← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Máu đỏ sấm theo lông sói màu xám cứng như sắt đá không ngừng phun ra. Toàn thân Kim Giác Lang vương co giật kịch liệt, mở ra cái mồm to như chậu máu với những chiếc răng nanh trắng hếu lành lạnh phát ra một tiếng gào rống điên cuồng.
Cùng lúc thân thể Kim Giác Lang vương co giật, Hạ Ngôn ánh mắt nhíu lại, xoay người dùng sức chém ngang thanh trường kiếm trên tay phải, sau đó hai chân đạp mạnh lên mặt đất, trước khi Lang vương xoay mình đánh về phía hắn, thanh trường kiếm của Hạ Ngôn đã cắm vào yết hầu của Kim Giác Lang vương!
Răng rắc!
Thanh trường kiếm phát ra một âm thanh ma sát kim loại, không ngờ ngay khi đâm vào cũng trực tiếp đứt gãy thành mảnh nhỏ. Hạ Ngôn nắm lấy chuôi kiếm lui về phía sau mấy bước. Mãi tới khi hắn lui lại năm sáu thước thì thân hình mới định trụ lại được, sắc mặt hơi chút trắng lên.
Ầm!
Kim Giác Lang vương cũng không thể xoay mình lại, thân thể cao lớn của nó rốt cục lung lay vài cái rồi không kiên trì được nữa đổ sụp xuống! Nham thạch dưới chân Hạ Ngôn cũng bị chấn động. Hạ Ngôn nhìn lại thanh trường kiếm chỉ còn một nửa trong tay đáy lòng cũng thầm hoảng sợ. Nửa trước của thanh kiếm vẫn còn bên trong yết hầu của Kim Giác Lang vương.
Vốn đang định đánh về phía Hạ Ngôn, tất cả mấy con Thiết Trảo Lang đều dừng thân, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn tràn đầy vẻ sợ hại. Kim Giác Lang vừa chết, đám Thiết Trảo Lang này mất đi đầu lĩnh. Chúng nó hiểu rằng nhân loại trước mắt này thực lực quá mức cường đại!
Liên tiếp phát ra âm thanh thê thảm, sáu bảy chục con Thiết Trảo Lang còn lại bắt đầu lui về phía sau, sau đó lủi mất vào trong rừng rậm.
Mãi tới lúc này thần sắc Hạ Ngôn mới buông lỏng, liên tục thở dốc ra mấy hơi! Vừa rồi trong cuộc chiến kịch liệt kia, Hạ Ngôn giống như vẫn không hô hấp chút nào vậy!
Thật hung hiểm! Bên trong Tội Ác Sâm Lâm này quả nhiên vạn phần hung hiểm! Lúc trước, ta quyết đầu với Phi Vân ở Hội trường Cực hạn khiêu chiến ở thành Ngọc Thuỷ cũng không có cảm giác mệt mỏi như thế này! Con Kim Giác Lang vương này thực lực quả quá cường hãn, nếu không phải vận khí tốt, ta vị tất đã có thể giết được nó!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên, sau khi liên tiếp thở dốc mấy hơi, nội lực trong cơ thể cũng dần khôi phục. Ánh mắt hắn nhìn về phía Kim giác trên đầu Kim Giác Lang kia.
Lúc này, kim giác đã không koé ra kim quang như trước nữa mà đã phai nhạt đi rất nhiều!
Cước bộ của Hạ Ngôn chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể của Kim Giác Lang, dùng nửa thanh kiếm còn lại thử cắt cắt một chút, xác định Kim Giác Lang đã hoàn toàn tắt thở thì mới cầm lấy Kim giác của nó, lấy tay thử đo xem chiều dài của nó.
Chạm tay vào Kim giác của Kim Giác Lang thấy rất lạnh lẽo, lại rất cứng rắn, dường như so với sắt thép còn cứng hơn!
