← Ch.0395 | Ch.0397 → |
- Tốt.
Một màn này khiến cho Tạ trưởng lão trên khán đài không hỏi hô lên một tiếng tốt. Hai người còn lại của Vân Dương Tông lúc này đã tiến vào top bảy rồi.
Khi Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn tới khu vực khác, lúc này cũng đã có kết quả rồi.
Đông.
Một tiếng chuông lại vang lên. Trên khán đàu lập tức xuất hiện đám người chưởng môn Quy Nguyên Môn - Vi Bang Ngạn, chưởng môn Huyền Sơn Môn đứng dậy trợ giúp. Chưởng môn Huyền Sơn môn Nhâm Trường Thanh lúc này có chút bất đắc dĩ đứng lên. Môn hạ đệ tử của bọn họ ngay cả top bảy cũng không tiến vào được.
Thanh âm của trưởng lão Thiên Kiếm Tông - Hồng Bào vang lên:
- Người thắng lưu lại, người thua rời khỏi.
Bảy đệ tử bị thua có chút bất đắc dĩ cùng với thất vọng lùi về phía sau. Ánh mắt Lục Thiếu Du lúc này rơi vào năm người còn lại.
Trong bảy người còn lại, ngoại trừ Vân Hồng Lăng, Nguyên Nhược Lan, Lam Linh ra thì còn có ba người khác Lục Thiếu Du cũng biết đó là một thanh niên mặc hắc y của Thiên Kiếm Môn, có chút kỳ lạ đó là lưng hắn không đeo trường kiếm. Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng phát hiện ra không ngờ hắn lại là Linh giả.
Người thứ hai là một nữ tử xinh đẹp của Địa Linh Tông, nhìn kỹ thì thấy dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mi thon dài, nhìn qua vô cùng thanh tú, quyến rũ.
Mà sau khi thấy khí tức của nữ tử này Lục Thiếu Du không khỏi kinh ngạc. Nàng cũng là một Linh giả, khí tức còn trên Triệu Kình Hải, là Linh Tướng tứ trọng.
Người cuối cùng chính là người mà Lục Thiếu Du cảm thấy tò mò nhất chính là một thanh niên trên mặt mang một tấm vải màu trắng. Không biết là người của thế lực nào, không ngờ có thể vượt qua ba vòng đánh bại đệ tử của Tam tông Tứ môn tiến vào top bảy, quả thực không hề dễ dàng.
- Người này không hề đơn giản.
Lục Thiếu Du mơ hồ có cảm giác, Nguyên Nhược Lan kia và người thanh niên này tuyệt đối là kình địch của hắn.
- Bảy người các ngươi lần thứ hai rút thăm chọn ra bốn người xác định top năm. Nhưng hiện tại trước tiên bảy người các ngươi tiến lên nhận vũ kỹ Huyền cấp sơ giai đi.
Hồng Bào trưởng lão của Thiên Kiếm môn nói.
Bảy người tiến lên nhận lấy vũ kỹ Huyền cấp sơ giai.
- Lục Thiếu Du, khá lắm.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du một lần nữa tiến lên nhận vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, Hồng Bào trưởng lão mỉm cười, vẻ mặt vô cùng tán thưởng.
Sau khi bảy người nhận được vũ kỹ Huyền cấp sơ giai thì có một hộ pháp của Thiên Kiếm Tông lập tức mang một chiếc hộp đến.
- Trong này có bảy khối ngọc bài, trong đó có hai khối số một, hai khối số hai, ba khối còn lại chính là ngọc bài trống. Người nào rút được số một số hai thì phải lên đài, ba người còn lại được nghỉ.
Hồng Bào trưởng lão nói.
- Trưởng lão, nếu như lại thắng lợi, còn có thể nhận được một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai hay không?
Thanh âm của Hồng Bào trưởng lão vừa dứt thì một thanh âm khác truyền tới. Loại câu hỏi này ngoại trừ Lục Thiếu Du ra đương nhiên cũng sẽ không còn ai khác.
- Đương nhiên là có.
Hồng Bào trưởng lão mỉm cười, nhìn về phía Lục Thiếu Du hỏi:
- Ngươi còn vấn đề gì khác không?
- Không còn nữa.
Lục Thiếu Du mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng, nếu như lại có thể thu được một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai coi như phải giành vào tay. Ở đây có thể dễ dàng nhận được một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai thế nhưng ở bên ngoài lại không dễ dàng như vậy.
