← Ch.0307 | Ch.0309 → |
- Ài, xem ra hôm nay cũng không có kịch hay để xem rồi. Lục Thiếu Du hẳn là sợ Lý Đạt Giang trả thù cho nên không dám tới.
- Đổi lại là ta ta cũng không đến nha. Vũ Phách nhất trọng lại bị Vũ Phách thất trọng khiêu chiến đây thuần túy là tìm chết, biết chắc sẽ thua tại sao phải tới.
Rống.
Ngay khi mọi người đang thở dài thì từ phía xa truyền đến một tiếng thú rống, tức thì, mấy nghìn ánh mắt lập tức nhìn lên trên không trung.
Lúc này, ánh mắt của bốn bị hộ pháp cũng hướng về phía tiếng thú rống truyền ra. Trên không trung lúc này có một đầu yêu thú màu trắng thân thể không lồ đang nhanh chóng bay tới.
- Là Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du đến..
- Là hắn, không nghĩ tới hắn lại dám đến.
Trong lúc mọi người đang nghị luận thì thân ảnh trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đã xuất hiện trước mặt mọi người, trên khuôn mặt kiên nghị mang theo chút tiếu ý.
Vù.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư rung lên tạo ra một cơn gió lớn trên bầu trời. Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lúc này có một người thanh niên áo xanh đột nhiên nhảy xuống, thân thể từ từ hạ xuống, quanh thân vô hình trung có một cỗ khí lưu, sau khi hạ xuống mặt đất cũng không khiến cho bụi mù bay lên.
Phì...
Trên vai người thanh niên này, hai bên trái phải có hai con rắn nhỏ, một con màu vàng, một con thân thể đỏ như máu, đang không ngừng thè lưỡi phun ra nuốt vào.
- Nghe nói hai đầu yêu thú kia đều rất mạnh, Huyết Tích Dịch kia còn là yêu thú tứ giai.
Nhìn thấy thân ảnh màu xanh này, trong chúng đệ tử lập tức có vài người hiểu biết thầm nói chuyện.
Lúc này, hai người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần lúc này đột nhiên mở mắt, bốn con mắt không hẹn mà gặp cùng đảo qua người Lục Thiếu Du.
- Vô Song.
Lúc này Lục Thiếu Du cũng đã nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ trang nhã trong đám người.
- Lục Thiếu Du, ngươi lên đài đi.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du, vị hộ pháp từng đi tìm hắn mấy lần lúc này mới mở miệng nói.
Bốn vị hộ pháp nhìn thấy Lục Thiếu Du đến cũng thở dài một hơi, thế nhưng lại lập tức nhíu mày. Kết quả của trận chiến này bọn họ cũng đã đoán ra được. Chỉ là bốn người bọn họ cũng ngửi ra âm mưu trong trận chiến này. Đoạt Mệnh Thương Lý Giang Đạt khiêu chiến Lục Thiếu Du, bất kỳ ai cũng có thể biết được dụng tâm của hắn. Hôm nay trên Địa Long đỉnh này không thể nghi ngờ sẽ có một trận chiến kịch liệt xảy ra. Thậm chí là chết người cũng không có gì là kỳ quái. Nếu như xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ thân là hộ pháp cũng gặp một chút phiền phức.
Lục Thiếu Du vốn muốn đi tới nói với Lục Vô Song mấy câu, thế nhưng nghe thấy hộ pháp thúc giục cho nên cũng chỉ có thể dừng bước ở phía xa. Tiểu Long, Huyết Tích dịch tự động nhảy lên bầu trời, rơi vào lưng của Thiên Sí Tuyết Sư.
Sưu.
Chân khí dưới chân chợt lóe, một đoàn hoàng quang xuất hiện, Lục Thiếu Du dựa thế nhảy dựng lên, thân thể xẹt qua không trung giống như một cây lục bình trôi nổi. Sau khi rơi xuống đài, khí tức ổn định, khoan thai bình tĩnh khiến cho ngay cả bốn vị hộ pháp cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Ngay khi Lục Thiếu Du đáp xuống đài, hầu như trong nháy mắt mọi ánh mắt đều nhìn lên đài. Bao gồm cả Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, còn có Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần.
Đám người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu, Dương Mạn, Vương Lương cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Lục Thiếu Hổ xuất hiện sát ý, ánh mắt nhìn kỹ người thanh niên áo xanh kia toát ra sự ghen ghét.
- Ngươi chính là Lục Thiếu Du sao? Tiểu tử, ta còn nghĩ ngươi không dám tới đây.
Nhìn vào Lục Thiếu Du trước mặt, ánh mắt Lý Đạt Giang bắn ra hàn ý không thèm che giấu.
