← Ch.0601 | Ch.0603 → |
Ngũ trọng Linh tướng vừa nhìn thấy Lục Thiếu Du trực tiếp chém tên Vũ soái nhị trọng thành hai nửa thì làm gì còn dám chống lại nữa, trực tiếp lùi lại luôn.
- Ngươi chậm rồi.
Nháy mắt một giọng nói liền vang lên bên tai của tên Linh tướng ngũ trọng này, trong nháy mắt tiếp theo, đã có mấy đạo khí tức nóng rực trực tiếp phá không lao tới thật dữ dội, mang theo tiếng nổ liên tiếp.
- Vèo vèo....
Trên đùi truyền tới từng trận đau đớn kịch liệt, tên Linh tướng ngũ trọng này lập tức cảm giác được trên hai chân của mình xuất hiện vào lỗ máu, thân hình khựng lại, lập tức có vài đạo cấm chế rơi xuống, khiến cho hắn không cách nào nhúc nhích được nữa.
Nhưng đúng lúc Lục Thiếu Du vừa mới bắt được tên này thì đột nhiên nhíu mày, lập tức xoay người, một tiếng xé gió cực lớn vang vọng giữa không trung cách đó không xa, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy vài đạo thân ảnh đang lướt nhanh tới từ xa, khí tức đều không hề yếu chút nào.
Tổng cộng có bốn người đang tới, Lục Thiếu Du đảo mắt qua nhìn, bốn người này có ba tên Vũ soái cùng một tên Linh soái, người đi trước tiên là một thanh niên bộ dạng chừng hai mươi tuổi, tu vi cũng đến Vũ soái nhị trọng, ba người sau lưng, một vị đại hán khá gầy có tu vi Linh soái tứ trọng, hai lão giả hơi mập mạp có tu vi Vũ soái ngũ trọng.
Cảm giác được khí tức của bốn người này, sắc mặt của Lục Thiếu Du liền hơi đổi.
Có thể khiến cho Lục Thiếu Du biến sắc cũng không phải vì bốn người đang tới này, trong tâm thần dò xét của Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du phát hiện động tĩnh vừa rồi đã kinh động không ít kẻ khác nữa, đám đó cũng đang vội vàng chạy tới chỗ này.
- Đi thôi!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, dưới chân khí toàn thân nảy lên, mang theo tên Linh tướng ngũ trọng trong tay nhảy lên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, Thiên Sí Tuyết Sư liền vội vàng vỗ cánh bay đi.
Lục Thiếu Du không sợ đám người kia, cái chính là đã kinh động không ít kẻ chạy đang tới, thế thì chuyện hơi khó giải quyết, cũng không thể để cho Bạch Linh đánh chết hết cả bọn được, đến lúc đó khiến đám người dư thừa để ý thì cũng không phải chuyện tốt.
- Vèo vèo!
Bốn đạo thân ảnh nháy mắt đã hạ xuống mặt đất, cơ hồ là lướt qua sát bên Thiên Sí Tuyết Sư.
- Thiếu tông chủ, trưởng lão, bọn họ đã giết Hoàng trưởng lão cướp bảo vật đi mất rồi.
Bốn người vừa hạ xuống, thì lập tức có Vũ tướng vội vàng hét lên.
- Đuổi theo.
Bốn người cũng vừa mới tới, gần như cùng lúc với Thiên Sí Tuyết Sư bay đi, cho nên đã biết chuyện gì đang xảy ra, người của bọn hắn bị bắt đi theo trên lưng con yêu thú kia, bốn người không hề chần chừ, vừa mới hạ xuống liền vội vàng đuổi theo nhanh như chớp.
Tuy rằng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư cực nhanh, nhưng đối phương đều là Linh soái Vũ soái, còn có hai người đều là Vũ soái ngũ trọng, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, huống hồ gì trong rừng cây của sơn mạch Vụ Hải này, tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư căn bản không thể đạt tới mức cao nhất, chớp mắt đã bị rút ngắn khoảng cách.
- Động đến người của Thiên Quỷ Tông ta, các ngươi chết chắc rồi.
Trong tiếng gió thét gào truyền tới tiếng quát lạnh của thanh niên hai mươi tuổi kia, thân ảnh cấp tốc đuổi theo, mang theo một cỗ khí thế bàng bạc.
- Không muốn chơi với các ngươi.
Lục Thiếu Du quay đầu cười lạnh một tiếng, lập tức nói với Lục Tâm Đồng:
- Tâm Đồng, cho bọn họ vài viên độc đan đi.
- Ha!
Lục Tâm Đồng hừ nhẹ một tiếng đáp lời, lời vừa dứt thì trong tay nhanh chóng ném ra vài đạo lưu quang màu đen.
