← Ch.0089 | Ch.0091 → |
Tiểu thư Lục gia chỉ cảm giác được bên cạnh có một bóng đen hiện lên. Sau đó liền thấy một thanh trường kiếm đâm vào trong miệng con Thiết Trảo Lang đang hung ác cắn về phía mình, ngập cả ra sau gáy!
Huyết sắc trên mặt còn chưa kịp khôi phục, Tiểu thư Lục gia ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện đây cũng không phải là người thuộc đội dong binh mà là thiếu niên tuấn mỹ kia!
Phác!
Một kiếm của Hạ Ngôn đâm ngập vào miệng của Thiết Trảo Lang, sau đó hắn thu kiếm, nhìn thoáng qua Tiểu thư Lục gia, khoé miệng nổi lên một chút tươi cười. Sau đó thanh trường kiếm lại hoa lên giữa không trung. Trước mặt hắn đã có năm con Thiết Trảo Lang cùng nhau lao về phía này.
Móng vuốt cứng rắn khiến nham thạch trên mặt đất cũng rõ ràng hiện lên từng dấu từng dấu móng vuốt.
Ánh mắt của Hạ Ngôn chợt ngưng trọng, một chân nhẹ nhàng dẫm xuống đất, thân mình thuận thế lao về phía trước, đón lấy một con Thiết Trảo Lang đang không ngừng tru lên, một kiếm mau lẹ lập tức chém ra. Nội lực hắn quán chú vào thân kiếm, kiếm này nhanh đến không ngờ, kiếm phong xé gió, từng đợt kiếm ngân không ngừng vang lên bên tai mọi người.
Xoẹt!
Từng luồng máu tươi phụt ra! Năm con Thiết Trảo Lang còn chưa kịp rên rỉ, thân thể to lớn của chúng đã mềm nhũn ngã xuống, phát ra những âm thanh rầm rầm liên tiếp, làm bốc lên một đám lá mục.
- Là bọn họ, đám Bạch Hoa!
Một gã dong binh máu tươi đầy người, lúc này thấy đám người Bạch Hoa cầm trường kiếm lao tới lập tức mừng rỡ hô to.
Nghe tiếng hô của gã dong binh, mấy tên con cháu của Lục gia cũng thấy đám người Bạch Hoa lao tới, hơn nữa khi thấy một kiếm của Hạ Ngôn chém chết một lúc năm đầu Thiết Trảo Lang thì mồm bọn họ còn há rộng hơn cả Thiết Trảo Lang!
- Cô mau lui ra sau. Ta đi giết con Lang Vương Kim Giác Lang!
Hạ Ngôn không quay đầu lại, nói với Tiểu thư Lục gia.
Lúc này, hai mắt tiểu thư Lục gia thấy đầy sao, làm sao có thể nghe thấy Hạ Ngôn nói gì, đang muốn lao lên bang trợ Hạ Ngôn giết bầy sói này. May mắn có một gã dong binh vừa lao tới liền kéo nàng lùi lại, nếu không lấy thực lực của nàng chỉ sợ là nháy mắt đã bị bầy sói cắn nuốt.
Những thiếu gia, tiểu thư chưa từng đối mặt sinh tử đương nhiên không biết được sự thảm khốc của sự sinh tử bác sát. Lúc này bọn họ có võ kỹ không tồi nhưng không thể phát huy ra uy lực của chúng được!
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn thẳng vào đầu Kim Giác Lang trong bầy sói kia. Con Kim Giác Lang này dường như cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Ngôn. Ánh mắt hơi híp lại như nhân loại kia dường như cũng bắn ra một chút u quang, nhìn thẳng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, đâm ra một kiếm tuỳ ý, một con Thiết Trảo Lang gần hắn bị đánh bay ra ngoài. Tuy rằng làn da của Thiết Trảo Lang cứng cỏi nhưng nội lực của Hạ Ngôn thâm hậu như thế nào!? Cho dù đao kiếm bình thường cũng có thể chém ra một lực lượng không gì sánh nổi.
Tên dong binh dùng thương thực lực không tầm thường kia nhìn thấy thực lực của Hạ Ngôn trong lòng cũng rất khiếp sợ, hít sâu một ngụm lương khí! Hắn cũng không ngờ tên thiếu niên tuổi còn trẻ thế mà lại có thực lực cường hãn như vậy! Một kiếm chặt đứt một đầu Thiết Trảo Lang, chỉ sợ là chỉ có cao thủ Hậu thiên cực hạn thời kỳ đỉnh phong mới có thể làm được!
