← Ch.0111 | Ch.0113 → |
Lục Thiếu Du thở phào:
- Đột phá Linh Sĩ ngũ trọng, rốt cuộc đến Linh Sĩ lục trọng.
Lục Thiếu Du cảm giác trong đầu tràn đầy linh lực, hắn nhếch môi cười. Một phần mười Linh hồn thần dịch khiến Lục Thiếu Du từ Linh Sĩ nhị trọng đột phá đến lục trọng, hiện tại còn một phần mười năng lượng chưa bị luyện hóa.
Đây mới chỉ là một phần mười Linh hồn thần dịch. Nghĩ đến Linh hồn thần dịch Lục Thiếu Du lại bật cười. May mắn Linh hồn thần dịch không bị Lam Linh lấy đi, nếu không hắn lỗ to rồi. Trong một chốc Lục Thiếu Du không có cách nào tăng mạnh linh lực, luyện chế đan dược tăng mạnh linh lực hơi rắc rối, giờ có Linh hồn thần dịch bên người trong thời gian ngắn hắn không cần lo vấn đề tu luyện linh lực.
Khiến Lục Thiếu Du ngạc nhiên nhất là nhờ Linh hồn thần dịch và Linh Ngọc sàng, linh hồn lực trong đầu hắn càng lúc càng thực chất hóa. Lục Thiếu Du nhận được ích lợi, diện tích quan sát xung quanh rộng hơn nhiều, tất cả thay đổi này có lẽ về sau giúp ích rất lớn trong việc tu luyện.
- Còn một phần mười năng lượng chưa luyện hóa, tiếp tục!
Lục Thiếu Du bắt đầu luyện hóa tiếp. Trong Sơn mạch Vụ Đô này Lục Thiếu Du không thiếu thời gian, cùng lắm về Vân Dương tông trễ chút. Lục Thiếu Du gặp họa lớn không chết, Vân Dương tông không đến nỗi quét chổi đuổi hắn đi?
Thời gian lại trôi qua. Hai ngày sau, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện, thở hắn ra, ánh mắt sâu thẳm như ao nước.
Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói:
- Được rồi, dung hợp hoàn toàn trước sau đó lại dùng Linh hồn thần dịch.
Lúc này Lục Thiếu Du đã hoàn toàn luyện hóa Linh hồn thần dịch trong đầu, tu vi Linh Giả ổn định đẳng cấp Linh Sĩ lục trọng. Trong thời gian này linh lực của Lục Thiếu Du tiến bộ kinh khủng.
Tuy Lục Thiếu Du đã hoàn toàn luyện hóa năng lượng trong Linh hồn thần dịch nhưng sau khi luyện hóa linh lực Linh hồn thần dịch và linh lực trong cơ thể dung hợp còn cần một quá trình. Lục Thiếu Du không dám lại luyện hóa, tránh cho sau này tu luyện gặp tác dụng phụ thì xui.
- Vũ Sĩ thất trọng, Linh Sĩ lục trọng, chắc thực lực lại tăng mạnh nhiều.
Lục Thiếu Du nhếch môi nở nụ cười lười biếng. Lúc Lục Thiếu Du là Vũ Sĩ tứ trọng có thể liều mạng với Vũ Sĩ cửu trọng, hiện tại đẳng cấp Vũ Sĩ thất trọng càng mạnh hơn. Nhưng Lục Thiếu Du vẫn còn yếu nếu muốn đối đầu với Đại thủ lĩnh Bạo Lang dong binh đoàn.
Lục Thiếu Du nhìn Tiểu Long trong ngực mình:
- Tiểu Long còn chưa đột phá xong.
Lục Thiếu Du cảm giác được Tiểu Long tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tốt nhất không nên quấy rầy nó.
Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói:
- Đi ra ngoài tìm hiểu tin tức Bạo Lang dong binh đoàn xem.
Lục Thiếu Du cất Linh Ngọc sàng vào trữ vật giới chỉ, rời khỏi hiệp cốc.
Bạo Lang dong binh đoàn còn lại năm người, Lục Thiếu Du không định tha cho người nào. Không trả mối thù này không phải tính cách của Lục Thiếu Du, hơn nữa lấy bọn họ làm bia rèn luyện cũng không tệ, ít ra nhờ thế mà gần đây hắn tiến bộ rất nhiều.
Mười hai ngày, Lục Thiếu Du không biết hiện thành viên Bạo Lang dong binh đoàn đã đi tới đâu. Trong sơn mạch bao la này muốn tìm vài người không dễ gì.
Đột nhiên một luồng hương khí chui vào mũi Lục Thiếu Du:
- Mùi gì... Là dược liệu!
Lục Thiếu Du đoán được ngay bên trái có dược liệu.
Phía bên trái gần đó Lục Thiếu Du trông thấy bên dưới tảng đá to có một gốc linh chi màu tím, mùi dược liệu khuếch tán từ đó.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Tử Linh Chi.
Tử Linh Chi không tệ, bình thường cần dùng nó luyện chế các loại đan dược tam phẩm, hái xuống Tử Linh Chi rồi thu vào mấy trữ vật giới chỉ, thời gian này ở trong sơn mạch Lục Thiếu Du cũng kiếm được không ít dược tài, sau này hắn muốn luyện chế đan dược cũng tiện hơn nhiều.
Hái Tử Linh Chi xong Lục Thiếu Du đi tiếp, dọc theo đường đi tìm kiếm tin tức về Bạo Lang dong binh đoàn. Có lẽ thành viên Bạo Lang dong binh đoàn đang tìm Lục Thiếu Du khắp nơi, bọn họ sẽ không chạy xa.
Thủ lĩnh là nam nhân vạm vỡ kia thực lực rất mạnh, Lục Thiếu Du phải suy nghĩ cách đối phó. Nếu trực tiếp đối kháng nam nhân thủ lĩnh cao to thì Lục Thiếu Du chỉ có nước chạy trốn, hoặc không kịp trốn. Hiện Lục Thiếu Du không có yêu thú tam giai bên cạnh, Tiểu Long bận đột phá không giúp gì cho hắn được.
Nhưng lúc này Lục Thiếu Du đã đột phá Linh Giả đến Linh Sĩ lục trọng, lại có Đao Hồn kỹ, Nộ Hải Cuồng Khiếu, Thanh Linh khải giáp, Chu Tước quyết. Lục Thiếu Du thầm nghĩ lỡ như phải ngay mặt đối kháng nam nhân thủ lĩnh cao to chưa chắc không đánh lại.
Sơn mạch Vụ Đô, trong khu vực đá lởm chởm, xung quanh không có rừng cây, một nơi khá kỳ lạ. Hai bóng dáng thướt tha đi tới, đó là thiếu nữ tuyệt sắc áo lục, nha hoàn thanh tú.
Trong khu đá lởm chởm, một nam nhân áo đen nói:
- Đại đoàn trưởng nhìn kìa, hình như là nữ nhân Vạn Thú tông!
Năm người đang nghỉ ngơi trong khu đá lởm chởm, từ xa thấy hai người đến gần. Năm người này là thành viên còn lại của Bạo Lang dong binh đoàn.
Thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo lục nhìn từ xa khá giống nữ nhân Vạn Thú tông.
Nam nhân vạm vỡ lạnh nhạt nói:
- Không phải người Vạn Thú tông, không biết hai người đó trốn đi đâu. Chúng ta phải tìm ra hai tên giết người đó!
Nam nhân vạm vỡ quyết tâm chiếm kho báu, cũng biết gã đã hoàn toàn đắc tội người Vạn Thú tông. Cho dù gã không tìm hai người kia, chờ khi bọn họ trở về Vạn Thú tông cũng sẽ dẫn cường giả đến giết, nên gã không thể tha cho hai người đó.
Một nam nhân áo đen cao to sợ hãi nói:
- Đại đoàn trưởng, Nhị đoàn trưởng đã bị giết, một nam một nữ kia quá mạnh, chúng ta khó thể đối phó.
Bốp!
Nam nhân áo đen mới nói xong bị nam nhân cao to tát một cái, năm dấu tay hiện rõ.
Nam nhân cao to hét to một tiếng:
- Phế vật, nếu bọn họ đủ mạnh đã sớm tìm chúng ta, còn chờ chúng ta tìm bọn họ sao? Lão nhị, lão tam chắc là bị đánh lén. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị đối phương ám toán.
Nam nhân cao to nhìn chằm chằm hai bóng người từ xa đến gần, nói:
- Hừ! Tự đưa lên cửa, vừa lúc đang cần dập lửa.
