← Ch.0301 | Ch.0303 → |
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, bàn tay hắn vung lên, hộ thuẫn màu nâu này bỗng nhiên tiến về phía trước. Mà hỏa diễm phô thiên cái địa kia trước mặt lực hút của hộ thuẫn này nhanh chóng toán loạn, hỏa diễm khuếch tán ra bốn phía trên bầu trời. Thi thoảng có hỏa diễm rơi vào trên hộ thuẫn thế nhưng lại không thể tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với hộ thuẫn.
- Hỏa Viêm Bạo.
Lúc này, Lục Thiếu Du lại quát lên, một đạo thủ ấn không ngừng biến hóa, trên tay phải hắn trong nháy mắt ngưng tụ ra một hỏa cầu, toàn bộ không gian chung quanh đột nhiên nóng lên, khí tức cường hãn áp bách, trực tiếp bao phủ không gian.
Tay hắn đẩy hỏa cầu đang vừa xoay tròn vừa lớn dần vê phía trước. Không gian trước mặt trực tiếp tạo thành một vòng cung nóng bỏng, một cỗ khí tức nóng bỏng, bài sơn hải đảo khuếch tán ra chung quanh.
Cảm nhận được sự đáng sợ của kình khí này, vài đầu Liệt Diễm yêu xà ở gần đó bắt đầu sợ hãi thối lui. Thế nhưng lúc này đã không kịp rồi, hỏa cầu này sau khi bay vào giữa ba đầu Liệt Diễm yêu xà thì lập tức nổ tung.
Phanh.
Năng lượng khuếch tán, hỏa cầu ở giữa không trung nổ tung, không gian tức thì rung động kịch liệt. Hỏa diễm nóng bỏng tràn ngập bầu trời, nhiệt độ đáng sợ, ngay cả khí lưu trong không gian cũng biến thành màu đỏ. Trong lúc đó bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được ba đầu Liệt Diễm yêu xà sau vụ nổ của hỏa cầu đã bị chấn thành những mảnh nhỏ rồi hóa thành năng lượng tiêu tan trong thiên địa.
- Phong quyển tàn vân.
Hỏa Viêm Bạo vừa mới nổ tung thì Lục Thiếu Du cũng đã đi tới trước mặt năm đầu Liệt Diễm yêu xà còn lại, tay đánh ra một đạo chưởng ấn, năng lượng phong thuộc tính tức thì hội tụ.
Không khí trong không gian đột nhiên trở nên cuồng bạo, giống như là phong quyển tàn vân không ngừng rít gào, một cơn lốc xoáy mang theo đất đá phóng lên cao, mặt đất nứt nẻ, khí thế phô thiên cái địa xuất hiện.
Dưới năng lượng kinh khủng mà cuồng bạo kia có một cơn cuồng phong ngưng tụ, cuồng phong rít gào, trong nháy mắt cuốn cả năm đầu Liệt Diễm yêu xà còn lại vào trong cơn lốc.
Cơn lốc cuồng bạo này đột nhiên khuếch tán, lực lượng cuồng bạo ở trên không nổ tung, dưới kình khí kinh khủng năm đầu Liệt Diễm yêu xa này bị xé thành những mảnh nhỏ, cuối cùng biến mất trong không gian.
Sưu.
Trong khoảnh khắc cảnh tượng trước mặt Lục Thiếu Du lại biến đổi, hai cánh cửa đá quen thuộc xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, một cánh là rời khỏi một cánh là vào ngũ trọng.
- Không khác so với dự tính lắm.
Lục Thiếu Du mỉm cười, ngũ trọng ảo cảnh hiện tại hắn còn chưa định đi, cho nên lập tức bước vào cánh cửa ra bên ngoài.
- Tám cánh giờ, nhanh hơn trước đó bốn canh giờ.
Trong đại điện, nhị hộ pháp nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch đang tỏa ra quang mang, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
- Nhị hộ pháp, đệ tử xin cáo lui trước, ngày mai đệ tử lại tới.
Lục Thiếu Du chạy ra khỏi thạch thất, đi tới trước mặt nhị hộ pháp thi lễ rồi lập tức rời đi.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, trong Vũ linh ảo cảnh tuy rằng có cảm giác đã trôi qua vài ngày thế nhưng trên thực tế cũng chỉ có mấy canh giờ mà thôi. Lục Thiếu Du nhìn vào sắc trời rồi leo lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đi tới ngọn núi Lục Vô Song ở, thế nhưng vẫn không nhìn thấy nàng.
Sau khi trở lại đình viện của mình, sắc trời cũng không còn sớm nữa, đã gần tới hoàng hôn. Đối với sự tiến bộ này hôm nay của Hỏa Viêm Bạo, Đại Địa Cương Thuẫn, Lục Thiếu Du vô cùng thỏa mãn. Lúc này hắn lại tiếp tục lên đỉnh núi dung hợp kinh nghiệm trong Vũ linh ảo cảnh, từng đạo năng lượng hội tụ tạo ra tiếng vổ vang truyền đi xa.
Dưới bóng đêm bao phủ, lúc này tại hơn mười ngọn núi tức thì truyền đến tiếng mắng chửi. Lập tức trên các ngọn núi truyền đến tiếng gầm của phi hành yêu thú, sau khi tìm kiếm phương hướng âm thanh truyền tới, cả đám người đi về phía ngọn núi Lục Thiếu Du ở.
- Đây là chỗ ở của Lục Thiếu Du.
- Hóa ra mấy ngày nay tiểu tử này đều ở đây làm ra động tĩnh lớn như vậy.
- Còn không để cho người khác tu luyện, chúng ta tới giáo huấn hắn.
- Giáo huấn? Người ta xếp thứ ba mươi sáu trên Long bảng, ngay cả Hoàng Hổ trong một chiêu cũng bị đánh bại. Chúng ta không nên trêu vào hắn, trở về tìm sư phụ rồi nói tiếp.
Một đám đệ tử vẻ mặt oán hận đứng một lúc lâu ở ngọn núi phía xa, bọn hắn cũng không dám tới gần, thủ đoạn độc ác của Lục Thiếu Du bọn hắn đã từng chứng kiến tận mắt, cho nên căn bản là không dám trêu vào hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể thầm mắng vài tiếng rồi rời đi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nhìn về phía ngọn núi đằng xa. Hơn mười đầu yêu thú phi hành đến đây Lục Thiếu Du đương nhiên biết đến, thế nhưng hắn cũng không để ý đến mà tiếp tục tu luyện vũ kỹ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thu thập một phen xong Lục Thiếu Du tiếp tục đi tới Vũ linh ảo cảnh, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhị hộ pháp mà tiến vào trong nhất trọng ảo cảnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Những ngày này trong Vân Dương Tông xảy ra một chuyện thú vị, mấy người trưởng lão tìm đến Vũ trưởng lão nói chuyện. Bọn họ muốn nhờ Vũ trưởng lão nói với Lục Thiếu Du bảo hắn buổi tối đừng tu luyện vũ kỹ, tiếng ầm lớn như vậy khiến cho không ít đệ tử thân truyền không thể tu luyện chân khí.
Thế nhưng không nghĩ tới Vũ trưởng lão lại nổi bão, đồ đệ bảo bối của ta chăm chỉ tu luyện thì có gì sai, muốn trách thì trách đám đệ tử của các ngươi vô dụng, giỏi thì cho đám đệ tử của các ngươi tới Địa Long đỉnh khiêu chiến đồ đệ ta đi.
Mấy vị trưởng lão bị Vũ trưởng lão chỉ vào mặt mắng to cũng không biết làm gì hơn. Thế nhưng ngẫm lại cũng đúng, đệ tử người khác nửa đêm vẫn còn nỗ lực tu luyện vũ kỹ còn đệ tử mình thì lại không biết cố gắng, còn chạy đến tố khổ với sư phụ.
Mấy vị trưởng lão này tức thì cảm thấy khó chịu, đệ tử mình cũng không biết cố gắng, sau khi cười làm lành với Vũ trưởng lão cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi mà thôi.
- Dám đến đây ý kiến sao. Đồ đệ bảo bối của ta đang nỗ lực tu luyện các ngươi lại đố kỵ không cho nó tu luyện. Lần sau ta sẽ không để yên cho các ngươi.
Nhìn thấy mấy vị trưởng lão rời đi Vũ trưởng lão còn chưa hết giận hướng về phía mấy vị trưởng lão kia quát lớn.
Mấy vị trưởng lão vô duyên vô cớ bị Vũ trưởng lão quát một trận chỉ có thể nén bực tức về tới nơi ở lập tức nổi bão với đám đệ tử, sau khi mắng to một trận liền phân phó đám đệ tử buổi tối phải tu luyện vũ kỹ, ai dám lười biếng trực tiếp trục xuất sư môn.
Đám đệ tử thân truyền này căn bản không biết chuyện gì xảy ra đã thấy sư phụ nổi bão đâu dám nhiều lời lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều, cánh cửa đá trong đại điện Vũ linh ảo cảnh mở ra, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện. Mà lúc này nhị hộ pháp lại tiếp tục há hốc mồm. Bởi vì lúc này Lục Thiếu Du chỉ dùng sáu canh giờ từ trọng thứ nhất đi tới trọng thứ tư. So với hai ngày trước nhanh hơn một nửa thời gian.