- Nếu là bị Kim giác này trực tiếp đâm vào thì chắc không ai có thể chịu đựng được!
Hạ Ngôn lắc đầu thì thào nói, khoé miệng cười khẽ. Vừa rồi hắn cũng không cho Kim Giác Lang có cơ hội dùng Kim giác để công kích!
Sát sát sát!
Ân?
Hạ Ngôn nhướn mày, thính giác mẫn tuệ của hắn đã nghe ra có một đám người đang hướng về nơi này đi tới, tiếng bước chân đã ngày càng rõ ràng!
Số lượng những người này đã vượt qua một trăm, tuyệt đối không chỉ có đám người Bạch Hoa!
- Hay là những người này nghe tiếng sói tru nên đến tìm Kim Giác Lang?
Tâm tư khẽ động, Hạ Ngôn liền đoán ra.
- Đoàn trưởng! Vừa rồi Kim Giác Lang phát ra tiếng hú bi thống dường như ở phụ cận nơi này, sao bây giờ lại không có chút động tĩnh nào nữa!?
Hạ Ngôn nghe trong đám người này một thanh âm nam tính trầm thấp.
- Ừ! Mọi người cẩn thận tìm kiếm, hẳn là ở ngay cạnh đây thôi! Tìm được Kim Giác Lang thì chúng ta phát tài rồi!
Một giọng nam còn lớn hơn nữa kêu lên.
Bốp!
Hạ Ngôn hung hăng dùng đoạn kiếm còn lại chém vào đầu Kim Giác Lang. Đầu lâu của nó cực kỳ cứng rắn, quán chú nội lực cường đại mà đoạn kiếm này cũng chỉ vào được khoảng hai phân mà thôi!
- Ôi! Nếu có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn thì tốt rồi!
Hạ Ngôn bất đăc dĩ cảm thán nói.
Cho tới nay, hắn sử dụng đều là loại trường kiếm bình thường này, vốn cũng chưa từng thấy điều gì trở ngại. Nhưng theo thực lực không ngừng tăng lên, Hạ Ngôn bắt đầu cảm thấy rằng nếu có một thanh bảo kiếm thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề!
- Đoàn trưởng! Đó là.
Trong đám người kia, có một gã dong binh thân hình cao lớn đã nhìn thấy Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa rồi là cố tình phát ra đại động tĩnh để những người kia biết được sự tồn tại của hắn. Kim Giác Lang là do hắn săn giết, dù sao những người này cũng sẽ tìm tới đây ngay, còn không bằng trước phát ra chút âm thanh để báo cho họ biết.
Tên đoàn trưởng kia chợt loé lên lệ quang. Lúc này hắn cũng đã phát hiện ra thi thể rất lớn của Kim Giác Lang nằm dưới đất và Hạ Ngôn!
Có thể dùng lực một người để giết chết Kim Giác Lang thì người này tuyệt đối không phải là nhân vật dễ trêu chọc! Hạ Ngôn thoạt nhìn tuy rằng trẻ tuổi nhưng gã đoàn trưởng này cũng không dám khinh thị!
Gã đoàn trưởng dong binh này có thể dẫn đầu hơn trăm người đi vào Tội Ác Sâm Lâm tầm bảo thì tất nhiên có năng lực cực cao, rất nhiều chuyện có thể lập tức nghĩ tới.
- Ha ha! Vị huynh đệ này! Là ngươi giết con Kim Giác Lang này sao?
Lệ quang trong mắt vị đoàn trưởng này dần biến mất, ngược lại cao giọng cười lớn, hướng về Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hai nhìn về người vừa lên tiếng kia, trong lòng thầm cân nhắc.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn thoáng trầm ngâm một lát, hướng về tên đoàn trưởng này nói.
- Kim Giác Lang thực lực cường hãn, huynh đệ có thể một mình giết được nó thực sự khiến người ta phải bội phục!