Khu đá lởm chởm, thiếu nữ tuyệt sắc áo lục dừng bước, quay sang nói với nha hoàn thanh tú bên cạnh mình:
- Có người đến, ngươi cẩn thận chút, người đến thực lực không tệ.
Trong một đống đá có một nam nhân cao to lao ra.
- Tiểu cô nương, giao đồ vật trên người ra lại theo ta vài ngày thì ta sẽ thả đi, nếu không ta sẽ không khách sáo!
Nam nhân cao to nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt sắc áo lục trước mắt, gã ngây người. Thiếu nữ này quá đẹp, đẹp tới mức như không dính chút khói lửa trần gian vậy.
Bốn nam nhân áo đen khác cũng chạy ra. Bọn họ nhìn thiếu nữ tuyệt sắc áo lục, đều giật mình. Thiếu nữ đẹp làm người ta nghẹt thở.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục lạnh nhạt nói:
- Các ngươi tốt nhất là cút ngay, nếu không thì ta không ngại làm thịt cả đám.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục quét mắt năm người, hờ hững không quan tâm.
Nam nhân cao to nói:
- Hôm nay tâm tình của ta không tốt, nàng đừng để ta dùng sức mạnh. Nàng đẹp như vậy làm ta không nỡ tổn thương.
*****
Trước mặt người đẹp nam nhân cao to có chút thương hương tiếc ngọc.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục nét mặt sa sầm nói:
- Xem ra các ngươi cũng không phải người tốt gì, vậy thì chết đi!
Một tàn ảnh màu lục xuyên qua hư không, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Chân khí hùng hồn toát ra từ thân hình yêu kiều.
Chân khí khuếch tán, khí lưu bốn phía như nước sông lao nhanh phát ra một chuỗi tiếng nổ. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập lạnh lẽo, thiếu nữ tuyệt sắc áo lục nhảy lên, mũi chân chạm mặt đất, thân thể nàng hóa thành bóng sáng. Tàn ảnh màu lục xuyên qua hư không kèm theo ánh sáng lam nhạt như linh xà xuất động kỳ dị quét qua.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có ba mươi thước, nhưng tàn ảnh màu lục dài mấy chục thước, cộng với thiếu nữ tuyệt sắc nhảy vọt lên. Chớp mắt tàn ảnh màu lục đến gần phạm vi công kích, lực lượng cường đại sắc nhọn xé gió bay tới, cực kỳ xảo quyệt tàn nhẫn.
Nam nhân cao to giật mình kêu lên:
- Vũ Sư!
Nam nhân cao to nhanh chóng thụt lùi, người dựng lên cương khí hộ thân, trong tích tắc né thoát đợt công kích.
Tàn ảnh màu lục đánh hụt trong không trung kỳ dị xoay về. Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục giơ cổ tay lên, cổ tay nàng xoay nhanh. Tàn ảnh màu lục như rắn độc ở giữa không trung xoay về kèm theo tiếng xé gió chói tai lại bắn hướng nam nhân cao to.
Tốc độ của tàn ảnh màu lục quá nhanh, mau tới nỗi không thấy rõ hình dạng của nó là gì. Tàn ảnh màu lục xuyên phá không khí ngăn cách, chớp mắt đã đến trước mặt nam nhân cao to. Tàn ảnh đột nhiên run lên, nháy mắt hóa thành vô số tia sáng bao phủ một nửa không gian.
Nam nhân cao to hết hồn, gã cảm giác được thực lực của đối phương, tốc độ kỳ dị, muốn an toàn né thoát là điều không thể nào. Nam nhân cao to giơ tay, năm ngón co lại, trảo ấn rực cháy ngọn lửa che trước mặt.
Vù vù vù!
Tàn ảnh màu lục như mọc con mắt nhanh chóng biến đổi giữa không trung, mấy hư ảnh di chuyển đâm vào chính giữa trảo ấn của nam nhân cao to.
Xoẹt!
Ánh sáng trên trảo ấn nhanh chóng tối sầm. Tàn ảnh màu lục đâm mạnh vào lòng bàn tay nam nhân cao to.
