← Ch.0727 | Ch.0729 → |
Hầu Phương Lôi vừa nói đứt lời, Nghiêm Hoa lơ lừng ở đối diện, cũng không có lập tức ra tay, mà xoay chuyển ánh mắt, trong mắt lóe sáng, những người khác đương nhiên không thể đoán được lúc này hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, đột nhiên linh lực trên người Nghiêm Hoa đang lặng yên ổn định chợt điên cuồng bat đầu nổi lên cuồn cuộn. Chỉ trong một phân mười cái nháy mắt, liền tức tốc tụ tập đến hai tay, ở trong không gian hình thành một cái lốc xoáy năng lượng khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
- Hạ Ngôn.
Nghiêm Hoa trầm giọng quát:
- Có thể chống đỡ được một kích của ta vừa rồi. Vậy để ta nhìn lại xem thiên tài ngươi lực lượng mạnh như thế nào, tiếp tục tiếp một kích của ta đây!
Kèm theo một tiếng hét lớn, một năng lượng cực lớn so với vừa rồi còn mạnh hơn rất nhiều, chợt theo song chưởng của Nghiêm Hoa đánh tới. ngay lập tức bao phủ toàn thân Hạ Ngôn đã đi cách đó không xa Một cái dấu tay thật lớn xuất hiện trong không gian, toàn bộ không gian đều bị chấn động kịch liệt, dường như sắp bị hùy diệt có thể sụp xuống bẩt cứ lúc nào. Lực lượng kinh người, khiên Phần đông tu luyện giả hô hấp đều tạm thời không thể thông thoáng được.
Hạ Ngôn cảm nhận được cồ lực lượng này bao phủ xuống, trong hai mắt cũng chợt lóe vẻ phẫn nộ, một cơn lửa giận rốt cục bộc phát ra Linh lực màu vàng quanh thân hắn trong khoảnh khắc liền toàn bộ bị triệu tập, ở trước người Hạ Ngôn đồng dạng là hình thành một cái lốc xoáy năng lượng màu vàng, mang theo tâng tầng lớp lợp dòng khí không gian xoay vòng một cách khủng bố.
"Vù vù vù vù."
Từng dòng khí lãng điên cuồng lưu chuyển, lấy hai người làm trung tâm tản ra khắp bốn phía không gian, rất nhanh không ngừng lan tràn. Mà các tu luyện giả vốn cách Hạ Ngôn tương đối gần. đều bắt đầu thối lui về phía sau, để tránh khỏi bị vạ lây.
Ngay cả Vạn La, Miêu Mỹ Mỹ, lúc này đều không thể treo lơ lửng ở chỗ cũ, mà thân ảnh chớp động bay ra ngoài xa cả vạn thước. Lực lượng của họ so với Hạ Ngôn và Nghiêm Hoa, tự nhiên là chênh lệch rất lớn.
Mà Hầu Phương Lôi, cũng là sắc mặt tối sầm xuống, quanh thân một đoàn hào quang chợt lóe mấy lần. Lão ở ngay cách đó không xa, nhưng năng lượng của Hạ Ngôn cùng Nghiêm Hoa phát ra lại hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài thân thân thể lão.
Vừa rồi lão xa mặt nói nhiều với Nghiêm Hoa như vậy, chính là hy vọng Nghiêm Hoa có thể nề mặt mũi của mình, quay về Thiên Ngoại Thiên. Nhưng không ngờ Nghiêm Hoa vẫn cứ ném mặt mũi của mình ra phía sau, tiếp tục ra tay đối phó với Hạ Ngôn.
Nếu không phải lo lắng đến Khổng Hàn trưởng lão phía sau Nghiêm Hoa, chỉ sợ lúc này Hầu Phương Lôi đã không kìm nổi phải ra tay rồi!
"Ầm. !"
Ngay tại giờ khắc này, hai luồng lực lượng cực lớn của Hạ Ngôn cùng Nghiêm Hoa đã va chạm nhau trên không gian. Tia sáng chói chang gần như tỏa khắp thiên địa! Trong nháy mắt đó, thiên địa đều lâm vào biến sắc, năng lượng tan vỡ. Dirờng như mỗi thanh thần khí công kích bị lực lượng cường đại thúc động, không ngừng cắt xé không gian này thành từng mảnh. Không thể đếm được bao nhiêu khe nứt không gian tối đen, rõ ràng ánh vào trong tầm mắt của tất cả tu luyện giả. Hai loại hào quang đó rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời.
