← Ch.0415 | Ch.0417 → |
Hạ Ngôn toàn lực ra tay công kích, trong đám người ở đây không người nào có thể ngăn cản lực đạo này. Đương nhiên sau khi Hạ Ngôn ra tay nếu muốn súc lực linh lực phát ra lần nữa, cần phải phí một thời gian nhất định. Tuy rằng với năng lực khống chế linh lực của Hạ Ngôn, chỉ cần hao phí rất ít thời gian thì có thể một lần nữa ngưng tụ linh lực, nhưng là một chút thời gian này cũng đủ để người khác có thể lợi dụng. Các Linh Tông hậu kỳ này cũng không có người nào dễ đối phó.
Đám người Phó tông chủ Đông Cực khẳng định sẽ đợi đến lúc Hạ Ngôn triển khai công kích sau đó kiệt lực, nhân cơ hội ra tay đánh chết Hạ Ngôn.
Thân thể Hạ Ngôn tuy rằng rắn chắc như sắt thép, nhưng dưới uy lực võ kỹ liên tục công kích hơn mấy chục vạn độ thậm chí hơn trăm vạn độ, vậy thì Hạ Ngôn cũng phải trọng thương, thậm chí chết tại đương trường.
Phó tông chủ Đông Cực cộng thêm bảy vị nguyên lão Đông Cực còn sống đều ngàn vạn lần không thể tưởng được Hạ Ngôn lại cứng rắn kiên cường như thế, liều lĩnh không quản hết thảy đánh giết vài người trong bọn họ. Tám người vẫn đang bao vây quanh Hạ Ngôn, tuy nhiên sắc mặt mỗi người đều dị thường khó coi. Hạ Ngôn chỉ cần ra tay một cái, thì một người trong số bọn họ sẽ chết tại đương trường, chết dưới kiếm của Hạ Ngôn.
- Mọi người không cần lo lắng, tiểu tử này đã hao phí rất nhiều linh lực, chỉ sợ linh lực trong cơ thể hắn cũng không còn thừa bao nhiêu đâu. Chúng ta tiếp tục công kích, cho dù hắn không chết cũng phải đánh mất năng lực phản kháng!
Phó tông chủ Đông Cực sắc mặt âm trầm, theo kẽ răng nói ra từng chữ.
Nghe hắn nói như vậy, bảy nguyên lão còn lại bình tĩnh lại rất nhiều. Bọn họ đều là nguyên lão Đông Cực, lòng trung thành đối với Đông Cực không thể nghi ngờ, cho dù phải chết bọn họ cũng sẽ không lùi bước.
- Không sợ chết?
Hạ Ngôn cười ha hả nói, trong mắt kim quang lấp lánh, toàn thân hào quang màu vàng chớp động kịch liệt.
- Tốt! Không sợ chết tốt! Ha ha! Vậy tới ngươi chết đi cho ta!
Hạ Ngôn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lại phát động Thần Hi Kiếm trong tay nhắm vào một nguyên lão Đông Cực ở bên cạnh công kích tới. Một luồng sáng vàng lấp lánh, trong nháy mắt xuyên qua hơn trăm thước bầu trời.
Lại là một tiếng nổ vang dội "ầm ầm" như tiếng sấm sét từ trong trận đấu truyền ra. Tuy rằng lão nguyên lão bị Hạ Ngôn công kích sớm có chuẩn bị, nhưng không cách nào đón đỡ lực lượng của Hạ Ngôn cường đại hơn gấp mấy lần so với lão.
Chỉ ngắn ngủn một lần va chạm, người nguyên lão Đông Cực này liền giống con chó chết bình thường, chỉ hừ một tiếng liền từ trên bầu trời rơi xuống đất. Lại là một cường giả Linh Tông hậu kỳ rơi rụng.
Đám người vây xem sớm đã không thể hô hấp, bọn họ trơ mắt nhìn hai cường giả Linh Tông liên tục rơi xuống, trong lòng chấn động đến tột đỉnh. Tên cường giả Linh Tông trẻ tuổi kia thật rất khủng bố. Toàn thân tản phát ra kim quang, hai lần ra tay liền đánh chết hai cường giả Linh Tông! Quá khủng bố!
Cùng lúc đó, Phó tông chủ cùng sáu nguyên lão khác lại triển khai công kích mạnh nhất vào Hạ Ngôn. Thời điểm Hạ Ngôn công kích tên nguyên lão kia cũng không có dùng hết lực lượng, cho nên hắn nhanh chóng liền làm ra phản ứng, nhanh chóng ngưng kết linh lực có thể có trong cơ thể lại lần nữa hội tụ trên Thần Hi Kiếm, thi triển ra một chiêu kiếm kỹ Linh La kiếm, ở trên bầu trời hình thành một mảng kim quang từ trên xuống dưới.
"Ầm! Ầm."
Liên tiếp mấy tiếng vang thật lớn, sau đó mảng kim quang hoàn toàn bị đánh tan, trở thành điểm sáng màu vàng tung tóe trong bầu trời đêm rồi chậm rãi biến mất.
"Phù!"
Một ngụm máu tươi theo cổ họng Hạ Ngôn phun ra. Lúc này đây, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy kinh mạch cùng cơ thịt đều nứt toát ra, linh lực không thể ngưng tụ. Tụ Linh huyệt linh châu gần như hoàn toàn ngưng trệ. Linh lực trong cơ thể vận chuyển, nhẹ mong manh, như tơ nhện bình thường. Kim quang rốt cục cũng hoàn toàn ảm đạm.
"Không được, xem ra phải sử dụng thần khí phòng ngự! " Trong đầu Hạ Ngôn ý niệm vẫn rõ ràng, đến thời điểm cuối cùng vì che dấu thần khí phòng ngự, dù sao không thể ngay cả mệnh cũng không cần.
Hạ Ngôn ổn định lại thân thể, ngưng mắt nhìn về phía Phó tông chủ Đông Cực cùng sáu gã nguyên lão Đông Cực còn sống.
- Chết hai tên rồi.
- Ha ha! Như vậy kế tiếp là ai đây?
Ánh mắt của Hạ Ngôn lướt qua trên mặt từng người khiến cho tim người ta đập nhanh.
"Đáng giận!" Phó tông chủ trong lòng dị thường tức giận, vì đánh chết Hạ Ngôn này không ngờ đã ngã xuống hai vị nguyên lão Đông Cực. Lúc này Đông Cực tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Chờ Tông chủ trở về, hắn biết ăn nói thế nào đây? Chín người liên thủ đối phó với một tên không đến hai mươi tuổi, vậy mà có hai người bị giết chết! Nghĩ vậy, Phó tông chủ tức giận cả người đều không ngừng rung động! Hận không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Ngôn cách đó không xa!
Phó tông chủ âm trầm nghiến răng:
- Giết! Giết chết nó cho ta!
- Tên Hạ Ngôn này đã tới lúc dầu hết đèn tắt, hắn kiên trì không nổi nữa rồi!
Trên trường kiếm trong tay Phó tông chủ lại ngưng tụ một đoàn linh lực.
- Phải không?
Hạ Ngôn thừa dịp thời gian đó hít thở mấy hơi thật sâu, linh lực đứt quãng lại lần nữa nối tiếp lại cũng không ngừng chữa trị toàn thân kinh mạch. Bất cứ người nào đều không thể tưởng được, tự thân linh lực của Hạ Ngôn cũng có thể rất nhanh chữa trị kinh mạch bị hao tổn.
Trước người Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện vài giọt chất lỏng màu đen, không ai biết vài giọt chất lỏng màu đen là từ địa phương nào toát ra tới. Tuy nhiên, chất lỏng màu đen này vừa xuất hiện, một tia linh lực liền từ trong cơ thể Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện mà ra theo sau liền hấp thu vài giọt này.
"Bích Lộ Huyền Thủy!" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng: "Ta còn là lần đầu tiên sử dụng Bích Lộ Huyền Thủy. Ha ha! Một giọt Bích Lộ Huyền Thủy, có thể khiến vô số người tu luyện chém giết tranh giành sứt đầu mẻ trán. Mà ta một lần liền dùng mấy giọt Bích Lộ Huyền Thủy. Cũng không biết cơ thể của ta có thể chịu nổi hay không!"
Phải biết rằng, Bích Lộ Huyền Thủy này ngay cả Thánh Hoàng đều phi thường coi trọng, ở Đại Lục Long Chi căn bản là không tìm thấy Bích Lộ Huyền Thủy, nơi phát ra Bích Lộ Huyền Thủy, chỉ sợ chỉ có Thánh Hoàng biết một ít manh mối. Một giọt Bích Lộ Huyền Thủy có thể giúp cho thực lực cường giả Linh Tông tăng lên trên diện rộng. Đương nhiên, người tu luyện dưới Linh Tông không thể sử dụng Bích Lộ Huyền Thủy tăng lên thực lực vì thân thể bọn họ không thể chịu đựng nỗi năng lượng của Bích Lộ Huyền Thủy.
- Hắn vừa rồi nuốt thứ gì vậy?
Phó tông chủ cùng sáu gã nguyên lão đều thấy được vài giọt chất lỏng màu đen. Vài giọt chất lỏng trong nháy mắt liền tản phát ra năng lượng hùng hồn. Cả đám cường giả Linh Tông bọn họ cách Hạ Ngôn không tới một trăm thước, đương nhiên cảm giác có thể nhạy bén nhận được. Tuy nhiên, bọn họ cũng không sao biết đó là Bích Lộ Huyền Thủy.
- Có lẽ là dược phẩm chữa thương! Chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, hợp lực đánh giết hắn! Với tình trạng của hắn hiện tại, khẳng định không thể ngăn cản công kích liên tục của chúng ta.
Cuồng Long gào lên một tiếng, ngân chùy trong tay vù một cái vạch, một luồng hào quang trên không trung, tiếp theo dưới chân phóng vèo tới triển khai công kích Hạ Ngôn. Những người khác cũng đều không sai biệt lắm, cùng một lúc huy động vũ khí trong tay thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình đánh về phía Hạ Ngôn.
Sau khi sử đụng Bích Lộ Huyền Thủy, linh lực yếu ớt trong cơ thể Hạ Ngôn lập tức trở nên mạnh như rồng, hung mãnh như hổ, toàn thân linh lực điên cuồng vận chuyển. Hạ Ngôn chỉ cảm thấy kinh mạch đều dường như sắp bị nứt tung. Nếu là lúc thân thể hoàn hảo, có thể còn không cảm thấy thống khổ như vậy, nhưng hiện tại kinh mạch Hạ Ngôn bị hao tổn, lại bị lực lượng cường đại quấy động trong tĩnh mạch.
Rốt cục Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, cơ thịt toàn thân đều căng phồng lên, quần áo trên người lập tức toàn bộ bị rách toạt.
- Chết đi!
Hai mắt Hạ Ngôn biến thành một màu đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào bảy người đang huy động vũ khí đánh tới mình, Thần Hi Kiếm trong tay không hề hoa mỹ vung lên chém về phía trước.
Một luồng hào quang đen nhánh ở trong trời đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Luồng hào quang màu đen này trên chỉ thẳng lên trời cao, dưới phá vỡ mà vào mặt đất nham thạch. Hắc quang đó nối liền thiên địa cùng nhau, sao sáng trên bầu trời đều toàn bộ bị che lấp.
Quả thực là rơi vào ngày tận thế! Luồng hắc quang không ngừng vặn vẹo kéo dài.
Thân ảnh bảy người Đông Cực đã bị hắc quang cắn nuốt toàn bộ. Một thanh âm cũng không vang dội từ chỗ trung tâm giao chiến truyền ra. So sánh với động tĩnh thật lớn lúc trước, lúc này đây tiếng vang sau khi va chạm phát ra, gần như có thể nói là vô thanh vô tức.
Thế nhưng khi hào quang màu đen dần dần biến thành yếu đi, đám người vây xem nhìn thấy bảy người Đông Cực vây thành một vòng tròn, vũ khí của mỗi người đều đang tiến hành công kích Hạ Ngôn. Mà trường kiếm của Hạ Ngôn hình thành một cái chắn hình vòng tròn, chặn hết công kích của bảy người lại. Tình hình này, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng tám người đang giao thủ, lúc này hoàn toàn bất động.
Nhưng không sai biệt lắm trong một phần ba cái nháy mắt sau đó, bảy người vây công Hạ Ngôn kia, toàn bộ đều với một tốc độ đáng sợ bay đi thật xa, thậm chí thân mình không thể ổn định trên không trung như lúc trước, mà thế bay chổng ngược sau vài trăm thước, toàn bộ đều rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, vẻ mặt uể oải!
Trong bảy người bị phản chấn nặng nhất là Phó tông chủ Đông Cực!
Phó tông chủ rơi xuống, nằm trên mặt đất thật giống như một con chó chết. Miệng hắn không có phun máu tươi, nhưng toàn bộ thân mình đều mềm nhũn như thịt vụn nhồi thành một đống. Thanh trường kiếm vũ khí của hắn cũng cắm trên mặt đất cách xa mấy chục thước.
Không ngờ Phó tông chủ Đông Cực đã chết như thế!
Sáu nguyên lão kia đều đã bị nội thương mức độ không giống nhau.
Về phần Hạ Ngôn vẫn đang lơ lửng trên không trung, tóc rối tung, trên thân trần trụi nhìn cường giả Đông Cực ngã xuống.
Trận giao chiến này là một trận chém giết thảm thiết nhất từ khi Hạ Ngôn tu luyện tới nay! Nếu như khoảng cách gần Hạ Ngôn một chút, liền có thể nhìn thấy toàn thân Hạ Ngôn đều đang rỉ máu như những hạt huyết châu.
Những huyết châu đó dần dần rơi xuống, lộ ra trên da thịt từng điểm từng điểm dấu vết đỏ như máu.
"Vù!"
Đại khái thời gian qua vài cái hô hấp, thân ảnh Hạ Ngôn ở trên không trung đột nhiên nhoáng một cái, hóa thành một luồng sáng bay đi về hướng Thánh sơn. Rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.
Lúc này đây, không ai đi ra ngăn chặn Hạ Ngôn, cũng không ai đuổi bắt.
Ở phía dưới chỗ Hạ Ngôn cùng mấy người Đông Cực chiến đấu, trên mặt đất rõ ràng xuất hiện một cái hố sâu dài đến mấy trăm thước. Hố sâu này chính là một kích cuối cùng Hạ Ngôn, hào quang màu đen đánh trên mặt đất tạo ra. Hạ Ngôn sau khi sử dụng Bích Lộ Huyền Thủy, linh lực trong cơ thể bành trướng đến cực hạn, trên Thần Hi Kiếm hình thành nhất tảng lớn hắc quang làm cho người ta sợ hãi. Hắc quang chạm tới mặt đất liền lưu lại cái hố sâu này, thật khiến người ta khó có thể tin. Kim Long Điện ở xa xa, toàn bộ hàng rào đều tứ phân ngũ liệt, một góc điện hoàn toàn bị sụp xuống. Lấy chỗ tranh đấu làm trung tâm các loại kiến trúc ở bốn phía chung quanh, cũng đều bị phá hủy không còn lại chút gì. Trận chém giết này quả thực là kinh thiên động địa.
Đám người tu luyện dần dần di động thân hình tới gần hố sâu khổng lồ bị ánh sáng đen oanh kích, ánh mắt tự nhiên vào trong đó, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy hố sâu này không ngờ sâu hơn vài chục thước.
← Ch. 0415 | Ch. 0417 → |