← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Thế nhưng vạn nhất thất bại thì sao? Bản thân hắn không thể động đậy lại càng thêm nguy hiểm. Nữ nhân này là người Vạn Thú Tông, nói không chừng có biện pháp ứng phó với Tiểu Long. Nhất thời, Lục Thiếu Du cũng không dám quyết định.
Lam Linh nhìn vào mặt Lục Thiếu Du, lại tiếp tục nói:
- Ngươi còn nhớ lúc trước ta nói với ngươi chuyện của Bạch Lang dong binh đoàn không? Trong một đêm bọn họ bị diệt, có lời đồn là do Tam tông Tứ môn gây nên. Sau khi ta trở thành thân truyền đệ tử trong lúc vô ý có nghe nói năm đó Bạch Lang dong binh đoàn chặn giết một đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông. Mà người đệ tử kia chính là chưởng môn tiếp theo đã được chú định, đồng thời cướp đi Thú hồn quyết và Linh hồn thần dịch.
Thú hồn quyết, ngoại nhân căn bản không thể nào dùng. Nếu như không phải ta là đệ tử Vạn Thú Tông thì căn bản cũng không thể tu luyện. Thế nhưng vừa vặn ta phù hợp điều kiện đó. Thú hồn quyết này chỉ có chưởng môn tương lai và một số chưởng lão trong môn phái tu luyện mà thôi. Uy lực cực lớn, chính là trấn tông chi bảo.
Còn có Linh hồn thần dịch kia cũng chính là thần vật của Vạn Thú Tông, ăn vào một chút, linh hồn lực sẽ tăng lên, đối với tu luyện sau này có chỗ tốt không thể nào tưởng tượng nổi. Loại bảo vật này, coi như là thân truyền đệ tử cũng vô pháp được dùng. Bởi vì hai loại bảo vật này bị mất cho nên triệt để chọc giận Vạn Thú Tông ta, mà đám người Bạch Lang dong binh đoàn này bị một vị trưởng lão của Vạn Thú Tông ta trong một đêm giết chết hết, một người cũng không chạy thoát.
Thế nhưng, đám người Bạch Lang dong binh đoàn này dường như cũng dự đoán được chúng ta sẽ trả thù cho nên đem đám bảo vật này dấu đi. Trưởng lão trong tông ta cũng không tra ra được nơi chúng cất dấu. Người ta đồn rằng bảo tàng của bọn họ ở bên trong vùng núi này. Lần này ta tới đây thứ nhất là lịch lãm, thứ hai là hy vọng tìm được bảo tàng, không nghĩ tới thực sự lại tìm được.
Nghe Lam Linh nói, Lục Thiếu Du mới hiểu được, xem ra bản thân hắn đã sớm nằm trong kế hoạch của nàng. Vị hôn phu Triệu Thanh kia chỉ sợ cũng chỉ là nàng bịa ra mà thôi. Sau khi biết được hắn có khả năng có địa đồ bảo tàng, mới mặc kệ hắn đánh chết Triệu Thanh kia a.
- Trong hộp gấm thứ năm chính là Thú hồn quyết, hộp thứ sáu chính là Linh hồn thần dịch, sau khi có hai bảo vật này, nếu như tu luyện Thú hồn quyết, lại là thân truyền đệ tử có lẽ Vạn Thú Tông cũng sẽ không nói gì. Trong Vạn Thú Tông này ta sẽ có cơ hội quật khởi, cho nên ta phải làm những chuyện này, xin lỗi.
Lam Linh nhàn nhạt nói. Vung lam sắc trường kiếm trong tay.
Hai mắt Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nhắm lại, trong đầu mê muội, vốn hắn muốn ra lệnh cho Tiểu long xuất thủ thế nhưng trong nháy mắt ý thứ lại lâm vào hôn mê, loại độc quỷ dị này đã hoàn toàn khuếch tán trong cơ thể hắn.