Hơn nữa, hắn nhìn thấy vũ khí trong tay Hạ Ngôn chỉ là một loại bình thường mua trong vũ khí điếm, thậm chí chỉ cần một ngân tệ là có thể mua được ở bất kỳ thành trấn nào!
- Hạ Ngôn! Ngươi mau trở lại!
Bạch Nhị thấy Hạ Ngôn không ngờ lại hướng vào trong bầy sói lao tới lập tức lớn tiếng kêu lên.
Người khác trốn còn không kịp, không ngờ hắn lại còn chui đầu vào, đó không phải là đi tìm chết sao!? Cho dù thực lực có cường đại hơn nữa, một khi nội lực tiêu hao quá nhiều thì cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nếu muốn đánh chết toàn bộ đám Thiết Trảo Lang này thì chỉ sợ dù là cảnh giới Linh sư cũng không thể làm được!
- Đừng lo lắng, ta đi giết con Kim Giác Lang kia. Kim Giác Lang chết đi thì những con Thiết Trảo Lang này cũng tự nhiên sẽ chạy trốn!
Hạ Ngôn nghe được thanh âm của Bạch Nhị liền hơi quay người lại hô lớn.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ phải chặt lấy cái sừng của Kim Giác Lang nha! Cái kia là bảo bối vô giá đó!
Trương Long cười lớn nói, cầm thanh đại đao trong tay hung hăng chém mạnh vào móng vuốt một con Thiết Trảo Lang. Con Thiết Trảo Lang khổng lồ trước người hắn lập tức bị đánh bay đi.
Tuy nhiên, móng vuốt của Thiết Trảo Lang đúng là cứng rắn cực kỳ, không ngờ bị một đao chém mạnh mẽ như thế của Trương Long mà cũng không bị chặt đứt!
- Thiếu gia, tiểu thư Lục gia, chúng ta giết ra một con đường, các ngươi mau theo từ bên trong đi ra!
Sự chú ý của Bạch Hoa chuyển dời lên trên người con cháu của Lục gia, lớn tiếng hô lên.
Bốn thiếu gia của Lục gia đã sớm sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, nay nghe được tiếng hét của Bạch Hoa liền cùng nhau hướng về phía Bạch Hoa chạy lại.
- Hừ! Nếu là ta thì cũng sẽ không cứu những tên hổn đãn này!
Ánh mắt Bạch Nhị vẫn nhìn về phía Hạ Ngôn, trong miệng thấp giọng nói, đồng thời liếc nhìn mấy tên con cháu Lục gia kia một cái.
Nàng đối với mấy tên con cháu Lục gia này không có chút hảo cảm nào cả. Trong mắt nàng, những người này khi vừa tiến vào Tội Ác Sâm Lâm thì bỏ rơi họ, căn bản không đáng để đi cứu!
Vù!
Gào!
Phốc!
Trường kiếm trong tay Hạ Ngôn rất linh hoạt, sắc bén hình thành một luồng gió xoáy. Những nơi nó đi qua, những con Thiết Trảo Lang không chết cũng bị thương. Chỉ ngắn ngủi mấy lần hô hấp, hắn đã đi tới cách con Kim Giác Lang kia khoảng mười thước mà thôi.
Con Kim Giác Lang vốn nhàn nhã kia cũng bắt đầu trở nên xôn xao. Mấy con Thiết Trảo Lang xung quanh nó đều há mồm, lộ ra những cái răng nanh âm trầm hướng về phía Hạ Ngôn, tuỳ thời đều có thể lao lên. Hai mắt Kim Giác Lang lúc này cũng đã hoàn toàn mở ra, Kim giác trên đỉnh đầu nó phát ra vầng hào quang màu vàng.
Hắc hắc!
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, trong mắt chớp động tinh quang, thân mình cực kỳ linh hoạt của hắn lại nhảy lên, đột nhiên dùng sức đạp lên một con Thiết Trảo Lang phía trước, toàn thân lại giống như một mũi tên rời cung, vọt thẳng về phía Kim Giác Lang kia.
A!
Lại có một gã dong binh ngã xuống dưới thiết trảo sắc bén của Thiết Trảo Lang. Máu tươi đỏ sẫm bắn ra, để lộ xương ngực trắng hếu.
A!
Cách đó không xa, một gã dong binh khác ngây người ra một lúc rồi gào lên một tiếng bi phẫn!
Nhưng hắn bất lực! Một con Thiết Trảo Lang hung ác khác lao tới, hắn cũng liền ngã gục xuống!
- Mọi người mau rời đi, nếu còn ở chỗ này thì không kịp rồi!
Bạch Hoa lo lắng lớn tiếng kêu lên.
Tuy đám Thiết Trảo Lang này đã bị giết tới hai ba mươi con nhưng nội lực mọi người cũng đã tiêu hao rất lớn. Những con Thiết Trảo Lang này không thể dễ dàng bị đánh chết được!
- Ca! Ta đi giúp Hạ Ngôn!
Bạch Nhị xoay người nói với Bạch Hoa.
Bạch Hoa vội vàng giữ lấy thân mình Bạch Nhị đang muốn lao lên, trên mặt cực kỳ lo lắng nói:
- Ngươi đi chỉ tổ làm trở ngại chứ giúp được cái gì! Ta tin Hạ Ngôn chắc chắn sẽ không sao đâu!
- Nhưng.
Bạch Nhị cắn môi đến trắng bệch, đôi mắt không ngừng chuyển động.
- Di? Hạ Ngôn huynh đệ đâu?
Trương Long ở bên cạnh nghi hoặc, nhìn tới chỗ Hạ Ngôn vừa nãy nhưng lúc này lại không thấy Hạ Ngôn đâu cả.
Nghe Trương Long hô lên, Bạch Hoa và Bạch Nhị đều nhìn về phía đó.
Hạ Ngôn và con Kim Giác Lang kia không ngờ đều biến mất. Những cây cối xung quanh nơi này đều cực kỳ rậm rạp, ngoài hai ba mươi thước thì căn bản chỉ có thể nhìn thấy một mảnh xanh um của cây cối mà thôi!
- Hạ Ngôn.
Bạch Nhị ngây ngốc mất một lúc, thê lương hô lên.
- Bạch Nhị! Tỉnh táo lại!
Bạch Hoa dùng sức giữ chặt Bạch Nhị đang muốn lao ra. Vòng vây của Thiết Trảo Lang đã ngày càng nhỏ, nếu không lui ra thì tất cả mọi người sẽ vị vây vào trong.
- Bạch Hoa, mau lui lại, ta tới ngăn cản!
Gã dong binh dùng thương kia ánh mắt phát ra lệ quang, hung hăng cắn răng một cái, thanh trường thương trong tay giống như du long quét ngang, đánh bật toàn bộ mấy con Thiết Trảo Lang đang lao tới.
- Cám ơn!
Bạch Hoa cảm kích nhìn thoáng qua gã dong binh này, không có phân trần, trực tiếp đẩy Bạch Nhị vẫn đang muốn lao ra kia về phía sau.
Xuy xuy!
Đột nhiên mấy đạo kiếm quang sắc bén hung hăng đánh trúng mục tiêu là phần đầu của mấy con Thiết Trảo Lang, huyết hoa phụt lên, mấy con sói này kêu lên mấy tiếng rồi ngã xuống!
- Ân?
Thần sắc của Bạch Hoa biến đổi!
Hiển nhiên người vừa công kích đám Thiết Trảo Lang này cũng không phải là dong binh bọn họ, lại càng không phải là đám con cháu Lục gia! Đám người Lục gia sớm đã bị doạ cho xanh cả mặt, chỉ biết liều mạng chạy trốn ra sau.
- Các vị không cần hoảng sợ! Chúng ta đến giúp các ngươi đánh lui bầy Thiết Trảo Lang này!
Một gã nam tử thân hình cao lớn lúc này mới lộ ra thân ảnh, hướng về đám người Bạch Hoa cao giọng nói.
Bạch Hoa nhìn thoáng qua một chút, tuy không nhìn rõ nhưng trong rừng cũng có ít nhất là mấy chục nhân ảnh, đang cùng chiến đấu với đám Thiết Trảo Lang này.
- Vạn phần cảm tạ!
Bạch Hoa và gã dong binh dùng thương kia đồng thời hướng về nam tử cao lớn kia nói.
Có những người này gia nhập, áp lực đối với đám người Bạch Hoa liền giảm nhẹ. Một vài tên dong binh còn sống dần dần rời khỏi vòng chiến. Hai mắt Bạch Nhị phiếm hồng, tuy nhiên đã dần tỉnh táo lại. Chỉ là trong mắt tràn đầy lãnh ý khiến người ta cũng phải sợ hãi. Nàng xuất ra một kiếm toàn lực đánh về một con Thiết Trảo Lang đang lui ra phía sau.
Gào!
Đúng lúc này, từ chỗ sâu trong rừng cây đột nhiên truyền ra một tiếng sói tru khiến người ta sợ hãi. Tiếng sói tru này cũng không phải là thanh âm của Thiết Trảo Lang bình thường!
Bạch Hoa nhíu mày thầm nghĩ:
- Hay là Hạ Ngôn huynh đệ đang cùng con Kim Giác Lang kia chém giết!?
- Di? Giống như không phải là Thiết Trảo Lang bình thường!
Trong số những người mới gia nhập vòng chiến, nam tử có bộ dáng là thủ lĩnh kia nhăn nhăn mặt, ánh mắt nhìn về phía nơi truyền ra thanh âm kia.
- Ha ha! Vị huynh đệ này! Trong đàn Thiết Trảo Lang này còn có Lang Vương sao?
Ánh mắt nam tử này chợt loé lên, chuyển hướng về phía Bạch Hoa cười hỏi.
Đám Thiết Trảo Lang đang công kích mọi người khi nghe thấy tiếng sói tru này không ngờ lại chậm rãi bắt đầu thối lui. Bảy tám mươi con Thiết Trảo Lang thối lui thật sự rất nhanh!
- Có có, đó là một con Kim Giác Lang!
Bạch Hoa đang trầm tư, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, không nghĩ tới một tên con cháu Lục gia lại tiến lên vài bước, sắc mặt trắng bệch trả lời.
Nghe được lời này của tên con cháu Lục gia, nhãn tình của nam tử kia liền sáng lên, hắc bào toàn thân phút chốc liền phất động.
- Ha ha! Thật là tốt, không ngờ khiến chúng ta gặp được Kim Giác Lang Vương! Các vị huynh đệ! Chúng ta lần này không uổng công đi rồi! Đi! Đi vây giết con lang vương này thôi! Đám Thiết Trảo Lang này số lượng không nhiều lắm, hy vọng của chúng ta là rất lớn!
Sau khi ánh mắt nam tử này chớp động liền cao giọng hô lớn với đám người trong rừng kia.
- Vâng, đoàn trưởng!
Trong lúc nhất thời, trong rừng cây này nơi nào cũng thấy bóng người!
- Không ngờ có tới hai ba trăm người!
Lúc này Bạch Hoa mới từ trong thanh âm này đoán ra đại khái nhân số. Mà nam tử được xưng là đoàn trưởng kia xem ra là đầu lĩnh của một đoàn dong binh quy mô không nhỏ!
- Quả nhiên cường đại!
Thân thể Hạ Ngôn dồn dập trở ra, khó khăn lắm mới tránh né được một đôi thiết trảo màu đen thật lớn. Thiết trảo của Kim Giác Lang vương còn lớn hơn của những con Thiết Trảo Lang khác. Nếu mà bị thiết trảo này chụp trúng thì không chết cũng chắc chắn trọng thương. Thất bại, thiết trảo của Lang vương liền chụp lên một gốc cây đại thụ, không ngờ cây đại thụ này đương trường bị cắt đứt ngang!
Hạ Ngôn trợn cả mắt, tràn đầy vẻ khó tin!
- Khá thật! Chắc là thiết bản cũng bị một trảo này cắt đứt!
Nhìn lại thân mình, Hạ Ngôn lại càng trở nên cẩn thận!
Mới vừa rồi Hạ Ngôn liên tục tấn công hai chiêu đều bị thiết trảo của Kim Giác Lang ngăn cản. Thiết trảo kia khi va chạm với trường kiếm của hắn đều phát ra hai đốm lửa. Hơn nữa thân pháp của Kim Giác Lang không thua kém chút nào so với cường giả Hậu thiên đỉnh của nhân loại!
- Bạch Hoa nói cường giả Hậu thiên đỉnh cũng không hẳn là đối thủ của Kim Giác Lang quả nhiên không sai! Người bình thường nếu chống lại Kim Giác Lang vương chỉ sợ là không thể xuống tay được!
Tâm tư Hạ Ngôn chuyển động, cẩn thận quan sát những động tác của Kim Giác Lang vương, tìm kiếm nhược điểm của nó.
Bên cạnh Hạ Ngôn còn có mấy con Thiết Trảo Lang thân hình cao lớn, thỉnh thoảng lại đánh về phía Hạ Ngôn. Mà dưới chân Hạ Ngôn cũng có bảy tám thi thể Thiết Trảo Lang, trong không khí, mùi máu tanh không ngừng khuếch tán.
Ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Kim Giác Lang vương gắt gao nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong tay Hạ Ngôn.
Hiển nhiên thanh trường kiếm này của Hạ Ngôn cũng khiến nó cực kỳ coi trọng!