Loại ý nghĩ như ở trong này dễ kiếm được vũ kỹ Huyền cấp sơ giai như Lục Thiếu Du nếu như bị những kẻ tham gia đại hội khác biết được nhất định sẽ phiền muộn không ngớt. Luận võ ở đây chỉ sợ không có mấy ai có thể tự tin mình sẽ vượt được ải.
Nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, sáu người còn lại lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Bảy người lập tức tiến tới trước mặt vị hộ pháp của Thiên Kiếm môn móc ra một ngọn giản cho riêng mình. Lục Thiếu Du xòe tay ra thì thấy bên trong ngọc giảm có số một.
- Thực sự là phải đánh lần nữa.
Lục Thiếu Du trầm tư, phải luận võ một hồi nữa mới có thể tiến vào top năm, còn ba người nữa có thể trực tiếp tấn cấn, quả thực ba người lấy được ngọc giản trống không này vô cùng tiện nghi, không tốn chút sức lực nào nha.
- Cũng tốt, chí ít khi đánh xong cũng có được một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười, động thủ một lần nữa cũng không sao. Đó là vũ kỹ Huyền cấp sơ giai nha, giá trị vô cùng xa xỉ. Chỉ bằng điểm này hắn cũng sẽ lên đài.
- Tiểu tặc, ta rút được ngọc bội trống không, không cần luận võ lần nữa.
Vân Hồng Lăng vui vẻ đi tới bên người Lục Thiếu Du. Nhìn ngọc bài đánh số một trong tay hắn, tức thì tâm tình nàng đi xuống, lại nói:
- Tiểu tặc, không ngờ ngươi lại rút phải số một, phải lên đó đánh một trận nữa rồi.
- Không sao.
Lục Thiếu Du nói. Tuy rằng vừa rồi hắn tiêu hao không ít, thế nhưng mọi người ở đây cũng vừa trải qua một vòng đều tiêu hao cực lớn. Hắn lại có Âm Dương Linh Vũ Quyết, tốc độ khôi phục cực nhanh. Vừa rồi chỉ đứng nghỉ một lát đã khôi phục không ít, huống chi đan điền của hắn cũng không giống người thường. Vô cùng khổng lồ.
- Được rồi, những ai rút được số một và số hai mau lên đài. Ba người còn lại lập tức lùi ra.
Hồng Bào trưởng lão lập tức nói.
- Tiểu tặc, ngươi cẩn thận một chút, nhất định phải tiến vào top năm.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục THiếu Du nói.
- Được, ta sẽ cẩn thận.
Lục Thiếu Du nói.
Khi ba người còn lại cầm ngọc bài tiến lên, giữa vũ đài hiện tại cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ. Lục Thiếu Du đưa mắt đảo qua thì thấy ngoại trừ bản thân hắn ra còn có thanh niên mặc hắc y của Thiên Kiếm môn, nữ linh giả của Địa Linh Tông còn có Lam Linh.
- Tự phân ra đi. Quy tắc không đổi, hai người thắng lợi sẽ tiến vào top năm. Ngày mai tiếp tục luận võ.
Hồng Bào trưởng lão của Thiên Kiếm môn nói.
Nhìn vào ba người khác một lát, sau đó Lục Thiếu Du mới đi tới khu vực số một. Hai linh giả, hơn nữa lại có Lam Linh của Vạn Thú Tông kia, ba người này dường như đều khó đối phó.
Sưu.
Ngay khi Lục Thiếu Du đáp xuống khu vực số một thì một thân thể xinh đẹp cũng hạ xuống. Trong không khí xuất hiện mùi hương nhàn nhạt. Một cặp chân dài hiện lên trước mắt. Bụng phẳng lỳ, đôi ngọc thỏ căn tràn, chính là Lam Linh kia.
- Lam Linh, cố gắng lên.
-Giản Tâm Nhi, chúng ta ủng hộ ngươi.
- Khấu Tử, tiến vào top năm.
- Lục Thiếu Du, chúng ta ủng hộ ngươi.
Trong đám người vây quanh lúc này truyền đến tiếng kêu ầm ĩ. Những người đi tới top bảy này đã tích lũy được không ít nhân khí.
- Vận khí quả thật không tốt chút nào.
Vân Khiếu Thiên nhướng mày. Nhìn thấy Lục Thiếu Du rút phải thăm luận võ một lần nữa lúc này hắn không khỏi lo lắng trong lòng. Tái chiến một lần nữa, chỉ sợ càng thêm khó đối phó so với khi trước.
- Chỉ sợ có chút khó khăn rồi.
Sắc mặt Vũ Ngọc Tiền có chút ngưng trọng, hai tay khẩn trương ma sát trên đùi, hai mắt chăm chú nhìn về phía đồ đệ bảo bối của hắn.