Lục Thiếu Du đánh giá thân ảnh trước mặt, vóc dáng không cao, thân thể gầy gò, thế nhưng khí tức của hắn lại khiến cho người khác không dám khinh thường. Lục Thiếu Du nhẹ nhàng cười nói:
- Tại sao lại không đến chứ. Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó.
- Ngươi nói cái gì? Lý Đạt Giang nhất thời tức giận rồi hừ lạnh một tiếng. Chân khí quanh thân tràn ra, lấy hắn làm trung tâm, không khí chung quanh tức thì ba động.
- Không hiểu sao? Thứ bản công tử thích nhất chính là đánh chó. Chó được đưa tới trước mặt, bản công tử sao có thể bỏ qua được.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.
- Khặc khặc.
Lý Đạt Giang thu hồi sự tức giận của mình, nở nụ cười âm tàn. Khí tức quanh thân thể nhanh chóng tăng lên, một cỗ khí tức vô hình xuất hiện.
- Vũ Phách thất trọng, Vũ giả song hệ, không biết mình phải xuất ra mấy thành thực lực.
Lục Thiếu Du thầm nói một câu. Khí tức quanh người cũng nhanh chóng được tăng lên, trong khoảnh khắc, trên đài lúc này là cuộc thi về khí tức giữa hai người.
- Cẩn thận, tự cao tự đại như vậy, đệ cứ như thế sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Trong lòng Lục Vô Song cũng lo lắng không ngớt, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn về phía trước, nửa khắc cũng không rời đi.
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, mục đích hôm nay của ta chính là phế ngươi. Ngươi cũng đừng hỏng ảo tưởng đối với Hồng Lăng sư muội.
Lý Đạt Giang lạnh nhạt nói một tiếng.
- Hồng Lăng sao?
Lục Thiếu Du nhíu mày, không nghĩ tới nha đầu Hồng Lăng kia lại cấp cho hắn phiền phức như vậy. Lý Đạt Giang trước mắt này nhất định cũng là một trong những người truy cầu Hồng Lăng.
- Đợi xem, ta cũng phế ngươi.
Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói.
- Để cho ta xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực mà dám kiêu ngạo như vậy.
Hai người cũng không nói lời dư thừa nữa. Ngay sau đó Lý Đạt Giang đã động, chân khí dưới chân chớp động, không ngừng vận chuyển trong cơ thể, thủ ấn trong tay biến đổi. Đồng thời một đạo chưởng ấn nóng rực ầm ầm đánh về phía trước. Đạo chưởng ấn nóng rực này, dường như là kêu gọi lực lượng trong thiên địa, thân ảnh Lý Đạt Giang nhanh chóng đánh về phía Lục Thiếu Du. Chưởng ấn mang theo hỏa diễm nhanh chóng bành trước, hỏa diễm chồng vào cùng một chỗ tạo nên khí thế cuồng bạo, ầm ầm đánh tới.
Hai hàng lông mày Lục Thiếu Du nhíu lại, một kích của Vũ Phách thất trọng hắn cũng không dám sơ ý. Hơn nữa đây lại là một kích của Vũ giả song hệ có tu vi Vũ Phách thất trọng lại càng kinh khủng.
Chưởng ấn kinh khủng như vậy trong nháy mắt đánh về phía trước mặt Lục Thiếu Du tạo ra một mảnh hỏa diễm cuồng bạo, trực tiếp bao phủ Lục Thiếu Du ở bên trong. Tiếng gió thổi như rít gào, kình khí cuồng bạo quét ngang bốn phía.
- Cẩn thận.
Một kích này, Lục Vô Song trong đám người không khỏi hét lên một tiếng.
- Tốc độ không tồi.
Nhưng vào lúc này Phi Ưng Lăng Phong trong đám người nhíu mày, lạnh nhạt nói.
- Bất quá chỉ như vậy mà thôi.
Mắt thấy một đạo chưởng ấn của mình bao phủ đối phương, Lý Đạt Giang cường lạnh một tiếng nói.
- Thật không? Tốc độ của ngươi dường như hơi chậm một chút.
Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm vừa dứt thì thân ảnh đã tới phía sau Lý Đạt Giang, đồng thời còn có năm đạo hỏa diễm chỉ ấn đánh về phía lưng Lý Đạt Giang.
*****
Sưu sưu sưu....
Năm đạo chỉ ấn mang theo lực lượng bạo ngược, tiếng gió rít gào khiến cho màng nhĩ người nghe đau đớn được đánh tới.
Phá.
Sắc mặt Lý Đạt Giang tức thì trầm xuống, thân thể nhanh chóng thối lui. Trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, quanh thân trường thương có đồ án hoa văn vô cùng phức tạp, mũi thương bén nhọn toát ra từng đợt hàn mang.
Năm đạo chỉ ấn phá không mà tới, Lý Đạt Giang đâm trường thương trong tay về phía trước. Một cỗ chân khí cường hãn bạo phát, trên mũi thương xuất hiện mấy đạo quang điểm hình vòng cung không ngừng chồng vào cùng một chỗ, trong chớp mắt bắn về phía năm đạo chỉ ấn của Lục Thiếu Du.
Phanh.
Mũi thương và chỉ ấn trong nháy mắt va chạm với nhau, trong khoảnh khắc lực lượng va chạm, từng tiếng bạo liệt vang lên.
Sưu.
Không dừng lại ở đó, khi kình khí còn chưa tan hết, thân ảnh của Lý Đạt Giang như quỷ mị đột nhiên tạo thành một chuỗi tàn ảnh, trường thương trong tay mang theo lực lượng cường hãn bắn ra một cỗ quang mang như hóa thành thực chất, khí tức đột nhiên bành trướng, đồng thời một loại kình khí vô hình trực tiếp bao phủ mỗi một tấc trong không gian. Trong không gian, không khí bắt đầu rung động.
Thân ảnh còn chưa tới, kình khí đã dẫn đầu đã đến, mũi thương giống như lưu quang phá không mà đánh tới tạo ra âm thanh rít gào, tiếng gió thổi sắc bén.
- Phá Sơn Thương.
Lý Đạt Giang quát lên một tiếng, quang mang trên mũi thương trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo thương mang xé rách không gian hung hăng bắn về phía trước, khí tức cuồng bạo làm chấn động không gian chung quanh.
Lục Thiếu Du nhanh chóng thối lui, sắc mặt hiện lên một tia lành lạnh. Thủ ấn trong tay biến hóa, một cỗ năng lượng thổ hệ trong nháy mắt ngưng tụ.
- Đại Địa Cương Thuẫn.
Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, tay hắn vung lên trước người lập tức xuất hiện một chiếc hộ thuẫn màu nâu.
Sưu.
Thương mang sắc bén trong chớp mắt đánh xuống va chạm với Đại Địa Cương Thuẫn. Thế nhưng đạo thương mang này sau khi đánh vào bề mặt Đại Địa Cương Thuẫn thì không thể tiến vào thêm nửa tấc.
Phá.
Lý Giang Đạt quát lên một tiếng, thủ ấn biến đổi. Đồng thời đạo thương mang kia hung hăng đánh tới. Chân khí quanh thương mang lúc này bạo phát mang theo khí thế phô thiên cái địa, lực lượng cuồng bạo hung hăng đánh về phía Đại Địa Cương Thuẫn do Lục Thiếu Du ngưng tụ ra.
Phanh.
Trong năng lượng cuồng bạo, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được, mũi thương của Lý Đạt Giang nhanh chóng vỡ tan ra, cuối cùng chỉ còn thân thương hung hăng cắm vào trên bề mặt Đại Đại Cương Thuẫn. Chân khí cuồng bạo đột nhiên trút xuống, trong mắt Lý Đạt Giang xuất hiện một đạo hàn ý, cánh tay run lên, lực lượng cuồng bạo tiến vào trong thân thương.
Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, một cỗ lực trút xuống khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn tức thì sôi trào.
Đại Địa Cương Thuẫn to lớn lập tức bị nghiền nát, vỡ tan trước thân thương của Lý Đạt Giang rồi hóa thành một cỗ năng lượng thổ hệ cuồng bạo tán loạn trong hư không. Lúc kình khí cuồng bạo khuếch tán cũng là lúc giữa không trung vang lên âm thanh nổ vang.
Thân ảnh hai người lúc này đều đứng ở giữa sân, quanh thân Lục Thiếu Du lúc này được bao bọc bởi hộ thân cương khí màu vàng, trước người Lý Đạt Giang cũng có một vòng hộ thân cương khí, khí tức vô cùng sắc bén,
- Thực lực Lý Đạt Giang quá mạnh. Không hổ là cường giả bài danh thứ hai mươi trên Long Bảng.
- Lục Thiếu Du kia cũng có chút bản lĩnh, không ngờ có thể chống lại Lý Đạt Giang.
Mọi người không ngừng nghị luận khiến cho Lục Vô Song lúc này đứng trong đám người không khỏi thở ra một hơi, thế nhưng trên khuôn mặt của nàng vẫn còn có chút lo lắng.
Vẻ mặt hai người Triệu Kình Thiên, Lục Thiếu Hổ bắn ra hàn ý.
- Vũ Phách nhị trọng, lúc này mới trôi qua vài ngày tiểu tử này đã là Vũ Phách nhị trọng rồi.
Trên cao, sắc mặt Bạch Mi hơi đổi.
- Vũ giả song hệ quả nhiên so với Vũ giả đơn hệ mạnh hơn rất nhiều, rất khó đối phó.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ, thực lực của Lý Đạt Giang này trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn một chút, vô cùng khó đối phó. Vũ giả song hệ hỏa thổ so với Vũ giả đơn hệ thì thực lực mạnh hơn phân nửa.
Mà Vũ giả song hệ có hai khỏa Vũ đan, chỉ tính riêng trên phương diện chân khí cũng mạnh hơn Vũ giả đơn hệ phân nửa.
- Vũ giả song hệ Vũ Phách thất trọng, cần phải tăng thêm chút lực.
Trong mắt Lục Thiếu Du lúc này đột nhiên xuất hiện hàn ý.
- Có chút bản lĩnh, chỉ tiếc còn chưa đủ. Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết thực lực của top hai mươi Long bảng.
Sắc mặt Lý Đạt Giang trầm xuống, trường thương rung lên, mặt đất chung quanh mũi thương lúc này bắt đầu xuất hiện từng cái khe.
Trường thương khẽ động, một cỗ khí tức nóng bỏng kinh người bắn ra. Trên trường thương màu vàng kia, trong nháy mắt xuất hiện quang mang màu đỏ, từng đạo thương mang bộc phát ra năng lượng nóng bỏng vô cùng kinh khủng.
- Hỏa Vân Thương, Lý Đạt Giang này không ngờ lại thi triển Hỏa Vân Thương.
- Hỏa Vân Thương chính là vũ kỹ Hoàng Cấp cao giai, không ngờ Lý Đạt Giang đã tu luyện được tới tình trạng như thế này rồi.
Sưu.
Trong đoàn người, Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần, lúc này ánh mắt khẽ đổi.
- Muốn xuất toàn lực sao?
Lục Thiếu Du nhướng mày, vô hình trung sát khí trên người hắn bắt đầu tràn ra, vậy thì nên kết thúc sớm chuyện này thôi.
Ngay trong chớp mắt này, trường thương trong tay Lý Đạt Giang từ chậm rãi tới nhanh chóng, từng đạo thương mang xuất hiện lưu lại một đạo tàn ảnh nóng bỏng trên không trung.
- Đại hộ pháp, Lý Đạt Giang thi triển Hỏa Vân Thương tới mức này ngay cả Vũ Phách bát trọng cũng khó có thể chống lại, chúng ta có....
Trên cao, một hộ pháp nhướng mày nói với lão giả mặc hắc bào.
- Không biết tại sao ta lại có chút lo lắng cho Lý Đạt Giang, các ngươi cảm giác khí tức trên người tiểu tử Lục Thiếu Du mà xem.
Đại hộ pháp nói.
Ba vị hộ pháp ngưng thần nhìn kỹ về phía thân ảnh của Lục Thiếu Du ở giữa sân, trong nháy mắt cả ba vị hộ pháp đều biến sắc nói:
- Sát khí thật đáng sợ.
- Thảo nào tông chủ từng nói khí thế của hắn bức người, nếu như người này có thể để cho Vân Lăng Tông ta sử dụng, hai mươi năm sau Vân Dương Tông ta sẽ xuất hiện một cường giả.
Đại hộ pháp nói.
- Không phải Lục Thiếu Du hiện tại là đệ tử của Vân Dương Tông chúng ta hay sao?
Ba vị hộ pháp đều vô cùng nghi hoặc hỏi.
Đại hộ pháp mỉm cười không nói gì, mà dùng toàn bộ tinh thần của hắn nhìn về phía giữa sân.
Lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Lý Đạt Giang thi triển vũ kỹ, Lục Thiếu Du không cần dùng tâm thần cảm thì cũng có thể biết được lực lượng kinh khủng trong từng đạo thương mang kia. Lúc này, chân khí trong cơ thể Lục Thiếu Du đã sớm được vận chuyển.
- Vị trí hai mươi trên Long bảng, ta đến thử xem thực lực tới đâu.
Lục Thiếu Du vừa nói xong, chân khí dưới chân chợt lóe, thân ảnh lao thẳng về phía trước, tạo thành một chuỗi âm thanh bạo liệt.
Lục Thiếu Du sao có thể để cho đối phương có thời gian ngưng tụ vũ kỹ cơ chứ.
← Ch. 0307 | Ch. 0309 → |