Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0495

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0495: Thanh Hỏa lão quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


- Hừ, ta muốn nhìn xem là ai có lá gan lớn như vậy, cho hắn nếm thử thiết quyền của ta một lần.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng lập tức lạnh nhạt nói, một cỗ hàn ý lập tức tràn ngập.

- Hoàng phủ đường chủ, ngươi không nên sơ ý, lẽ nào ngươi nghĩ bằng vào thực lực của ngươi có thể chống lại Lộc Sơn lão nhân sao?

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

- Lộc Sơn lão nhân? Là lão quỷ này sao?

Sắc mặt Hoàng Phủ Kỳ Tùng lập tức biến đổi, dường như hắn đối với Lộc Sơn lão nhân này vô cùng kiêng kỵ. Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng nói:

- Lão quỷ này sao cũng tới đây?

- Không chỉ là Lộc Sơn lão nhân còn có Thanh Hỏa lão quỷ cũng tới. Mục tiêu của hắn hẳn là vũ kỹ Huyền cấp sơ giai hỏa hệ trong tay Lý phó đường chủ.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

- Cái gì, lão quỷ này cũng tới?

Sắc mặt Lý Trì Chính tức thì trầm xuống.

- Đây cũng là hai người có thực lực mạnh nhất, những người khác không nói tới.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.

Ngoài đấu giá hội, lúc Lục Thiếu Du đi ra, Lục Tiểu Bạch đã mang theo đám người Lục Tâm Đồng chờ ở cửa hàng dược liệu của Linh Phi môn cách đó không xa.

- Chưởng môn, dược liệu đã được xử lý non nửa, giá cả không tồi. Sơn mạch Vụ Đô bị phong tỏa, hiện tại dược liệu khan hiếm, cho nên giá cả dược liệu mỗi ngày đều tăng.

Trong một gian phòng nhỏ trong cửa hàng, Lưu Nhất Thủ nói với Lục Thiếu Du.

- Tất cả dựa heo kế hoạch mà tiến hành là được.

Lục Thiếu Du nói.

Một lát sau, sau khi Lục Thiếu Du nói với Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ vài câu liền lập tức mang theo đám người Lục Tâm Đồng, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ, Phương Tân Kỳ rời khỏi cửa hàng của Phi Linh môn.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, tam nữ Bạch Toa Toa còn đang không ngừng bàn luận về chuyện trên đấu giá hội, có vẻ cực kỳ hứng thú.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn mảnh núi non liên miên trước mặt, Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười rồi ra lệnh cho Thiên Sí Tuyết Sư tiến vào trong sơn mạch.

Một lát sau, trong tầm mắt của Lục Thiếu Du xuất hiện hai thân ảnh trong sơn mạch, đó chính là Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng và Lý Trì Chính.

Sau khi ra lệnh cho Thiên Sí Tuyết Sư đứng tại chỗ, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước. Lúc này hai người Hoàng Phủ Kỳ Tùng đã đưa tới không ít cường giả.

Dưới tình huống bình thường Lục Thiếu Du cũng không dám tới xem náo nhiệt. Thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du biết rõ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh ở ngay gần đây cho nên hắn cũng không có nguy hiểm quá lớn. Cảnh đoạt bảo vật này hắn cũng có thể xem xét một phen.

Trong sơn mạch lúc này đã là buổi chiều. Mặt trời nóng bỏng đang bắt đầu lui xuống, cây cối trong sơn mạch dưới ánh nắng lúc này đã có vẻ vô cùng ủ rũ.

- Nếu đã tới thì ra đi.

Trong sơn mạch, tại một con đường nhỏ, Hoàng Phủ Kỳ Tùng đột nhiên dừng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này, trong không trung đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt không gian gợn sóng. Năm đạo lưu quang nhanh như thiểm điện bắn tới. Quang mang thu liễm, năm đạo thân ảnh tức thì xuất hiện trong không trung. Năm người đều nhìn nhau, sắc mặt có chút biến hóa.

- Lộc Sơn lão nhân.

- Thanh Hỏa lão quỷ.

Năm người sau khi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt ba người khác nhìn thấy hai người còn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc.

- Vũ kỹ Huyền cấp sơ giai không phải ai cũng có thể động vào. Nếu như thực lực yếu một chút thì lập tức cút cho ta, bằng không giết không tha.

Trong năm người, một lão giả mặc tốc y lập tức lạnh nhạt nói một tiếng, vẻ lạnh lẽo trong mắt xuất hiện.