- Bùm bùm bùm!
Mấy tiếng nổ vang lên, một mảnh sương mù đen dày đặc lập tức tràn ra bao phủ không trung, bên trong màn khói đen dày đặc còn mang theo một mùi vị gay mũi rất khó ngửi.
- Có độc, mọi người cẩn thận.
Một lão giả mập mạp lập tức la lên, bốn đạo thân ảnh trước sau không thể không dừng lại.
- Phá cho ta!
Vị thanh niên Vũ soái nhị trọng gầm lên một tiếng, trong tay chưởng ấn nhanh chóng ngưng tụ, một đạo chưởng ấn mang theo cỗ lực lượng bàng bạc được đánh ra, lập tức lao thẳng vào trong đám độc khí màu đen rồi nổ tung.
- Ầm!
Tiếng vang rền to như sấm sét, kình khí cuồng bạo lập tức văng ra bốn phía, lúc này thì màn sương đen đặc kia đã trực tiếp bị chấn khai.
Chỉ có điều khoảng không trước mặt lúc này đã sớm không còn thân ảnh của yêu thú kia nữa, người muốn tìm đã không thấy đâu.
- Đuổi theo!
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, thân ảnh lại lao vút đi nhanh như chớp lần nữa để đuổi theo.
Ngay lúc bốn người đuổi về phía trước thì bên trong rừng cây cách đó không tới một ngàn thước, một đạo quang quyển vô hình bao phủ, không để lộ bất kì khí tức nào ra ngoài.
- Xuy!
Bạch Linh vừa thu vô hình quang quyển trong tay rồi nói:
- Ở gần đây có không ít Vũ soái, xem ra sức hấp dẫn của Vụ Tinh Hải này quả thực rất lớn.
- Vụ Tinh Hải ba mươi năm mới mở ra có một lần, mỗi người đều có cơ hội gặp được cơ duyên, đương nhiên là sẽ có sức hấp dẫn lớn rồi.
Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên Linh tướng ngũ trọng đã bị cấm chế trước mặt, nắm ngón tay cong lại thành trảo, trên lòng bàn tay như có một cỗ hấp lực tuôn ra, trong nháy mắt tiếp theo, trảo ấn trực tiếp kéo tên Linh tướng ngũ trọng đó tới gần, đồng thời, Lục Thiếu Du cũng thi triển sưu Linh thuật.
Một tiếng hét thảm truyền ra từ trong miệng của tên Linh tướng ngũ trọng, một lát sau, thân hình của hắn liền biến thành một cái xác khô.
Hơi nheo mắt lại, trong lúc thi triển sưu Linh thuật, Lục Thiếu Du biết được thân phận của những kẻ vừa truy đuổi theo mình, trong đó có một tên là thiếu tông chủ của Thiên Quỷ Tông, ba người còn lại thì đều là trưởng lão của Thiên Quỷ Tông.
- Chúng ta đi thôi.
Lục Thiếu Du nói, trong tay liền dùng Linh hoả đốt cái xác khô kia thành tro tàn, Thiên Sí Tuyết Sư liền bay sang hướng bên cạnh.
Trên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du mở một cái trữ vật giới chỉ ra, một cái ngọc giản liền xuất hiện trong tay hắn, phía trên ngọc giản tràn ngập một cỗ thổ thuộc tính nồng đậm, hắn nói:
- Ta còn tưởng là cái gì chứ, hoá ra là một bộ Vũ kỹ huyền cấp sơ giai.
Theo trong não hải của ngũ trọng Linh tướng, Lục Thiếu Du cũng đã biết được thứ hôm nay Thiên Quỷ Tông muốn đoạt của Tinh Hà Môn chính là bộ Vũ kỹ huyền cấp sơ giai này. Tinh Hà Môn chỉ là một thế lực nhị lưu mà thôi, so với Quỷ Vũ tông lúc trước, và Địa Cương Môn gì đó thì còn yếu hơn một chút, không biết trưởng lão của Tinh Hà Môn lấy đâu ra bộ Vũ kỹ huyền cấp sơ giai thế này, sau khi bị Thiên Quỷ Tông biết được thì bị Thiên Quỷ Tông đuổi giết.
Thu hồi Vũ kỹ huyền giai sơ cấp trong tay, đây cũng tính là có giá trị xa xỉ rồi, đối với thế lực nhị lưu bình thường mà nói thì Vũ kỹ huyền cấp sơ giai đã là hiếm rồi.
Còn đối với một ít tán tu mà nói, Vũ kỹ huyền cấp sơ giai, cũng đủ để khiến họ sinh lòng gian tà, lúc trước cỡ như Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hoả lão Quỷ, nhìn thấy Vũ kỹ huyền cấp sơ giai cũng nhịn không được mà phải ra tay tranh đoạt cơ mà.