*****
Trên khán đài lúc này cũng có một ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía trước, hai hàng lông mi nhíu lại.
- Vô Song tỷ, tỷ không cần lo lắng, thực lực của lão đại muốn đi vào top năm vô cùng dễ dàng.
Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Vô Song.
- Tiểu Long, có thật như vậy không?
Lục Vô Song quay đầu lại nhìn Tiểu Long, hai hàng lông mi nhíu lại. Lời nói của Tiểu Long nàng đương nhiên là tin tưởng.
- Vô Song tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, chí ít tiểu tặc còn một con bài chưa lật vô cùng lợi hại chưa từng thi triển.
Lúc này Vân Hồng Lăng vừa mới rút được ngọc bài trống đi tới khán đài. Trong lòng Vân Hồng Lăng vẫn còn nhớ rõ Lục Thiếu Du có một chiêu thức kinh khủng chưa thi triển. Khi còn ở trong Vụ Đô sơn mạch chính nó làm nàng bị thương.
- Vân Tông chủ, hiện tại ngươi đoán xem, là Lục Thiếu Du trong Tông môn ngươi thắng hay là Lam Linh của chúng ta thắng?
Trên khán đài, Tông chủ Vạn Thú Tông Duẫn Ngạc nghiêng người nhìn Vân Khiếu THiên nói.
- Duẫn tông chủ, xem ra ngươi đối với đệ tử trong môn phái có hy vọng cực lớn nha.
Vân Khiếu Thiên nói. Đối với Vạn Thú Tông này Vân Khiếu Thiên vô cùng hiểu rõ. Đệ tử thân truyền đều có yêu thú bản mạng của mình, nữ tử trên đài kia từ đầu vẫn chưa xuất ra yêu thú bản mạng của mình, chứng minh nàng vẫn chưa dùng toàn lực. Trong lòng hắn cũng không khỏi lo lắng cho Lục Thiếu Du một phen.
- Đó là điều đương nhiên. Đệ tử trong môn phái ta vô cùng hy vọng, lẽ nào Vân Tông chủ đối với đệ tử trong tông môn mình không ôm hy vọng sao?
Duẫn Ngạc trừng mắt nói.
- Đệ tử trong tông ta đương nhiên ta cũng hy vọng hắn có thể chiến thắng.
Vân Khiếu Thiên nói, sĩ khí đương nhiên không thể thua được.
- Vậy là tốt rồi. Nếu như Vân Tông chủ tin tưởng đối với đệ tử mình như vậy chúng ta lại đánh cược một hồi nha. Tiền đặt cược chính là một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai. Vân Tông chủ vừa mới thắng ta một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai mà, hiện tại có lẽ cũng nên cho ta một cơ hội gỡ vốn chứ.
Duẫn Ngạc cười hắc hắc. Vừa rồi thua một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, khiến cho hắn nhỏ máu, cho nên hiện giờ đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm lại.
- Không sai ta cũng có ý nghĩ như vậy. Cược một ván xem đệ tử Lục Thiếu Du của Vân Dương Tông hay môn hạ của Duẫn Tông chủ sẽ chiến thắng. Một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai mà thôi, Vân Tông chủ sẽ không cho chúng ta cơ hội gỡ vốn đó chứ?
- Đúng vậy, ta cũng đặt.
Chúng chưởng môn nhanh chóng hùa vào nói. Vừa rồi thua một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai hiện giờ phải kiếm về mới được, nhất thời cả đám hứng thú ào ào đặt cược.
- Được rồi, ta tiếp nhận đặt cược của chư vị.
Vân Khiếu Thiên đáp. Trận doanh mặt mũi này hắn không thể cự tuyệt, cho nên chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Đông.
Một tiếng chuông tuyên bố bắt đầu vang lên. Tiếng chuông quanh quẩn trên Diễn võ trường. Tiếng ầm ĩ bốn phía lúc này cũng đột nhiên yên tĩnh lại.
Trong khu vực số một, Lục Thiếu Du và Lam Linh vẫn đứng đó.
Trong khu vực số hai, thanh niên mặc hắc y của Thiên Kiếm môn và nữ Linh giả của Địa Linh tông theo tiếng chuông bắt đầu vang lên đột nhiên bắt đầu xuất thủ.
Linh lực tràn ra, hai người trong nháy mắt được bao phủ bởi một tầng quang tráo vô hình. Hai người này đều là Linh giả, đều có tu vi Linh Tướng tứ trọng, thực lực bằng nhau cho nên vẻ mặt hai người đều vô cùng ngưng trọng.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt linh lực của hai người chớp động, hung hăng va chạm vào nhau. Linh lực hỗn loạn mang theo linh hồn công kích tạo thành tiếng vang lớn ầm ầm trong không trung.
Tại khu vực số hai đã ầm ầm giao thủ thế nhưng trong khu vực số một, hai người này vẫn đang nhìn nhau, không có phản ứng gì.
- Thiếu Du đệ đệ, ta thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau.
Lam Linh khẽ thở dài, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phía Lục Thiếu Du. Bộ ngực dường như ưỡn về phía trước, đường cong linh lung kia lúc này dường như lại càng thêm nóng bỏng. Đối với bất luận một nam nhân nào mà nói đây có thể coi là một loại khiêu khích.
- Ta cũng không nghĩ tới, xem ra ông trời đối với ta không tồi. Không ngờ cho ta cơ hội đem những thứ năm đó lấy lại.
Lục Thiếu Du nói. Vừa nhìn thấy nữ nhân này lửa giận trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn được mà dâng trào.
- Chuyện năm đó ta thừa nhận là ta sai. Thế nhưng ngươi cũng không có thiệt đâu? Ta hao tổn tâm cơ thế nhưng thứ có được cũng chỉ là hai cái túi trữ vật trống không.
Lam Linh khẽ nói. Ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn về phía Lục Thiếu Du.
- Đáng đời nàng.
Lục Thiếu Du nói. Năm đó nếu không phải hắn cẩn thận đem mọi thứ chuyển vào trong nhẫn trữ vật thì Linh Thần dịch và những vật khác trong bảo tàng kia đã mất rồi.
- Thiếu Du đệ đệ khi trước ta cũng không có độc ác lấy mạng của ngươi. Tâm ý của tỷ tỷ lẽ nào đệ còn không rõ hay sao? Ta vốn nghĩ rằng đời này không còn được gặp đệ nữa. Lần trước gặp lại trong thành, mấy ngày nay ta đều nghĩ tới đệ nha.
Lam Linh nói, trong ánh mắt không hề che dấu sự quyến rũ với Lục Thiếu Du.
- Coi như xong, đạo bất tương đồng không thể chung đường. Ý tốt của nàng trong lòng ta coi như đã nhận.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, loại nữ nhân như vậy hắn tốt nhất nên tránh xa, nói không chừng một ngày nào đó hắn lại bị nữ nhân này chơi một vố nữa.
- Đệ không cần phải đề phòng, nếu ta có tâm tư hại đệ thì đệ cũng không sống được tới bây giờ.
Lam Linh nói xong khẽ thở dài không khỏi khiến cho nam nhân sinh lòng thương tiếc.
- Khi trước là ai hạ độc với ta?
Lục Thiếu Du nói.
- Ta cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì bảo vật trong tay đệ có tác dụng vô cùng to lớn với ta. Thế nhưng ta thực sự không có ý giết đệ, ở chung với đệ lâu như vậy biết đệ là một chính nhân quân tử, cùng một phòng cũng không có ý xấu với ta. Cho nên tỷ tỷ ta trong lòng đã sớm có đệ.
Lam Linh nói.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tặc kia không ngờ lại chưa động thủ. Hai người lại còn trò chuyện hăng say như vậy.
Trên khán đài, Vân Hồng Lăng vốn ban đầu vô cùng lo lắng, thế nhưng lúc này thấy mặt bắt đầu tức giận.
- Ồ?
Một màn này khiến cho không ít cường giả có chút nghi hoặc, hai người này không ngờ lại không có chút chiến ý nào, dường như đang tâm sự việc nhà vậy.
- Quên đi, động thủ đi. Ân oán giữa ta và ngươi không có bất luận ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, coi như tiện nghi cho ngươi rồi.
Lục Thiếu Du nói.
- Thiếu Du đệ đệ, đệ quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Lam Linh khẽ thở dài nói.
- Vốn tỷ tỷ ta không muốn động thủ với đệ, thế nhưng bây giờ vì Vạn Thú Tông ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc đánh với đệ một trận.
- Đến đây đi, ta đang đợi.
Lục Thiếu Du nói, chân khí đã vận chuyển trong cơ thể từ lâu. Lam Linh này có thực lực Vũ Tướng tam trọng Lục Thiếu Du không dám kinh địch. Vũ Tướng tam trọng hắn không hề sợ hãi, thế nhưng Lam Linh lại là đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông, cũng không biết bản mạng yêu thú của nàng đã tới trình tự nào rồi.
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |