← Ch.0005 | Ch.0007 → |
Đối với việc Hạ Ngôn không nhận tình, Hạ Tử Hân trong lòng có chút mất mát, nàng cảm thấy Hạ Ngôn không chỉ có sĩ diện, mà còn đối với mình cũng không có được tự nhiên như trước kia. Dù sao, đây là ý tốt của nàng, nhưng không có nghĩ tới, ý tốt của mình, cũng không được nhận, Hạ Tử Hân cắn cắn đôi môi đỏ mọng, chợt thở dài đem tạp niệm trong lòng xua tan.
Rời khỏi Hạ gia bằng cửa sau, Hạ Ngôn trên đường mua một bao bánh nướng, tổng cộng tiêu mất năm mươi đồng tiền. Lúc sau mới từ bắc môn Ngọc Thủy thành ra, hướng về Ngọc Thủy sơn đi vào.
Ngọc Thủy sơn cách Ngọc Thủy thành cũng không xa, ra khỏi bắc môn, đi hơn mười lý là đến chân núi (DG: Theo Từ lâm Hán Việt từ điển có hai loại lý: công lý tức là lý đã được chuẩn hóa theo SI = 1 kilômét = 3125 xích (thước Trung Quốc); còn thị lý là đơn vị đo cổ, dài chừng 1562, 55 xích. ).
Trước kia Hạ Ngôn đã tới Ngọc Thủy sơn mấy lần, cho nên giống ngựa quen đường cũ.
"Ta ở Hạ gia, tuy rằng bình thường không ai tìm ta, bất quá ở trong núi tu luyện, càng có thể dễ dàng tĩnh tâm hơn."
Vì có thể an tâm tu luyện không bị quấy rầy, Hạ Ngôn quyết định đến Ngọc Thủy sơn, trên núi tĩnh tâm tu luyện.
"Có lẽ, một ngày nào đó ta có thể đả thông một kinh mạch, có thể đả thông rất nhanh một trăm lẻ bảy kinh mạch còn lại! Ta không tin. Ta không tin ta là phế vật!" Hạ Ngôn biên bước nhanh đi tới trong lòng vừa nghĩ, hai mắt quang mang kiên nghị chớp động.
Kỳ thật, bởi vì có ý chí, tín niệm vĩnh viễn không buông bỏ, Hạ Ngôn mới có thể mười năm sống tủi nhục trong Hạ gia.
Khi đến đêm, Hạ Ngôn liền đã tới một ngọn núi phong trong Ngọc Thủy sơn. Ngọc Thủy sơn cũng không cao, trên núi có những lùm cây lâm, ngẫu nhiên có thể thấy một ít dã thú bình thường. Bất quá, phía bắc Ngọc Thủy sơn, cũng một con đường hẹp dài. Cuối con đường, đó là nơi đáng sợ nhất Tội Ác Sâm Lâm.
Hạ Ngôn ở trong núi tìm một chỗ gần suối nước hơn nữa có thể che gió tránh mưa, tìm xung quanh rất nhiều cam thảo và củi gỗ, chuẩn bị tu luyện. Trước kia Hạ Ngôn thấy trong sách vở những người có thực lực hay ty luyện giả cường đại thường hay đến thâm sơn tìm kiếm yên tĩnh, ở trong núi một mình tu luyện, hắn hôm nay đến đây, chẳng qua là học theo những người đó.
Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt Hạ Ngôn đã ở trên núi qua một vòng thời gian, Hạ Ngôn mỗi ngày mua lương khô trong thành, uống nước suối trong núi, nhưng trong tu luyện, vẫn không có chút nào tiến triển.
"Vì cái gì."
Dưới ánh trăng, thân ảnh Hạ Ngôn cô độc ngồi ở trên cỏ, đón nguyệt quang, ánh mắt dại ra, thì thào nói.
"Mẫu thân." Nhìn sao trời, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy đến toàn thân mỏi mệt không chịu nổi, đã nhiều ngày, hắn mỗi ngày chỉ ngủ khoảng ba canh giờ mà thôi. Toàn thân cơ thể, giống như bị nung lên, cảm giác ê ẩm tê dại truyền vào trong óc, thật muốn ngủ một giấc thật ngon lành.