*****
Đổi một hướng khác, Lục Thiếu Du vòng mấy vòng, ngày đó tạm thời không đụng phải đám người Thiên Quỷ Tông kể như cũng tốt, Lục Thiếu Du cũng không muốn cho người khác biết được thân phận của Bạch Linh, nếu gặp phải đám người của Thiên Quỷ Tông thì với thực lực của mình trước mắt không cách nào giải quyết được.
- Chết tiệt, nếu lần sau gặp phải đám người đó, nhất định phải để cho chúng đẹp mặt.
Trên không trung ở một thâm cốc, bốn người Thiên Quỷ Tông đuổi theo qua khỏi rừng cây cũng không thấy thân ảnh yêu thú đâu, thanh niên kia lập tức nói với vẻ oán giận.
- Thiểu tông chủ, chúng ta cứ chuẩn bị tới Vụ Tinh chỉ hải trước đi đã, đám ngươi đó dám chắc hơn phân nửa là cũng muốn tới Vụ Tinh Hải, tới lúc đó nhất định có thể gặp được, có muốn đối phó cũng không muộn.
Đại hán gầy gầy nói.
- Hừ, đoạt đồ của Thiên Quỷ Tông ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, tốt nhất là đừng để ta gặp được bọn chúng trong Vụ Tinh Hải, nếu không thì ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng đành ôm một bụng tức giận rời đi.
Trong sơn mạch Vụ Đô, hoàng hôn sắp giáng xuống, màn đêm bắt đầu lan rộng. Vốn là một mảnh xám xịt mờ mịt, nay lại càng thêm hắc ám, khói mờ trắng xoá dày đặc, trong bóng đêm đen kịt lại càng thêm u ám, nhánh cây thi thoảng bị gió đêm vờn quanh lay động, phát ra tiếng sàn sạt rất khẽ.
Trong một sơn cốc, thi thoảng từ đằng xa lại truyền tới tiếng kêu của yêu thú, gió đêm lay động cây cối bốn phía, ánh sáng lờ mờ, nhánh cây trụi lơ lắc lư trong đêm.
Tiết trời vào đông, lúc này gió đêm lùa vào sơn cốc mang theo cảm giác mát lạnh, cũng xua bớt lớp sương mù lãng đãng bên dưới bay ra khắp nơi, ánh hoàng hôn ngày càng rõ rệt, dần dần hoà làm một với bóng đêm.
Phía sau một khối nham thạch lớn trong sơn cốc, một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi tu luyện, quanh thân tràn ngập một đạo bạch sắc quang quyển vô hình, đã tiến vào trong trạng thái tu luyện.
- Kẻ nào.
Tiến vào trong trạng thái tu luyện cũng là lúc tâm thần minh mẫn nhất, người nọ đột nhiên mở to mắt ra nhìn chằm chằm về phía trước, ở bên trong sơn mạch Vụ Hải này, nếu không có chút bản lãnh thì không ái dám một thân một mình tới đây, nếu đã dám tới thì đều không phải kẻ tầm thường.
- Vèo!
Thanh âm của người nọ vừa dứt thì thủ ấn trong tay cũng kết xuất ngay lập tức, Linh lực quanh thân tuôn trào dữ dội, trong nháy mắt dã ngưng tụ lại hoá thành một đạo chưởng ấn đánh ra, không gian gợn sóng tản ra dữ dội, gào thét trong không trung sinh ra tiếng nổ tung, mang theo một cỗ uy thế khủng bố trực tiếp quét ra.
Cũng ngay lúc này, khi Linh lực chưởng ấn đánh ra, một đạo thân ảnh vận áo bào xanh đột nhiên loé lên, thân ảnh xuất hiện tựa như quỷ mị, tốc độ đã đạt tới tình trạng không gì sánh nổi.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong tay của thanh niên vận áo bào xanh bắt đầu kết xuất thủ ấn, Linh lực khắp chung quanh lập tức hội tụ lại, phong áp khủng bố chèn ép khiến không gian bắt đầu bóp méo dị thường, khí tức cường hãn khuếch tán, một đạo hồng sắc quang manh ngưng tụ, không gian gợn sóng lắc lư tràn ra, tiếng gió gào thét bén nhọn vang lên.
- Đao hồn quang nhận.
Quát khẽ một tiếng, thanh niên áo bào xanh hướng thủ ấn lên vẽ một cái, ném ra một đạo quang mang tựa như tàn nguyệt, một đao hồng đao tàn nguyệt thuấn gian rạch phá không gian khí lưu, khiến cho không gian lập tức chấn động, khí kình gào thét trong không gian sinh ra thanh âm nổ tung, đao mang dẫn theo một mảnh tàn ảnh xinh đẹp, tựa như một ngôi sao băng mang theo cái đuôi lấp lánh xẹt qua không gian.
