← Ch.0041 | Ch.0043 → |
Từ Hoảng thân là tân khách hạng nhất của Tịch gia, lại trong khi giao thủ cùng con cháu Hạ gia Hạ Ngôn nói ra mấy chữ "Người Hạ gia, lợi hại!" như vậy, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, nếu trong đợt giao thủ nhanh như chớp giữa hai người vừa rồi, Từ Hoảng chiếm được thượng phong, vậy thì Từ Hoảng cũng không có khả năng nói ra mấy chữ như vậy.
Từ Hoảng sở dĩ nói ra những lời này, trong lòng rất nhiều người đều đoán ra không sai biệt nhau lắm, vừa rồi trong phút chốc Từ Hoảng kia đối chiêu có thể đã rơi xuống hạ phong. Cũng chỉ có nguyên nhân như vậy, mới có thể khiến Từ Hoảng hạ mình nói ra những lời này.
Phải biết rằng, Từ Hoảng ở thành Ngọc Thủy cũng là một người có tiếng tăm, cường giả dưới Linh sư. Ở thành Ngọc Thủy, số lượng Linh sư cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà thực lực Từ Hoảng gần đạt tới Linh sư được vạn người kính ngưỡng, tất nhiên đa số người tu luyện trong thành đều biết rõ.
Đương nhiên, thành Ngọc Thủy là một thành thị có chút đặc thù, thường thường có Linh sư đi qua thành Ngọc Thủy tới Tội Ác Sâm Lâm, bởi vì thành Ngọc Thủy là một trong những thành thị gần Tội Ác Sâm Lâm nhất, tuy nhiên cho dù bọn họ dừng chân nghỉ ngơi ở thành Ngọc Thủy, cũng sẽ không ở thành Ngọc Thủy lâu dài.
Đồng thời dưới sự khiếp sợ của mọi người, Hạ Tử Hân xinh đẹp đứng ở bên cạnh cũng không thể nào bình tĩnh.
Hiện tại, nàng đã không thể đoán ra thực lực chân chính của Hạ Ngôn mạnh như thế nào nữa.
Mấy ngày trước trên quảng trường Tinh Võ của gia tộc, Hạ Ngôn triển hiện ra thực lực đã đả thông một trăm kinh mạch, đồng thời diễn luyện ra ba kiếm tinh xảo, khi đó, Hạ Tử Hân chỉ cho rằng Hạ Ngôn so với mình mạnh hơn một chút mà thôi, thông qua cố gắng tu luyện, chưa hẳn là đuổi không kịp Hạ Ngôn.
Mà hôm qua, ở trong Kinh các của gia tộc, Hạ Ngôn diễn luyện bí tịch Nhân cấp " Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", khiến cho thực lực vốn có của Hạ Ngôn ở trong mắt Hạ Tử Hân lại lặng lẽ tăng lên một cấp.
Mà hiện tại, sau khi Hạ Ngôn đánh bại con cháu trẻ tuổi ưu tú nhất Tịch gia Tịch Thu Thủy, còn giao thủ cùng tân khách hạng nhất của Tịch gia, cường giả Hậu Thiên đỉnh - Từ Hoảng lại không rơi xuống hạ phong, thực lực như vậy, chỉ có thể sử dụng hai từ "khủng bố" để hình dung!
- Hạ Ngôn! Thực lực của huynh mạnh đến mức nào?
Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn về phía Hạ Ngôn, mà Hạ Ngôn lúc này lại chỉ mỉm cười đối nhãn với Từ Hoảng.
Trước mặt Từ Hoảng đã thành danh từ lâu, Hạ Ngôn không ngờ không có một chút biểu tình không thoải mái nào!
Tịch Thu Thủy ở bên cạnh, ánh mắt ác độc nhìn Hạ Ngôn, hôm nay, hắn xem như đã mất mặt mà về, ở thành Ngọc Thủy đã không còn bất cứ mặt mũi gì nữa.
*** ***
- Tộc trưởng! Tộc trưởng!
Trưởng hộ vệ Phường thị Bắc Hạ Cách Tang, sau khi được Hạ Tử Hân dặn dò liền một đường chạy như điên, trực tiếp lao vào cửa Hạ gia. Hắn cũng biết, nếu hôm nay Hạ Ngôn xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy trên dưới Hạ gia có thể sẽ một hồi chấn động mãnh liệt.
Bởi vì đêm qua, Tộc trưởng, đại trưởng lão cùng các trưởng lão trong khi nói chuyện với nhau, Hạ Cách Tang cũng nghe được rành mạch. Hạ gia đặc biệt coi Hạ Ngôn trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Nói cách khác, Hạ Ngôn đã có thể giống như phụ thân Hạ Đông Thăng vậy, trở thành người thừa kế chức vị Tộc trưởng tương lai của Hạ gia!
Thân phận Hạ Ngôn nặng như vậy, tự nhiên không cần nhiều lời. Mà hiện tại Hạ Ngôn đang bị uy hiếp đến sinh mạng, Hạ Cách Tang gấp đến nỗi trên mặt mồ hôi lạnh túa ra.
Còn tốt, hắn vừa tiến vào cửa Hạ gia, liền nhìn thấy Tộc trưởng cùng đại trưởng lão vừa từ trong Diễn võ đường đi ra, đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
Lúc này hắn cũng chẳng quản được cái gì cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp lớn tiếng la lên!
- Sao?
Hạ Phi Long nhướng mày, nhìn về phía Hạ Cách Tang, thầm nghĩ Hạ Cách Tang này cũng không phải người lỗ mãng, vì sao lại kinh hoảng như thế?
Đột nhiên trong lòng giật thót một cái, chẳng lẽ Phường thị đã xảy ra chuyện?
Đại trưởng lão Hạ Lai cũng tối sầm mặt lại.
- Tộc trưởng! Tịch gia. người mà Tịch Thu Thủy của Tịch gia dẫn tới là tân khách hạng nhất Từ Hoảng, bây giờ đang chém giết cùng Tuần tra trưởng Hạ Ngôn!
Tân khách hạng nhất Từ Hoảng!
Nghe được tên này, sắc mặt Hạ Phi Long cùng Hạ Lai đều kịch biến!
- Cái gì? Tịch gia. Tịch gia sao có thể để tân khách hạng nhất đi theo Tịch Thu Thủy? Hơn nữa còn giúp Tịch Thu Thủy quấy rối?
Toàn thân Hạ Phi Long khí thế đột nhiên bộc phát, nội lực cuồng bạo dường như tùy thời muốn phát ra, sắc mặt âm trầm khiến cho người khác sợ hãi.
Khí thế Linh sư như Hạ Phi Long, dưới thời điểm toàn bộ khí thế của lão bộc phát mà mặt không đổi sắc, ở thành Ngọc Thủy cũng tìm không được mấy người.
- Hạ Cách Tang! Hôm qua tại sao ngươi không nói cao thủ đi theo bên cạnh Tịch Thu Thủy là Từ Hoảng?
Đại trưởng lão Hạ Lai lạnh lùng nói.
Nếu Hạ Ngôn chết ở trong tay Từ Hoảng, chuyện hôm nay sẽ ồn ào lớn đây!
Hạ Cách Tang vẻ mặt như đưa đám, ủy khuất nói:
- Tộc trưởng! Đại trưởng lão! Ta. ta cũng chưa từng thấy Từ Hoảng kia mà, hôm nay mới biết được thương nhân kia chính là Từ Hoảng!
Hạ Cách Tang quả thật chưa từng thấy Từ Hoảng, trước kia chỉ là nghe nói qua đại danh Từ Hoảng, làm sao nghĩ tới nam nhân đi cạnh Tịch Thu Thủy chính là Từ Hoảng. Từ Hoảng là tân khách hạng nhất Tịch gia, bình thường đều ở bên cạnh Tộc trưởng.
- Đáng giận! Tịch gia chết tiệt! Nếu Hạ Ngôn có gì bất trắc, Hừ! Tịch gia.
Trường bào trên người Hạ Phi Long tung bay mãnh liệt, phát ra tiếng vang "phần phật", trên tay gân xanh nổi lên.