"Những ngôi sao trên trời, con mẹ nó là ánh mắt sao? Mẹ, mẹ vẫn nhìn thấy ta...!" Hạ Ngôn nhìn thấy sao trời mờ mịt, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
"Ta sẽ không buông bỏ!" Cuối cùng, Hạ Ngôn cắn chặt răng, ngồi mạnh trên mặt đất.
"Rống ~ "
Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng rống của mãnh thú truyền đến, phía sau Hạ Ngôn truyền đến. Hạ Ngôn trong lòng cả kinh, chợt trầm yên tĩnh, tốc độ vô cùng nhanh xoay người, thuận tay rút ra cây chủy thủ mang theo mình.
Một đầu mãnh hổ to lớn, mở to hai mắt đỏ đậm trừng mắt Hạ Ngôn, lúc này mãnh hổ cách Hạ Ngôn khoảng ba bốn thước. Chỉ cần một cái chụp mồi, Hạ Ngôn sẽ trực tiếp bị công kích.
"Đáng chết, như thế nào nó đến gần ta thế này mà không có phát hiện? Ngọc Thủy sơn, vậy mà lại còn có lớn như vậy như vậy hung mãnh lão hổ!" Hạ Ngôn trong lòng phát khổ, vừa rồi thất thần, vậy mà để lão hổ lại gần vậy mà không có phát hiện. Nếu vừa rồi lão hổ không có rống to, mà là trực tiếp vồ lại đây, Hạ Ngôn chỉ sợ là bị thương thậm chí chết.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mãnh hổ, Hạ Ngôn nắm chặt chủy thủ trong tay, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Hoa văn trên người mãnh hổ lay động một chút, móng vuốt liên tục vỗ trên mặt đất, nhất thời tảng đá dưới trảo của mãnh hổ bể nát, phát ra một tiếng " ba ".
"Đến đây đi! Súc sinh!" Hạ Ngôn toàn thân thủ thế, trong đôi mắt bắn ra quang mang hung ác, gầm nhẹ một tiếng.
Giống như nghe hiểu thanh âm khiêu khích của Hạ Ngôn, mãnh hổ toàn thân lông như kim thép, thân hình khổng lồ tràn ngập lực lượng, cúi người làm ra một cái tư thế, rồi sau đó lợi dụng tốc độ kinh người đánh tới Hạ Ngôn. Khoảng cách ba bốn thước, một cái nháy mắt liền tới trước người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn chân trái dùng sức đẩy mạnh, thân thể rất nhanh lộn về hướng bên phải, Hạ Ngôn động tác mau lẹ, nhưng con mãnh hổ có tốc độ nhanh hơn. Lợi trảo mãnh hổ chụp vào vai trái Hạ Ngôn, nhất thời máu phụt như mưa.
May mắn Hạ Ngôn mấy năm nay vẫn đều rèn luyện thân thể, toàn thân cơ thể như tảng đá, nếu không vừa rồi bị mãnh hổ hung ác vồ một cái, khó có thể sống mà thoát đi.
Hạ Ngôn nhìn vết thương trên cánh tay trái, rất dài, bất quá cũng không sâu, máu đỏ thẫm theo cánh tay không ngừng chảy xuống.
Ngửi được mùi máu, mãnh hổ càng thêm điên cuồng đứng lên, rất nhanh vặn vẹo thân hình, đối diện Hạ Ngôn, cái đuôi như cây thiết côn quất lên mặt đất, thân hình lại phóng đi, đánh về phía Hạ Ngôn so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn.
"Rống ~ "
Một tiếng gào thét, cả rừng núi đều chấn động.
Hạ Ngôn tĩnh táo dị thường, ngả người ra sau, thuận thế nằm trên mặt đất, vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hạ Ngôn dùng hết sức toàn thân đâm chủy thủ lên trên.
"Xích ~" một tiếng, thanh âm lưỡi dao sắc bén vào da thịt mãnh hổ.
Bụng, là nơi yếu ớt nhất trên thân thể hổ.