*****
Lục Thiếu Du nhanh chóng rời khỏi Vũ linh ảo cảnh rồi lập tức cưỡi lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư về đình viện của mình. Một cỗ khí tức mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện trên núi.
Theo sự xuất hiện của cổ khí tức này một đạo hoàng quang từ trong đại viện bắn ra phía ngoài hóa thành một thân ảnh cao lớn, đó chính là Tiểu Long.
Dưới sự bao bọc của quang mang thân thể Tiểu Long trong nháy mắt nhanh chóng to lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ khuếch tán.
Thân thể và khí tức của Tiểu Long nhanh chóng tăng vọt đồng thời còn không ngừng tăng lên.
- Hai trăm sáu mươi thước, hai trăm bảy mươi thước.
Thân thể Tiểu Long tăng vọt thì lân phiến trên người cũng ngày một rõ ràng hơn, lân phiến tràn ngập quang mang che trên người nó, trên lân phiến dường như còn có hỏa diễm màu vàng, tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Rống.
Khí tức trên người Tiểu Long lúc này đã tới mức vô cùng cuồng bạo. Chu vi chung quanh ngọn núi không ít yêu thú tọa kỵ của đệ tử thân truyền trong nháy mắt bị áp chế, tiếng thú rống không ngừng truyền đến.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Là yêu thú của ai đột phá?
Không ít đệ tử tức thì chạy ra khỏi phòng của mình.
Sưu...
Lúc này khí tức của Tiểu Long vẫn còn đang tăng vọt.
Thân thể cũng tăng vọt, mãi cho đến khi ước chừng ba trăm thước mới dừng lại.
- Ngao.
Khí tức sau khi đạt tới ngưỡng không thể kéo lên được nữa thì trong miệng Tiểu Long phát ra một tiếng ngầm gừ như rồng ngâm quanh quẩn trong hư không. Khí tức cường hãn lúc này càng thêm bạo ngược khuếch tán về bốn phía.
Rống.
Dưới tiếng rít gào của nó, lúc này chu vi chung quanh ngọn núi không ít yêu thú tọa kỵ cũng rống lên phụ họa. Trên ngọn núi Thiên Sí Tuyết Sư và Huyết Tích Dịch cũng bị áp chế mạnh mẽ.
- Lão đại, đệ đột phá rồi.
Ngay khi Lục Thiếu Du đang mỉm cười thì thanh âm của Tiểu Long đã vang lên trong đầu hắn, lập tức một đạo lưu quang nhanh như thiểm điện bắn tới vai Lục Thiếu Du.
- Hiện tại đã tới cấp bậc gì rồi?
Lục Thiếu Du có chút hứng thú hỏi. Tiểu Long mỗi lần đột phá thực lực sẽ tăng vọt.
- Tam giai trung kỳ, thế nhưng đệ cảm giác thực lực đã mạnh hơn trước rất nhiều.
- Cố gắng tu luyện nhé.
Lục Thiếu Du nói.
- Đệ chỉ cần tu luyện một chút là được rồi. Tin tức trong đầu đệ nói cho đệ biết, đệ chỉ cần tu luyện một chút là sẽ có thể đột phá.
Tiểu Long nói:
- Cũng không cần liều mạng như lão đại.
- Vậy hiện tại ngươi có biết thân phận của ngươi hay không?
Lục Thiếu Du nhíu mày hỏi.
- Không biết, đệ có cảm giác chí ít đệ cũng phải đột phá tới lục giai mới có thể biết được.
Tiểu Long phiền não nói.
Tiểu Long sau khi đột phá xong cũng đã là hoàng hôn. Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, tiếp tục dung hợp kinh nghiệm tu luyện vũ kỹ trong ảo cảnh, từng âm thanh ầm ầm lúc này bắt đầu vang lên.
- Chủ nhân tu luyện thật là chăm chỉ nha.
Trên một tảng đá gần đó, Huyết Tích Dịch nói. Tiểu Long ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi nói:
- Đó là lão đại tu luyện khắc khổ cho nên mới có thực lực như hiện tại.
Tiểu Long cốc đầu Huyết Tích Dịch.
Phanh Phanh...
Ngay khi Lục Thiếu Du bắt đầu tu luyện chỉ trong chốc lát trên những ngọn núi chung quanh tức thì vang lên tiếng ầm ầm, mãi cho đến khi bình minh mới dừng lại.
Màn đêm bao phủ trời cao, những ngôi sao bắt đầu hiện ra. Tại một đình viện trên một ngọn núi nào đó lúc này có mấy thân ảnh đang đứng, trong đó có hai người Triệu Kình Thiên và Lục Thiếu Hổ.
- Lý sư đệ, ngươi chuẩn bị tới đâu ồi?
Trong đình viện, Triệu Kình Thiên nhìn vào một thanh niên có ánh mắt âm tàn, dáng người gầy gò hỏi.
- Triệu sư huynh, huynh cứ yên tâm đi. Tiểu tử kia coi như là đột phá Vũ Phách thì cũng chỉ là Vũ Phách nhất trọng. Dưới Đoạt Mệnh Thương của ta hắn chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Thanh niên này lạnh nhạt nói. Người thanh niên này tuổi chừng hai ba hai mươi tư, khí tức trong đám đệ tử cùng thế hệ tuyệt đối là cường hãn. Đó chính là Lý Đạt Giang bài danh thứ hai mươi trên Long bảng. Trong thế hệ trẻ tuổi toàn bộ Vân Dương Tông này hắn cũng coi như là nhân vật phong vân.
- Có ngươi xuất thủ ta cũng yên tâm. Ngươi là Vũ giả song hệ, thế nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, thù của Hoàng Hổ sư đệ, đệ nhất định phải báo giúp hắn. Đệ sẽ khiến cho tiểu tử kia trực tiếp biến thành phế vật.
Lý Đạt Giang lạnh nhạt nói một tiếng.
- Nghe nói tiểu tử kia mấy ngày nay đều ở trong Linh Vũ ảo cảnh tu luyện, trong vòng một ngày không ngờ xông qua tứ trọng tầng bốn.
Lúc này có một thanh niên mặc áo xanh bên cạnh nói, người này cũng có tu vi Vũ Phách.
- Chỉ là tứ trọng mà thôi, xem ra tiểu tử kia cũng chỉ đến vậy.
Lý Đạt Giang lạnh nhạt nói.
Một đêm tu luyện, sáng sớm hôm sau trong ánh mắt kinh ngạc của nhị hộ pháp Lục Thiếu Du tiến vào nhất trọng tầng thứ tư của Linh Vũ ảo cảnh.
Mà càng khiến cho nhị hộ pháp kinh ngạc chính là Lục Thiếu Du chỉ mất có bốn canh giờ đã xông tới tứ trọng, mà tin tức này trong nháy mắt truyền đến tai tất cả những hộ pháp và trưởng lão, sau đó truyền tới tai Vân Khiếu Thiên.
- Có ý tứ, tiểu tử này càng lúc càng làm ta kinh ngạc.
Trong đại điện, Vân Khiếu Thiên khẽ cười nói.
- Tông chủ, Lục Thiếu Du này mỗi này đều từ nhất trọng xông một mạch tới tứ trọng. Thế nhưng hắn lại không vào ngũ trọng, điều này khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Bên người Vân Khiếu Thiên lúc này có một lão giả mặc hắc bào nói.
- Tiểu tử này đang ẩn dấu thực lực đây, đồng thời cũng tôi luyện bản thân. Lẽ nào ngươi còn không nhìn ra, trong bốn canh giờ xông tới tứ trọng ảo cảnh, cần bao nhiêu thực lực?
Vân Khiếu Thiên nói.
- Chi sợ ít nhất cũng phải là Vũ Phách lục trọng đỉnh phong mới miễn cưỡng có thể làm được như vậy.
Sau khi suy nghĩ một lát lão giả mặc hắc bào nói.
- Ta nghe nói tiểu tử này đầu tháng tới có một trận đấu với Lý Đạt Giang xếp thứ hai mươi trên Long bảng đúng không? Tới lúc đó ngươi tự mình đến coi một chút, xem thực lực tiểu tử này rốt cuộc đã tới tình trạng nào rồi.
Vân Khiếu Thiên nói với lão giả mặc hắc bào.
- Được, ta cũng muốn xem một chút, thực lực của tiểu tử này rốt cuộc đã tới tình trạng nào rồi.
Lão giả mặc hắc bào nói.
Trong đình viện, Lục Thiếu Du đang cầm một cái hộp gấm lên, bên trong hộp gấm lúc này có một cỗ năng lượng kinh khủng xuyên qua hộp gấm mà truyền ra bên ngoài.
- Có thể luyện hóa được rồi.
Lục Thiếu Du khẽ lẩm bẩm nói. Sau khi hắn mở hộp gấm ra thì có một cỗ năng lượng vô cùng lớn tràn ra mang theo phong thuộc tính, một viên yêu đan trong hộp gấm xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du. Chính là viên yêu đan khi trước trong sơn mạch Vụ Đô Lục Thiếu Du chiếm được từ nữ nhân giả trang nam kia.
Đột phá Vũ Phách cũng được vài ngày rồi, khí tức cũng đã ổn định, Lục Thiếu Du cũng quyết định luyện hóa viên yên đan này cao. Không biết viên yêu đan này có thể khiến hắn tăng đến trình tự gì.
← Ch. 0301 | Ch. 0303 → |