Khi nói chuyện, đoàn dong binh hơn trăm người này đã dần dần vây quanh nơi này.
Hạ Ngôn đương nhiên trở nên đề phòng, tuy rằng thanh trường kiếm đã chỉ còn lại một nửa nhưng cũng không gây cản trở việc Hạ Ngôn giết người! Cổ họng của nhân loại không thể cứng rắn như của Kim Giác Lang được!
Trong mắt chợt loé lên một tia hàn quang. Hạ Ngôn hung hăng chém đoạn kiếm kia vào đầu Kim Giác Lang!
Lạch cạch!
Lúc này đây đoạn kiếm đã lút vào càng sâu. Nội lực theo bàn tay tuôn ra, Hạ Ngôn nắm chặt đoạn kiếm chặt mạnh một cái, chiếc Kim giác này đã lỏng ra rất nhiều. Sau đó, Hạ Ngôn dùng tay trái cầm chặt Kim giác, đột nhiên bộc phát lực lượng toàn thân kéo lên, trực tiếp rút Kim giác ra!
Kim giác này dài chừng hai mươi phân, cực kỳ nặng! Mặt ngoài là một tầng kim quang, tuy hiện tại đã ảm đạm nhiều nhưng vẫn hiện ra màu kim hoàng!
- Đoàn trưởng! Người này, ngay cả vũ khí đều đã bị gãy!
Một gã dong binh ánh mắt loé lên, thấp giọng nói. Trong ánh mắt còn mang theo một tia đố kỵ.
Thanh âm nói chuyện của hắn tất nhiên không thoát khỏi tai Hạ Ngôn. Đương nhiên người này tự nhận là Hạ Ngôn không thể nghe được!
- Ừ! Thực lực của hắn rất mạnh, chỉ sợ dù không phải là Linh sư cũng đã gần đạt tới Linh sư!
Ánh mắt đoàn trưởng giật giật, có chút đáng tiếc thấp giọng nói.
- Hạ Ngôn huynh đệ!
Đám người Bạch Hoa cũng đã đi tới.
Hai mươi người dong binh mà đám con cháu Lục gia thuê giờ chỉ còn lại mười hai người. Trong đó có hai người thương thế không nhẹ! Lúc này đây, vừa mới tiến vào Tội Ác Sâm Lâm mà bọn họ thiếu chút nữa đã bị chết trong này. Một đám con cháu Lục gia đều bị doạ cho xanh cả mật, đến bây giờ mà vẫn chưa khôi phục được nguyên khí.
- Ha ha! Bạch Hoa lão ca, các vị huynh đệ!
Hạ Ngôn từ thân cây bên cạnh bóc ra một ít vỏ cây lau lau Kim giác rồi bọc lại cho vào trong chiếc túi mang theo bên người.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi giết Lang vương sao?!
Trương Long trừng mắt lớn lên, tròng mắt như nhảy cả ra ngoài, khó tin kêu lên.
Nghe Trương Long nói vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thi thể Kim Giác Lang nằm trên mặt đất, khuôn mặt cả đám đều cực kỳ chấn động!
- Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi quả là quá lợi hại!
Bạch Hoa hít sâu một hơi, giật mình nói.
- Thi thể của Kim Giác Lang này cũng là thứ tốt!
Vị đoàn trưởng dong binh kia ánh mắt hơi híp lại rồi sau đó cười lớn nói.
Sau khi chết, da lông của Kim Giác Lang không hề cứng rắn như sắt thép như khi còn sống mà trở nên cực kỳ mềm mại. Loại da lông này nếu chế tác thành loại áo khoác đắt tiền mặc trên người thì đao kiếm bình thường rất khó thương tổn được. Mà xương thịt của Kim Giác Lang cũng là một loại mỹ vị mà các tửu lâu trên khắp Đại Lục Long Chi tranh đoạt nhau! Phải biết rằng, Kim Giác Lang cũng rất ít khi thấy xuất hiện! Một bầy hơn ngàn con Thiết Trảo Lang cũng không nhất định có thể tìm được Kim Giác Lang vương!
Bạch Hoa nhìn khuôn mặt không chút thay đổi, hai mắt đang bắn ra tinh quang của Hạ Ngôn, lại nhìn về phía hơn trăm gã dong binh kia, trong lòng đã tính toán được nếu đám dong binh này động thủ với Hạ Ngôn, cướp đoạt Kim giác thì mấy người mình tất phải cùng đứng bên phe Hạ Ngôn chém giết với đối phương.
"Hơn một trăm người, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều so với đám cường đạo gặp bên ngoài Tội Ác Sâm Lâm. Đoàn trưởng này thực lực sợ là đã tới Hậu thiên đỉnh. Hy vọng những người này không thật sự hướng về Hạ Ngôn động thủ!" Bạch Hoa nhăn mặt, cũng không hy vọng song phương thực sự rơi vào cảnh chém giết nhau.
Bạch Hoa biết Hạ Ngôn tuyệt đối sẽ không bởi vì đối phương nhân số đông hơn mà thoả hiệp, nhường ra Kim giác.
- Hạ Ngôn! Ngươi không sao chứ?
Thân mình yểu điệu mềm mại của Bạch Nhị tiến lên mấy bước tới bên người Hạ Ngôn, nắm cánh tay hắn xem xét cẩn thận, ánh mắt chuyển động không ngừng. Thấy trên người Hạ Ngôn không có chút thương tổn nào mới vỗ bộ ngực đầy đặn của mình thở phào một hơi!
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Bạch Nhị cười nói:
- Ta không sao.
Sau khi nhìn về phía Bạch Nhị nói câu đó, lại chuyển mắt nhìn về đoàn trưởng của đoàn dong binh! Mặc kệ thế nào, đối phương cũng có hơn trăm người, Hạ Ngôn vừa giết Kim Giác Lang, nội lực tiêu hao rất nhiều, hắn cũng không muốn lần nữa nổi lên tranh chấp, nhất là đám người Bạch Hoa đã tới nơi này. Hắn không thể ỷ vào tốc độ không gì sánh được của mình mà đào thoát được.
- Vị đoàn trưởng này có hứng thú với thi thể của Kim Giác Lang sao?!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe một cái, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười hỏi.
Vị đoàn trưởng kia hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra ý cười nói:
- Huynh đệ tên là Hạ Ngôn đi? Ta gọi là Cao Đạt, Hạ Ngôn huynh đệ có nguyện ý bán lại thi thể lang vương này cho chúng ta không?
Cao Đạt vừa rồi nghe thấy đám người Bạch Hoa nói chuyện nên kêu ra tên Hạ Ngôn.
Nếu thực lực Hạ Ngôn không cường đại như thế thì Cao Đạt quả thực có thể cứng rắn đoạt Kim giác từ trên tay Hạ Ngôn. Nhưng hiện tại thấy Hạ Ngôn đã giết được Kim Giác Lang vương, trong lòng không thể không cân nhắc hơn thiệt.
Trong lòng Cao Đạt cũng từng nghĩ tới, cho dù chính hắn cũng không có khả năng một mình giết chết Kim Giác Lang vương kia. Nói cách khác, thực lực của Hạ Ngôn nhất định là cao hơn mình. Nếu dẫn tới chém giết thì dong binh bên mình khẳng định sẽ chết không ít. Hơn nữa mấu chốt chính là nếu Hạ Ngôn một lòng muốn đào thoát thì chỉ sợ không có ai có thể truy cản được.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Cao Đạt vẫn quyết định không mạo hiểm. Hơn nữa đối phương còn có hơn mười tên dong binh. Vừa rồi Cao Đạt cũng quan sát qua thực lực biểu hiện trong chiến đấu của đám người Bạch Hoa, những người này chiêu thức đều cực kỳ tàn nhẫn, hiển nhiên đều là những tay già đời, kinh nghiệm phong phú.
Nghe Cao Đạt hỏi như thế, Hạ Ngôn gật gật đầu, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn:
- Nếu như đoàn trưởng Cao Đạt đưa ra một cái giá thích hợp thì ta sẽ bán lại thi thể Lang vương cho ngài!
Kỳ thật, Hạ Ngôn sau khi chiếm được Kim giác thì đối với thi thể của Lang vương đã không có chút hứng thú gì. Cho dù hắn có hứng thú cũng không thể khiêng thi thể này đi tìm Tỳ Bà Thảo!
- Ha ha! Nói hay! Không biết Hạ Ngôn huynh định bán bao nhiêu kim tệ?
Sắc mặt Cao Đạt hơi trầm xuống, mặt ngoài tuy cười nhưng trong lòng âm trầm hỏi.
Hạ Ngôn cố ý trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy nói một lời đi. Một kim tệ, thế nào?
- Một kim tệ?
- Một kim tệ?
Mọi người nơi này đều nghĩ mình đã nghe lầm rồi!
Chỉ riêng da lông của Kim Giác Lang cũng đã tới giá ngàn vàng rồi! Mà Hạ Ngôn không ngờ chỉ cần một kim tệ?!
Trương Long rất khó hiểu, trực tiếp hô lớn:
- Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi nói lộn rồi phải không!? Có phải là một ngàn kim tệ không?
Kỳ thật một ngàn kim tệ cũng đã là giá thấp rồi.
Bạch Hoa trừng mắt nhìn vào mắt Trương Long. Trương Long lập tức uỷ khuất che che miệng, vuốt vuốt ót không nhắc lại nữa!
- Hạ Ngôn là muốn thông qua hành động đó để đạt được mục đích điều đình tránh xung đột giữa hai bên.
Bạch Nhị đi tới bên người Bạch Hoa, hàng lông mi khẽ chớp chớp, thấp giọng nói.
Bạch Hoa nhìn Bạch Nhị, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Đúng vậy! Đầu óc huynh đệ Hạ Ngôn đúng là thông minh tuyệt đỉnh! Thời gian ngắn thế mà đã có thể nghĩ được nhiều điều như thế!
Ha ha ha!
Cao Đạt rất nhanh đã phản ứng lại, cười vang lên.
- Hạ Ngôn huynh đệ quả nhiên là một người bạn tốt! Vậy chiếu theo giá cả của Hạ Ngôn huynh đệ đi!
Khi Cao Đạt nói chuyện, từ trên người liền lấy ra một kim tệ, tự mình đưa tới trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn tự thân tiếp nhận kim tệ, nhẹ nhàng thả vào trong túi tiền.
Cao Đạt xoay người, hướng về phía mấy tên dong binh phía sau vung tay lên. Những tên kia sắc mặt không đổi liền nhanh chóng tiến tới vác thi thể Kim Giác Lang đi xuống.
- Hạ Ngôn huynh đệ! Chúng ta cáo từ trước! Về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ mời Hạ Ngôn huynh đệ uống một chén!
Cao Đạt trầm giọng hướng về Hạ Ngôn ôm quyền nói.
- Nhất định!
Hạ Ngôn cũng ôm quyền nói.
Cao Đạt chỉ huy hơn trăm tên dong binh chỉ sau mấy cái hô hấp đã toàn bộ rút đi. Những tên dong binh này đã có huấn luyện, rất có kỷ luật. Tại trong Tội Ác Sâm Lâm cũng rất quen thuộc, tự nhiên, hiển nhiên là thường xuyên hoạt động trong này.
Chờ đám người Cao Đạt đều rút đi hết, Hạ Ngôn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Có thể không phát sinh xung đột là tốt nhất!