"Súc sinh, đi tìm chết!"
"Rống ~" mãnh hổ kêu lên một tiếng, ánh mắt tuôn ra quang mang đỏ đậm, thân hình ngã xuống phía trước điên cuồng run rẩy, lợi trảo trên không trung liên tục giãy giụa.
"Phốc ~"thân hình mấy trăm cân, không lưu tình chút nào hung hăng đè lên trên người Hạ Ngôn, ngay cả mặt đất cứng rắn như đá, đều bị chấn đến rung động.
Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió núi không biết theo hướng nào thổi tới, mang theo một cỗ thanh lương khí. Thật lâu sau, lão hổ đang nằm yên trên mặt đất, đột nhiên bỗng nhúc nhích.
"Vù vù ~" tiếp theo, một tiếng thở dốc truyền ra, thân thể lão hổ to lớn văng ra, Hạ Ngôn một thân thanh sam ở phía dưới đi ra, ngồi trên người lão hổ hung hăng thở gấp một hồi.
Qua một hồi lâu, Hạ Ngôn mới từ lão hổ trên người đứng lên, ánh mắt chậm rãi theo lão hổ cái đuôi đổi vị trí lão hổ đầu thượng.
"Vận may của ta thật tốt, nếu vừa rồi không đâm trúng, liền chết rồi!" Hạ Ngôn hồi tưởng lại cảnh chém giết vừa rồi, thật sự là nguy hiểm vạn phần, nếu một đao không có đâm trúng chổ yếu hại của lão hổ, như vậy hiện tại, khẳng định lão hổ sẽ không chết, mà là Hạ Ngôn. Móng vuốt sắc bén kia, có thể dễ dàng xé mở bụng Hạ Ngôn! Răng nanh sắc nhọn, một ngoặm là có thể cắn đứt cổ Hạ Ngôn.
"Ân?" Hạ Ngôn bỗng nhiên cảm giác được một tia không thích hợp, loại cảm giác này, gần như là một loại trực giác. Lúc này, hắn mới cảm thấy được bốn phía giống như có đồ vật gì đó đang nhìn mình.
Hạ Ngôn bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích, đứng yên chỗ cũ, hai tai dựng thẳng lắng nghe một chút, hắn muốn nghe xem xem có hay không thanh âm hơi thở. Thính giác Hạ Ngôn, cực kì linh mẫn.
Nhưng, thời gian chén trà nhỏ trôi qua, Hạ Ngôn có chút thất vọng. Nơi này trừ bỏ từng cơn gió núi, không có thanh âm nào khác nữa.
"Chẳng lẽ, là do ảo giác?Hạ Ngôn nhịn không được nói khẽ một câu.
"Tiểu tử, không phải ảo giác!" Đột nhiên, một thanh âm ở phía sau Hạ Ngôn vang lên, Hạ Ngôn giậm chân một cái giận dữ, sắc mặt nháy mắt một mảnh xanh mét, toàn thân ba trăm sáu mươi độ cấp tốc xoay người. Vì đột nhiên xuất hiện thanh âm, cơ hồ là dán vào lỗ tai hắn mà vang lên.
Hạ Ngôn nhanh chóng quay sang, mắt vừa nhìn tới, có một khuôn mặt gần như là dán trên mặt của hắn.
"A" kinh hãi kêu một tiếng, Hạ Ngôn cực kỳ hoảng sợ, cả kinh lui ba bước, mới đặt mông ngã té trên mặt đất.
Lúc này, Hạ Ngôn mới nhìn rõ người này.
Chòm râu xám trắng, tóc bồm xồm, trường bào màu tuyết trắng, hai mắt sáng ngời hữu thần, thoạt nhìn thấy bộ dáng sáu bảy mươi tuổi, mặt mày hồng hào. Lúc này, ánh mắt mở thật to, trong đôi mắt chớp động một tia nhấp nháy tinh quang, vừa nhìn chằm chằm Hạ Ngôn ngã ngồi dưới đất, trên mặt mang theo một nét thoáng hiện như có như không tiếu ý.
← Ch. 0005 | Ch. 0007 → |