- Vèo!
Đao mang nháy mắt đã phá không, sau đó chém lên chưởng ấn khổng lồ kia, một đao nhẹ nhàng nhưng lại mang theo khí thế vô cùng bá đạo, khiến cho chưởng ấn kia lập tức vặn vẹo, sau đó đột nhiên vỡ ra, năng lượng khủng bố dao động không ngớt, chưởng ấn trực tiếp bị chém mở, một cỗ lực lượng vô cùng bén nhọn khuếch tán ra chung quanh.
- Vèo!
Thân ảnh phía sau nham thạch vội lùi lại, sau lưng cũng trực tiếp đụng lên vách đá phía sau, một đạo quang nhận đao quang màu đỏ trực tiếp bổ vào mi tâm rồi biến mất không thấy đâu.
Kình khí biến mất dần, mới nhìn rõ bộ dạng của người này, tuổi chừng năm mươi, sắc mặt tái nhợt, trên mi tâm lúc này đang có một vệt máu mỏng.
- Ken két!
Dường như có cự lực đè xuống, cự thạch hơn trăm thước sau lưng người này đột nhiên rạn nứt, sau đó lập tức hoá thành mảnh vỡ sụp đổ, nhìn vào thân ảnh áo xanh đang đi tới, ánh mắt cư nhiên đại biến, không biết là do kinh hãi hay cảm thấy sợ hãi, nhưng thần sắc cơ hồ chết lặng.
- Linh tướng bát trọng, vừa hay.
Thân ảnh áo xanh vừa dứt lời, dưới chân tụ khí, năm ngón tay khẽ bóp, thân ảnh lướt nhanh, trảo ấn đã lập tức chụp lên đầu của người này.
Người này đang muốn phản kháng, nhưng vẫn chậm một bước, trong đầu đột nhiên truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, lập tức cảm giác được Linh lực lúc này đã không nằm trong sự khống chế của mình nữa, căn bản không cách nào ngưng tụ công kích để phản kháng được. Linh lực bây giờ đang bị đối phương hút đi một cách điên cuồng.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người này lập tức cảm nhận được mùi vị của cái chết, nhưng rốt cuộc vẫn không thể phản kháng, mãi đến khi đau đớn đến mất đi tri giác mới thôi.
- Hô!
Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện trong sơn cốc, hai thân ảnh xinh đẹp một lớn một nhỏ xuất hiện trên lưng nó.
- Đêm nay ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi.
Lục Thiếu Du thôn phệ sạch sẽ tên Linh tướng bát trọng trong tay, cảm giác được cỗ năng lượng bàng bạc trong cơ thể do thôn phệ mà có, lại mỉm cười hài lòng. Đây đã là Linh tướng thứ chín hắn thôn phệ từ khi vào sơn mạch Vụ Hải này rồi, mấy tên trước đó đều chỉ là ngũ trọng và Linh tướng lục trọng, cấp độ thực lực cao nhất cũng chỉ có hai tên Linh tướng thất trọng.
Thôn phệ liên tục khiến Lục Thiếu Du lúc này đã tiếp cận cấp độ Linh tướng bát trọng đỉnh phong rồi, lại thêm lần này hắn thôn phệ thêm một tên Linh tướng bát trọng, Lục Thiếu Du phỏng chừng mình đủ để đột phá lên đến Linh tướng cửu trọng, cuối cùng có lẽ còn dư lại chút đỉnh.
Sau đó hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu luyện hoá, có Bạch Linh và chúng yêu thú ở đây, Lục Thiếu Du có thể yên tâm mà luyện hoá.
Vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, thôn phệ Linh lực đã trải qua luyện hoá để có thể tự mình sử dụng, sau một lát, một đạo quang quyển vô hình lập tức bao phủ quanh thân Lục Thiếu Du.
Lục Tâm Đồng dõi mắt nhìn ca ca, cảm giác khí tức của hắn không ngừng dâng lên, đôi mắt to tròn sáng lên, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc không thôi, thân là Linh tướng lục trọng, trong khoảng thời gian này nàng rốt cuộc cũng biết tốc độ tu luyện của ca ca vì sao lại nhanh như vậy rồi, thôn phệ Linh lực của người khác để bản thân mình dùng, công pháp này đúng là quá nghịch thiên.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, sương mù dày đặc lại càng nặng nề thêm vài phần, giống như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào sương mù vậy, xa xa, còn có tiếng suối chảy róc rách truyền tới.
← Ch. 0601 | Ch. 0603 → |