Lại nhìn về phía Bạch Hoa, Bạch Nhị, Hạ Ngôn nhẹ nhõm nói:
- Các người cũng không sao chứ?
Ánh mắt hắn nhìn sang những người khác, thấy cả đám đều đẫm máu tươi, trong lòng Hạ Ngôn hơi xúc động.
Lúc này mới chỉ tiến vào Tội Ác Sâm Lâm mười dặm mà đã gặp nguy cơ khiến cả đoàn đội gần như suýt bị tiêu diệt, có thể thấy được độ hung hiểm của Tội Ác Sâm Lâm như thế nào! Nếu vận khí không tốt thì có thể tử vong bất cứ lúc nào.
- Chúng ta không sao cả. Chỉ là một số huynh đệ dong binh.
Sắc mặt của Bạch Hoa buồn bã, thở dài một tiếng.
Mấy người con cháu Lục gia sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, nhưng hiện tại bọn họ đã không còn loại tư thế cao ngạo như trước. Trước đó, vốn bọn họ xem thường mấy người dong binh nhưng lúc này đã hoàn toàn thay đổi hẳn. Nếu không nhờ có đám người này thì bọn họ sợ là đã sớm chết đến độ ngay cả xương cốt cũng không còn chút gì.
Mà nữ tiểu thư có chút tư sắc của Lục gia kia khi nhìn tới Hạ Ngôn thì đã không chỉ có chút yêu thích mà nhiều hơn là sự kính sợ, ái mộ và thêm chút ngượng ngùng.
Bộ dáng Hạ Ngôn không chỉ tuấn tú mà hơn nữa, thực lực lại rất cường đại. Nhớ tới một kiếm hoa lệ của Hạ Ngôn cứu nàng trở về từ trong miệng con Thiết Trảo Lang, trái tim tiểu thư Lục gia lại đột nhiên đập nhanh hơn, khuôn mặt liền ửng đỏ.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Cảm tạ ngài đã trợ giúp. Nếu không phải là ngài thì chỉ sợ hôm nay chúng ta đều đã phải chết trong mồm đám Thiết Trảo Lang kia rồi!
Một con cháu Lục gia chậm rãi bước lên vài bước, hướng về Hạ Ngôn nói rồi khom người thi lễ.
Hạ Ngôn liếc nhìn người này một cái. Hắn tuy đối với đám người thiếu gia, tiểu thư này không có hảo cảm nhưng cũng không có ác cảm gì. Cũng chỉ là bình thuỷ tương phùng mà thôi. Hắn cứu đám con cháu Lục gia này nguyên nhân chủ yếu vẫn là do có mấy người Bạch Hoa, ngoài ra còn có giá trị của con Kim Giác Lang vương kia nữa. Nếu không phải thế thì dù đụng phải việc này hắn cũng vị tất đã ra tay!
- Các ngươi không cần khách khí, phải cảm ơn mấy người Bạch Hoa, Bạch Nhị đi!
Hạ Ngôn khoát tay lớn tiếng nói.
- Vâng, vâng!
Đám con cháu Lục gia lập tức đáp lại:
- Đợi khi trở lại thành Bạch Thanh nhất định sẽ thâm tạ.
- Tuy nhiên hiện tại chúng ta cũng không muốn tiếp tục lịch duyệt mà muốn sớm chút trở lại thành Bạch Thanh! Không bằng bây giờ chúng ta trở lại đi?
Phần đông đám con cháu Lục gia dường như đã thương lượng trước với nhau nên cùng lên tiếng.
Chuyến đi lịch lãm này chỉ sợ bọn họ suốt đời sẽ không thể quên được! Bọn họ sinh trưởng trong gia tộc, từ lớn đến giờ chưa từng gặp qua máu tươi. Lần đầu tiên lịch lãm không ngờ lại trải qua sự chém giết hung tàn điên cuồng như thế, chấn động đối với bọn họ quả thật không nhỏ chút nào!
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |