← Ch.0379 | Ch.0381 → |
- Không được, ngươi phải theo ta và Vô Song tỷ.
Vân Hồng Lăng tay phải lôi kéo Lục Thiếu Du tay trái lôi kéo Lục Vô Song, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo hai người tiến về ngoại thành thành Thiên Kiếm mua sắm.
Trong hành lang ngoài đại sảnh lúc này có hai đạo thân ảnh xuất hiện ở đó chính là Vân Khiếu Thiên và Tạ trưởng lão.
- Tông chủ, Hồng Lăng và Vô Song đều có quan hệ không cạn với Lục Thiếu Du, lẽ nào người cũng đồng ý cho Hồng Lăng...
Tạ trưởng lão nhìn về phía Vân Khiếu Thiên, ý tứ rất rõ ràng, Hồng Lăng dù sao cũng là tiểu thư của Vân Dương Tông, nếu như cùng người khác thờ một chồng cũng không tốt lắm.
- Ài.
Vân Khiếu Thiên thở dài nói:
- Lục Thiếu Du tiểu tử này đâu chỉ có Vô Song, tuy rằng trong lòng ta không muốn Hồng Lăng như vậy. Thế nhưng chuyện của thanh niên ta cũng không quản nhiều. Chỉ cần tiểu tử này sau này không khi dễ Hồng Lăng ta cũng không có ý kiến, tùy thanh niên bọn chúng đi thôi.
- Nói vậy Tông chủ đồng ý rồi?
Tạ trưởng lão ngạc nhiên hỏi.
- Vậy không thì thế nào? Tiểu tử Lục Thiếu Du này ta muốn quản cũng không quản được. Những đệ tử cùng lứa trong Vân Dương Tông Hồng Lăng nhà ta cũng không nhìn vào mắt, ta cũng không có biện pháp.
Vân Dương Tông lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên thâm ý mà thường nhân khó có thể thấy được.
Lục Thiếu Du theo hai nàng rời khỏi đình viện lập tức đi ra khỏi nội thành thành Thiên Kiếm, dưới sự dẫn đường của một đệ tử Thiên Kiếm Tông, đi thẳng vào trong thành.
Đi qua một con đường không ngắn, trong tai ba người lập tức xuất hiện âm thanh ầm ĩ, một con đường xuất hiện trong tầm mắt ba người. Trên đường lúc này người người tấp nập, tiếng động lớn phô thiên cái địa từ trong đó truyền ra, quanh quẩn trong không gian.
- Đó là thành Thiên Kiếm sao?
Nhìn con đường lớn này, Lục Thiếu Du cũng có chút ngoài ý muốn, người trên đường quả thực nhiều nha, lúc này trên đường tràn ngập người đi lại.
Lục Thiếu Du cũng không biết, thành Thiên Kiếm hiện giờ càng gần ngày đại hội Tam tông Tứ môn lưu lượng người cũng ngày càng kinh khủng, không chỉ có ban ngày. Coi như là buổi tối tiếng động lớn cũng xôn xao rung trời, nhân khẩu trong thành Thiên Kiếm hiện tại so với bình thường đã hơn gấp mười lần.
Mà theo dòng người tiến vào, trong thành Thiên Kiếm cũng có không ít hạng người hỗn tạp, coi như là thế lực của Thiên Kiếm môn khổng lồ thế nhưng cũng vô pháp quản lý được những người tam lưu cửu giáo này. Đương nhiên đám người nãy cũng không dám đi trêu chọc Thiên Kiếm môn.
Mà lúc này Lục Thiếu Du cũng đã kiến thức được nhân khí của thành Thiên Kiếm này. Nơi nơi đều là ngươi, trái phải con đường có vô số cửu hàng, bên ngoài còn có không ít thương nhân vỉa hè, vô cùng náo nhiệt. Cũng có không ít người mặc y phục quái dị. Từ trong miệng Lục Vô Song thì Lục Thiếu Du mới biết những người mặc y phục quái dị này đề là một ít người dị tộc, thậm chí là nửa dã nhân vô cùng khó chọc, nếu như chọc vào bọn chúng, bọn chúng sẽ liều mạng với ngươi.
Đi theo hai nàng, ba người tới đường cái, sau đó tốc độ chậm lại nhàn nhã dạo chơi trên đường. Hai nàng đi vào trong đường, đặc biệt là Vân Hồng Lăng dường như cái gì cũng tò mò không ngừng chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng và sạp vỉa hè, thỉnh thoảng thấy vật mới lạ cũng không quản là thứ gì liền lập tức mua.
Cùng hai nàng đi dạo phố, Lục Thiếu Du cũng đánh giá toàn bộ thành Thiên Kiếm, kiến trúc liên miên không ngừng, thành Thiên Kiếm này so với thành Quỷ Vũ trong Cổ Cực quả thực còn lớn hơn rất nhiều, giống như là mênh mông vô bờ. Là một đại thành to lớn tới mức khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi sợ hãi than.
Mà có lẽ bởi vì Thiên Kiếm môn cho nên Lục Thiếu Du thấy không ít cửa hàng buôn bán kiếm, mà trong dòng người vũ giả cầm kiếm cũng chiếm đại đa số.
Thỉnh thoảng trên đường cái còn có một ít đệ tử mặc khôi giáp của Thiên Kiếm môn đi tuần tra, cả đều đều thống nhất đeo kiếm sau lưng.
Trên đường cái, các con đường nhỏ cắt ngang nối với nhau giống như là một mạng nhện. Quy mô rộng lớn khiến cho hắn không khỏi sợ hãi than. Lục Thiếu Du tỉ mỉ quan sát mới phát hiện ra tài liệu Thiên Kiếm môn xây thành không ngờ đều là một loại nham thạch cực kỳ khó tìm kiếm, loại nham thạch này vô cùng cứng rắn, ngay cả Vũ Sư cũng khó có thể đánh nát. Ngay cả con đường trên mặt đất cũng là do loại nham thạch này làm ra. Loại nham thạch này tuy rằng không phải thứ trân quý gì, thế nhưng đây không phải là một số lượng nhỏ. Tìm nhiều nham thạch như vậy để xây thành tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Lục Thiếu Du sợ hãi than đồng thời cũng nhìn kỹ trong đám người tấp nập này thực sự dạng người nào cũng có, có vẻ vô cùng hỗn loạn. Có không ít người thực lực cũng không tệ lắm, xen lẫn trong đám người có không ít Vũ Phách và Linh giả.
Nhìn đám đệ tử Thiên Kiếm môn thi thoảng tuần tra trên đường, Lục Thiếu Du nhíu mày, dạng người nào cũng có, chỉ sợ gần đây trong thành Thiên Kiếm cũng không quá thái bình. Tuy rằng thực lực của Thiên Kiếm môn rất mạnh, thế nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được đám người tam lưu cửu giáo này.
Chỗ nào có người chỗ đó sẽ có hỗn loạn, giống như là địa phương có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, nơi này có đủ loại người muốn không hỗn loạn cũng khó.
Chỉ là Lục Thiếu Du cũng không bất ngờ cho lắm. Trong Cổ Vực vô cùng hỗn loạn. Trong xương cốt của hắn cũng vô cùng thích sự hỗn loạn này, chỉ sợ rằng trong thành Thiên Kiếm này cho dù có hỗn loạn thế nào cũng bị Thiên Kiếm môn áp chế, cũng không thể hỗn loạn thêm được nữa.
Mà trong Cổ Vực kia mới thực sự là hỗn loạn, tất cả đều không có quy tắc, tất cả dùng thực lực nói chuyện. Mục tiêu của bản thân hắn cũng chỉ có thể thích hợp với Cổ Vực mà thôi.
Trong đầu hai nàng lúc này đương nhiên sẽ không suy nghĩ giống Lục Thiếu Du, không ngừng xuyên qua các cửa hàng, các gì hiếu kỳ đều muốn đi nhìn một chút.
Lúc này hai nàng cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn vào mình, hai nàng đều là nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành. Lục Vô Song thanh nhã cao quý, Vân Hồng Lăng khả ái mang theo mê hoặc, nữ tử như vậy xuất hiện trên đường sẽ có mấy người nhịn được, hai nàng cũng không phải là thứ mà mấy nữ tử bình thường trên đường có thể so sánh.
Một lát sau, cảm giác có nhiều ánh mắt nhìn vào mình, Lục Vô Song có chút không được tự nhiên, sắc mặt sa sầm, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn về phía trước, nhất thời khiến cho vô số ánh mắt không dám nhìn nữa.
- Thiếu Du, Hồng Lăng, chúng ta đổi một con đường khác đi..
Lục Vô Song cảm giác chung quanh mình có vô số ánh mắt nhìn vào, đã bắt đầu không muốn đi dạo trên đường nữa.
- Cũng được.
Lục Thiếu Du nói, hắn khẽ cười khổ một cái, hắn cũng cảm giác được chung quanh có không ít ánh mắt nhìn vào hai nàng. Chuyện này cũng không có biện pháp, ai bảo hai nàng đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cái gì mà hồng nhan họa thủy rốt cuộc hắn đã hiểu.
*****
Vân Hồng Lăng cũng không chú ý tới những ánh mắt chung quanh, thế nhưng nhìn thấy hai người muốn đổi sang con đường khác cho nên cũng không có ý kiến gì.
Ba người sau khi đổi sang một con đường khác, con đường này cũng vô cùng tấp nập, trên đường vang lên tiếng rao lớn, tiếng nói chuyện ầm ĩ xôn xao, tất cả mọi âm thanh hội tụ lại quanh quẩn giữa không trung.
Ba người chậm rãi đi trên đường, hai nàng gặp một cửa hàng xiêm y nhanh chóng bỏ lại Lục Thiếu Du rồi đi vào. Mà Lục Thiếu Du đối với thứ này cũng không có hứng thú, cũng đi tới cửa hàng buôn bán binh khí và đan dược bên cạnh.
Quy mô cửa hàng này cũng không nhỏ, chừng vài trăm thước, bên trong thứ gì cũng có đầy đủ, đan dược, dược liệu, binh khí, tài liệu luyện khí, vỹ kỹ đều có bán, đủ loại, rực rỡ muôn màu.
Lục Thiếu Du đi vào khi vực dược liệu thì thấy một cây thất diệp thảo, đây là một loại tài liệu luyện chế đao dược hiếm thấy, Lục Thiếu Du nhanh chóng mua lấy Thất Diệp Thảo này, lo trước còn hơn lo sau, không chừng lần sau có việc cần dùng tới.
Mà giá trị của Thất Diệp Thảo này cũng không hề rẻ, chín vạn kim tệ, tuy rằng giá trị bất phàm thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du cũng không thiếu tiền, cũng không có bao nhiêu do dự, lập tức xuất tiền ra mua.
Ngay khi Lục Thiếu Du đi ra khỏi cửa hàng lúc này đã thấy bên ngoài cửa hàng bên cạnh có không ít người vây quanh, từng tiếng cười dâm đãng truyền ra.
- Tiểu cô nương, các người đi đâu vậy, đi bồi chúng ta uống rượu một lát được không.
- Ha ha ha, nữ nhân này quả thực tươi ngon mọng nước, quả thực là mặt hàng cực phẩm, so với đám nữ nhân trong kỹ viện kia còn khá hơn.
- Ta thích, hai vị tiểu thư bồi chúng ta du ngoạn nha.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du sa sầm, nhanh chóng chen vào trong đám ngươi, trong lòng dường như đã đoán được thứ gì đó.
Chen vào trogn đám người, trước mắt Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện hơn mười người vạm vỡ đang ngăn cản trước người hai nàng Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng, đám người này toàn thân mặc y phục màu trắng, hai cánh tay lộ ra thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du tối đen, thân ảnh xuất hiện bên người hai nàng.
- Các ngươi cút ngay cho bổn tiểu thư, bằng không bổn tiểu thư sẽ không khách khí với các ngươi.
Thanh âm của Vân Hồng Lăng vang lên.
- Cô nàng này thật ghê gớm, đại gia thích, như thế mới có hương vị.
Vân Hồng Lăng quát lên khiến cho mười mấy đại hán này càng thêm hưng phấn không ngớt từng tiếng cười dâm tiện truyền ra, vô cùng kiêu ngạo.
- Thiếu Du.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du đến Lục Vô Song nhướng mày rồi lập tức đi tới bên người Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du đi tới trước người hai nàng rồi hỏi:
- Hai nàng không có việc gì chứ?
- Không có việc gì, nhưng mà đám hỗn đản này quá ghê tởm.
Vân Hồng Lăng khẽ nói, sắc mặt vô cùng tức giận.
Lúc này đám ngươi vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ cần địa phương nào có người vĩnh viễn không thiếu đám người thích xem náo nhiệt. Nhìn thấy hai vị nữ tử tuyệt sắc bị đùa giỡn chung quanh còn có không ít người lớn tiếng phụ họa, trong đám người cũng không ít người cười lớn.
Điều này khiến cho mười mấy đại hán này càng lớn mật. Lúc này nhìn thấy bên người hai nàng xuất hiện một thanh niên choai choai, cả đám nhíu mày rồi có một đại hán đứng đầu cười nói:
- Hai vị mỹ nhân, hóa ra là yêu thích tiểu tử mặt trắng chưa dứt sữa này nha, không sao ta sẽ chăm sóc cho hắn.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn về phía mười ba đại hán kia, nữ nhân của hắn há có thể để cho những người khác động vào, cho dù có ý nghĩ cũng không được, ánh mắt hắn lạnh lên rồi nói:
- Mỗi người móc một con mắt xuống sau rồi cút cho ta.
Mười ba đại hán này tức thì sửng sốt, đám người vây xem chung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, dường như bọn họ cảm thấy Lục Thiếu Du vô cùng lớn mật.
- Ha ha...
Mười ba đại hán sau khi sửng sốt lập tức nhìn nhau cười phá lên, đại hán dẫn đầu lắc lắc cánh tay nói:
- Tiểu tử chưa dứt sữa này, có lẽ là ngươi nói nhầm rồi, ta cho ngươi một cơ hội nữa, tự mình cắt bỏ đầu lưỡi mình, ta để cho ngươi một con đường sống. Bằng không đại gia ta sẽ chém ngươi thành mười tám khối.
Sưu...
Đại hán này còn chưa nói dứt lời, trong nháy mắt hai tay bưng lấy cổ mình, trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhanh như thiểm điện đánh tới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã có một cỗ khí tức nóng bỏng trên cổ, hô hấp khó khăn, một lỗ máu từ sau cổ tuôn ra.
- Không ngờ lại còn lớn lối, vậy thì chết cả đi.
Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên sát khí, vừa nói xong, chân khí dưới chân run lên, vòng xoáy chợt lóe lên, thân ảnh như quỷ mị biến mất tại chỗ.
Sưu Sưu.
Không có mấy người có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của Lục Thiếu Du, trong ánh mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy những hư ảnh nhưu quỷ mị và một dấu tay nóng bỏng nhanh như thiểm điện xẹt qua không gian tạo thành tiếng xé gió.
- Là cường giả, chạy mau.
Phịch Phịch.
Tiếng động liên tiếp vang lên, ngay khi những đại hán này phục hồi tinh thần lại, sắc mặt tức thì kinh hãi, trên cỗ mỗi người đều có một lỗ máu.
Máu phụt ra là một cỗ thi thể lập tức ngã xuống mặt đất. Trong đám người lúc này có ba đạo thân ảnh ngã xuống, trong mi tâm có một lỗ đen đang tràn ra máu tươi, mà ba người này, đám người chung quanh đều biết, ba người này là ba người vừa rồi tham dự đùa giỡn hai nữ tử tuyệt mỹ kia.
Trên mặt đất lúc này có mười sáu cỗ thi thể, trên mười sáu cỗ thi thể đều có lỗ máu đang tràn ra máu tươi, mười ba đại hán kia không có một ai có thể chạy thoát, có người chạy được chưa tới hai thước đã bị đánh chết.
Nhìn thấy một màn này, đám người chung quanh tức thì kinh hãi, hóa ra thanh niên trẻ tuổi này không ngờ lại là cường giả kinh khủng như vậy, mười sáu người trong nháy mắt đã bị đánh chết.
- Hừ, đây là do các ngươi muốn chết.
Vân Hồng Lăng quát lên một tiếng, trong nháy mắt một cây trường tiên xuất hiện trong tay, tiên ảnh đột nhiên giống như linh xà xuất động bắn về phía trước.
Phanh Phanh.
Âm thanh liên tiếp vang lên, đầu của mấy thi thể kia nhanh chóng chia lìa với thân thể.
Hít.
Mọi người chung quanh không khỏi hít sâu một hơi, hóa ra nữ tử tuyệt mỹ này không ngờ lại độc ác như vậy, mười mấy người này hôm nay vận khí không tốt lắm, không ngờ lại trêu phải hai sát tinh này.
- Được rồi Hồng Lăng, đừng làm tay mình bẩn nữa.
Lục Thiếu Du thu hồi chân khí, quay sang nhìn Vân Hồng Lăng nói. Ánh mắt nhìn vào đám thi thể khẽ thở ra một hơi, sắc mặt không chút biến hóa. Hai tên Vũ Phách nhất trọng, một tên Vũ Phách nhị trọng, mười mấy Vũ Sư, loại thực lực này hắn muốn giết quá dễ dàng, căn bản không có chút khó khăn nào.
- Hừ, nếu như đây là ở Vân Dương Tông ta nhất định phải tru di cửu tộc bọn chúng.
Vân Hồng Lăng thu hồi trường tiên, giận dữ nói một tiếng.
- Được rồi Hồng Lăng, người cũng đã giết, coi như hết, đừng nóng giận nữa.
← Ch. 0379 | Ch. 0381 → |