← Ch.0445 | Ch.0447 → |
Sưu Sưu.
Trường kiếm trong tay trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu gia nhanh chóng tạo ra mấy đạo kiếm ảnh sắc bén, không ngờ lại ngạnh kháng trực tiếp với trảo ấn này, kình khí cường hãn khuếch tán khiến cho không trung gợn sóng.
- Hàn Băng Ấn.
Đột nhiên, có một tiếng quát trầm thấp vang lên, ngay khi thân ảnh của vị trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng Triệu gia kia thối lui, thân ảnh Lục Thiếu Du như quỷ mị xuất hiện ở phía sau, đồng thời trong tay hắn ngưng tụ một đạo thủ ấn.
Mà khi đạo thủ ấn này hiện ra, nhiệt độ trong không gian đột nhiên giảm xuống nhanh chóng, một cỗ khí tức lạnh lẽo khuếch tán, sóng gợn trong không gian cũng đột nhiên bị đông lại, hàn khí nhanh chóng tỏa ra khắp không gian.
Trong khoảnh khắc này, vị trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu gia xoay người lại, thế nhưng lúc này cỗ hàn băng chi khí kia giống như cơn sóng cuồn cuộn, bắn tới trước mặt hắn.
- Vũ kỹ Huyền cấp.
Vũ Tướng ngũ trọng kia kinh hãi, cảm nhận được uy thế này, không phải là thứ mà vũ kỹ bình thường có thể tạo ra.
Tất cả cực kỳ nhanh chóng, thủ ấn bằng năng lượng khổng lồ này, dưới ánh mắt khiếp sợ của Vũ Tướng ngũ trọng kia không có một chút đình trệ nào, mang theo hàn ý tuyệt đối, cùng với năng lượng khổng lồ đánh về phía trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu gia.
Sưu Sưu.
Trường kiếm trong tay trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu gia lúc này xuất ra kiếm ảnh phô thiên cái địa, trong mấy tức lập tức lấp đầy không gian trước người mình, cánh tay vung lên, lập tức đem kiếm ảnh ngập trời đẩy đi, vô số tàn ảnh giống như một cơn đại hồng thủy bạo phát, lập tức chắc trước không gian trước người hắn.
Hàn Băng Ấn do Lục Thiếu Du ngưng tụ trong nháy mắt bùng phát, nơi chưởng ấn đi qua, không gian chung quanh lập tức rơi vào trạng thái vô cùng quỷ dị, trong nháy mắt liền bị đóng băng, rồi khi toàn bộ không gian đóng băng, hàn khí lạnh thấu xương tràn ra, khiến cho đám người đang giao thủ bốn phía đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Sưu.
Kiếm quang sắc bén kia đóng băng lại rồi lập tức vỡ nát, từng đạo kiếm ảnh đều cực kỳ cuồng bạo, thế nhưng dưới hàn khí lạnh lẽo ngập tràn không gian lúc này, kể cả kiếm quang bốn phía trưởng lão Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu ra rốt cuộc cũng bị đóng băng.
- Phá.
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, giơ tay lên khẽ nắm một cái.
Phanh Phanh.
Hàn khí lạnh thấu xương kia khuếch tán, lập tức toàn bộ không gian đóng băng bị tan vỡ, từng âm hưởng kinh thiên động địa vang lên, ầm ầm vang vọng trong không gian, một cỗ kình khí cuồng bạo khuếch tán trong không trung rồi hóa thành năng lượng tiêu tán trong thiên địa.
Khục Khục.
Vũ Tướng ngũ trọng của Triệu gia phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ ập xuống mặt đất. Lúc này Lục Thiếu Du có tu vi Vũ Tướng tam trọng đỉnh phong, lại toàn lực thi triển Hàn Băng Ấn, cho nên một kích hắn thi triển toàn lực muốn đánh chết Vũ Tướng ngũ trọng thì vô cùng dễ dàng.
- Chết đi.