Hạ Cách Tang nhìn thấy Tộc trưởng phản ứng kịch liệt như thế, toàn thân không khỏi run lên một đợt, hắn cho tới bây giờ còn chưa từng thấy Tộc trưởng nổi giận như vậy. Lúc này, Hạ Cách Tang căn bản không dám nhìn thẳng Hạ Phi Long, ánh mắt Hạ Phi Long giống như hai đạo lợi kiếm, khiến người khác không thể hô hấp.
- Đi! Đi Phường thị!
Hạ Phi Long khoát tay, dẫn đầu nhấc chân bước nhanh tiến về phương hướng Phường thị Bắc.
Hạ Lai theo sát sau đó, trong lòng thầm nghĩ:
-" Nếu Hạ Ngôn thật sự đã chết, như vậy thù hận giữa Hạ gia cùng Tịch gia có thể rất lớn, không chừng, ngay cả Thánh đường cũng không thể áp chế được!
Ôi! Tên khốn Tịch Phá Thiên kia, quản giáo con trai hắn thế nào không biết?"
Hạ Lai lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
Hạ Ngôn rất có thể trở thành vị Linh sư thứ hai của Hạ gia. Phải biết rằng, nếu trong gia tộc có thêm một Linh sư, vậy ý nghĩa đại biểu cho đã có thể hoàn toàn là một dạng khác. Có thể nói, một gia tộc có hai Linh sư, thực lực sẽ tăng vọt! Mà một gia tộc nếu ngay cả một Linh sư cũng không có, vậy gia tộc này rất nhanh sẽ ngừng lại không thể tiến lên.
Ví dụ như ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy, bất cứ gia tộc nào chết đi một Linh sư, vậy gia tộc đó cũng rất nhanh xuống dốc, trở thành gia tộc nhị lưu hoặc tam lưu. Mà nếu có một gia tộc nhiều thêm một Linh sư, vậy gia tộc đó cũng rất nhanh, mọi mặt đều siêu việt hơn hai gia tộc khác!
"Vù vù vù".
Trên đường phố, ba bóng người phi nhanh như gió thổi, khiến cho người ta còn chưa thấy rõ đã biến mất ở xa xa.
Hạ Cách Tang thực lực kém cỏi nhất, khoảng cách giữa hắn với Hạ Phi Long cùng Hạ Lai cũng càng ngày càng xa. Cho dù hắn ngay cả sức lực để thở cũng dùng đến, cũng không thể đuổi kịp tốc độ Tộc trưởng cùng đại trưởng lão.
Rất nhanh, ba người liền tới Phường thị Bắc Hạ gia, lúc này, đám người cũng vừa mới tản đi.
Sắc mặt Hạ Phi Long trở nên sương lạnh, đám người tản đi, như vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Tịch Thu Thủy kia cùng Từ Hoảng có thể đã rời đi rồi.
- Được! Được! Được! Tịch Phá Thiên! Ngươi lại dám dùng thủ đoạn như vậy!
- "Hừ hừ! Nếu Hạ Ngôn có gì bất trắc, Tịch gia! Hạ Phi Long ta nhất định phải khiến Tịch gia ngươi trả một giá thật đắt!"
Hạ Phi Long mang theo lửa giận ngập trời, trong lòng gào thét mãnh liệt, hai mắt giống như phun ra lửa vậy.
- Ra mắt Tộc trưởng đại nhân!
- Ra mắt Tộc trưởng đại nhân!
Trong Phường thị, một số thương nhân cùng người tu luyện đã từng gặp qua Hạ Phi Long, đều cung kính thi lễ. Nhưng lúc này, Hạ Phi Long làm sao còn có tâm tư trả lời bọn họ, ánh mắt sắc nhọn đảo qua, muốn tìm hộ vệ trong Phường thị.
Hạ Phi Long căm giận ngút trời, gần như tất cả người ở xung quanh đều có thể cảm thấy được.
- Phụ thân! Người tới thật nhanh!
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gọi trong trẻo từ cách đó không xa truyền đến.
← Ch. 0041 | Ch. 0043 → |