Hai lực lượng va chạm, chân khí giao nhau khuếch tán bắn hỏa hoa. Chân khí tan biến, nam nhân cao to bị lực lượng cường đại đẩy lùi, lực lượng mạnh mẽ đổ ập xuống lòng bàn tay của gã, đau nhức lan tràn.
Nam nhân cao to sợ hãi kêu lên:
- Vũ Sư cửu trọng!
Nam nhân cao to lảo đảo lùi lại mấy chục thước, té ngã xuống đất. Nhìn thực lực của đối phương nam nhân cao to mới biết thiếu nữ tuyệt sắc áo lục là Vũ Sư cửu trọng, mạnh hơn gã rất nhiều.
Xẹt xẹt xẹt!
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục thu về tàn ảnh màu lục, đó là một cây roi thô cỡ ngón tay, dài mười mấy thước tỏa ánh sáng màu lục, nhìn liền biết không phải là vật bình thường.
Nam nhân cao to nói:
- Đây là hiểu lầm, chúng ta đi ngay.
Nam nhân cao to lồm cồm bò dậy. Đối phương là Vũ Sư cửu trọng, nam nhân cao to đánh không lại.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục hừ lạnh một tiếng:
- Muốn đi?
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục vung cổ tay, chân khí dâng lên dưới chân, nàng hóa thành cái bóng màu xanh, roi dài như rồng bay vọt lên trời nhanh như chớp quấn nam nhân cao to.
Nam nhân cao to cảm giác cây roi quất đến kèm theo chân khí vô hình hùng dũng, gã nét mặt sa sầm nói:
- Khốn kiếp, ta không phải dễ ăn hiếp!
Trảo ấn lửa lại ngưng tụ đánh vào cây roi quất tới.
Vù vù vù!
Roi vặn vẹo đâm thủng dòng khí không gian kèm theo tiếng xé gió sắc nhọn. Khi nam nhân cao to đến gần cây roi thì nhanh chóng né tránh, thân thể cao to lúc này rất nhanh nhẹn.
Nam nhân cao to giẫm mạnh xuống đất, kình khí hùng mạnh làm mặt đất nứt nẻ mấy cái khe. Nam nhân cao to nhảy vọt lên, nhẹ nhàng như hồn ma đến gần thiếu nữ tuyệt sắc áo lục, trảo ấn lửa chụp xuống người nàng.
Nam nhân cao to tuy yếu hơn đối thủ nhưng kinh nghiệm chiến đấu, khí thế hùng dũng thì trên cơ thiếu nữ tuyệt sắc áo lục nhiều, toàn nhờ rèn luyện từ các cuộc giết chóc trong Sơn mạch Vụ Đô.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục không sợ, bình tĩnh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Nhìn trảo ấn ập đến, lúc trảo ấn sắp tới gần nàng mười thước thì thiếu nữ tuyệt sắc hành động.
Thân hình yểu điệu nhúc nhích, sợi tóc bên tai không gió tự bay, thoáng chốc thuấn di đi xa. Chân khí chuyển động, một vầng sáng vàng đất bao bọc thiếu nữ tuyệt sắc áo lục. Chân khí tuôn ra, dòng khí trong không gian gượn sóng như vằn nước.
Tất cả diễn ra trong khoảnh khắc. Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục tung ra quyền ấn nhanh hơn tia chớp vài lần.
Nam nhân cao to giật mình thầm nghĩ:
- Vũ Sư cửu trọng song hệ!
Nam nhân cao to muốn rút về công kích nhưng đã muộn, trảo ấn va chạm với quyền ấn.
Bùm bùm bùm!
Trong không gian vang một chuỗi tiếng nổ. Kình khí khuếch tán, đá vụn phô thiên cái địa ập đến, một bóng người văng ra ngoài.
Nam nhân cao to cảm giác lực lượng cường đại từ lòng bàn tay chạy dọc vào người gã, cả cánh tay sắp bị nghiền nát, máu trong người sôi trào.
Nam nhân cao to há mồm hộc máu:
- Phụt.
Nam nhân cao to bất chấp vết thương, dốc hết sức nhanh chóng lùi ra sau:
- Trốn mau!
Vũ Sư cửu trọng song hệ, chắc chắn là đệ tử thân truyền của đại môn đại phái, nam nhân cao to không đánh lại. Có lẽ đối phương còn cường giả ở gần đó, nếu không trốn thì nam nhân cao to chỉ có đường chết.
