← Ch.0339 | Ch.0341 → |
Rống Rống.
Lúc này yêu thú hai bên lập tức hiện ra thêm, yêu thú tam giai, thậm chí là nhị giai cũng có. Số lượng không ít, quả thực có thể coi là Thú vương quốc a.
Phì Phì.
Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao lập tức gầm nhẹ một tiếng, yêu thú bốn phía lập tức yên tĩnh.
- Lão đại yêu vương, các ngươi đi theo ta, không nên sơ ý, nếu như đi nhầm một bước sẽ bị đại trận vây khốn, ngay cả yêu vương trước đó của ta cũng không thể nào cứu được ngươi. Trận pháp nơi này rất lợi hại, không ít cường giả nhân loại cũng không dám tiến vào.
Thủy Hỏa Yêu Giao nói.
Lục Thiếu Du đương nhiên biết sự lợi hại của trận pháp, đương nhiên sẽ không dám xông loạn, lập tức đi theo phía sau đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này. Đi qua khe hẹp một lát lập tức một cung điện xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.
Ở giữa khe hẹp này ba mặt là núi vây quanh, phía sau có một hồ nước nhỏ, một tòa cung điện đột ngột xuất hiện trên mặt đất có vẻ vô cùng thần bí. Từ phía xa nhìn lại, tòa cung điện này giống như đang nổi trên mặt hồ nước nhỏ vậy.
Trên cung điện có một cỗ khí tức cổ xưa. Cung điện được hồ nước nhỏ bao bọc, lục bình trôi nổi gần đó, lại thêm khí tức cổ xưa từ trong cung điện phát ra khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác trước mặt hắn hiện tại là một bức họa vô cùng đẹp đẽ và cổ xưa.
Lúc này Thúy Ngọc không kiềm được lên tiếng:
- Chỗ đó đẹp thật.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao nói:
- Đi theo ta.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao chui vào mặt nước, người nó lấp lánh ánh sáng đỏ xanh bơi trong làn nước.
Bốn phía không có đường để đi, Lục Thiếu Du đành thúc giục Phong Chi Dực ôm Thúy Ngọc, đập cánh bay hướng cung điện chính giữa.
Giờ phút này, hai người ôm nhau, không khí muốn không mập mờ cũng không được.
Lục Thiếu Du đáp xuống cung điện, giờ mới thấy rõ diện tích cung điện khá lớn. Đằng trước là một quảng trường nhỏ, trong quảng trường có từng khối đá lót lịch sử trên vạn năm, cho người cảm giác cổ xưa.
Xung quanh cung điện, có mấy cây cột đá phải ít nhất ba người ôm mới hết. Những cây cột đá đứng thẳng chống đỡ cả tòa cung điện.
Đến trước cung điện này có dao động năng lượng nhẹ khuếch tán. Sương mù mỏng bao phủ quanh cung điện, khiến không gian càng mờ tối hơn.
Cung điện này toát ra sự cổ kính tang thương, bốn bề yên lặng không có chút âm thanh nào, xem hình dạng như đã sừng sững tại đây mấy vạn năm.
Xoẹt!
Ngay lúc này, cổng lớn cung điện đột nhiên mở ra, dòng không khí bốn phía khuếch tán, không gian như vặn vẹo.
Cùng với cánh cửa mở là một thanh âm lạnh nhạt nói:
- Tất cả vào đây.
Nghe thanh âm này làm Lục Thiếu Du sửng sốt. Đây là giọng nữ, thanh âm rất hay, như vàng anh hót véo von, uyển chuyển du dương hoặc như là nỉ non mềm giọng, tựa như ảo mộng. Trong thanh âm có ma lực nào đó làm người ta không kiềm được muốn nghe nhiều thêm.
Vù vù vù!
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao vào trong cung điện, Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc vào theo. Mọi thứ trong cung điện đều rất cổ xưa, sạch sẽ gọn gàng, bao gồm vách tường cũng không dính nhiều tro bụi.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao nằm rạp trong đại điện:
- Kính chào Yêu Vương!
Giờ phút này trên đỉnh đại điện, một người ngồi trên ghế lớn trắng tinh.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên khi thấy người đó, hắn thật sự kinh ngạc. Đây là một nữ nhân, một nữ nhân tuyệt đẹp. Nhìn sơ nữ nhân có làn da rất mềm, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ, mịn tựa lụa, co giãn như cỏ lau. Đôi mắt trong suốt dịu dàng ướt nước khảm trên khuôn mặt hoàn mỹ. Khuôn mặt quá hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, sắc đẹp tuyệt trần. Vẻ đẹp này so với Thúy Ngọc trên mặt không có bớt đỏ cũng chẳng kém cạnh gì.
Quan trọng hơn là khuôn mặt xinh đẹp này có phần yêu khí, cái khí chất quyến rũ yêu diễm. Trong đôi mắt dịu dàng kia tuy không nhìn chăm chú lại khiến người khác nhìn một cái sẽ chìm đắm linh hồn vào đó. Đây là sự yêu mị không phóng đãng mà lại phong tình vạn chủng.
Nếu nói khuôn mặt mỹ diễm làm Lục Thiếu Du ngạc nhiên thì toàn thân nữ nhân xinh đẹp khiến hắn giật mình.
Thân dưới của nữ nhân xinh đẹp là thân yêu thú, ngồi ngay ngắn trên ghế cũng khoảng một thước bảy. Toàn thân nữ nhân có lớp lông trắng như tuyết, tỏa sáng mềm mịn, nhìn thoáng qua là biết thân hồ yêu. Có sáu cái đuôi trắng mềm xoay quanh trên ghế.
Lục Thiếu Du cảm thán rằng:
- Đây là Cửu Vĩ Yêu Hồ sao?
Lục Thiếu Du không ngờ trong mật địa này còn có yêu thú như vậy.
Trong đầu Lục Thiếu Du nhanh chóng hiện ra tư liệu về Cửu Vĩ Yêu Hồ. Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng có thể gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, huyết mạch rất cao, là vương giả số một trong yêu thú. Sau khi đột phá thất giai thì Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể biến hình người, là nam dáng như hoa xuân hiểu, mày như bút vẽ, mặt như hoa đào, mắt tựa làn thu ba. Là nữ thì uyển phong lưu chuyển, xinh đẹp lay động phàm trần, mỹ diễm không gì sánh bằng, diễm quan quần phương. Quan trọng nhất huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ là vương giả tuyệt đối trong yêu thú, nếu bàn về huyết mạch thì Thiên Sí Tuyết Sư cũng không bằng.
Giờ Cửu Vĩ Yêu Hồ này có sáu cái đuôi đại biểu đã đến đẳng cấp lục giai. Mỗi khi Cửu Vĩ Yêu Hồ đột phá một giai sẽ mọc thêm một cái đuôi, tầng cao nhất là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Truyền thuyết Cửu Vĩ Yêu Hồ khi đến đẳng cấp cao nhất là chín đuôi thì có thể sánh bằng Vũ Đế trong truyền thuyết.
Thúy Ngọc nhìn chăm chú vào Cửu Vĩ Yêu Hồ, cũng lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói:
- Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Thấy biểu tình ngạc nhiên của Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc, Cửu Vĩ Yêu Hồ mặt người thân yêu khẽ nói:
- Các ngươi là nhân loại nên ta biến thành hình dạng nhân loại, hy vọng các ngươi sẽ dễ chấp nhận hơn.
Hàm răng hé mở, khí tức như mùi lan tỏa ra.
Tiểu Long từ trên vai Lục Thiếu Du bay nhanh đến trên người Cửu Vĩ Yêu Hồ, thân thiết co duỗi lưỡi:
- Xèo xèo!
Lục Thiếu Du mở miệng nói:
- Kính chào Yêu Vương.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Lục Thiếu Du:
- Hiện tại ta đã không phải Yêu Vương, tại đây Yêu Vương là Tiểu Long. Nghe Tiểu Long nói các ngươi kết thành huyết khế, ngươi là lão đại của Tiểu Long. Sau này ngươi có thể gọi ta là Bạch Linh.
Trong đôi mắt kia vô hình trung toát ra quyến rũ tự nhiên.
Lục Thiếu Du hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ:
- Ta nghe Tiểu Long nói Bạch Linh tiểu thư muốn gặp ta?
Sự quyến rũ tự nhiên đó làm Lục Thiếu Du vô tình bị dụ dỗ, ánh mắt kia như có ma lực.
Cửu Vĩ Yêu Hồ liếc Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc:
- Đúng vậy!
Cửu Vĩ Yêu Hồ tiếp tục bảo:
- Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, ngươi hãy mang vị tiểu thư này ra ngoài chờ, ta muốn nói chuyện riêng với đại ca của Tiểu Long.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao đáp:
- Tuân lệnh!
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao ngoái đầu nhìn Thúy Ngọc chằm chằm ra hiệu nàng đi với nó.
Thúy Ngọc biến sắc mặt nói:
- Thiếu Du...
Thúy Ngọc lo lắng Lục Thiếu Du ở lại một mình.
Lục Thiếu Du nói:
- Không sao, nàng hãy ra bên ngoài chờ ta trước đi.
- Ngươi nhớ cẩn thận.
Thúy Ngọc do dự một lúc rồi cùng Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao đi ra đại điện.
*****
Vù vù vù!
Một cái đuôi của Cửu Vĩ Yêu Hồ vẫy nhẹ, dao động năng lượng vô hình truyền ra, không gian chấn động, cửa đại điện khép lại.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Lục Thiếu Du:
- Vị tiểu thư kia dường như rất quan tâm ngươi.
Lục Thiếu Du mỉm cười đáp:
- Chúng ta là bằng hữu.
- Ta thấy không giống. Mấy hôm trước các ngươi bị nhốt trong trận hình như có chút mập mờ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cười trêu:
- Vị tiểu thư kia không tệ, ngươi đừng phụ lòng nàng.
Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:
- Người biết chúng ta bị nhốt trong trận đó?
Cửu Vĩ Yêu Hồ đáp:
- Ta vô tình biết. Trong đó có mấy trận pháp ta vào được nhưng không cách nào phá trận, trận pháp trong đó không đơn giản. Các ngươi có thể đi vào trong đó là rất giỏi, khiến ta bất ngờ.
Lục Thiếu Du tò mò hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư ở trong này đã rất lâu rồi sao?
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói:
- Đúng vậy! Từ lúc ta sinh ra cho đến bây giờ chắc cũng năm ngàn hoặc sáu ngàn năm.
Mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ đượm buồn, lộ ra chút oán trách.
Lục Thiếu Du kinh ngạc kêu lên:
- Lâu thế cơ à?
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao ở trong này ba ngàn năm đã làm Lục Thiếu Du kinh thán, không ngờ Cửu Vĩ Yêu Hồ ở đây năm, sáu ngàn năm.
Cửu Vĩ Yêu Hồ khẽ thở dài:
- Kỳ lạ lắm sao? Bên trong không có thiên địa linh khí, yêu thú chúng ta không cách nào tu luyện nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Có điều chỉ kéo dài, nếu không tu luyện đến cuối cùng vẫn sẽ có ngày chết đi. Ta ở trong này mấy ngàn năm, thấy vô số yêu thú vì không thể tu luyện đành phải nghênh đón đại hạn, chết đi.
Lục Thiếu Du hỏi:
- Chỗ này rốt cuộc phong ấn bao lâu rồi?
Cửu Vĩ Yêu Hồ đáp:
- Từ khi ta còn nhỏ đã từng nghe một số yêu thú cổ xưa nói trong này bị phong ấn trên vạn năm.
- Trên vạn năm.
Lục Thiếu Du không thấy lạ, tàn tích kiến trúc trong trận pháp đó có lịch sử ít nhất trên vạn năm.
Cửu Vĩ Yêu Hồ hỏi:
- Tên ngươi là gì?
- Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du lại bảo:
- Không biết Bạch Linh tiểu thư tìm ta có chuyện gì? Chắc không phải chỉ để nói những điều này với ta đi?
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói:
- Đúng rồi, ta tìm ngươi vì có việc muốn xin nhờ, mong ngươi hỗ trợ.
Lục Thiếu Du hỏi:
- Bạch Linh tiểu thư là đẳng cấp lục giai, thực lực mạnh hơn ta, còn có gì cần ta hỗ trợ?
- Thực lực mạnh sao? Nếu không phải ở trong chỗ quỷ quái này thì trong mấy ngàn năm ta cũng dễ dàng đặt chân vào cảnh giới cửu vĩ cao nhất rồi. Nhưng tại nơi chết tiệt này, ta trốn tránh ở đây mấy ngàn năm, dựa vào năng lượng lúc thánh quả chín tỏa ra mới miễn cưỡng tu luyện, nên chỉ đột phá đến đẳng cấp lục giai.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cửu Vĩ Yêu Hồ giờ lạnh lùng, nhiệt độ không khí bất chợt giảm xuống.
Mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ lóe tia ai oán, tiếp tục nói:
- Hiện tại ta là đẳng cấp lục giai, nếu ở bên ngoài thì tuổi thọ còn ngàn năm, trong này thì có lẽ còn chống đỡ được mấy trăm năm. Tức là nếu ta không rời khỏi đây hoặc là không tiếp tục đột phá thì tối đa mấy trăm năm sau ta sẽ như các yêu thú già khác sẽ chết tự nhiên. Nhưng trong này không cách nào tu luyện được, nói muốn đột phá là việc gần như không thể.
Lục Thiếu Du rung động, hắn rất hiểu điều Cửu Vĩ Yêu Hồ nói. Trong yêu thú, tuổi thọ của yêu thú nhất giai khoảng một trăm năm, đột phá đến nhị giai thì sống hơn hai trăm năm. yêu thú lục giai bình thường sống thọ chỉ từ hơn một ngàn năm đến hai ngàn năm.
Vũ Giả, Linh Giả cũng vậy, nhưng so sánh thì không sống lâu bằng yêu thú.
Nhân loại bình thường thọ vài chục năm, tối đa trăm năm. Trở thành Vũ Đồ sống đến hơn một trăm tuổi, đẳng cấp Vũ Tướng không bệnh nặng không tai nạn thì sống ba, bốn trăm năm không thành vấn đề. Đến trình độ Vũ Suất thì tối đa bảy, tám trăm năm, chỉ khi tới Vũ Tôn, Linh Tôn mới sống trên mấy ngàn năm.
(Ở những chương trước do có sự nhầm lẫn về cấp độ nên cấp độ tu luyện từ Phách lên Suất. Vì ở giữa hai cấp độ này còn cấp độ Tướng nữa. Nay điều chỉnh lại, mong các bạn thông cảm. )
Lục Thiếu Du còn nhớ sư phụ tiện nghi của mình, đẳng cấp đỉnh Linh Tôn khi đến đại hạn vẫn sẽ có ngày chết đi. Chỉ khi tới đỉnh Vũ Đạo, cực độ Linh Đạo trong truyền thuyết mới có thể có thể đạp phá hư không, truy cầu con đường bất tử.
Tiểu Long nói với Lục Thiếu Du:
- Lão đại, ý của Bạch Linh tỷ tỷ là kêu lão đại mang tỷ tỷ rời khỏi mật địa này.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói với Lục Thiếu Du:
- Lục Thiếu Du, chắc ngươi hiểu ý của ta đúng không?
Lục Thiếu Du hỏi:
- Nghĩa là Bạch Linh tiểu thư muốn ta mang tiểu thư ra ngoài?
- Đúng vậy! Chỉ khi ta ra ngoài mới có thể tu luyện và đột phá. Ở trong này mấy ngàn năm, ta cũng muốn đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói:
- Nhân loại các ngươi làm việc đều thích giao dịch công bằng, cho nên ngươi có thể nêu yêu cầu với ta, miễn là điều ta có thể làm được.
Lục Thiếu Du đáp:
- Bây giờ ta chưa biết chắc có thể mang các người ra ngoài được không.
- Ngươi có thể mang Tiểu Long vào thì chắc có thể mang chúng ta ra ngoài, ngươi cứ nêu bất cứ yêu cầu nào mà ta có thể làm được.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói:
- Các ngươi vào đây chắc đều vì muốn có thánh quả Vũ Linh mà các ngươi nói đúng không? Nếu ngươi cần, ta có thể cho ngươi lấy cả chín trái. Ngươi có vừa lòng điều kiện này không?
Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nói:
- Chín trái thánh quả Vũ Linh, nhưng ta chỉ dùng được một trái, nhiều hơn nữa ta có lấy cũng vô dụng. Hơn nữa nếu ta cần thánh quả Vũ Linh thì có thể tự mình lấy.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nói:
- Nếu ta ra tay ngăn cản thì không ai trong các ngươi lấy được.
Biểu tình của Cửu Vĩ Yêu Hồ hơi lạnh lùng.
Lục Thiếu Du rắn giọng:
- Nếu làm vậy thì Bạch Linh tiểu thư sẽ bị cường giả trong Vân Dương tông biết đến, sẽ có cường giả Vân Dương tông đi vào. Chắc Bạch Linh tiểu thư sẽ không tìm rắc rối cho mình đúng không?
Cửu Vĩ Yêu Hồ bật cười:
- Ha ha ha!
Lạnh lùng tan biến, khi Cửu Vĩ Yêu Hồ cười thì khuynh thành:
- Xem ra ngươi có điều kiện khác?
- Bây giờ ta chưa biết chắc có thể mang Bạch Linh tiểu thư ra ngoài không, nhưng ta có thể thử xem.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
- Nếu ta thuận lợi Bạch Linh tiểu thư ra ngoài, Bạch Linh tiểu thư chỉ cần đồng ý hai điều kiện của ta là được.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, đôi mắt dịu dàng giờ tràn ngập khí thế khiếp người:
- Ngươi chỉ là Vũ Phách, hay muốn dựa vào tầng quan hệ giữa Tiểu Long và ta mà dám đưa ra điều kiện?
Tiểu Long vội vàng co duỗi lưỡi như đang nói gì với Cửu Vĩ Yêu Hồ:
- Xèo xèo!
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Vừa rồi chính miệng Bạch Linh tiểu thư nói ta có thể yêu cầu bất cứ điều gì.
Trước mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ nhưng Lục Thiếu Du không hề sợ hãi, thật ra trong bụng hắn hơi lo.
← Ch. 0339 | Ch. 0341 → |