"Phù!"
Lần này, Nghiêm Hoa vận chuyển lực lượng, đúng là ước chừng đạt tới một trăm triệu độ. Mà Hạ Ngôn không có thúc dục thần thông, thần khí các loại thủ đoạn, chỉ cần dựa vào tự thân lực lượng, quả thật không thể thoải mái ngăn cản công kích của Nghiêm Hoa lần này.
Sau khi Phim ra một ngụm máu đỏ sẫm, thân hình Hạ Ngôn chấn động kịch liệt, sau đó ở trong dòng khí. dồn dập thối lui về phía sau. sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại bình thường. Linh lực màu vàng lưu chuyển toàn thân, nhanh chóng khôi phục lực lượng bị chấn thương trong va chạm vừa rồi. Trong ánh mắt hắn một tia sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào trên người Nghiêm Hoa
"Hừ! Dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Nghiêm Hoa đương nhiên cảm nhện được ánh mắt của Hạ Ngôn, trên, mặt lộ ra vẻ cười lạnh, chân bước tiếp tới từng buớc, cánh tay lại lần nữa giơ lên.
- Chung Viễn Ly! Ngươi còn không ra mặt ngăn cản? Nghiêm Hoa kia thật ngang ngược coi trời bằng vung!
Vương Tố Động chủ Ngọc Nữ Động, lúc này đã không kìm nổi, hấp tấp mở miệng nói với Chung Viễn Ly.
Hạ Ngôn dù có mạnh mấy đi nữa, hiện tại cũng Không thể là đối thủ của Nghiêm Hoa đã bước vào cảnh giới Thiên Thần tam cấp. Mà Nghiêm Hoa này, hiển nhiên còn muốn ra tay, nếu cứ tiếp tục Như vậy, Hạ Ngôn tất nhiên phải bị thương nặng.
Ánh mắt Chung Viễn Ly đã sớm ngưng tụ thành một tia hào quang như thực chất, toàn thân khẽ run run, trong lòng lão cũng tràn đầy lửa giận. Nghiêm Hoa này quả thật là quá càn rỡ!
- Nghiêm Hoa. Không cần tới bao lâu, ta có thể. hoàn toàn chiến thắng ngươi!
Hạ Ngôn cắn lăng nói.
Hạ Ngôn giơ bàn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong miệng phát ra tiếng nói trầm thấp, toàn trường đều có thể nghe rõ ràng.
- Ah?
Nghiêm Hoa nhướng mày một cái, cười lạnh càng sâu sắc.
- Trừ Phi hôm nay ngươi ở trong này dứt khoát giết chết ta! Nếu không, tương lai ngươi tất nhiên sẽ nếm mùi vị thua trong tay ta!
Không ngờ lúc này khóe miệng Hạ Ngôn lại lộ ra vẻ tươi cười. Lúc này, hắn lại nở nụ cười, hơn nữa là một loại tươi cười lộ ra hào khí vạn trượng. Trong nháy mắt này, vẻ tươi cười của Hạ Ngôn dường như mãi mãi khắc sâu ở trong lòng tất cả tu luyện giả tại đây.
Đến ngay cả Hồng Đông Mạc Động chủ Li Thủy Động, đều thoáng sửng sốt một chút, trong lòng hiện lên một loại tâm tư không thể nói nên lời.
- Xem ra, dạy cho ngươi một bài học như vậy, vẫn còn không đủ đây!
Nghiêm Hoa sau lúc hơi lặng người, hắn lắc lắc đầu, nâng bàn tay lên, chính là định đánh ra, linh lực tụ tập đã hình thành hàng vạn hàng ngàn lợp sóng điên cuồng mãnh liệt!
- Dừng tay!
Ngay tại thời điểm Chung Viễn Ly chuẩn bị không tiếc hết thảy muốn động thủ, một tiếng quát lớn từ phía chân trời, đột nhiên quanh quẩn ập xuống. Lập tức, một cỗ uy áp linh hồn cuồn cuộn mênh mông liền bao phủ toàn trường.
Theo sau không đến một cái chợp mắt, một thân ảnh màu xám trực tiếp xuất hiện ở giữa Hạ Ngôn vàNghiêm Hoa.
Là nháy mắt di động! Hơn nữa, đến ngay cả các nhận vật động chủ ba mươi sáu động, đều không có phát hiện.
- Sư phụ.
Nghiêm Hoa vừa nhìn thấy người tới, lông mày hơi nhảy dựng, vội vàng thi lễ. Lực lượng kích động trong khoảnh khắc thu liễm lại, tiêu tán sạch sẽ. Người tới, chính là Khổng Hàn, Thái thượng trưởng lão Thiên Ngoại Thiên.
Lúc này Khổng Hàn trưởng lão, cũng là vẻ mặt âm trầm, ánh mắt ngưng lại nhìn chằm chằm Nghiêm Hoa, khí tức đều dường như ngưng kết thành thực thẩ
- Oai phong của ngươi thật lớn.
Khổng Hàn trưởng lão ngưng lại thời gian chừng một hai cái hô hấp, mới nói ra những lời này.
- Sư phụ!
Nghiêm Hoa chấn động thân hình, ánh mắt lủ xuống, không dám nói thêm điểu gì.
- Thiên Thần tam cấp lại đi ra tay với tu luyện giả cảnh giới Linh Hoàng! Cho dù ngươi thắng thì như thế nào? Lấy cảnh giới Thiên Thần tam cấp đánh bại một tu luyện giả cảnh giới Linh Hoàng, hay ngươi nghĩ rằng thắng lợi như vậy, là một loại vinh quang sao? Nghiêm Hoa!
Khổng Hàn ở trước mặt mọi người, lại thẳng thắn quát mắng Nghiêm Hoa, đủ thấy lửa giận trong lòng Khổng Hàn lúc này.
Đối với đệ tử thân truyền Nghiêm Hoa này, Khổng Hàn vẫn luôn rất đắc ý. ở trong số nhiều Thái thượng trưởng lão Thiên Ngoại Thiên, cũng thường xuyên có thể nghe được các Thái thượng trưởng lão khác giáp mặt khen ngợi Nghiêm Hoa. Nhưng hôm nay, quả thực Khổng Hàn đã động nộ lên rồi.
- Đệ tử sai lầm rồi.
Lúc này Nghiêm Hoa đương nhiên cũng biết Khổng Hàn thật sự đã nổi giận, nên không dám cãi lại, trực tiếp thừa nhận sai lầm. Đương nhiên, trong lòng Nghiêm Hoa cũng hoàn toàn không nghĩ như vậy. ở trước mặt nhiều người như vậy mà bị sư phụ Khổng Hàn quát mắng, mặt mũi đều mất hết Đương nhiên hắn cũng không dám oán hận Khổng Hàn, nhưng tất cả oán niệm phần lớn lại dồn hết cho Hạ Ngôn.
- Giờ theo ta trở về đi!
Khổng Hàn khoát tay chặn lại, lạnh nhưbăng nói. Sau đó, Khổng Hàn quay sang phía Hạ Ngôn hỏi:
- Hạ Ngôn! Ngươi không sao chứ?
- Đa tạ Khổng Hàn trưởng lão quan tâm, ta không sao.
Hạ Ngôn khẽ chắp tay nói, cũng không lộ ra biểu tình gì nhiều. Nghiêm Hoa là đệ tử của Khổng Hàn, đương nhiên hiện tại Hạ Ngôn cũng không có hảo cảm với Khổng Hàn cho lắm.
- Ừ! Vậy là tốt rồi.
Khổng Hàn khe khẽ thở đài trong lòng, ánh mắt lóe sáng nhìn Hạ Ngôn, sau đó lại chuyền ánh mắt nhìn tới chỗ đám người Động chủ Chung Viễn Ly, khẽ gật đâu chào mọi người. Lập tức, khí tức lưu chuyển, rất nhanh vận xuất linh lực. Tiếp theo, các tu luyện giả chỉ nhìn thấy thân ảnh hai người Khổng Hàn cùng Nghiêm Hoa đều biến mất tại chỗ. Trong không gian đã trống rỗng, không nhìn thấy bóng đáng hai người.
"Đáng tiếc a đáng tiếc! Quả thực rất đáng tiếc." Hồng Đông Mạc lắc lắc đầu, ánh mắt âm độc đảo qua trên người Hạ Ngôn, trong lòng liên tục than tiêc. Nếu Khổng Hàn không xuất hiện, thi đúng là đã có trò hay xem rồi.
- Hạ Ngôn! Giờ ngươi đi với ta.
Chung Viễn Ly vừa thu hồi khí tức lại, nói với Hạ Ngôn.
- Dạ.
Hạ Ngôn lên tiếng trả lời, theo sau quay sang cáo từ Hầu Phương Lôi, Vạn La, Miêu Mỹ Mỹ, tiếp đó thân ảnh hắn đi theo phía sau Chung Viễn Ly, rời khỏi quảng trường Thống Chiến Viện, rất nhanh bay đi.
- Hạ Ngôn quá mạnh mẽ, không ngờ có thể ngăn được hai lần ra tay của Nghiêm Hoa. Thật đáng sợ.
- Quả thật lợi hại! Hắn nhưng còn không có bước vào cảnh giới Thiên Thần, mà đã khủngbố như thế.
- Đáng tiếc, hắn còn không phải đối thủ của Nghiêm Hoa! Vừa rồi nếu Khổng Hàn Thái thượng trưởng lão không hiện thân, thì còn không biết sẽ như thế nào.
Chuyện giữa hai người Nghiêm Hoa cùng Hạ Ngôn tạm thời kết thúc, sau khi hai người đều rời đi. phần đông tu luyện giả bân tán một hồi rỗi cũng đều bắt đầu chậm rãi tản đi. Tu luyện giả theo trong Bí Cảnh Tinh Đấu nhất cấp ra ngoài, cũng không có nói chuyện với nhau nhiều lắm, đều tự tốp năm tốp ba bay khỏi Thống Chiến Viện. Chỉ duy nhất một mình Dương Thu Vân bước vào đến cảnh giới Thiên Thần, lúc này cũng đã không còn hưng phấn và vui sướng nhu truớc nữa.
Hắn chính mắt nhìn thấy hai lần va chạm giữa Hạ Ngôn cùng Nghiêm Hoa, rất dễ dàng có thể nhìn ra lực lượng của Hạ Ngôn, đúng là còn muốn hùng hậu hơn so với hắn.
Còn Chung Viễn Ly, cũng chỉ có thể liên tục kêu lên ở trong lòng hai chữ: "Quái vật".
Trong động phủ Tiên Phong Động Cửu Trọng Thiên, bên trong một gian phòng, Hạ Ngôn đang ngôi trên một cái bồ đoàn trong đó. Mà đối diện hắn chính là Chung Viễn Ly Động chủ Tiên Phong Động. Mới vừa rồi Chung Viễn Ly bảo Hạ Ngôn đi theo mình, đương nhiên là có chuyện muốn nói với Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Ngươi đã bước lên bậc thang Cửu Thiên?
Chung Viễn Ly trầm ngâm một hồi, mới mở miệng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Ngôn.
- Đúng vậy.
Hạ Ngôn gật đầu, lưng thẳng tắp.
- Ngươi bước trên bậc thang Cửu Thiên, lại không có khả năng bước vào cảnh giới Thiên Thần. Ngươi tiến vào Bí Cảnh Tinh Đấu nhất cấp tu luyện một trăm năm, đã tăng lên cảnh giới của mình từ Linh Hoàng cửu cấp hậu kỳ lên tới đỉnh.
Chung Viễn Ly nghe Hạ Ngôn lên tiếng trả lời, gật gật đầu, theo sau vẫn dùng giọng điệu đó tiếp tục nói.
- Đúng vậy, ta không thể bước vào cảnh giới Thiên Thần, ta cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hạ Ngôn cũng gật đầu, nhíu mày. Linh lực trong cơ thể vận hành nhiêu lần bên trong kinh mạch, thương thế vừa mới bị lực lượng của Nghiêm Hoa chấn động, lúc này cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.
- Hạ Ngôn! Tuy rằng ngươi không có bước vào cảnh giới Thiên Thần, nhưng lực lượng của ngươi, cũng là tăng lên rất nhiều rất nhiều. Vừa rồi ngươi giao đấu cùng Nghiêm Hoa, các ngươi cũng không có mượn dùng lực công kích nào khác đề tăng lên thực lực của mình. Ta cảm nhện được linh lực của ngươi hiện tại đã vượt qua năm mươi triệu độ.
Chung Viễn Ly hơi híp mắt, trong mắt đột nhiên chợt lóe sáng, Hơi thở hơi hơi ngưng kết lại.
← Ch. 0727 | Ch. 0729 → |