Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0331

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0331: Bị tập kích
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


- Nghỉ ngơi đi.

Lục Thiếu Du để Tiểu Long hộ pháp rồi lập tức nhắm mắt. Thủ ấn khẽ kết rồi bắt đầu tu luyện, thân thể được bao phủ bởi một tầng quang mang.

Nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt Thúy Ngọc lúc này có chút thoảng thốt, khẽ lẩm bẩm nói:

- Hắn rốt cuộc là dạng người gì, ta không thể nhìn thấu hắn. Dường như trên người hắn cất dấu vô số bí mật.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lục Thiếu Du ngày càng hiểu hơn về Thúy Ngọc thế nhưng Thúy Ngọc thì càng lại hiếu kỳ về Lục Thiếu Du. Có thể nữ nhân chính là loại động vật như thế. Càng không biết thì càng hiếu kỳ.

Nhìn Lục Thiếu Du đang khoanh chân tu luyện, Thúy Ngọc cười nhợt nhạt, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Sưu.

Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào, quay đầu nhìn về bốn phía.

Hai người tu luyện, hạp cốc trống trải lúc này cũng trở nên yên tĩnh, thi thoảng có một cơn gió thổi qua.

Mà đúng lúc này, trong hạp cốc trống trải, sau khi hai người tu luyện mấy canh giờ thì có một cỗ khí tức kỳ lạ trong lúc vô thanh vô tức xuất hiện trong không khí.

- Lão đại, có kẻ đang âm thầm tập kích chúng ta.

Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du. Đồng thời thanh âm của Thúy Ngọc cũng vang lên.

- Thiếu Du, cẩn thận.

Vừa nói xong, thủ ấn trong tay Thúy Ngọc đột nhiên đánh ra tạo thành một đám quang mang chói mắt bao phủ phương viên trước thước chung quanh, kể cả Lục Thiếu Du đang tu luyện ở gần đó.

Sưu.

Một đạo quang mang vô hình trong nháy mắt bổ vào trước người Lục Thiếu Du. Thế nhưng lúc này lại bổ vào tầng quang tráo trong suốt do Thúy Ngọc bố trí ra, năng lượng khổng lồ va chạm khiến cho không gian gợn sóng. Trên tầng quang tráo do Thúy Ngọc bố trí bột nhiên giống như thủy tinh, trên bề mặt có vô số vết nứt.

Phanh.

Thủ ấn trong tay Thúy Ngọc nhanh chóng biến đổi, quang mang trên quang tráo đại thịnh, vết nứt nẻ nhanh chóng được chữa trị. Quang tráo trong nháy mắt bành trướng đem đạo quang nhận này đánh bay.

- Công kích bằng linh lực.

Khi Thúy Ngọc đánh văng đạo quang nhận kia, hai hàng lông mày của Lục Thiếu Du trầm xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Không ngờ đạo quang nhận này lại là công kích bằng linh lực, dựa vào khí thế của nó có lẽ người xuất thủ có tu vi đạt tới Linh Tướng. Người này là ai Lục Thiếu Du cho dù nhắm mắt cũng có thể đoán ra được. Ngoại trừ Triệu Kình Hải của Triệu gia thì không còn có ai khác nữa.

Lúc này Lục Thiếu Du đã sớm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài, lạnh nhạt nói:

- Người Triệu gia lẽ nào chỉ giỏi đánh lén người khác như thế này thôi sao?

- Khặc Khặc. Ta chỉ muốn giải quyết ngươi sớm một chút mà thôi, ngươi còn chưa xứng để ta đánh lén.

Thanh âm vang lên bên ngoài hạp cốc, lúc này có chín đạo thân ảnh xuất hiện.

Chín đạo thân ảnh xuất hiện, ba người phía trước chính là Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên và Tằng Sở Hùng.

- Triệu Kình Hải, lá gan các ngươi quả thực không nhỏ. Quy củ của Vân Dương Tông các ngươi hẳn cũng biết. Giết chóc đồng môn, hậu quả như thế nào hẳn các ngươi rõ ràng hơn với ta.

Nhìn vào đám người Thúy Ngọc lạnh nhạt nói.

- Ngươi là Thúy Ngọc đúng không? Ta biết ngươi có chút bất phàm, thế nhưng chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi mau tránh ra.

Triệu Kình Hải nhìn Thúy Ngọc nói.

- Nếu như ta không rời đi thì sao?

Thúy Ngọc nhàn nhạt nói.

- Nữ nhân xấu xì này, nếu như ngươi không rời đi vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Triệu Kình Thiên hừ lạnh một tiếng nói.

- Hừ, chỉ bằng ngươi thôi sao?

Vẻ mặt Thúy Ngọc đột nhiên trầm xuống, hàn ý toát ra.

- Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên, đám người Triệu gia các ngươi khá lắm. Hẳn đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi đúng không?

Lục Thiếu Du tiến lên, rồi khoát tay ý bảo Thúy Ngọc lùi lại. Phiền phức đến tìm hắn, làm sao hắn có thể để cho một nữ nhân xuất đầu cho mìn hđây.

- Không lâu, nhưng cũng đáng giá. Hôm nay ta xem còn có ai có thể cứu được ngươi.

Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Các ngươi muốn thế nào?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói. Hắn đã sớm đoán tới trong mật địa này người Triệu gia sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Lẽ nào ngươi không biết sao?

Triệu Kình Thiên nhìn Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng.

- Ta sợ các ngươi không có thực lực đó.

Lục Thiếu Du lại lạnh nhạt nói. Ánh mắt nhìn vào trên người Triệu Kình Hải, có Tiểu Long bên người, hắn cũng coi như có một lá bài tẩy, muốn đối phó với hắn chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.

- Thử là biết.

Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nói một tiếng.

- Triệu sư huynh, Tông chủ từng nói, đồng môn cấm tàn sát lẫn nhau, chúng ta.... .

Phía sau Triệu Kình Thiên, lúc này Vương Bình - Linh Sư cửu trọng đỉnh phong có chút khẩn trương nói. Năm người còn lại vẻ mặt cũng ngưng trọng, ánh mắt nhìn vào Lục Thiếu Du và đám người Triệu Kình Thiên, bọn họ cũng không dám động thủ.

- Hừ. Ai nói chúng ta muốn giết tiểu tử này? Chúng ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi. Để hắn giống như Lý Đạt Giang là được, mạng của hắn thì không cần thiết.

Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nói.

- Triệu sư huynh, vậy cũng không được, Lục Thiếu Du là đệ tử của Vũ trưởng lão.

Một thanh niên mặc bạch y nói.

- Hừ, không cần các ngươi phải động thủ. Các ngươi cứ ở một bên nhìn là được.

Triệu Kình Hải liếc mắt nhìn năm đệ tử còn lại nhàn nhạt nói.

- Lục Thiếu Du, chuyện này chúng ta cũng không có biện pháp, xin lỗi ngươi.

Vương Bình có chút áy náy nói với Lục Thiếu Du. Năm người còn lại nhìn nhau, trong lòng cũng biết Lục Thiếu Du và Triệu gia có chút thù oán, không cần bọn họ xuất thủ, bọn họ cũng không cần chịu trách nhiệm, nhất thời lùi lại phía sau. Loại chuyện này bọn họ cũng không dám đắc tội với hai bên, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn thối lui mà thôi.

- Không sao. Các ngươi không cùng vây công ta, ta đã rất cảm kích rồi.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng cười, mấy người này không dám vây công mình, có lẽ bọn chúng sợ hãi sau này sư phụ Vũ Ngọc Tiền của hắn đến tìm phiền toái nha. Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn thối lui, quả thực bớt cho hắn bao nhiêu phiền toái.

- Lục Thiếu Du, hôm nay không ai có thể cứu ngươi được rồi.

Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nhìn Lục Thiếu Du nói, hàn ý trong mắt ngày càng đậm.

- Lão đại, thực lực ba người bọn chúng rất mạnh, ta chỉ có thể đối phó với kẻ yếu nhất kia, muốn giết hắn quả thực rất khó khăn.

Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du.

- Linh Suất tam trọng, Vũ Suất nhị trọng.

Lục THiếu Du nhìn vào thân ảnh của hai người Triệu Kình Hải và Triệu Kình Thiên. Tằng Sở Hùng thì có Tiểu Long đối phó, cũng khó mà đối phó được với Triệu Kình Thiên. Thực lực của nó hiện tại nhiều nhất chỉ có thể chống lại Tằng Sở Hùng mà thôi. Mà hắn nếu như đối phó Triệu Kình Hải chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.

- Thiếu Du, Triệu Kình Hải này giao cho ta. Hai tên còn lại giao cho ngươi, thế nào?

Thúy Ngọc bước tới bên người Lục Thiếu Du, liếc mắt nhìn ba người Triệu Kình Hải nói.

*****

- Nàng sao?

Lục Thiếu Du nhíu mày, Triệu Kình Hải này là Linh Suất tam trọng, thứ nhất Long bảng, tuyệt đối là một cường giả. Thực lực của Thúy Ngọc tuy rằng rất mạnh thế nhưng đối phó với Triệu Kình Hải này có lẽ sẽ không dễ dàng một chút nào.

- Yên tâm đi. Giết hắn ta khó có thể làm được, thế nhưng chống lại hắn thì không thành vấn đề.

Thúy Ngọc nói.

- Vậy làm phiền nàng rồi.

Lục Thiếu Du nói. Hắn cũng không cự tuyệt tấm lòng của nàng, hiện tại quả thực hắn cần Thúy Ngọc trợ giúp. Nếu như có thể ngăn cản được Triệu Kình Hải thì Triệu Kình Thiên và Tằng Sở Hùng kia, Tiểu Long và hắn mỗi người một tên tuyệt đối có thực lực chống lại.

- Vậy ngươi thiếu ta một cái nhân tình, sau này phải trả gấp bội.

Thúy Ngọc lãnh đạm nói.

- Không thành vấn đề.

Lục Thiếu Du nói.

- Hừ. Thúy Ngọc. Tốt nhất ngươi nên lui ra, việc này không liên quan tới ngươi, hà tất phải giúp đỡ hắn.

Triệu Kình Hải nhìn Thúy Ngọc nói. Một kích vừa rồi Thúy Ngọc có thể chặn lại hắn khiến cho hắn chấn động, thực lực của Thúy Ngọc tuyệt đối bằng hắn bằng không sao hắn có thể phí nước bọt nói nhiều với nàng như vậy.

- Chuyện này ta cứ thích quản. Về phần ngươi, ta không để vào trong mắt.

Thúy Ngọc lạnh nhạt nói, trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra hàn mang.

- Hai người các ngươi đối phó với Lục Thiếu Du, ta đối phó với Thúy Ngọc này.

Trên mặt Triệu Kình Hải tràn ngập hàn ý, vung tay lên nói:

- Tốc chiến tốc thắng, lưu lại nửa cái mạng cho Lục Thiếu Du là được.

- Vâng.

Triệu Kình Thiên, Tằng Sở Hùng gật đầu, lập tức đi về phía Lục Thiếu Du. Chân khí quanh thân tỏa ra, mỗi một bước đều tạo thành một dấu chân sâu trên mặt đất.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt cười, khóe miệng nhếch lên, hàn ý trong mắt ngày càng đậm

Sưu.

Ngay lúc này, Triệu Kình Hải dậm chân một cái, thủ ấn trong tay biến hóa, một đạo chưởng ấn bạch sắc được ngưng tụ, khiến cho không gian chung quanh gợn sóng, trong sát na đánh về phía Thúy Ngọc.

- Thiếu Du, cẩn thận một chút.

Thúy Ngọc vừa nói xong, thân ảnh xinh đẹp đã biến mất tại chỗ. Lúc thân ảnh nàng xuất hiện thì hai người đã giao thủ cùng nhau. Linh lực tràn ngập trong sơn cốc, khiến cho năm người bàng quang đứng nhìn ngoài xa không khỏi chú ý.

- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày này.

Triệu Kình Thiên, Tằng Sở Hùng đi tới trước mặt Lục Thiếu Du cười lớn.

- Lẽ nào các ngươi nghĩ hai người các ngươi có thực lực này hay sao?

Tiếu ý thu liễm lại, trên người Lục Thiếu Du chỉ còn hàn ý tràn ngập, sát khí vô hình tỏa ra chung quanh, đồng thời hắn phân phó Tiểu Long:

- Tiểu Long, đệ có thể xuất thủ.

- Lão đại, không thành vấn đề.

Sưu.

Tiểu Long nhảy khỏi vai Lục Thiếu Du, thân thể trong nháy mắt tăng vọt tới ba trăm thước. Lân phiến quanh thân dựng đứng, trên người có hỏa diễm màu vàng quanh quẩn, một cỗ uy áp cực lớn tỏa ra chung quanh.

- Yêu thú của ngươi sao lại vào đây được....

Sắc mặt đám người Triệu Kình Thiên đại biến. Trong mật địa này không cho yêu thú tiến vào, thế nhưng bọn họ không ngờ được yêu thú của Lục Thiếu Du tại sao lại có thể tiến vào trong này. Túi trữ vật, nhẫn trữ vật đều không thể đem vật còn sống thu vào được.

- Lão đại, đệ đối phó tên có thực lực yếu hơn kia không thành vấn đề, huynh phải cẩn thận một chút.

Tiểu Long lúc này dùng đôi mắt lớn hung hăng nhìn về phía hai người Triệu Kình Thiên, Tằng Sở Hùng nói.

- Đệ cũng cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du nói, tuy rằng hắn biết Tiểu Long có lực phòng ngự cường hãn. Thế nhưng lúc này Lục Thiếu Du cũng có chút lo lắng, Tiểu Long hiện tại dù sao cũng chỉ là yêu thú tam giai trung kỳ mà thôi.

- Ta đối phó với Lục Thiếu Du, ngươi đối phó đầu yêu thú kia.

Lúc này Triệu Kình Thiên nhanh chóng triển khai công kích vừa nói với Tằng Sở hùng. Chân khí dưới chân chợt lóe, thân hình trực tiếp bắn về phía Lục Thiếu Du, nắm tay tràn ngập hỏa diễm không chút hoa mỹ nào đánh về phía đầu Lục Thiếu Du.

Sưu.

Đồng thời trong lúc đó Tằng Sở Hùng trong nháy mắt đánh về phía Tiểu Long, trong tay hắn không biết từ lúc nào đã có một thanh đại đao màu xanh mang theo hơi nước nhè nhẹ. Đao mang bổ ra xuyên thấu không gian khiến cho không gian gợn sóng.

Sưu.

Thân thể Tiểu Long tuy rằng to lớn thế nhưng cũng vô cùng nhanh nhẹn không gì sánh được, thân thể khổng lồ đánh về phía Tằng Sở Hùng.

Lúc Tiểu Long xuất thủ thì bên này Lục Thiếu Du rốt cuộc cũng có hành động. Hàn ý trong mắt bắt ra, vòng xoáy dưới chân xuất hiện, đối mặt với đạo công kích cường hãn của Triệu Kình Thiên, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, thủ ấn trong tay nhanh như thiểm điện, một cỗ chân khí thổ hệ bạo phát, một đạo chưởng ấn hoàng sắc phóng lên cao.

- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.

Chưởng ấn khiến cho không gian gợn sóng, giống như là phá vỡ không gian, quyền ấn của Triệu Kình Thiên vừa mới tới, hai cỗ kình khí khổng lồ va chạm với nhau.

Oanh.

Quyền chưởng va chạm, kình phong đáng sợ khiến cho mặt đất dưới chân hai người rung chuyển, vô số vết nứt dài xuất hiện, vô số đá vụn bắn tung tóe.

Mà thân hình Lục Thiếu Du cũng trong nháy mắt dưới cỗ lực lượng này lui về phía sau mấy bước. Nhanh chóng bố trí Thanh Linh Khải Giáp. Cho dù là như vậy, khí huyết trong cơ thể cũng cuồn cuộn, hầu như tới tình trạng muốn phun ra một ngụm máu.

- Vũ Suất nhị trọng quả nhiên mạnh mẽ.

Sắc mặt trắng bệch, Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Triệu Kình Thiên này so với trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn một chút.

- Chịu chết đi.

Lạnh lùng quát lên một tiếng, sắc mặt Triệu Kình Thiên tràn ngập hàn ý, thân hình chợt lóe. Một đạo quyền ấn trong nháy mắt được ngưng tụ, kình phong kinh khủng tàn sát chung quanh, không gian chung quanh lúc này chấn động.

- Khôi nhất.

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du nhanh chóng biến hóa, một thân ảnh màu đen trong nháy mắt nhảy ra, lập tức hóa thành một đạo lưu quang đánh về phía Triệu Kình Thiên.

Phanh.

Hai đạo lực lượng trực tiếp va chạm, năng lượng kinh khủng bạo liệt, một thân ảnh bị đánh văng ra ngoài vài trăm thước. Trên ngực có một quyền ấn.

- Khôi lỗi tứ giai hậu kỳ.

Trên khuôn mặt Triệu Kình Thiên hiện lên sự lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới, loại đồ vật thưa thớt này mà Lục Thiếu Du cũng có.

Phanh Phanh....

Đất đá chung quanh bắn tán loạn, tiếng nổ vang lên không dứt. Tiểu Long và Tằng Sở Hùng không ngừng giao thủ với nhau. Đối mặt với công kích của Tằng Sở Hùng, tuy rằng Tiểu Long không thể chiếm thế thượng phong, thế nhưng bằng vào tốc độ và lực phòng ngự của mình Tiểu Long cũng khiến cho Tằng Sở Hùng không thể chiến thắng được nó.

Lúc này Triệu Kình Hải và Thúy Ngọc cũng giao thủ đã tới mức độ vô cùng kinh khủng. Đối mặt với đệ nhất cường giả trẻ tuổi trong Vân Dương Tông là Triệu Kình Hải này, thân ảnh Thúy Ngọc không ngừng chớp động, dưới chân xuất hiện quang mang không ngừng tạo ra đường vòng cung huyền ảo. Những công kích bằng linh lực của Triệu Kình Hải đều bị nàng nhẹ nhàng né đi, mà mỗi một lần khi linh lực của hai người va chạm vào nhau khiến cho không gian nổ tung, kình khí cuồng bạo bắn ra bốn phía.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)