Bốn nam nhân áo đen khác từ trước đã từ từ thụt lùi, nay thấy Đại thủ lĩnh cũng chạy thì càng co giò trốn.
Thiếu nữ tuyệt sắc áo lục vung cổ tay:
- Tha chết cho các ngươi, đỡ bẩn tay của bản tiểu thư.
Cây roi màu lục bị thu về, biến mất. Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn chằm chằm mấy người chạy trốn, nàng lười đuổi theo.
Nha hoàn thanh tú bất đắc dĩ nói:
- Tiểu thư, chúng ta thật sự trong tình cảnh rất nguy hiểm, về đi.
Dọc đường đi nha hoàn thanh tú luôn căng thẳng thần kinh.
Thiếu nữ tuyệt sắc mỉm cười nói:
- Lâu như vậy chúng ta không gặp nguy hiểm gì, đi tiếp đi.
Thiếu nữ tuyệt sắc cười lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, nếu có người khác thấy sẽ điên đảo vì nàng.
Ba ngày sau, buổi sáng, trong rừng rậm. Không khí như được thanh lọc, rất trong lành. Sương dày đặc che mờ phương xa, chỉ toàn một màu trắng xóa.
Chốc lát sau ánh nắng xuyên qua kẽ lá rậm rạp chiếu vào. Dần dần ánh nắng thổi tan ban mai, sương mù trắng tán đi, loáng thoáng thấy ba bóng người.
Trên một cây to, Lục Thiếu Du cảnh giác nhìn chằm chằm ba người cẩn thận đi bên dưới.
- Bạo Lang dong binh đoàn!
Lục Thiếu Du nhìn bốn phía, quanh đây không có hơi thở nào khác. Lục Thiếu Du lo lúc đánh nhau sẽ lại rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Lục Thiếu Du cảm nhận hơi thở của ba người, chân mày giãn ra.
- Một Vũ Sĩ ngũ trọng, một Vũ Sĩ tam trọng, một Vũ Sĩ tứ trọng.
Lục Thiếu Du giết ba người này không khó gì.
Lục Thiếu Du lập tức nhẹ nhàng đáp xuống, tay vận dụng Khai Sơn chưởng, chân khí khuếch tán giáng xuống. Dòng khí bị áp lực vặn vẹo.
Nam nhân tu vi cao nhất Vũ Sĩ ngũ trọng phát hiện trữ vật giới chỉ ngay:
- Có đánh lén!
Nhưng lúc này chưởng ấn cường đại màu vàng đất đã đè xuống.
*****
Ba người hoảng hốt vội vận dụng hộ thân cương khí. Khai Sơn chưởng của Lục Thiếu Du giáng xuống đầu nam nhân tu vi Vũ Sĩ tứ trọng.
Bùm!
Chưởng ấn giáng xuống đánh nát hộ thân cương khí, lực lượng cường đại đè xuống đầu nam nhân Vũ Sĩ tứ trọng. Sọ não nam nhân kêu răng rắc, chết không kịp ngáp.
Lúc này Lục Thiếu Du làm một chuỗi động tác, người ngửa ra sau, chân khí vận chuyển, năm Hỏa Ảnh Chỉ bắn hướng hai người khác. Tất cả hoàn thành trong vòng hai giây.
Chỉ ấn xuyên thấu dòng không khí xé gió bay nhanh như tia chớp.
Hai nam nhân khác chỉ có tu vi Vũ Sĩ ngũ trọng nhanh chóng chém ra luồng đao quang ngăn cản Hỏa Ảnh Chỉ. Nhưng Vũ Sĩ ngũ trọng chỉ chặn được hai, còn một Hỏa Ảnh Chỉ xuyên thủng vai gã.
Vù vù vù!
Hộ thân cương khí trên người Vũ Sĩ tam trọng vặn vẹo, hai chỉ ấn bay tới đâm thủng ngực gã. Miệng Vũ Sĩ tam trọng trào máu tắt thở.
Vũ Sĩ ngũ trọng bịt bả vai chảy máu ròng ròng, thụt lùi dựa vào một thân cây.
- Tha cho ta, là đại đoàn trưởng muốn chúng ta đi tìm ngươi.
Ánh mắt Vũ Sĩ ngũ trọng kinh hoàng, cây đao to rơi xuống đất.
Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nói:
- Vậy sau khi ngươi chết hãy đi tìm đại đoàn trưởng của các ngươi.
Chân khí khuếch tán, Lục Thiếu Du lại vung chưởng ấn.
Vũ Sĩ ngũ trọng sắp chết, chiến ý hừng hực:
- Ta liều mạng với ngươi!
Chờ chết không bằng liều mạng, Vũ Sĩ ngũ trọng vung quyền ấn kèm theo kình khí cuồng bạo nghênh đón.
Nhưng Vũ Sĩ ngũ trọng gặp lầm người. Vũ Sĩ ngũ trọng khá mạnh, nhưng còn chưa đủ Lục Thiếu Du để trong lòng. Ánh sáng vàng nhạt rực rỡ dựng lên, Thanh linh khải giáp bao trùm toàn thân Lục Thiếu Du, hắn mặc cho nắm đấm đánh vào người. Thanh Linh khải giáp chặn hơn phân nửa kình khí, lực lượng còn lại vẫn làm máu Lục Thiếu Du sôi trào.
Lúc này Lục Thiếu Du chuyển chưởng thành trảo, trong chưởng ấn tỏa ánh sáng vàng chụp xuống đầu Vũ Sĩ ngũ trọng.
Vũ Sĩ ngũ trọng hét thảm:
- A!!!
Vũ Sĩ ngũ trọng không né thoát được, chân khí mất kiểm soát bị đối thủ rút mất, linh hồn của gã cũng bị hút đi. Vũ Sĩ ngũ trọng đau nhức không chịu nổi, người gã co giật.
Một lát sau, một cái xác khô đáng sợ dưới trảo ấn của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du sắc mặt âm trầm, nhếch môi cười.
Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói:
- Lực cắn nuốt của Âm Dương Linh Vũ quyết quả nhiên có thể sử dụng cùng lúc với Sưu Linh Thuật, vậy càng tiện hơn.
Mới rồi Lục Thiếu Du sử dụng lực cắn nuốt của Âm Dương Linh Vũ quyết không chỉ nuốt chân khí của Vũ Sĩ ngũ trọng, hắn còn dùng Sưu Linh Thuật trong Thiên Linh Lục nhìn trong não của đối phương, biết hết mọi thứ.
Từ não Vũ Sĩ ngũ trọng cho Lục Thiếu Du biết một tin tức từ ba ngày trước nam nhân thủ lĩnh cao to bị một thiếu nữ tuyệt sắc đánh trọng thương, vết thương rất nặng, hiện gã đang trốn trong một sơn cốc trị thương.
Lục Thiếu Du nhếch môi cười nói:
- Để ta biết thì ngươi xui rồi.
Lúc này không hành động còn đợi đến bao giờ? Nam nhân cao to bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, là lúc Lục Thiếu Du báo thù.
Mới rồi từ trong đầu Vũ Sĩ ngũ trọng cho Lục Thiếu Du biết rõ vị trí sơn cốc kia. Hiện tại trong sơn cốc chỉ có Đại thủ lĩnh và một Vũ Sĩ tứ trọng. Nhưng khiến Lục Thiếu Du ngạc nhiên khi biết Đại thủ lĩnh bị một thiếu nữ tuyệt sắc mặc đồ màu xanh lục đánh bị thương, thiếu nữ này là Vũ Giả song hệ, thực lực cực mạnh. Không biết thiếu nữ là ai.
Lục Thiếu Du cắn nuốt chân khí của Vũ Sĩ ngũ trọng xong hắn không vội luyện hóa, vì nếu luyện hóa bây giờ hiệu quả tốt hơn chút nhưng giờ không phải là lúc, không có chỗ an toàn để Lục Thiếu Du yên lòng tu luyện. Huống chi biết Đại thủ lĩnh Bạo Lang dong binh đoàn bị thương nặng, Lục Thiếu Du không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.
Trong một sơn cốc, lối vào cực kỳ ẩn khuất khó mà tìm kiếm. Lục Thiếu Du xuất hiện bên ngoài sơn cốc, thân hình như quỷ mị đi vào trong.
Trong sơn cốc, đằng sau tảng đá cao cỡ một người có một nam nhân mặc áo đen lẩm bẩm:
- Sao ba người Trần Lão Tam còn chưa về? Chắc không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ngay lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai nam nhân áo đen:
- Chết đi!