Lam Linh vung kiếm lên, nhắm vào ngục Lục Thiếu Du đâm một kiếm. Thế nhưng ngay khi trường kiếm đâm qua quần áo nàng lại thu hồi trường kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có chút không nỡ.
Sau đó nàng lại lần thứ hai vung kiếm lên, nhưng chung quy cũng không thể hạ xuống được, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao ta không thể hạ thủ được?
Lam Linh khẽ thở dài rồi thu hồi trường kiếm, hai tay lục lọi bên hông Lục Thiếu Du, gỡ túi trữ vật xuống. Nàng tận mắt nhìn thấy hắn cất bảo vật ở trong hai túi trữ vật này.
- Ngươi sống hay chết vậy thì phải xem vận khí của ngươi thôi. Trong vực sâu ngươi đã cứu ta, hiện tại ta lại không giết ngươi, coi như chúng ta không ai nợ ai. Người của Bạo Lang dong binh đoàn tạm thời còn chưa đuổi kịp tới.
Lam Linh thu hồi hai túi trữ vật, cũng không kiểm tra bên trong. Sau đó nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thiếu Du rồi rời đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du không ngừng hôn mê. Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác được trong cơ thể hắn có một thứ gì đó khuếch tán ra khắp cơ thể khiến cho hắn vô cùng thoải mái, đám chân khí lúc trước bị cầm cố bắt đầu khôi phục.
Trong lúc hắn hôn mê, chân khí tự động vận chuyển, lực lượng chậm rãi khôi phục, thân thể đông cứng cũng bắt đầu khôi phục tri giác.
Khi Lục Thiếu Du tỉnh lại, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức. Hắn chậm rãi ngồi dậy thì thấy tiểu long đang cắn mu bàn tay hắn, hóa ra cỗ lực lượng ấm áp kia là từ nó truyền đến.
Phì Phì.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du tỉnh lại, con rắn nhỏ tức thì bò tới lòng bàn tay hắn, khẽ thè lưỡi ra vô cùng thân thiết liếm lòng bàn tay, hai con ngươi nhỏ nhìn vào Lục Thiếu Du, dường như là lo lắng cho hắn vậy.
- Ta không chết sao? Vậy còn nữ nhân kia đâu?
Lục Thiếu Du trước tiên nhìn chung quanh, sau đó nhìn sắc trời, dường như thời gian cũng không qua bao lâu a.
- Thù này không báo không phải là quân tử. Ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày bản công tử sẽ bán ngươi vào kỹ viện.
Lục Thiếu Du nhìn về phía trước hung hăng nói. Sau đó hắn lục hai bên hông, túi trữ vật của bản thân đã biến mất, không cần phải nói cũng biết là nữ nhân kia cầm đi.
- Tiểu long, là ngươi đã cứu ta sao? Đa tạ.
Lục Thiếu Du nâng con rắn nhỏ lên rồi nói. Hắn thực không nghĩ tới con rắn nhỏ này lại có bản lĩnh như vậy, linh hoàng thú quả là bất phàm a.
Phì phì...
Hai con ngươi nhỏ nhắn của con rắn nhỏ khẽ vận chuyển rồi lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dường như có chút đắc ý nhìn hắn.
- Trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này.
Lục Thiếu Du thu thập một phen rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Túi trữ vật của hắn bên trong cũng chỉ còn hai tấm địa đồ vô dụng, những thứ khác cũng không có. Cũng may hắn sớm có chuẩn bị, những vật trong túi trữ vật đều ném vào nhẫn không gian trên tay.
- Đáng đời, bực chết ngươi.
Lục Thiếu Du hiện tại đang tưởng tượng biểu tình của Lam Linh sau khi mở túi trữ vật của hắn mà không thấy gì ngoài hai tấm địa đồ, biểu tình khi đó nhất định rất đặc sắc.
Túi trữ vật của hắn đều lấy máu nhận chủ, muốn mở ra không phải là một chuyện dễ dàng, phải mời cường giả mạnh mẽ mới mở được. Còn phải vô cùng cẩn thận, bằng không nếu như mạnh mẽ mở ra sẽ hủy diệt túi trữ vật.