Sắc mặt ba người khác biến đổi, dường như cũng cực kỳ kiêng kỵ người này, sau khi do dự một chút, ba người lập tức lắc mình rời đi.

Trong nháy mắt trong bầu trời chỉ còn lại hai đạo thân ảnh là lão giả mặc tố y vừa nói và một lão giả gầy gò mặc trường bào màu xanh. Người này gầy gò, con mắt lồi lên, làn da dán vào xương cốt trên người, sắc mặt âm trầm khiến cho người ta có cảm giác hắn là một loại u linh lệ quỷ nào đó.

- Lộc Sơn, ngươi còn chưa chết sao?

Lão giả âm lệ kia nói với lão giả mặc tố ý, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, giống như là tới từ cửu u địa ngục vậy.

- Thanh Hỏa lão quỷ, không phải ngươi cũng chưa chết sao? Ngươi tu luyện thuộc tính hỏa, ta tu luyện thuộc tính thổ, mỗi người một người, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?

Lão giả mặc tố y nhìn lão giả âm lệ kia rồi nói.

- Cũng được, mỗi người một người, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Lão giả âm lệ này dường như cũng không phản đối, tức thì đáp. Mà lúc này hai người cũng không đặt hai người Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng và Lý Trì Chính vào trong mắt.

- Ha ha, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, các ngươi chậm rãi thương lượng đi, chúng ta không phụng bồi.

Phía dưới, Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng cười lớn một tiếng, tiếng cười vừa vang lên thì hắn và Lý Trì Chính lập tức thả người bay lên không trung.

- Hừ, chạy đi đâu.

Lão giả âm lệ quát lên một tiếng, chân khí quanh thân đột nhiên bạo phát.

- Thanh Hỏa lão quỷ, ở đây còn chưa tới phiên ngươi kiêu ngạo.

Ngay lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Trong sát na đột nhiên có một nữ tử xuất hiện, trên người mặc một chiếc váy trắng, dung nhan tuyệt mỹ, mang theo sự thành thục, quyến rũ, mà khí tức từ trên cơ thể nàng tràn ra ngoài khiến cho Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân trong nháy mắt kinh ngạc.

- Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, là ngươi.

Trong nháy mắt này, Lộc Sơn lão nhân vốn muốn đuổi Hoàng Phủ Kỳ Tùng đột nhiên dừng lại rồi dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

- Ngươi là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Lúc này Thanh Hỏa lão quỷ cũng biến sắc, ánh mắt lập tức ngưng trọng.

- Thanh Hỏa lão quỷ, hai người kia là người của ta, ngươi dám động vào một cọng lông của bọn họ ta sẽ lập tức san bằng tổ chim của ngươi.

Nhìn Thanh Hỏa lão quỷ, trong đôi mắt xinh đẹp của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mang theo sự cảnh cáo tuyệt đối. Trên dung nhan tuyệt mỹ, hàn ý kia cũng khiến cho hai người trước mặt phát lạnh.

- Hóa ra là người của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, vậy thì bản soái đi trước một bước, sau này gặp lại.

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ co quắp lại, cắn răng nói. Nói xong, thân ảnh trong nháy mắt chạy đi.

- Ồ, Thiên Sí Tuyết Sư.

Lúc này, một tiếng kinh ngạc vang lên, lập tức thân ảnh của Thanh Hỏa lão quỷ xuất hiện trước mặt Thiên Sí Tuyết Sư.

- Tiểu tử, Thiên Sí Tuyết Sư là của ta, các ngươi cút đi, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.

Ánh mắt Thanh Hỏa lão quỷ mừng rỡ nhìn vào Thiên Sí Tuyết Sư rồi nói, hắn không liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du một chút nào.

Cảnh tượng vừa rồi Lục Thiếu Du cũng đã thấy, hắn thật không ngờ Thanh Hỏa lão quỷ lại coi trọng Thiên Sí Tuyết Sư của hắn.

Lục Thiếu Du nhìn Thanh Hỏa lão quỷ, sắc mặt trầm xuống rồi nói:

- Thanh Hỏa lão quỷ, ngươi đi đi, bằng không ngươi sẽ phải hối hận.

- Tiểu tử miệng chưa dứt sữa, lắm lời.

*****

Thanh Hỏa lão quỷ cũng không nói lời vô ích nào trực tiếp không nhìn Lục Thiếu Du mà bàn chân khẽ bước một bước, thân hình giống như quỷ mị trực tiếp đánh về phía Lục Thiếu Du. Chân khí nóng bỏng bỗng nhiên từ trong cơ thể bạo phát ra, khiến cho không gian nóng bỏng.

- Thanh Hỏa lão quỷ, ngươi muốn chết.

Một tiếng quát âm trầm chói tai vang lên trong không gian, đột nhiên có một thân ảnh màu đen khiến cho không gian gấp khúc xuất hiện. Thủ ấn trong nháy mắt được đánh ra, quanh thân thể tràn ngập làn sương màu đen.

Trong sát na này, trong làn sương đen một đạo chưởng ấn được ngưng tụ khiến cho không gian gợn sóng mang theo âm hưởng bạo liệt trong bầu trời. Một chưởng đánh ra khiến cho không gian trực tiếp gấp khúc, trong nháy mắt đánh về phía Thanh Hỏa lão quỷ.

- Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến cho Thanh Hỏa lão quỷ biến sắc. Sắc mặt so với nhìn thấy Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh còn xấu xí hơn nhiều. Thế nhưng sau khi kinh ngạc, chân khí nóng bỏng trong người lập tức tràn ra, trong tay nhanh chóng đánh ra một đạo chưởng ấn. Chưởng ấn này đánh ra khiến cho không gian rung động, chưởng ấn trực tiếp xuyên qua không gian ầm ầm đánh về phía trước.

Phanh Phanh.

Hai đạo chưởng ấn trực tiếp va chạm, kình khí ngập trời nhanh chóng khuếch tán khiến cho không gian chung quanh gấp khúc, trong kình khí khuếch tán này ẩn chứa kịch độc, đây mới là chỗ kinh khủng của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, đối chiến với hắn nếu không chú ý một chút thì đó chính là sai lầm trí mạng.

Năng lượng cuồng bạo khuếch tán, trong đó có một cỗ năng lượng màu đen, lúc này trong không gian có một mùi gai mũi vô cùng khó chịu.

Khục khục.

Thanh âm bạo liệt vừa dứt, thân thể của Thanh Hỏa lão quỷ trực tiếp bị đánh bay về phía sau chừng trăm thước mới dừng lại được, khuôn mặt vốn đã giống quỷ lúc này lại càng thêm tái nhợt.

- Sư phụ, giúp Tâm Đồng giết hắn, ai bảo hắn khi dễ ca ca.

Phía xa, Lục Tâm Đồng chu miệng nói.

- Thanh Hỏa lão quỷ, đây chính là do ngươi tự mình muốn chết, đừng có trách ta.

Bóng đen chợt léo lên, thân thể Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biến mất.

- Đông Vô Mệnh, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi đối phó với ta làm gì?

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ trầm xuống, ánh mắt nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã cực kỳ ngưng trọng.

- Ngươi không nghe thấy sao, vừa rồi ngươi định đối phó với đồ đệ ta, ngươi nói xem ta có nên đối phó với ngươi hay không?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói, hắc bào trên người lúc này không gió tự bay, hắc vụ quanh quẩn, ngay cả không gian chung quanh người cũng xuất hiện một tia màu đen.

- Ta không biết đó là đồ đệ ngươi.

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ cực kỳ khó coi.

- Đó là chuyện của ngươi, đồ đệ của ta há có thể để cho ngươi thích động thủ là động thủ.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ lúc này càng thêm khó nhìn.

- Giết ngươi, như đồ đệ ta nói.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.

- Đông Vô Mệnh, ta muốn đi ngươi cũng không giữ ta lại được.

Thanh Hỏa Lão Quỷ cắn răng nói.

- Thật không, vậy thêm ta thì sao?

Một thanh âm nũng nịu truyền tới, thân ảnh xinh đẹp của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh chợt lóe rồi lập tức phong tỏa đường lùi của Thanh Hỏa lão quỷ.

- Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Đông Vô Mệnh, các ngươi cùng nhau tới?

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ lúc này đã có chút kinh hoàng. Hai người này bất luận là một người nào đều có tu vi hơn hắn, ngay cả một người hắn cũng không đối phó được. Nếu như lúc này hai ngươi liên thủ, hắn đương nhiên sẽ khó mà sống sót.

- Hừ.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không trả lời chỉ hừ lạnh một tiếng. Trong nháy mắt thủ ấn trong tay được kết, một cỗ năng lượng vô hình trong bầu trời nhanh chóng tụ tập, toàn bộ không trung lúc này tức thì run rẩy.

Trong sát na, toàn bộ không gian có một cỗ công kích linh hồn, mảnh khói độc bao phủ không gian chừng hai nghìn thước. Dưới sự bao phủ của mảnh khói đối cũng với năng lượng ngập trời và mùi gai mũi kia, khiến cho không gian lúc này dường như bị đè nén.

Sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ hoảng hốt, thủ ấn nhanh chóng được kết, quanh thân thể trong nháy mắt có hỏa diễm màu xanh bao phủ thân thể giống như một quang tráo bằng hỏa diễm, khói đối dường như trong thời gian ngắn khó có thể tiến vào người hắn.

- Thanh Hỏa lão quỷ, ngươi vẫn còn kém một chút.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói một tiếng, thủ ấn trong tay tiếp tục được ngưng tụ, hai đạo hắc mang quỷ dị một trái một phải nhanh chóng được đánh ra. Hắc mang xuyên qua hư không đánh về phía Thanh Hỏa lão quỷ, hắc mang trực tiếp xé rách không gian giống như là linh xà xuất động.

Hai cỗ hắc mang này đánh vào vòng quang tráo bằng hỏa diễm quanh thân Thanh Hỏa lão quỷ, năng lượng khổng lồ tức thì tản ra, nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.

Phanh Phanh.

Trong không gian đột nhiên vang lên âm thanh bạo liệt, năng lượng khổng lồ nổ tung, hỏa diễm màu xanh của Thanh Hỏa lão quỷ trong nháy mắt vỡ tan. Toàn bộ không trung trong nháy mắt được bao phủ bởi một mảnh hắc vụ, mùi gai mũi tràn ngập không gian. Hắc vụ này trực tiếp xuyên qua hỏa diễm màu xanh bao phủ Thanh Hỏa lão quỷ.

Sưu.

Thanh Hỏa lão quỷ không có chút do dự nào trực tiếp chạy trốn. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh toàn thân là độc, mỗi một đạo công kích đều ẩn chứa kịch động, đồng thời còn là công kích linh hồn cường hãn nhất, tuyệt đối là người khó nhằn nhất, cho nên hắn không dám chống lại.

- Thanh Hỏa lão quỷ, ngươi còn chạy đi đâu?

Ngay khi Thanh Hỏa lão quỷ chạy trốn, trong không gian tràn ngập khói độc đột nhiên xuất hiện thân ảnh Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh phía sau hắn. Một đạo trảo ấn được ngưng tụ từ hắc vụ màu đen nhanh chóng hiện ra, trực tiếp chộp về phía Thanh Hỏa lão quỷ.

Trảo ấn xuyên qua không gian khiến cho không khí rung động, gợn sóng trực tiếp khuếch tán mang theo kình khí bàng bạc. Trong nháy mắt khi bàn tay Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đánh xuống thì trong không trung vang lên âm thanh bạo liệt.

- Đông Vô Mệnh, ta và ngươi liều mạng.

Thanh Hỏa lão quỷ hét lớn, không thể đào thoát, chỉ có thể cố gắng phản kháng mà thôi. Vẻ mặt hắn sa sầm, trong mắt hiện lên vẻ âm ngoan rồi gầm lên một tiếng. Chân khí bạo phát, một cỗ năng lượng nóng bỏng khuếch tán không trung sau đó hóa thành một đạo quang trụ khổng lồ bằng hỏa diễm, toàn bộ không gian dưới năng lượng nóng bỏng này bắt đầu run rẩy.

- Thực lực thật mạnh mẽ.

Lục Thiếu Du đứng ở phía xa lúc này vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Thanh Hỏa lão quỷ tuy rằng không bằng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, thế nhưng thực lực của hắn cũng là Vũ Suất bát trọng. Loại thực lực này cũng tuyệt đối là cường giả. Trong Cổ Vực quả thực đúng là cường giả đông đảo.

Trong khoảnh khắc, đạo quang trụ bằng hỏa diễm hung hăng va chạm với trảo ấn của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Phanh phanh.

Hai cỗ năng lượng va chạm với nhau, kình phong kinh khủng khiến cho thiên địa rung động tức thì bạo phát. Núi non phía dưới có vô số ngọn núi bị kình khí phá hủy, giống như sơn băng địa liệt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)