Một tiếng thú hô truyền tới, ở phía xa xa, khí tức quỷ dị đột nhiên từ trong người Nghịch Lân Yêu Bằng tràn ra, cỗ khí tức quỷ dị lại thêm phần cuồng bạo nhanh chóng hội tụ, thân thể cao lớn của nó mang theo uy áp khủng khiếp khiến cho toàn bộ không gian run rẩy.
Bỗng nhiên, trên cái đầu to lớn của Nghịch Lân Yêu Bằng xuất hiện một bông hoa sen, vị trí của nó chính là cái vảy "nghịch lân" kia. Bông hoa sen nhanh chóng nở bung ra, kèm theo nó là khí tức khủng bố khuếch tán, làm cho không gian xung quanh vặn vẹo, cuối cùng tạo ra một vòng xoáy không gian tràn đầy năng lượng cuồng bạo, hung hăng bao phủ lấy cả thân mình Triệu Huy.
Sưu.
Trong không gian gấp khúc có vô số phong nhận quét qua, Triệu Huy dưới sự liên thủ của Nghịch Lân Yêu Bằng và Khôi Nhị đã bị thương nặng. Tuy rằng bản thân có tu vi Vũ Tướng bát trọng, thế nhưng Nghịch Lân Yêu Bằng đã là yêu thú ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong, chống lại Vũ Suất nhất trọng cũng được, lúc này Triệu Huy đã không còn lực để chống cự, vẻ kinh hãi bắt đầu hiện lên trong mắt, trong lúc đó, mấy đạo phong nhận đã xuyên qua người hắn.
Không gian lúc này giống như đang bị nghiền nát, không khí hóa thành những mảnh nhỏ, trên thân thể Triệu Huy lúc này máu tươi không ngừng chảy ra.
Rống.
Tiếng thú rống vang lên, lực lượng cuồng bạo tràn ngập, dưới sự liên thủ của Thái Âm Yêu Thỏ và Huyết Ngọc Yêu Hổ, một trưởng lão có tu vi Vũ Tướng ngũ trọng còn lại của Triệu gia lúc này cũng trực tiếp ngã xuống. Hai yêu thú ngũ giai trung kỳ vây công, hắn ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
Rống Rống.
Một đám âm thanh cuồng bạo chấm dứt, lúc này, hơn một trăm người Triệu gia tới đây ngoài Triệu Vô Quang, Triệu Vô Cực ra đều bị đánh chết. Thi thể trải rộng khắp nơi, vết máu nhiễm đỏ mặt đất. Mà trên mặt đất, chỉ có Lục Thiếu Hổ toàn thân là máu đang ngốc nghếch liếm máu trên mặt đất, giống như món ăn ngon vậy.
Lục gia lúc này cũng có ba trưởng lão Lục gia ngã xuống, mấy người bị thương nặng, Lục Đông, Lục Tây cũng bị thương nhẹ, Lục Vô Song sau khi đánh chết một Vũ Phách tam trọng thì lập tức trở về bảo vệ mẫu thân Hoàng thị của nàng.
- Lục gia, ta sẽ không bỏ qua cho toàn bộ Lục gia các ngươi, Lục Thiếu Du, ta nhất định sẽ đem tiểu súc sinh ngươi lột da rút xương.
Hai mắt Triệu Vô Cực đỏ rực, tiếng rống giận dữ vang lên. Lúc này sự tức giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm, trên khuôn mặt âm trầm kia, các cơ không ngừng giật giật.
Phanh Phanh.
Âm thanh bạo liệt vang lên liên tục, Triệu Vô Cực bị Vũ chấp sự trước người ngăn cản cũng không thể dứt ra cứu người Triệu gia bị tàn sát.
- Triệu gia lão cẩu, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau đó ta sẽ tự mình đi tới Triệu gia các ngươi một chuyến, nhất định phải đem Triệu gia các ngươi chó gà không tha.