- Hắc hắc, tới đây! Kim giác của ngươi ta đã định rồi!
Thân thể Hạ Ngôn như một con diều hâu, từ trên thân cây nhảy xuống, trực tiếp đánh về phía Lang vương. Thanh trường kiếm tỏa ra một đạo bạch quang.
Hạ Ngôn vung tay lên, thân kiếm mang theo một cái bóng mờ, đồng thời một đạo kiếm khí bắn nhanh ra.
Năng lượng dao động của kiếm khí mãnh liệt khiến lá cây bốn phía toàn bộ bị thổi rì rào, tung bay cả lên!
Toàn bộ bộ lông của Kim Giác Lang dựng thẳng đứng lên. Nó đột nhiên chuyển động, móng vuốt nó đạp mạnh lên mặt đất khiến mặt đất cũng phải chấn động, thân mình cao lớn của nó không ngờ có thể linh hoạt cực kỳ so với nhân loại, với một góc độ khó tin nó vọt về phía Hạ Ngôn!
- Tới đúng lúc!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng lại, toàn bộ nội lực điên cuồng vận chuyển!
Phốc!
Kiếm khí đánh lên mình Lang vương. Bị kiếm khí đánh trúng, thân thể Lang vương đột nhiên dừng lại, một vệt máu đỏ sậm thẩm thấu ra. Lang vương gào thảm một tiếng, thiết trảo vung mạnh về phía trước, mang theo một luồng lốc xoáy mãnh liệt.
Phần phật!
Thân thể Hạ Ngôn ở giữa không trung đột nhiên đổi hướng một cách quỷ dị, lúc này mới tránh thoát thiết trảo của Lang vương.
Bùm!
Kim Giác Lang vương lần nữa ngã xuống mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn lại thêm một chút kinh hoảng.
- Không ổn! Nó muốn chạy!
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động.
Hắn nhìn thấy Kim Giác Lang vương khẽ tru lên, mấy con Thiết Trảo Lang bên cạnh không ngờ toàn bộ đều động thân, che chắn trước người nó. Mà con Kim Giác Lang vương không ngờ giây lát đã xoay người, hướng sâu vào trong rừng chạy trốn.
Hạ Ngôn làm sao có thể để nó chạy thoát. Nháy mắt thân ảnh hắn hoá thành một con đại điểu, hai chân đạp mạnh vào một thân cây lấy sức, hướng về phía Kim Giác Lang vương vọt tới với một tốc độ kinh người!
Lúc này, Kim Giác Lang vương đã tung ra cả bốn vó, lại xoay mình, há mồm định cắn Hạ Ngôn một cái.
Răng nanh sắc bén chớp mắt đã tới gần, Hạ Ngôn thậm chí đã ngửi thấy một mùi hôi tanh nồng nặc. Lông sói cũng đột nhiên dựng đứng cả lên. Mắt thấy chỉ giây lát nữa là cái mồm to như chậu máu kia đã cắn lấy cánh tay của Hạ Ngôn!
- Tên này không ngờ có thể dùng kế để dụ ta!
Hạ Ngôn kinh hãi, sắc mặt đại biến. Lúc này mà ở giữa không trung dừng thân thì hiển nhiên đã không thể được nữa!
Thanh trường kiếm trong tay hắn đảo lại, kiếm phong chỉ về phía chính mình. Tay trái Hạ Ngôn bỗng nhiên vỗ một chưởng xuống mặt đất, nội lực ầm ầm tuôn ra.
Ầm!
Thân thể Hạ Ngôn ở giữa không trung như một tia chớp được nâng lên mấy phân, đúng lúc tránh thoát cái mồm rộng đang chờ sẵn của Kim Giác Lang vương, đồng thời thanh trường kiếm đang chỉ về mình giữa đường cũng đột nhiên thay đổi, hướng về hậu bối của Lang vương.
- Quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là cánh tay kia đã không còn!
Nghĩ đến khoảnh khắc trước đó, mồ hôi lạnh sau gáy Hạ Ngôn túa ra. Nếu không phải nội lực hắn đã có thể ngoại phóng thì vừa rồi Hạ Ngôn không làm sao có thể tránh thoát cái mồm rộng của Lang vương được!
Ngao!
Lang vương gào thảm một tiếng, hiễn nhiên đã hoàn toàn phẫn nộ. Rõ ràng đã tới miệng mà còn bị thoát ra! Không chỉ thế, sau lưng nó còn bị tên nhân loại đáng chết này hung hăng đâm một phát đau điếng! Cực kỳ đau!
← Ch. 0089 | Ch. 0091 → |