← Ch.0514 | Ch.0516 → |
Vương Vũ cùng Hạ Ngôn đều ở chung tửu lâu Bình An, tự nhiên hiểu rõ tình hình ở nơi này. Hắn vừa rời tửu lâu Bình An đến sân thi đấu, cho nên biết Hạ Ngôn bế quan từ hôm qua đến nay vẫn chưa ra.
Ở trong phòng Hạ Ngôn, Vương Vũ chỉ thấy Thu Thủy cùng năm cô gái có quan hệ thân mật với Hạ Ngôn, chính là chúng nữ Tiểu Thanh. Hắn cũng không gặp được bản thân Hạ Ngôn, được những người này nói, Vương Vũ mới biết Hạ Ngôn đang bế quan. Vương Vũ đương nhiên biết nặng nhẹ, sẽ không quấy rầy Hạ Ngôn.
- Ừ!
Thánh Hoàng cũng không biến hóa nhiều, nghe Vương Vũ nói vậy, chỉ gật đầu.
- Thánh Hoàng đại nhân, bây giờ Hạ Ngôn còn bế quan, có hiệu quả sao?
Trương Liên Khởi nhướng mày, ánh mắt chuyển từ Vương Vũ sang Thánh Hoàng.
Hạ Ngôn tỷ đấu với Vương Đông Cực sẽ lập tức bắt đầu, nhưng Hạ Ngôn còn chưa xuất quan. Trong chút thời gian đó, có thể lĩnh ngộ thành công cái gì chứ?
- Có thể!
Thánh Hoàng trầm ngâm, ánh mắt chợt biến đổi, nói:
- Chúng ta đi trước, nếu Hạ Ngôn xuất quan, tự nhiên sẽ tới sân thi đấu ngay.
Vừa nói, dẫn những người Thiên Cung lục tục đi vào thông đạo.
- Lưu tuần thị, ngài xem có phải là Hạ Ngôn không muốn đấu với Vương Đông Cực hay không?
Lúc đi trong thông đạo, Giản tuần thị nhỏ giọng hỏi Lưu tuần thị,
Ở Thiên Cung, Lưu tuần thị tương đối thân cận Hạ Ngôn hơn. Hạ Ngôn cũng là Lưu tuần thị đề cử vào Thiên Cung tu luyện.
- Không đâu! Ta rất hiểu Hạ Ngôn.
Lưu tuần thị lắc đầu trịnh trọng nói với Giản tuần thị
- Ha ha! Ta cũng cảm thấy Hạ Ngôn sẽ không lâm trận lùi bước. Nhưng mà, nếu Hạ Ngôn thật sự quyết định không tỷ đấu với Vương Đông Cực, ta nghĩ đó mới là cách làm chính xác.
Giản tuần thị cười khẽ nói.
- Hạ Ngôn là người Thiên Cung, nếu hắn đáp ứng tỷ đấu với Vương Đông Cực, sẽ phải thực hiện lời hứa!
Một người Thiên Cung thuộc Khu vực Mê Loạn chen vào nói.
- Thế nhưng.
Giản tuần thị liếc nhìn người kia:
- Hạ Ngôn cùng Vương Đông Cực, căn bản không cùng một đẳng cấp. Vương Đông Cực đã là cảnh giới Linh Hoàng, Hạ Ngôn chẳng qua là Linh Tông, làm sao có thể so sánh?
- Ôi!
- Nếu Hạ Ngôn không xuất hiện, vậy sợ rằng người trong thiên hạ sẽ chê cười người Thiên Cung chúng ta mất.
Lưu tuần thị lắc đầu, thở dài một tiếng, ý vị sâu xa nói.
Trong lúc mấy người nói chuyện, đoàn người đã đi ra thông đạo, tới khu vực trung ương sàn thi đấu. Đoàn người Thánh Hoàng vừa xuất hiện, vốn hoàn cảnh ầm ỹ lập tức yên tĩnh. Bốn phía đang bàn tán xôn xao, tự nhiên đều có quan hệ với chuyện Hạ Ngôn tỷ đấu Vương Đông Cực hôm nay.