Nghĩ tới vẻ mặt của Lam Linh kia sau khi nhìn thấy hai cái túi trống rỗng, trong lòng Lục Thiếu Du cũng cảm thấy hả giận.
Chỉ là lúc này hắn cũng không dám dừng lại, đám người Bạo Lang dong binh đoàn không chừng đang ở ngay phụ cận, bản thân hắn phải tìm một địa phương an toàn đặt chân mới được.
Một đường cẩn thận đi tới, trong lòng Lục Thiếu Du cũng âm thầm nhớ kỹ tất cả tủi nhục lần này. Bị đám người Bạo Lang dong binh đoàn đuổi như chó nhà có tang, hiện tại bản thân hắn phải trốn, sau này nhất định hắn sẽ đi tìm bọn họ. Còn hiện giờ phỏng chừng cả đám người đang đi tìm hắn.
Nghĩ tới việc này, Lục Thiếu Du cũng không định ngay lập tức rời khỏi nơi này, đám người kia hẳn đang ở bên ngoài chờ hắn a. Nếu như hắn đi ra ngoài, vậy thì phải xin lỗi chính mình rồi.
*****
- Bạo Lang dong binh đoàn, ngày bản công tử tìm các ngươi chính là ngày các ngươi tiêu đời.
Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên vẻ âm hàn.
Muốn báo thù là một chuyện, thế nhưng lúc này Lục Thiếu Du cũng biết thực lực của hắn còn xa mới đủ. Đầu lĩnh của Bạo Lang dong binh đoàn kia chí ít cũng phải ngũ trọng hoặc lục trọng Vũ Sư, nhị đầu lĩnh kia là Tam trọng Vũ sư, so với Lục Vô Song không chênh lệch lắm. Một mình nhị đầu lĩnh thì hắn không sợ, thế nhưng hai người thì thực sự là một vấn đề lớn.
Trong sơn mạch này cũng không phải là một nơi thực sự an toàn. Lục Thiếu Du nhớ tới lời Nam thúc từng nói, cường giả đều là từ ma luyện mà ra, trong sơn mạch này đại khái có thể để hắn tôi luyện, một loại phương thức tu hành khác.
Lại nói, đám đệ tử mới hẳn đã tới Vân Dương Tông rồi. Những người mà hắn quen không biết có ai trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông hay không nữa. Bản thân hắn cho dù hiện tại trở về Vân Dương Tông cũng chưa chắc đã ngay lập tức trở thành đệ tử thân truyền được, vậy thì không bằng ở lại đây tu hành một đoạn thời gian a. Không thành long cũng thành nhân, hắn không tin mình không ở Vân Dương Tông thì không thể so sánh với đám đệ tử thân truyền kia.
- Từ sau nơi tu hành của mình là ở nơi này.
Ánh mắt Lục Thiếu Du bắn ra sự kiên nghị.
Thân ảnh Lục THiếu Du biến mất ở trong sơn mạch. Mà theo thời gian chậm rãi trôi qua, phụ cận cũng xuất hiện một ít dong binh đoàn và tiểu đoàn đội, địa chấn của vụ núi sụp xuống, vực sâu đổ nát tạo ra âm thanh to lớn truyền đi khắp xung quanh.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có tin tức truyền ra ở phụ cận xuất hiện bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn. Sau khi biết được tin này, dám dong binh đoàn chung quanh như chó sói khát máu điên cuồng chạy tới.
Trong đống đá vụn ở dưới vực sâu có không ít dong binh đào bới, tìm xem có bảo tàng còn sót lại hay không. Đại hán to lớn kia hiện tại vô cùng tức giận, hắn đã giữ kín tin tức thế nhưng không biết vì sao bí mật này lại bị truyền ra bên ngoài.
