← Ch.0488 | Ch.0490 → |
- Tộc trưởng. Tộc trưởng.
Trong trạch viện của Tề gia, cách xa cả trăm mét tới một biệt viện khá lớn, một đạo thân ảnh mặc trường bào màu trắng đang bước nhanh tới, đồng thời trong miệng không ngừng hô. Thân ảnh này đúng là Tề Vân, vừa chạy về từ Vịnh Nguyệt tửu lâu. Ngay khi hắn biết người xuất hiện tại Vịnh Nguyệt tửu lâu là Hạ Ngôn thì trong lòng đã rõ ràng rằng sự tình đã lớn chuyện. Chuyện này bây giờ cũng không phải là hắn có khả năng nắm giữ, cho nên lập tức quay về báo cáo lại Tộc trưởng. Còn chưa tới ngoài cửa biệt viện mà hắn cũng đã vội hô lớn lên.
- Ừm?
Trong phòng biệt viện này, Tộc trưởng Tề gia ánh mắt khẽ nhấc lên.
- Là Tề Vân tiểu tử.
Khoé miệng hơi mỉm cười, vù một tiếng, thân ảnh đã rời khỏi phòng, tới cánh cửa biệt viện đã thấy Tề Vân đang nhanh chóng đi tới, trên mặt mang theo biểu tình kích động.
- Tề Vân, việc đàm phán với Hạ gia Trưởng lão như thế nào rồi?
Tề Tộc trưởng hơi chút nghi hoặc. Tề Vân là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Tề gia, tâm tư nhanh nhẹn, tính cách trầm ổn, sao lúc này lại lộ ra vẻ bối rối như thế?
Lại nói, hai vị Trưởng lão của Hạ gia không có khả năng khiến hắn trở nên kích động như thế! Hơn nữa, Tề Vân hiển nhiên là vội vã trở về, hơi thở cũng có chút dồn dập.
- Tộc trưởng, xuất hiện chuyện ngoài ý muổn!
Tề Vân thi lễ với Tộc trưởng, sau đó vội vã nói:
- Ta ở Vịnh Nguyệt tửu lâu, nương theo ý tứ của Tộc trưởng nói chuyện với Trưởng lão Hạ gia, chèn ép khí thế bọn họ nhưng không ngờ được cái tên Hạ Ngôn kia lại đột ngột trở về. Tên Hạ Ngôn này quá mạnh mẽ, tuỳ ý tán phát ra khí thế cũng áp bách chúng ta đến không thể nhúc nhích được!
- Cái gì? Hạ Ngôn? Hạ Ngôn nào?
Tề Tộc trưởng chấn động ánh mắt trừng lên, khuôn mặt đại biến.
- Chính là tên Hạ Ngôn của Học viện Tử Diệp!
Tề Vân cúi đầu đáp.
Những tên hậu bối của Tề gia cũng chưa từng có quan hệ gì với Hạ Ngôn. Tề Lữ Khuông hắn cũng có chút qua lại với Hạ Ngôn. Lúc trước Lục gia và Tống gia bị xử lý, Tề Lữ Khuông hắn cũng gián tiếp tham gia, đối với thủ đoạn của Hạ Ngôn cũng coi như hiểu biết. Tuy thời gian trôi qua đã không ít nhưng nhớ tới những hành động của Hạ Ngôn đối với Lục gia và Tống gia cũng vẫn khiến Tề Lữ Khuông hắn khẽ run lên.
- Làm sao có thể? Hắn sao lại tới thành Tử Diệp? Đại bộ phận lực lượng Hạ gia cũng đã chuyển tới thành Tử Nguyệt, hắn còn ở thành Tử Diệp làm gì?
Tề Lữ Khuông cau mày, như thì thào tự nhủ.
- Tộc trưởng, tên Hạ Ngôn này bảo ngài đi Hạ gia gặp hắn.
Tề Vân ấp a ấp úng, ánh mắt loé lên, không dám nhìn thẳng vào Tộc trưởng, tuy nhiên vẫn cố gắng nói ra.
- Bảo ta đi gặp hắn!?
Tề Lữ Khuông ngẩn ra, sau đó sắc mặt biến đổi, khẽ gật đầu nói:
- Ừm, ngươi đi nghỉ đi.
Tề Lữ Khuông nghe thấy nói Hạ Ngôn bảo mình tới gặp hắn thì trong lòng cũng hơi buông lỏng. Nếu Hạ Ngôn còn gọi hắn tới nói chuyện thì sự tình cũng chưa tới độ không giải quyết được. Có thể đi gặp Hạ Ngôn thì đã cho thấy sự tình chưa thực sự quá nghiêm trọng. Tề Lữ Khuông lo lắng nhất chính là Hạ Ngôn không nói gì cả, tính toán trực tiếp động thủ với Tề gia! "Tuy nhiên, nếu Hạ Ngôn thực sự động thủ với Tề gia thì cũng không gọi mình tới gặp hắn!"
- Vâng, Tộc trưởng!
Tề Vân đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều, ứng một tiếng rồi liền xoay người đi về phía xa xa. Cùng lúc đó, Đổng Xu cũng trở về Đổng gia, hướng về Đổng Tộc trưởng thông báo. Sự tình cũng không khác gì nhiều.
- Tam gia gia, hiện tại người có hai đồ vật này rồi thì vấn đề này cũng không còn tồn tại nữa!
Trong tay Hạ Ngôn vẫn cầm Nhất Nguyên Đan và Hỏa Diễm Kim Tinh, cười khẽ nói.
Hạ Trường Hà ngẩn ra, chỉ vào Nhất Nguyên Đan và Hỏa Diễm Kim Tinh trong tay Hạ Ngôn hỏi:
- Hạ Ngôn, đây rốt cuộc là cái gì? Viên Nhất Nguyên Đan này sao lại không giống như những đan dược trước kia ta đã từng nhìn thấy. Đan dược cao cấp ta cũng đã từng thấy qua nhưng không thể sánh bằng được viên đan dược này được!
- Đây là một viên Hỏa Diễm Kim Tinh, có thể để người tu luyện hậu thiên chỉ trong một đêm đã đả thông toàn bộ đường kinh mạch! Mà Nhất Nguyên Đan lại có thể khiến cho một gã Linh Sư bình thường, qua vài canh giờ sẽ trở thành cường giả Linh Tông! Tam gia gia, người hiện tại dùng hai thứ này đi, đến mai thì người đã là cường giả Linh Tông rồi! Người lợi hại nhất của Tề gia và Đổng gia cũng chỉ mới là Đại Linh Sư mà thôi! Gia gia nếu thành Linh Tông thì Hạ gia chúng ta sẽ đè ép hai nhà kia dễ dàng!
Ánh mắt Hạ Ngôn loé lên, đưa hai thứ này cho Hạ Trường Hà.
- Cái gì? Này.
- Hạ Ngôn, đây là sự thật sao? Hai thứ này thật sự có công hiệu thần kỳ như thế sao?
- Hạ Ngôn, từ đâu mà con có thể tìm được hai bảo vật này?! Nó quá trọng yếu.
Hạ Trường Hà càng lúc càng kích động, khuôn mặt hơi đen của ông cũng phải hồng lên, thậm chí giọng nói cũng có chút không liền mạch, thanh âm run run. Hạ Ngôn không ngờ có thể tìm được hai loại bảo bối này. Trước kia hắn cũng chưa từng nghe nói tới có bảo vật như thế. Mà Hạ Ngôn lại đang đưa ra trước mặt hắn.
- Ha ha, đều là con vô ý tìm được. Tam gia gia đừng nói nhiều, hiện tại người dùng Hỏa Diễm Kim Tinh và Nhất Nguyên Đan này đi. Chuyện của Tề Tộc trưởng và Đổng Tộc trưởng còn chưa xong, ta sẽ đi gặp bọn họ. Hừ, hai gia tộc này dám ức hiếp Hạ gia ta, thật sự là không biết sống chết!
Hạ Ngôn chuyển sang chuyện kia, hừ lạnh, bá đạo nói một tiếng.
- Hạ Ngôn, thứ này nhất định là cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ khó được! Ta dùng đúng là có chút lãng phí.
Hạ Trường Hà vẫn không nhận lấy Nhất Nguyên Đan và Hỏa Diễm Kim Tinh.
- Tam gia gia, có gì lãng phí.
Hạ Ngôn nhướn mày, bất mãn nói.
Hạ Trường Hà chần chừ một chút rồi mới chậm rãi tiếp lấy.
- Được rồi ta sẽ sử dụng Hỏa Diễm Kim Tinh và Nhất Nguyên Đan này. Hạ Ngôn, ta về trước, lát nữa hai tên Tộc trưởng kia tới thì ngươi gặp bọn họ đi!
- Được!
Hắn cười cười gật đầu!
Sau khi Hạ Trường Hà rời khỏi, Hạ Ngôn tự mình vòng vo trong tiền viện. Một số con cháu của gia tộc thấy Hạ Ngôn đều tiến tới hỏi thăm. Hắn đều vui vẻ chào hỏi lại. Tuy rằng, đại bộ phận con cháu Hạ gia đều đã chuyển tới thành Tử Nguyệt nhưng vẫn có không ít người ở lại thành Tử Diệp. Phía trước trạch viện của Hạ gia lại có một cái diễn võ trường rất lớn. Không ít con cháu gia tộc đều đang khắc khổ tu luyện, luyện tập võ kỹ nơi này.
Đại đa số con cháu đều đã đả thông mấy chục đường kinh mạch, tu luyện các loại võ kỹ bất nhập lưu. Nội lực bọn họ không đủ, cho dù có võ kỹ tốt cũng không thể tu luyện được, chỉ có thể từng bước từng bước đi tới.
- Các ngươi đừng ầm ỹ. Hạ Ngôn tiên sinh đang tới.
Một người con cháu thấy Hạ Ngôn đi tới diễn võ trường thì vội vàng quát khẽ với hai người đang tu luyện kia.
Hai tên con cháu của gia tộc kia đang cãi nhau về việc thi triển một loại võ kỹ; ai cũng không phục ai, lúc này đang đỏ mặt tía tai, sắp vung tay đánh nhau.
Hai người nghe thế đều ngừng lên tiếng, len lén đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn đang đi tới.
- Hạ Quý Vũ, Hạ Ngôn tiên sinh tới đấy, ngươi hỏi Hạ Ngôn tiên sinh xem chúng ta diễn luyện ai chính xác hơn!
Một người hơi chớp mắt, khẽ nói với người có tên là Hạ Quý Vũ.
- Hạ Mang, ngươi bảo ta đi hỏi Hạ Ngôn tiên sinh, ngươi sao không tự mình đi mà hỏi?!
Hạ Quý Vũ cũng không ngốc, lập tức phán ứng lại, hỏi ngược lại Hạ Mang.
- Ta không dám!
Hạ Mang thản nhiên nói.
- Ngươi không dám, ta lại dám à?
Hạ Quý Vũ nhướn mày lên.
- Hạ Quý Vũ, ngươi là con cháu của Tam Trưởng lão. Trong nhà ai mà chẳng biết Hạ Ngôn tiên sinh cực kỳ tôn kính Tam Trưởng lão. Ngươi với Hạ Ngôn tiên sinh cũng coi như là huynh đệ thân cận mà!
Ánh mắt Hạ Mang nhấp nháy liên tục nói.
Những con cháu trong gia tộc đa phần đều gọi Hạ Ngôn là Hạ Ngôn tiên sinh, đây cũng là một loại xưng hô rất tôn kính, cũng không thấy xa lạ.
- Dù sao ta cũng không dám.
Sắc mặt Hạ Quý Vũ ngẩn ra một chút, vẫn lắc đầu kiên định nói.
Khi hai người đang nói chuyện, Hạ Ngôn đã tới gần đây. Hai người bọn họ nghĩ rằng mình đã hạ giọng nói chuyện nên Hạ Ngôn không nghe được. Nhưng với thực lực của Hạ Ngôn thì khoảng cách ấy dù có xa hơn mấy lần thì Hạ Ngôn vẫn có thể nghe được họ nói chuyện. Nghe đối thoại của hai nguời này thì Hạ Ngôn không khỏi cười thầm trong lòng.
"Tuy rằng tuổi hai người này cũng xấp xỉ như ta nhưng bọn họ đều sợ hãi, không ngờ không dám thỉnh giáo ta!"
Hạ Ngôn khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hai con cháu Hạ gia kia, trong đó có một người tên là Hạ Quý Vũ lại là cháu ruột của Tam gia gia."Yêu ai yêu cả đường đi lối về". Hạ Ngôn cũng quan sát Hạ Quý Vũ cẩn thận.
- Hẳn là đã đả thông được bảy tám mươi đường kinh mạch rồi, thiên phú cũng không cao.
Hạ Ngôn quan sát một chút, liền phán đoán ra thực lực Hạ Quý Vũ, trong số con cháu Hạ gia cũng không thuộc hàng xuất sắc.
- Hạ Quý Vũ, Hạ Mang!
Hạ Ngôn đứng lại một lát, sau đó vẫy tay gọi hai người kia, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười.
Hạ Quý Vũ cùng Hạ Mang nghe Hạ Ngôn kêu lên tên bọn họ đều sửng sốt! Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Ngôn tiên sinh lại đột nhiên kêu ra tên bọn họ. Cho nên bọn họ cũng có chút ngây người, không phán ứng lại. Sau một lúc lâu, mới giật mình tỉnh lại, sau đó đi tới mấy bước.
- Hạ Ngôn tiên sinh!
Hai người cung kính nói.
- Các ngươi đang tranh cãi về võ kỹ gì đó?
Hạ Ngôn cười hỏi.
- A?
Hai người chấn động, không nghĩ tới Hạ Ngôn tiên sinh lại nghe được đối thoại của bọn hắn, còn hỏi xem hai người đang tranh cãi nhau về võ kỹ gì. Võ kỹ hai người tu luyện đều giống nhau, là một loại võ kỹ bất nhập lưu thượng thừa! Tuy rằng đã tu luyện một đoạn thời gian nhưng vẫn không nắm giữ được bản chất của võ kỹ.
- Bẩm Hạ Ngôn tiên sinh, võ kỹ chúng ta tu luyện tên là Phong Vân Lục Thập Tứ Kiếm.
Hạ Quý Vũ trả lời nói.
- Ừm, hai người các ngươi đều tu luyện bộ kiếm pháp này sao?
Hạ Ngôn khẽ gật đầu nói.
- Đúng thế!
Hai người đồng thời lên tiếng nói.
Những con cháu Hạ gia khác trên diễn võ trường thấy Hạ Ngôn đang nói chuyện với Hạ Quý Vũ và Hạ Mang thì đều dần xúm lại đây, dùng ánh mắt với biểu lộ cảm xúc khác nhau nhìn Hạ Quý Vũ và Hạ Mang.
- Hạ Quý Vũ ngươi diễn luyện bộ kiếm pháp này một lần cho ta xem nào!
Hạ Ngôn thầm nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Quý Vũ.
- Vâng. Hạ Ngôn tiên sinh!
Trong đầu Hạ Quý Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức bắt đâu diễn luyện một lượt sáu mươi tư thức kiếm kia. Hạ Quý Vũ diễn luyện nhưng vẫn rất thông thuận, có thể thấy được bình thường cũng tốn không ít công phu để tu luyện. Tuy nhiên, các chiêu thức võ kỹ lại hoàn toàn giống y như trong sách vở, vẫn chưa thoát ra khỏi lý thuyết. Một lúc sau, Hạ Quý Vũ đã diễn luyện xong một lượt, hơi thở cũng hơi hổn hển. Hắn có chút thấp thỏm nhìn Hạ Ngôn, không biết Hạ Ngôn có thất vọng về sự diễn luyện của mình hay không.
← Ch. 0488 | Ch. 0490 → |