hòa Phượng Hoàng híp thành một đường, toàn thân linh lực vận chuyển.
- Ta phải giết chết ngươi, để phòng ngừa bí mật này bị lộ ra ngoài.
- Ha ha.
Hạ Ngôn nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì? Ngươi cảm thấy ta sẽ thật sự không dám giết ngươi?
Hòa Phượng Hoàng mở to hai mắt, nhìn Hạ Ngôn với vẻ hung ác, trong tay bỗng xuất hiện một thanh vũ khí xinh xắn và rất sắc bén.
- Hừ! Ta giết người so với nhận thức của ngươi còn nhiều hơn. Ta muốn giết ngươi, cũng là chuyện trong nháy mắt.
Hạ Ngôn cười khố một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hỏa Phượng Hoàng này căn bản không biết thực lực hiện tại của mình. Có lẽ nàng cũng điều tra chuyện trước khi mình tiến vào Học Viện Tử Diệp, sau đến biểu hiện của mình trên Hội Giao Lưu Học Viện khi mình tham gia, nàng có thể không biết.
Chính Hỏa Phượng Hoàng cũng nói, nàng mới vừa trở lại thành Tử Diệp, chợt nghe thấy Hạ Ngôn trở lại và đi tham gia Hội Giao Lưu Học Viện. Tuy rằng nàng biết Hạ Ngôn đi tham gia Hội Giao Lưu Học Viện, nhưng hiện tại nói đến, nàng vẫn chưa biết Học Viện Tử Diệp sau Hội Giao Lưu đã trở thành Học Viện siêu cấp, cũng không rõ lắm biểu hiện của Hạ Ngôn ở Hội Giao Lưu Học Viện.
Cho nên, nàng tuyệt đối không thể tưởng được chỉ trong một năm thực lực của Hạ Ngôn tăng lên nhiều như vậy. Trong tiềm thức, nàng cảm thấy thực lực của Hạ Ngôn thua xa mình.
- Nếu như vậy, ta phải đồng ý hợp tác với cô, đi tìm Hư Ảo Chi Cảnh này!
Hạ Ngôn nhún vai, giọng nói như bị bức bách phải thế.
Lấy thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, tự nhiên không e ngại Hỏa Phượng Hoàng này.
Tuy nhiên, đối với Hư Ảo Chi Cảnh này, Hạ Ngôn cũng thật sự lộ ra lòng tò mò. Nơi tồn tại từ bốn ngàn năm trước.
Nơi thần bí chung quy là đối với con người có một lực hấp dẫn không hiểu được. Loại lực hắp dẫn này, thúc giục con người muốn đi tìm đến cùng, cho dù biết rõ nó rất nguy hiểm.
- Tốt! Nếu như vậy, chúng ta đây lập tức lên đường đi!
Đôi mắt Hỏa Phượng Hoàng chợt lóe, thu bản đồ lại. Tấm bán đồ biến mất trong tay nàng, cũng không biết bị giấu ở nơi nào.
Hạ Ngôn lại lắc đầu nói:
- Hiện tại thì không được. Ta còn có chuyện phải làm. Chờ ta làm xong chuyện này, mới có thể cùng với cô tiến vào Tội Ác Sâm Lâm.
Hạ Ngôn tính thời gian, sau hừng đông ngày mai, đi Thánh điện tìm Điện chủ thương nghị đại sự khiêu chiến Đường chủ. Từ thành Ngọc Thủy đến thành Tử Diệp, xe ngựa bình thường cũng cần thời gian một tuần. Vậy bảy ngày sau mới có thể chính thức khiêu chiến Đường chủ Thánh đường của thành Ngọc Thủy.
Đến lúc đó mình có thể dựa vào tốc độ của Thổ Cẩu đi thành Ngọc Thủy, chỉ cần nửa ngày, đến thành Ngọc Thủy xử lý một số chuyện, có thể cũng cần thời gian nửa tháng, thời gian trì hoãn cũng không vượt qua một tháng.
Sau khi tính toán, Hạ Ngôn nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng:
- Ta cần thời gian một tháng để xử lý một số chuyện, sẽ không vượt qua một tháng, chỉ sớm hơn không muộn.
Hạ Ngôn nói cần thời gian một tháng, hẳn là xem như có chút đủ.
- Một tháng?
Mày của Hòa Phượng Hoàng nhíu lại, chợt nhẹ giọng nói:
- Tốt! Vậy ta chờ ngươi một tháng.
- Ừ! Như vậy cô có thể đi tới Hạ gia thành Ngọc Thủy trước chờ ta. Qua mấy ngày ta trở về thành Ngọc Thủy. Đến lúc đó ta xử lý xong chuyện, chúng ta cùng nhau đi Tội Ác Sâm Lâm tìm Hư Ảo Chi Cảnh.
- Đúng rồi! Còn có một điểm, ta chỉ có thể có hai tháng thời gian tìm Hư Ảo Chi Cảnh. Sau đó, ta cần phải đi đến một chỗ.
Ngày nghỉ của Hạ Ngôn chỉ có ba tháng.
Sau ba tháng này, Hạ Ngôn phải trở lại Thiên Cung tiến hành tu luyện. Tháp tu luyện, Hạ Ngôn cũng rất muốn vào đó nhìn xem.
Sáng hôm sau, Hạ Ngôn cầm một viên đan dược nhị phẩm mới vừa luyện chế xong đặt vào trong hộp gấm bằng gỗ lim. Vào đêm ngày hôm qua, Hạ Ngôn luyện chế ra hơn mười viên đan dược nhị phẩm. Tuy rằng luyện chế đan dược nhị phẩm cần thời gian hơn luyện chế đan dược nhất phẩm một chút, nhưng xác xuất thành công vẫn rất cao.
Sau khi đi ra phòng mình, Hạ Ngôn và Tiểu Thanh, còn có Thổ cẩu, cùng nhau ăn cơm.
Sau đó, Hạ Ngôn đang chuẩn bị xuất môn, đi tới Thánh điện, bên ngoài liền truyền đến tiến bước chân. Sau khi Hạ Ngôn trở về, hộ vệ bên ngoài cổng, cũng không thu lại, đó là người Liễu Vân tự mình an bài. Những hộ vệ này cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Liễu Vân. Tuy nhiên, bình thường bọn họ sẽ không tùy ý quấy rầy Hạ Ngôn và Tiểu Thanh.
- Có người đến đâỵ.
Hạ Ngôn nghe được tiếng bước chân, kết luận là hai người.
- Hạ Ngôn huynh đệ! Đệ đâu rồi?
Hạ Ngôn mới đoán ở trong đầu là ai, chợt nghe được thanh âm của Lý nguyên Xuân.
Đẩy cánh cửa ra ngoài. Lý Nguyên Xuân cùng với một người xa lạ khác xuất hiện.
- Lý đại ca!
Hạ Ngôn cười nghênh tiếp.
- Hạ Ngôn! Đây là Trương quản sự ở Thánh điện, ông ta đến Học Viện Tử Diệp tìm ta, nói Điện chủ gọi ngươi đi một chuyến.
Lý Nguyên Xuân hơi chút giới thiệu Hạ Ngôn với quản sự Thánh điện.
Quản sự kia ôm quyền với Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Điện chủ kêu ta đến đây tìm ngươi, mời ngươi đi đến đó một chuyến.
- Hả? Tốt! Ta lập tức đi.
Hạ Ngôn cũng ôm quyền, gật gật đầu
- Trương quản sự! Thật là làm phiền ngươi rồi.
- Hạ Ngôn tiên sinh quá khách khí!
Trương quản sự vội vàng xua tay.
← Ch. 0327 | Ch. 0329 → |