- Đại ca, không tìm được hai người kia. Hiện tại trên núi có rất nhiều dong binh đoàn a, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nhị đầu lĩnh kia nói.
- Tiếp tục tìm cho ta, bao vây chung quanh núi, xới từng tấc đất lên cho ta. Ta không tin bọn hắn có thể độn thổ.
Trên mặt đại hán cầm đầu hiện giờ có một vết thương, chính là do ngày đó đấu với Liệt Hỏa Yêu Ưng, bị nó gây ra. Yêu thú hắn không sợ, thế nhưng đầu Liệt Hỏa Yêu Ưng kia chính là yêu thú phi hành.
Sáng sớm, tại một chỗ trong rừng rậm có một thân ảnh đang đứng dưới cây đại thụ, từng giọt sương mai tí tách chảy xuống đầu hắn.
- Loại khổ tu này kỳ thực cũng không tệ lắm.
Lục Thiếu Du thở ra một hơi, trong thời gian mấy ngày nay chân khí trong người hắn đã được luyện hóa gần hết. Đúng như dự đoán của hắn, chân khí trong người hắn hiện tại chỉ đạt tới mức Lục trọng Vũ sĩ đỉnh phong mà không có cách nào đạt tới Thất trọng.
Đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia hầu hết đều là Vũ sĩ, đám chân khí trong người hắn hiện tại không đủ đột phá Thất trọng, thế nhưng đạt tới Lục trọng đỉnh phong đã khiến Lục Thiếu Du rất thỏa mãn. Tu luyện giả bình thường nếu như muốn tăng một trọng không có thời gian ba tháng thì không có khả năng tăng lên, mà hắn mới chỉ có vài ngày mà thôi, nên hắn rất thỏa mãn.
- Tiểu long, chúng ta đi thôi.
Lục Thiếu Du nghiêng đầu nhìn Tiểu long trên vai. Mấy ngày nay hai người không ngừng chiến đấu trong mạch núi này.
Trong mấy ngày vừa rồi, một người một thú đã gặp phải hai yêu thú, nhưng lại là yêu thú nhất giai.
Buổi sáng, ánh sáng mặt trời chiếu qua khe lá in bóng dưới mặt đất, mà hắn cũng đang yên vị trên một chạc cây lớn, sau khi thu liễm khí tức toàn thân, đôi mắt hắn lập tức nhìn chăm chú một con Khiếu Lang dưới mặt đất.
Đầu Khiếu Lang này so với đầu Khiếu Lang lúc trước hắn nhìn thấy ở ngoài sơn cốc không kém là bao, cả hai đều là yêu thú nhị giai. Thế nhưng trình tự ở nhị giai thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi nhìn chăm chú vào nó, Lục Thiếu Du biết mình không nên động thủ bởi vì đầu Khiếu Lang này cực kỳ khó đối phó.
- Nếu đã là tôi luyện thì sợ cái gì a.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ, trong mắt toát lên sự tự tin, chân khí âm thầm vận chuyển trong cơ thể. Ngay khi đầu Đại Địa Khiếu Lang kia tới gần thân cây hắn ẩn thân thì lập tức chân khí trong người hắn vận chuyển, thân thể hắn mượn lực của cành cây mà lùi về phía sau. Sau đó thân thể lập tức bắn về phía trước đem theo một đạo chưởng ấn cường hãn đập vào bụng đầu Đại Địa Khiếu Lang kia.
- Khai sơn chưởng.
Không khí chung quanh chấn động tạo ra tiếng rít gào, lực lượng cường hãn bạo phát ra chung quanh.
Ngao...
Đại Địa Khiếu Lang ngẩng đầu rít gào, phát hiện kẻ đánh lén nó là Lục Thiếu Du, quang mang trên cơ thể xuất hiện, nhảy về phía trước đem móng vuốt đánh về phía Lục Thiếu Du.
- Tốc độ thật nhanh!
Lục Thiếu Du không nghĩ tới đầu Địa Địa Khiếu Lang này lại có tốc độ nhanh tới như vậy, thân ảnh hắn nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời thủ ấn trong tay cũng biến đổi, chuẩn bị công kích lần thứ hai.
Phì....
Một đạo thiểm điện màu vàng được đánh ra, một cỗ kình khí bạo ngược khuếch tán ở trong không gian, thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Long nhanh như thiểm điện, lập tức đánh về phía Đại Địa Khiếu Lang.
Ngao....
Đại Địa Khiếu Lang rít lên một tiếng, trong thoáng chốc dường như nó bị sức mạnh nào đó áp chế, tiếng rít gào nhỏ đi không ít, trong lúc hoảng sợ thân thể nó nhảy lên trên ba trước đem móng vuốt không chút khách khí đánh về phía Tiểu long.
Thấy vậy Tiểu long khẽ chu cái miệng nhỏ, một đạo hỏa diễm màu vàng được phun ra, không chỉ có vậy, cả thân thể của nó cũng được bao phủ bởi hỏa diễm màu vàng. Dưới hỏa diễm kia, hai chân trước của Đại Địa Khiếu Lang trong thoáng chốc bị ngọn hỏa diễm bao vây.
Bằng mắt thường có thể thấy được dưới hỏa diễm màu vàng, chân trước của Đại Địa Khiếu Lang không ngừng vang lên tiếng "xèo xèo". Lúc này Đại Địa Khiếu Lang đâu chịu được nữa, nó lập tức lăn lộn dưới mặt đất mà rít gào.
Xuy xuy...
Nhưng lúc này thân ảnh Lục Thiếu Du lại di động, Nộ diễm quyền trong tay được ngưng kết ra, bên trong quyền ấn tràn ngập hỏa diễm đánh vào lưng Đại Địa Khiếu Lang.
Phanh phanh.
Kình khí cường hãn đập vào lưng khiến cho đầu Đại Địa Khiếu Lang rít gào, thân thể bị đánh văng khỏi mặt đất mười thước mới dừng lại. Tại vị trí bị Lục Thiếu Du đánh lúc này đã có từng tảng da rơi xuống, về phần chân trước của nó đã cháy đen. Hỏa diễm trong miệng Tiểu long quả thực quá kinh khủng.
Phì Phì..
Thân thể Tiểu Long chợt xuất hiện bên người Đại Địa Khiếu Lang định cắn vào cổ nó, tuy lực phòng ngự của Đại Địa Khiếu Lang lại có tiếng là cường hãn, thế nhưng lại không ngăn trở được được Tiểu long. Một lát sau thân thể nó co quắp rồi không hề nhúc nhích. Mà Tiểu long sau khi ăn no nê máu huyết của nó mới lưu luyến rời đi.
*****
Nhìn thấy một màn này, Lục Thiếu Du cũng kinh ngạc không ngớt, thực lực của Tiểu Long quả thực kinh khủng, hỏa diễm màu vàng trên người mang theo uy thế cuồng bạo, hiện tại hắn ngày càng hiếu kỳ về thân phận của nó.
Lại nhìn đầu Đại Địa Khiếu Lang kia, Lục Thiếu Du lập tức đem da lông hoàn chỉnh của nó lột ra. Giá trị của đám da lông này vô cùng xa xỉ a, da lông yêu thú đối với Linh giả mà nói có không ít công dụng. Trên Thiên Linh lục có không ít thứ cần dùng tới da lông yêu thú để luyện chế.
Sau khi thu hồi da lông của nó, Lục Thiếu Du lại tiếp tục hành trình ma luyện của mình, Tiểu long thì lại vui vẻ xoay quanh vai Lục Thiếu Du, hai con mắt không ngừng di chuyển, quét chung quanh rừng cây.