Thanh âm là bùa đòi mạng, năm kình khí nóng cháy từ sau lưng xuyên thấu ngực nam nhân áo đen. Lúc sắp chết nam nhân áo đen ngoái đầu thấy rõ một bóng người áo xanh đứng trên tảng đá sau lưng gã.
Lục Thiếu Du đứng trên tảng đá quát khẽ:
- Ra đi!
Lục Thiếu Du có thể khiến Vũ Sĩ ngũ trọng không phát hiện hắn đánh lén nhưng không cách nào giấu diếm Đại thủ lĩnh, đối phương là Vũ Sư ngũ trọng, biến động vừa rồi đủ làm Đại thủ lĩnh chú ý.
Nam nhân thủ lĩnh cao to xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du:
- Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là tiểu tử nhà ngươi.
Mặt nam nhân thủ lĩnh cao to trắng bệch, gã nhìn chằm chằm xác chết dưới đất rồi đánh giá bốn phía. Đại thủ lĩnh lo nhất là nữ nhân có Liệt Hỏa Yêu Ưng.
Lục Thiếu Du khẽ nói:
- Không cần tìm, chỉ có mình ta. Bạo Lang dong binh đoàn hiện tại chỉ còn lại mình ngươi.
Lục Thiếu Du biết Đại thủ lĩnh đang tìm Lam Linh.
Nam nhân cao to lạnh nhạt nói:
- Tất cả do ngươi làm?
Mắt nam nhân cao to tràn đầy căm hận, gã che ngực ho khan, cố nén máu vọt lên cổ họng. Ba ngày trước Đại thủ lĩnh bị thương khá nặng, suýt mất mạng.
Lục Thiếu Du nói:
- Đúng vậy! Ta nói rồi, ta sẽ trả mối thù này.
Lục Thiếu Du đánh giá nam nhân thủ lĩnh cao to, gã thật sự bị thương khá nặng, thực lực giảm đi, hiện tại là cơ hội tốt nhất cho hắn tấn công.
Nam nhân cao to tức giận quát:
- Tiểu tử, ta và ngươi không đội trời chung! Không giết ngươi không thể tiêu bớt mối hận trong lòng ta!
Đại thủ lĩnh khó khăn lắm mới gây dựng Bạo Lang dong binh đoàn tới ngày nay, tất cả bị hủy trong tay tiểu tử này, hỏi sao nam nhân cao to không hận?
Mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:
- Ta cũng vậy, không giết ngươi thì lòng ta khó chịu.
Mình chịu thiệt thì sẽ đòi lại tất cả.
Nam nhân cao to lạnh nhạt nói:
- Cho rằng ta bị thương thì có thể đối phó ta sao? Ta muốn nhìn xem ngươi có thực lực gì!
Mắt nam nhân cao to lóe tia tàn nhẫn, chân khí dâng lên, tay ngưng tụ trảo ấn lửa đánh ra, kình khí cường đại ma sát với không khí xung quanh kêu vù vù. Tuy Đại thủ lĩnh bị thương nhưng thực lực vẫn không tầm thường, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Vũ Sư ngũ trọng này tuy bị thương nhưng uy lực các trảo ấn lửa không thể khinh thường.
Lục Thiếu Du cảm nhận kình khí mạnh mẽ, biến sắc mặt, hắn nhướng mày. Thực lực của nam nhân thủ lĩnh cao to bị ảnh hưởng mạnh nhưng vẫn rất khủng khiếp, Lục Thiếu Du đoán đại khái ít nhất đẳng cấp cỡ Vũ Sư nhị trọng.
- Thanh Linh khải giáp. Khai Sơn chưởng!
Lục Thiếu Du không dám khinh thường, đối phương dù gì là Vũ Sư ngũ trọng. Lục Thiếu Du lập tức vận chuyển Thanh Linh khải giáp, tay kết ấn, chân khí tuôn ra. Ánh sáng vàng đất bao phủ người Lục Thiếu Du, dòng không khí bốn phía bị dòng không khí cường đại chấn động kêu vù vù. Một chưởng ấn vương ra, chưởng ấn kèm theo lực lượng cường đại, trong khí lưu không gian truyền ra tiếng xé gió chói tai.
← Ch. 0111 | Ch. 0113 → |