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói một tiếng, hắn thi triển Phong chi dực, thân thể lăng không đứng trên bầu trời, phía sau hắn Nghịch Lân Yêu Bằng và Thiên Sí Tuyết Sư không ngừng vỗ cánh xoay quanh.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lúc này tập trung vào hai người Triệu Vô Quang và Lục Vũ. Triệu Vô Quang dường như đã bị thương nhẹ một chút, thực lực của Lục Vũ so với Triệu Vô Quang thì mạnh hơn một trọng, cho nên thực lực mạnh hơn không ít.
- Mạnh quá.
Công kích của hai Vũ Suất, Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được một cỗ áp bách mạnh mẽ, loại áp chế này còn đem theo một cỗ uy áp bên trong. Khiến cho chân khí dồi dào trong cơ thể hắn đột nhiên có chút đình trệ.
Đối với loại uy áp này, Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy kỳ quái. Trong đám yêu thú có huyết mạch áp chế. Trong nhân loại, người thực lực mạnh hơn sẽ vô hình trung tỏa ra uy áp với người có thực lực yếu hơn, mà loại uy áp này có thể gọi là uy áp đẳng cấp.
Tàn sát phía dưới đã kết thúc, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bốn cường giả Vũ Suất đang giao thủ trong bầu trời. Công kích, thực lực như vậy khiến cho đám người Triệu gia và những người xem náo nhiệt trong trấn Thanh Vân phía xa chỉ có cách há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng chấn động mà thôi.
*****
Trên bầu trời, chân khí của Lục Vũ giống như mây mù, đem toàn bộ thân thể bao vây, không gian chung quanh khẽ chấn động. Khí thế đó khiến cho Lục Thiếu Du nhíu mày. Lục Vũ có thực lực như vậy, cũng coi như đã rất mạnh rồi. Từ trước tới nay Lục gia luôn ẩn giấu thực lực, Lục Thiếu Du phỏng đoán có lẽ là không muốn người khác biết được. Bảo vật của Lục gia có lẽ là vô cùng không đơn giản.
Ánh mắt Triệu Vô Quang hiện giờ tràn đầy vẻ lo lắng, người của Triệu gia đều bị tàn sát, khiến cho đầu hắn nóng lên, tất cả chuyện này vượt quá sự tưởng tượng ban đầu của hắn.
Sưu.
Một kích vừa chấm dứt, thân hình Lục Vũ bỗng nhiên khẽ động, một đạo tàn ảnh xuất hiện. Mà thân hình của hắn cũng như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Vô Quang.
Lục Thiếu Du đứng xa nhìn mà cũng có chút hoa mắt. Hắn biết vị gia gia trên danh nghĩa này là vũ giả hệ mộc, công kích vốn vô cùng quỷ dị, tốc độ cực nhanh, lại thêm cường giả Vũ Suất đã nắm giữ một ít lực lượng không gian cho nên tốc độ đều đã nhanh lại càng nhanh hơn.
Thấy Lục Vũ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt Triệu Vô Quang hơi co lại, cánh tay cũng không dám chậm trễ một chút nào, một đạo chưởng ấn trong nháy mắt được đánh ra. Sưu một tiếng, cắt ngang sự cách trở của không khí mang theo kình khí cường hãn hung hăng đập về phía Lục Vũ.
Lúc này Lục Vũ cũng không tránh được, vẻ mặt trầm xuống, khẽ vung ống tay áo lên, một đạo chưởng ấn màu xanh đột nhiên bắn về phía trước va chạm với chưởng ấn của Triệu Vô Quang.
Phanh Phanh.
Hai người đều có thực lực mạnh mẽ, hai đạo công kích đều ẩn chứa kình khí kinh khủng tới cực điểm. Không gian chấn động, kình khí cường hãn lan tỏa ra xung quanh.
Thân thể hai người chưa kịp thối lui thì trong nháy mắt đã xuất ra công kích lần thứ hai. Hai người này đã giao thủ hơn mười hiệp, công kích của song phương đều vô cùng sắc bén, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khiến thanh âm bạo liệt vang lên trong không trung, giống như là tiếng sấm sét vậy.
Thế nhưng chung quy, công kích có cường hãn tới mấy thì rõ ràng là Lục Vũ vẫn chiếm thế thượng phong, mà Triệu Vô Quang kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Tu vi một khi tới Vũ Suất, kém một trọng thì thực lực sẽ cách xa nhau.
Phanh.
Hai người tiếp tục giao thủ, Triệu Vô Quang tiếp tục bị đánh văng ra, khí huyết trong cơ thể sôi trào, sắc mặt tái nhợt. Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn chuyển sang âm trầm, thủ ấn biến hóa, chân khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, cuối cùng giống như thủy triều tuôn ra ngoài.
Chân khí bàng bạc tuôn ra nhanh chóng hội tụ thành một đạo chưởng ấn khổng lồ trước người Triệu Vô Quang, không gian chung quanh chưởng ấn lúc này giao động mạnh mẽ tạo thành gợn sóng mắt nhìn thấy rõ.
- Muốn liều mạng sao?
Lục Thiếu Du ở xa nhìn vào cảnh này, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
Lúc này, trên khuôn mặt già nua của Lục Vũ cũng khẽ biến đổi, thủ ấn nhanh chóng biến hóa, chân khí màu xanh nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay.
- Phá Vân Chưởng.
Triệu Vô Quang hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng bốn phía, đạo chưởng ẩn to chừng trăm thước đột nhiên bắn mạnh ra, cắt ngang không gian lao về phía Lục Vũ, trên đường đi chưởng ấn không ngừng bành trướng.
- Khô Mộc Chưởng.
Nhìn vào công kích của Triệu Vô Quang, con mắt Lục Vũ lập tức co rụt, miệng cũng khẽ quát lên một tiếng. TIếng quát vừa dứt, chân khí trong tay nhanh chóng ngưng tụ thành một chưởng ấn khổng lồ. Năng lượng quỷ di xuất hiện, cuối cùng mang theo kình phong hung hãn đánh về phía Triệu Vô Quang.
- Đều là vũ kỹ Huyền cấp.
Lục Thiếu Du nhìn vào nhanh chóng nhận ra vũ kỹ hai người thi triển đều đạt tới Huyền cấp.
Dưới không ít ánh mắt kinh hãi, hai đạo công kích ẩn chứa lực lượng kinh khủng rốt cuộc va chạm với nhau. Giờ phút này, thanh âm chói tai vang lên, giống như tiếng sấm ì ùng vang vọng phía chân trời. Người có tu vi thấp, thanh âm này đủ để khiến cho màng nhĩ bọn họ tê dại.
Phanh Phanh Phanh.
Hai đạo chưởng ấn va chạm, năng lượng phô thiên cái địa rung động lòng người nhanh chóng khuếch tán, không gian chung quanh lúc này gấp khúc.
Sưu Sưu.
Trong không gian gấp khúc lúc này có một đạo thân ảnh màu vàng bị đẩy lui ra, thân ảnh có chút chật vật.
Thế nhưng lúc này một thân ảnh màu xanh trong nháy mắt xuất hiện ở một chỗ cách không xa thân ảnh màu vàng.
- Triệu Vô Quang, hiện tại đến phiên ngươi.
Thanh âm nhàn nhạt mang theo hàn ý từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra. Thân ảnh Lục Thiếu Du trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng Triệu Vô Quang, bàn tay đột nhiên khẽ động, một đạo quang mang tức thì bắn ra.
- Đi.
Bàn tay đẩy ra, Lục Thiếu Du đột nhiên quát lên một tiếng, thanh âm vô cùng chói tai. Thanh âm vừa dứt, đạo quang mang màu vàng trong tay đột nhiên hóa thành một đám tàn ảnh bắn về phía trước, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Trong lúc này, ai cũng có thể cảm giác được bên trong quang mang màu vàng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo vô cùng đáng sợ. Cảm nhận sự đáng sợ của năng lượng này, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
- Đây là...
Lúc này Lục Trung ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong đạo quang mang màu vàng này, ẩn chứa năng lượng vô cùng khinh khủng, hắn cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, sắc mặt hắn lập tức kinh ngạc và khiếp sợ, khẽ lẩm bẩm nói:
- Không ngờ lại là Thổ Sát Huyền Lôi.
Cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ đang tiến đến, Triệu Vô Quang kinh hãi, ánh mắt hiện lên sự bất an, lo sợ. Cỗ khí thế này khiến cho đáy lòng hắn phát lạnh.
- Thổ Sát Huyền Lôi, tam đệ, chạy mau.
Phía xa, Triệu Vô Cực nhanh chóng hô to. Thổ Sát Huyền Lôi của Vân Dương Tông hắn cũng biết. Khi vừa nhìn thấy nó hắn lập tức nhận ra ngay. Quả thực hắn không ngờ tới, Vân Dương Tông lại giao Thổ Sát Huyền Lôi cho Lục Thiếu Du.
Thế nhưng lúc này Triệu Vô Quang đã không kịp chạy trốn nữa rồi. Đạo quang mang kia trong nháy mắt bắn về phía chân trời, nơi nó đi qua, mặt đất nứt nẻ, đá vụn bay tứ tung, giống như là một mảnh đất khô cằn vậy. Cuối cùng, quang mang đại thịnh, giống như một đạo lưu tinh ầm ầm đánh về phía Triệu Vô Quang.
Mà sau khi va chạm, đạo quang mang kia giống như nổ tung, thanh âm bạo liệt giống như tiếng sấm ỳ ùng vang vọng trong không trung.
Quang mang nổ tung, năng lượng thổ hệ nồng nặc quanh quẩn trong phương viên ngàn thước trong không gian, cỗ năng lượng thổ hệ này giống như một cơn lốc trong nháy mắt khiến cho không gian gấp khúc.
Dưới cỗ năng lượng thổ hệ khổng lồ kinh khủng này, mặc dù là Vũ chấp sự và Triệu Vô Cực đang giao chiến ở phía xa, lúc này cũng không khỏi sợ hãi. Sắc mặt Triệu Vô Cực lúc này càng thêm xấu xí.
Phanh Phanh Phanh.
Cũng không biết là năng lượng thổ hệ kia bạo liệt hay là không gian bạo liệt. Thanh âm bạo liệt liên tục vang vọng trong không gian chỗ Triệu Vô Quang vừa đứng, năng lượng cuồng bạo khiến cho ngay cả Vũ Suất cũng kinh sợ.
Lục Vũ ngay khi thấy Lục Thiếu Du xuất thủ đã sớm thối lui ra xa. Cảm nhận được đạo công kích cường hãn này, tim hắn cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần.
*****
Lục Bắc ở phía xa không hề động thủ lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía bên này.
Kình khí khuếch tán, năng lượng kinh khủng khiến cho mọi người kinh hãi rốt cuộc trong ánh mắt của mọi người chậm rãi tán đi.
Phanh.
Không gian gấp khúc khôi phục lại bình thường, lúc này có một thân thể từ không trung rơi xuống mặt đất, máu tươi ướt đẫm khắp cơ thể, vô cùng thê thảm. Cánh tay bị nát, hoàng bào trên người nát bấy, khắp người đều là máu, người này chính là Triệu Vô Quang của Triệu gia.
Mà lúc này, sinh cơ trong người Triệu Vô Quang đã mất đi, chính thức đi đời nhà ma.
- Vũ Suất ngũ trọng Triệu Vô Quang đã chết.
Đám người Lục gia lúc này vô cùng kinh hãi, thực lực của Triệu Vô Quang mọi người đều đã chứng kiến, thế nhưng không ai có thể nghĩ tới, Triệu Vô Quang lại bị một kích của Lục Thiếu Du giết chết.
Lục Vũ lúc này cũng vô cùng kinh hãi, năng lượng kinh khủng vừa rồi, cho dù là hắn đối mặt với nó cũng không có hy vọng còn sống.
Trên bầu trời, Triệu Vô Cực ngạnh kháng một chiêu của Vũ chấp sự rồi nhanh chóng lùi lại, dường như thực lực của hai người cũng không hơn kém nhau là mấy.
Lăng không đứng đó, ánh mắt Triệu Vô Cực nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vũ, Vũ Chấp Sự, Lục Trung, Lục Bắc, cuối cùng ánh mắt tập trung trên người Lục Thiếu Du, hận ý và tức giận rốt cuộc đã lên tới đỉnh điểm.
- Tiểu súc sinh, Triệu Vô Cực ta thề, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Ta nhất định phải rút xương rọc da ngươi, san bằng Lục gia, mới có thể giải nỗi hận trong lòng ta.
Triệu Vô Cực giận dữ rống lên, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
- Lão cẩu, ta còn một khối Thổ Sát Huyền Lôi, ngươi có muốn ta ném vào trong Triệu gia các ngươi không?
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. Triệu Vô Cực rất mạnh, thế nhưng bằng vào thực lực bên người hắn hiện tại cũng không phải là thứ mà Triệu Vô Cực có thể đơn giản đối phó được.
- Tiểu súc sinh, ngươi sẽ hối hận.
Triệu Vô Cực giận dữ nói, cả người đang không ngừng run rẩy.
- Triệu lão cẩu, bản công tử sợ ngươi chắc? Triệu gia làm những gì với ta, trả thù ngày hôm nay chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngày sau, Triệu gia ngươi tuyệt đối chó gà cũng không được yên.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, sát khí toàn thân tràn ra, cỗ khí thế này khiến cho mọi người không khỏi động dung.
Lục Đông, Lục Tây lúc này mới biết thực lực của Lục Thiếu Du không ngờ đã kinh khủng như vậy. Nhớ tới Lục Thiếu Du ẩn nhẫn vài chục năm trong Lục gia khi trước, trong lòng đám người Lục gia không khỏi phát lạnh. Một phế vật ai trong Lục gia cũng có thể bắt nạt, giờ này đã trở thành tồn tại cao cao tại thượng, trước mặt Vũ Suất cửu trọng cũng có khí thế như vậy.
Điều này khiến cho tất cả mọi người trong Lục gia chấn động, loại thay đổi này có thể nói là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo a. Hơn ba năm, không đến bốn năm. Tính cả thời gian Lục Thiếu Du rời khỏi Lục gia đi tới Vân Dương Tông, trong Lục gia có ai có thể nghĩ tới lúc Lục Thiếu Du trở về lại có thể mạnh mẽ tới như vậy.
Thiếu gia khi trước mà ai trong Lục gia cũng có thể gọi là phế vật, khi dễ, lúc này đã có thực lực tuyệt đối đủ để phá hủy Lục gia.
Lục Trung, Lục Vũ lúc này không khỏi thở dài, tất cả chuyện này khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, nếu như hôm nay Lục gia không có Lục Thiếu Du ở đây, bọn họ sẽ phải đối mặt với tai ương diệt tộc.
Cơ mặt Triệu Vô Cực co quắp lại, ánh mắt nhìn vào Vũ chấp sự, Lục Vũ, Lục Bắc trên bầu trời vô cùng giận dữ. Hắn biết cho tới hiện tại hắn đã không chiếm được một chút tiện nghi nào nữa, chỉ cần bằng vào một Vũ chấp sự thần bí này hắn cũng không thể thắng nổi. Cho dù không có Vũ chấp sự, chỉ cần có Lục Vũ này, hắn cũng khó mà đạt được ý nguyện của mình.
- Xem ra cũng đã tới lúc xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên hai đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra từ giữa một cái khe trong không trung, một cỗ khí tức khiến cho tim người khác đập nhanh khuếch tán.
Cảm giác cỗ khí tức này, nhất thời trong lúc vô hình mọi người có mặt đều bị áp chế, người thực lực thấp, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Trong sát na, hai đạo thân ảnh lắc mình đi tới. Một người mặc hắc bào, ánh mắt âm trầm, toàn thân tỏa ra khí tức âm lệ. Không gian chung quanh hắn nhẹ nhàng rung lên.
- Cường giả Vũ Vương, là Hắc Quỷ Thiên Vương.
Ánh mắt chuyển về phía người này, Lục Thiếu Du nhanh chóng nhận ra, đây chính là cường Vũ Vương cuối cùng xuất hiện trên đại hội Tam tông Tứ môn kia.
- Là nàng ta.
Đồng thời Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp bên cạnh Hắc Quỷ Thiên Vương, thanh niên này mi thanh mục tú, hai mắt sáng sủa. Đối với người này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ, chính là nữ tử tuyệt mỹ giả trang nam trong sơn mạch Vụ Đô, cũng là Lăng Thanh trên đại hội Tam tông Tứ môn.
Lúc này Lăng Thanh cũng đang nhìn về phía Lục Thiếu Du, hai mắt lóe lên, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
- Vũ Vương.
Sắc mặt đám người Lục Vũ, Lục Bắc, Lục Trung, Vũ chấp sự, Triệu Vô Cực nhanh chóng đại biến. Trong nháy mắt hai người này xuất hiện, khí tức từ trên người hán tử trung niên mặc hắc y kia đã làm cho bọn họ nhanh chóng nhận ra, đây chính là cường giả Vũ Vương.
- Không nghĩ tới Lục gia lại ở một cái trấn nho nhỏ này, rốt cuộc ta cũng tìm được rồi.
Ánh mắt Hắc Quỷ Thiên Vương trong nháy mắt đảo qua mọi người, ánh mắt nhìn về phía Lục Vũ mang theo một chút âm lệ nói:
- Ngươi chính là người đứng đầu Lục gia sao? Mau giao bảo vật ra, ta tha cho ngươi một mạng, bằng không sẽ chết.
Ngữ khí của người này vô cùng lạnh lẽo, dường như không cho người khác một cơ hội mặc cả nào.
- Ngươi là người phương nào?
Lục Vũ sửng sốt, lập tức hỏi Hắc Quỷ Thiên Vương.
- Chuyện này ngươi còn chưa có tư cách biết, ngươi chỉ cần giao ra bảo vật là được, bằng không sẽ chết.
Hắc Quỷ Thiên Vương lạnh nhạt nói.
- Các ngươi đều muốn bảo vật kia, thế nhưng ta biết giao cho ai bây giờ đây.
Lục Vũ nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương, ánh mắt lại khẽ đảo qua hai người Triệu Vô Cực cùng với Vũ chấp sự.
- Đương nhiên giao cho ta là được rồi, nếu như bọn chúng dám động, ta sẽ thu lấy tính mệnh bọn chúng.
Hắc Quỷ Thiên Vương nói, không để đám người Triệu Vô Cực và Vũ chấp sự vào trong mắt.
- Các hạ, bảo vật của Lục gia không phải thứ mà người bình thường có thể thu lấy, đừng tự tìm phiền phức cho bản thân mình.
Cơ mặt Vũ chấp sự co quắp một chút rồi nói.
- Đừng cho rằng ta không biết các ngươi là ai. Các ngươi lánh đời sao không lánh hẳn luôn đi, lại còn chạy ra đây làm gì? Nhanh cút một chút cho ta.
Hắc Quỷ Thiên Vương nhìn Vũ chấp sự lạnh nhạt nói.
- Các hạ rốt cuộc là ai?
Lúc này Vũ chấp sự vô cùng khiếp sợ nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương hỏi.
- Các hạ chẳng lẽ là Hắc Quỷ Thiên Vương của thành Ma Vân?
Triệu Vô Cực nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương, vẻ mặt vô cùng kinh hãi hỏi.
← Ch. 0445 | Ch. 0447 → |