Lục Thiếu Du phát hiện ra, có Tiểu long bên người thì độ an toàn trong sơn mạch này sẽ tăng lên rất nhiều. Đầu Đại Địa Khiếu Lang kia chính là do nó phát hiện ra. Một khi phát hiện ra điều bất thường nó sẽ thông báo cho hắn trước. Cho dù phụ cận có xuất hiện Yêu thú gì cũng khó thoát khỏi sự quan sát của nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một người một thú không ngừng di chuyển trong núi nói. Mỗi một ngày đều không ngừng tôi luyện, tùy thời đều có thể gặp phải nguy hiểm.
Nửa tháng sau, tại một sườn núi không có cây cối, có hai đầu hắc báo cao bằng nửa con người một trái một phải nhìn Lục Thiếu Du, hai mắt tham lam nhìn hắn. Trong mắt chúng nó hiện tại, Lục Thiếu Du chính là thực vật của chúng nó.
Nhìn hai con hắc báo trước mặt, đây là lần thứ hai Lục Thiếu Du gặp trong ngọn núi này. Mấy ngày hôm trước gặp một đầu, lại phát hiện đầu hắc báo này chỉ là nhị giai sơ kỳ mà thôi, Lục Thiếu Du sau khi tu luyện nửa tháng cũng có lý giải về trình độ của các yêu thú.
Đẳng cấp của đám yêu thú này không giống nhân loại, đắng cấp tu luyện của Vũ giả và linh giả mỗi một tầng đều căn cứ thực lực chia làm cửu trọng, còn yêu thú thì chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Cho nên nếu gặp phải yêu thú đẳng cấp nhị giai hậu kỳ vậy thì cực kỳ khó đối phó. Cho dù Cửu trọng Vũ sĩ cũng vô pháp đánh lại, trên phương diện bản thế, yêu thú so với nhân loại mạnh hơn không ít.
Chỉ là, ông trời công bằng, yêu thú có bản thể cường hãn, thế nhưng nhân loại lại có trí tuệ và tốc độ tu luyện vượt trội hơn so với yêu thú nhiều lần. Đương nhiên tại phương diện trí tuệ, một khi yêu thú đạt tới tứ giai, lúc đó sẽ mở ra linh trí, trí tuệ không dưới con người, đồng thời nói tiếng người cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Thế nhưng ở phương diện tu luyện, thân thể nhân loại cũng chính là thân thể thích hợp cho việc tu luyện nhất. Vì vậy, mặc kệ là yêu thú hay linh thú đều có thể hóa hình tu luyện. Chỉ là, muốn hóa hình phải đạt tới yêu thú thất giai. Yêu thú thất giai a, trên Linh Vũ đại lục này dường như có cực ít, chí ít cũng không có mấy con lộ diện.
Mà hai đầu hắc báo trước mặt hắn lúc này, chỉ da lông của nó cũng vô cùng cường hãn, tốc độ vô cùng nhanh. Thân là phong hệ yêu thú, tốc độ giống như một đạo thiểm điện, cực kỳ khó đối phó. Cũng may bọn nó không phải phong hệ phi hành yêu thú, nếu là yêu thú phi hành, vậy thì càng thêm khó đối phó, hắn chỉ có thể chạy mà thôi.
- Tiểu Long, ngươi thành thật một chút cho ta. Khi nào ta bảo ngươi ra hỗ trợ ngươi mới được ra.
Cảm giác Tiểu Long trong ống tay áo rục rịch, Lục Thiếu Du ra lệnh một tiếng. Hắn cần tôi luyện chính mình a. Nếu như để Tiểu long ra ngoài, khứu giác linh thú vô cùng lĩnh mẫn, bọn nó căn bản không dám tới gần. Mà mỗi lần Tiểu Long xuất thủ, hắn lại không thể xuất ra toàn lực. Đám nhị giai yêu thú này căn bản không phải là đối thủ của nó. Sau khi ngửi thấy mùi của nó đều vô cùng kiêng kị.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy Tiểu long mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này hai đầu hắc báo vây quanh Lục Thiếu Du. Cả người bọn nó một màu đen, chỉ có đôi mắt là màu đỏ, màu răng màu trắng.