Dù cả năm đại thế lực Thánh thành, cũng tranh luận không ngớt. Tuần gia, Bích Thanh Đường, thậm chí là Hà gia đều vui mừng chờ nhìn thấy Hạ Ngôn bị Vương Đông Cực giết ngay tại chỗ. Còn Lương gia, Thường gia, lại không hy vọng Hạ Ngôn chết trong tay Vương Đông Cực.
Tuy rằng trong lòng bọn họ không hy vọng Hạ Ngôn chết, nhưng hiện thực khả năng Hạ Ngôn không chết gần như bằng không. Chỉ cần Hạ Ngôn xuất hiện tỷ đấu với Vương Đông Cực, vậy gần như chết chắc rồi.
- Thánh Hoàng!
Vương Đông Cực đứng ở giữa sân, ánh mắt rơi trên người Thánh Hoàng.
- ừm!
Thanh Hoàng gật đầu.
- Đã đến giờ tỷ đấu, vì sao Hạ Ngôn còn chưa xuất hiện?
Vương Đông Cực vừa chuyển mắt liền hỏi, khóe miệng hiện một tia cười giả tạo. Hắn đang hỏi Thánh Hoàng, nhưng cũng là để mọi người ở đây cùng nghe.
- Vương Đông Cực, ngươi có ý gì? Lúc nào tới giờ? Ngươi cũng chưa nói vào giờ nào liền phải trình diện!
Trương Liên Khởi sắc mặt tối đen, quát khẽ.
- Hừ!
Vương Đông Cực cũng mặt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng.
Đối với Thánh Hoàng, hắn không dám lỗ mãng. Còn đối với những người khác, hắn có thể không thèm nhìn tới. Hắn là cường giả Linh Hoàng, ở trong mắt cường giả Linh Hoàng, dưới Linh Hoàng, bất luận là Linh Sư phổ thông hay Linh Tông, đều là con kiến hôi.
Chênh lệch giữa Linh Hoàng và Linh Tông, thật sự quá lớn. Cường giả Linh Hoàng có thể dễ dàng giết cường giả Linh Tông đỉnh, cho dù cường giả Linh Tông đỉnh có thần khí, cũng không thay đổi được gì.
- Vương Đông Cực, Hạ Ngôn sẽ tới.
Thánh Hoàng lên tiếng, liền dẫn đoàn người Thiên Cung đi lên đài cao ngồi xuống.
- Thánh Hoàng đại nhân nói Hạ Ngôn sẽ tới, vậy Hạ Ngôn nhất định sẽ tới!
- Đúng! Nếu Hạ Ngôn không tới, vậy nhất định sẽ sớm nói chuyện với Thánh Hoàng. Hạ Ngôn là người Thiên Cung. Nếu hắn muốn trốn, cũng phải trốn lên Thánh sơn chứ.
- Mộc huynh, không phải huynh vừa mới nói Hạ Ngôn nhất định không tới hay sao?
- Hừ! Dù sao đến giờ ta vẫn chưa thấy Hạ Ngôn xuất hiện!
Đám đông lại thấp giọng bàn tán.
Năm đại thế lực Thanh thành ngồi ở khu trung tâm sân thi đấu, cũng một lần nữa nhỏ giọng nói chuyện.
- Thường tộc trưởng, cũng là ngài nói đúng, xác thật Hạ Ngôn sẽ đến.
Tộc trưởng Lương gia cười nói, khóe mắt lại liếc hai tộc trưởng Tuần gia cùng Hà gia.
- Tới thì đã sao? Tới là chết! Lát nữa Hạ Ngôn tới, chúng ta là có thể tận mắt thấy Hạ Ngôn bị Vương Đông Cực giết chết.
Tộc trưởng Tuần gia dựng râu thở phì phì nói.
- Ta thấy chưa chắc?
Tộc trưởng Thường gia cười lạnh nói:
- Về phần có chết hay không, vậy không ai dám nói. Cho dù chết, ai chết cũng còn chưa chắc.
- Ha ha! Thường tộc trưởng, chẳng lẽ ngài cho rằng Hạ Ngôn có thể sống trong tay Vương Đông Cực.
Tộc trưởng Hà gia nhìn tộc trưởng Thường gia cười nhạo nói.
- Có gì không có khả năng?
Tộc trưởng Thường gia nhướng mày, trừng mắt tộc trưởng Hà gia.
- Hắc hắc! Nếu Hạ Ngôn không chết, ta sẽ chuyển tặng tất cả làm ăn của Tuần gia ta ở thành Quang Minh cho Thường gia ngài.
Tộc trưởng Tuần gia liếc nhìn tộc trưởng Thường gia.
- Tuy nhiên, nếu là Hạ Ngôn chết, vậy mời Thường tộc trưởng chuyển tặng tất cả mối làm ăn ở thành Quang Minh cho Tuần gia ta đi. Thế nào?
Tộc trưởng Tuần gia, muốn cá cược một trận với Thường gia.
- Ngươi.
Tộc trưởng Thường gia sững sờ.
Hắn không nghĩ tới tộc trưởng Tuần gia lại không cần mặt mũi như thế. Kết quả Hạ Ngôn tỷ đấu Vương Đông Cực, kỳ thật mọi người đều đã sớm biết. Tuy rằng Thường tộc trưởng nói Hạ Ngôn chưa chắc sẽ chết, chủ yếu là bởi trong lòng hắn hướng về Hạ Ngôn, cho nên ngoài miệng phải nói giúp Hạ Ngôn.
Thế nhưng, tộc trưởng Tuần gia lại nhân cơ hội này cá cược một trận với hắn.
- Hắc hắc! Đã như vậy, Hà gia ta cũng chen vào một chút. Tộc trưởng Thường gia, thế này đi nếu Hạ Ngôn không chết, tất cả buôn bán ở thành Mao Quả đều thuộc sở hữu của Thường gia. Nếu Hạ Ngôn chết, vậy.
Tộc trưởng Hà gia không đợi tộc trưởng Thường gia nói xong, lập tức ngắt lời.
Lúc này, tộc trưởng Thường gia cũng không nói gì nữa. Tuy rằng hắn cũng không hy vọng Hạ Ngôn chết, nhưng cũng sẽ không lấy sản nghiệp gia tộc nói chơi. Gia tộc không phải chỉ có một mình hắn, thế nhưng hôm nay, hắn phải tham gia cá cược này.
Đường đường tộc trưởng Thường gia, lúc này đương nhiên không thể bị đè ép. Dù là biết rõ kết quả phải thua, hắn cũng phải cắn răng chấp nhận đáp ứng.
- Ha ha! Thường tộc trưởng quả nhiên có khí phách, như vậy chúng ta thật hy vọng Hạ Ngôn thật sự không chết. Ha ha ha!
Ánh mắt Tuần tộc trưởng sáng ngời, lớn tiếng cười nói.
- Hừ!
Tộc trưởng Thường gia khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.
- Tộc trưởng, sao ngài lại đáp ứng bọn họ?
Một trưởng lão nội các Thường gia lo lắng nói.
Nếu Hạ Ngôn thật sự chết, vậy hôm nay Thường gia tổn thất, sẽ không chỉ.
- Tộc trưởng! Hạ Ngôn tỷ đấu với Vương Đông Cực, hẳn phải chết chắc. Ngài đáp ứng cá cược này, rõ ràng là chúng ta phải thua?
Một trưởng lão nội các Thường gia khác, cũng trừng mắt nhỏ giọng nói.
Theo bọn họ thấy, tộc trưởng bọn họ đáp ứng đánh cược tộc trưởng Tuần gia, Hà gia, quả thật là đưa tặng sản nghiệp Thường gia ra ngoài, hơn nữa là còn đưa cho đối thủ cạnh tranh.
Nếu Thường gia tổn thất buôn bán ở hai chủ thành, vậy sẽ đại thương nguyên khí! Năm đại thế lực Thánh thành, vốn đã cạnh tranh vô cùng kịch liệt, tuy nhiên thế lực ngang nhau, không ai làm gì được ai. Còn hiện giờ, bỗng dưng lại mất buôn bán hai chủ thành, về lâu dài sẽ làm Thường gia yếu hơn Tuần gia cùng Hà gia!
- Các người đừng nói nữa, chuyện này ta đã quyết định! Vào lúc này, ta không có khả năng không đáp ứng đánh cược như vậy!
Tộc trường Thường gia trầm giọng liếc nhìn các trưởng lão gia tộc nói.
Tửu lâu Bình An!
"Thôn phê!"
"Thôn phệ! Đại Thôn Phệ Thuật!"
Ở trong gian phòng Hạ Ngôn, vốn Trú Nhan Bảo Châu quang mang lóng lánh, lúc này tuy không biến mất, thế nhưng chỉ còn ánh sáng lờ mờ thỉnh thoảng lóe lên. Ánh sáng bảo châu tỏa ra, dường như đã bị Hạ Ngôn hấp thu vào trong cơ thể
Hạ Ngôn vẫn nhắm hai mắt, tuy nhiên nội dung tâm pháp trong đầu hắn lại như sóng biển cuộn trào. Từ khi nhập định từ hôm qua, tâm thần Hạ Ngôn liền hoàn toàn chìm đắm trong bộ phận tâm pháp thứ hai.
Hạ Ngôn thở ra, một dòng khí phóng ra, lập tức linh lực xung quanh thân thể liền biến mất quỷ dị.
Tuy rằng không nhìn thấy linh lực bằng mắt thường, nhưng nó thật sự tồn tại. Lực lượng người tu luyện sử dụng, đều là linh lực chuyển hóa thành. Bên ngoài thân người phóng ra linh lực, nếu biến mất, vậy không phải tiêu tán trong không khí, thì là bị người tu luyện hút vào trong cơ thể. Thế nhưng bất kể là tiêu tán hay hút vào, đều phải có một quá trình. Mà linh lực bên ngoài thân thể Hạ Ngôn, vốn là linh lực không ngừng lưu động, nhưng thoáng cái như bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ chớp mắt liền không còn một chút nào.
Rốt cuộc, Hạ Ngôn mở mắt, trong đôi mắt hai tia sáng dần dần biến mất, trên khóe miệng, một tia tươi cười dần khuếch tán. Hạ Ngôn rời giường, bay xuống mặt đất, ánh mắt thoáng chuyển qua thân thể.
"Linh La tâm pháp, bộ phận tâm pháp thứ hai: Thôn phệ, chính là Đại Thôn Phệ Thuật!"
Trong đầu Hạ Ngôn vừa động, nhìn hai tay của mình.
"Hiện giờ ta cảm giác lực lượng của mình, linh lực trong cơ thể thoáng cái tăng gấp đôi! Thậm chí, không chỉ gấp đôi!"
Linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn, thoáng cái vận chuyển một vòng.
"Kinh mạch của ta càng thêm cứng cỏi hơn trước, linh lực vận chuyển càng thoải mái hơn nhiều. Ngũ Linh Châu, mơ hồ có xu hướng dung hợp."
Hạ Ngôn cảm nhận biến hóa trong cơ thể
Những đường kinh mạch nhỏ liên kết chặt chẽ với một trăm lẻ tám đường kinh mạch, cũng càng trở nên thô to, hiện giờ Hạ Ngôn cảm giác những kinh mạch nhỏ này, thậm chí không cần phải cố ý cảm nhận.
← Ch. 0514 | Ch. 0516 → |