Trong thoáng chốc, hắc báo bên trái phóng về phía Lục Thiếu Du, trong miệng phát ra một đạo phong nhận màu trắng cắt vỡ không khí chung quanh, mang theo tiếng xé gió hướng về phía Lục Thiếu Du, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Lục Thiếu Du biết muốn tách cả hai ra đối phó là chuyện không có khả năng. Thế nhưng vào lúc này hắn cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó, chân khí tức thì bạo phát, Thanh Linh khải giáp nhanh chóng xuất hiện trên người, chân khẽ nhảy một cái, thân thể lập tức tiến về phía trước. Không ngờ hắn lại không tránh đạo phong nhận này.
Hưu...
Một đạo phong nhận lập tức đánh vào một khối đá cao mấy thước đằng sau hắn, tức thì khối đá vỡ tan thành mấy mảnh, vô số đá vụn rơi xuống.
Lúc này Lục Thiếu Du đang ở trên không trung, chân khí quanh thân lưu động, Thanh Linh khải giáp trên người tràn ngập quang mang hoàng sắc, mùi của Tiểu Long từ trên Thanh Linh khải giáp phát ra áp chế hai đầu hắc báo này.
Thanh Linh khải giáp này dùng máu của Tiểu Long làm vật dẫn, trên đó có mùi của nó, mà mùi của nó quả thực có tác dụng uy hiếp không nhỏ đối với yêu thú. Đoạn thời gian trước Lục Thiếu Du đã phát hiện ra đặc điểm này của Thanh Linh khải giáp, thực lực của hắn càng mạnh thì mùi cũng càng mạnh.
Có Thanh Linh khải giáp trên người, đối với công kích của hai đầu hắc báo này hắn cũng yên tâm đôi chút. Hai đầu hắc báo này chính là nhị giai yêu thú phong hệ sơ kỳ, bằng vào thực lực của hắn cũng không phải không thể ứng phó nổi.
Như lúc bình thường mà nói, yêu thú tuy rằng lợi hại, thế nhưng thực lực của hắn hiện giờ là Vũ sĩ lục trọng, đối phó với hai đầu yêu thú phong hệ sơ kỳ này tuy rằng là khó khăn thế nhưng không phải là không có khả năng.
Tuy rằng có chút cơ hội đối phó với hai đầu hắc báo này thế nhưng bọn chúng lại có tốc độ cực nhanh, cực kỳ khó chịu.
Một lát sau, tay Lục Thiếu Du kết thủ ấn, năm đạo kình khí mang theo sự nóng bỏng bắn về phía một đầu hắc báo, chủ động công kích.
Rống.
Đầu hắc báo bên phải phẫn nộ gầm lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên nhảy dựng lên. Năm đạo kình khí của Lục Thiếu Du không ngờ lại bị nó xé nát ra, đồng thời trong miệng nó đột nhiên bắn ra một đạo phong nhận hướng về phía Lục Thiếu Du.
Thân thể Lục Thiếu Du rơi xuống mặt đất, nhanh chóng thối lui, hữu kinh vô hiểm tránh khỏi đạo phong nhận này. Đạo phong nhận xẹt qua người hắn va chạm với mặt đất tạo thành một cái hố sâu, bụi mù bốc lên.
Đạo công kích thứ nhất vừa xong thì đạo thứ hai cũng đến, nhưng lần này nó dùng lợi trảo và phong nhận đồng thời công kích về phía Lục Thiếu Du. Nhị giai yêu thú, trí tuệ tuy rằng không bằng nhân loại, thế nhưng trí tuệ so với trẻ con nhân loại mạnh hơn không ít.
Lục Thiếu Du lần thứ hai nhảy lên, tay hắn nắm lại, lần thứ hai xuất ra năm đạo kình khí đánh về phía trước.
Hỏa ảnh tuy rằng chỉ là vũ kỹ Tinh cấp, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, Lục Thiếu Du vận dụng nó vô cùng thành thạo, tuyệt đối không thể khinh thường.
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |