← Ch.0669 | Ch.0671 → |
Lục Tâm Đồng nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Thiếu Du cũng vô cùng kinh ngạc, ước ao không ngừng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Trong lúc tu luyện thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy buồn chán. Tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng và Huyễn Ảnh Thanh Dực cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được. Chỉ là cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.
Coi như là tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng lúc này đối với Lục Thiếu Du mà nói, cũng không có độ khó khi tu luyện quá lớn, hoàn toàn chỉ cần thời gian luyện tập.
Hai mươi ngày sau, tại một đình viện tinh xảo trong đám kiến trúc liên miên, Lữ Chính Cường đặt tay vào một ngọc giản, sắc mặt biến hóa bất định. Một lát sau không nhịn được mà cười ha hả.
- Ha ha, hảo tiểu tử, quả thực rất khá.
- Cha, người cười gì vậy? Dường như còn có chút hài lòng.
Lữ Tiểu Linh nhẹ nhàng đi tới. Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang, bên trên còn một chiếc áo choàng, đường cong linh lung lồi lõm hiển hiện, đồng thời lại có thêm vài phần quyến rũ, ưu nhã.
Mà lúc này Lữ Tiểu Linh đang ỷ ôi bên người một phụ nhân. Phụ nhân này mặc một bộ y phục hồng nhạt, lộ ra đường cong quyến rũ. Làn da trắng nõn, mái tóc dài buộc lại phía sau đầu. Vài lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, dáng đi ung dung ôn nhu, khuôn mặt khẽ mỉm cười thế nhưng trong lúc vô hình lại tỏa ra uy áp.
- Linh nhi, con tới vừa lúc. Cha đang muốn nói cho con một tin tức tốt.
Lữ Chính Cường mỉm cười, thu hồi ngọc giản rồi nói.
- Có tin tức gì tốt? Cha, người nhanh nói xem.
Nghe thấy có tin tức tốt, Lữ Tiểu Linh lập tức có chút hứng thú, hai tay lập tức chuyển sang người Lữ Chính Cường lay lay rồi hỏi.
- Linh Nhi, có tin tức tốt là lập tức không để ý tới mẫu thân nha.
Phụ nhân này mỉm cười, chậm rãi đi tới một cái ghế trong đình viện rồi nói.
- Mẫu thân, con không có nha. Con không phải đang hỏi cha xem có chuyện gì mà cười hài lòng như vậy sao?
Lữ Tiểu Linh lập tức làm nũng.
- Tiểu Linh, cha quyết định tự mình phát thiệp mời, để tiểu tử kia tới tham gia Hoa Đào Yến.
Lữ Chính Cường mỉm cười rồi nói với Lữ Tiểu Linh.
- Cha, người nói thật sao?
Lữ Tiểu Linh tức thì há hốc mồm, dường như có chút ngoài ý muốn.
- Cha lừa gạt con bao giờ chưa? Tiểu tử kia quả thực có đủ tư cách tham gia Hoa Đào Yến.
Lữ Chính Cường nói.
- Tin tức tốt gì chứ? Hắn tới hay không kỳ thực cũng không có quan hệ với con.
Vui vẻ qua đi, Lữ Tiểu Linh lập tức chu miệng, thế nhưng trên mặt không dấu được vẻ mừng rỡ.
- Nha đầu nhà ngươi, quên đi, vậy thì cha không mời hắn nữa.
Lữ Chính Cường giả vờ nói.
- Cha.
Lữ Tiểu Linh dậm chân, hai mắt nhìn về phía Lữ Chính Cường.
- Được rồi, sợ phụ nữ các ngươi.
Phụ nhân mỉm cười nói với Lữ Chính Cường:
- Chính Cường, người chàng nói chính là Lục Thiếu Du gần đây khá nổi danh đó sao?
- Mỹ Vi, chính là tiểu tử đó. Ta vừa nhận được tin tức, lúc này tiểu tử kia lại làm một chuyện vô cùng nổi danh. Còn khiến cho Hóa Vũ tông ăn quả đắng. Tâm trí bực này quả thực bất phàm.
Lữ Chính Cường nói với phụ nhân.
- Lẽ nào ý của chàng.... Chàng định gả Linh nhi cho hắn sao? Đừng quên Lục Thiếu Du này đã có hôn ước với Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông. Không chỉ có như vậy. Từ tin tức thiếp nhận được. Lục Thiếu Du vốn chính là một thiếu gia của gia tộc tam lưu trên trấn Thanh Vân. Còn có hôn ước với một nữ tử tên là Lục Vô Song, vừa nhìn là biết hạng người đào hoa, chuyện này thiếp không đồng ý.
Sắc mặt mỹ phụ này hơi đổi, lập tức nghiêm túc nói.
- Mỹ Vi, chuyện này ta cũng đã biết. Chỉ là đây là ý của Linh nhi, ta cũng đã gặp tiểu tử kia, quả thực không phải là người...
Lữ Chính Cường nhìn về phía Lữ Tiểu Linh rồi khẽ mỉm cười nói với phụ nhân này. Thế nhưng còn chưa nói xong đã bị phụ nhân cắt lời.
- Chính Cường, việc này thiếp không thể đáp ứng.
Phụ nhân này nói.
- Mẫu thân, tiểu lửa đào này... Thiếu Du không phải là hạng người như vậy, người hiểu lầm rồi.
Khuôn mặt Lữ Tiểu Linh biến đổi nhanh chóng kéo tay phụ nhân, bắt đầu làm nũng.
- Linh nhi, Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão đã nói với mẫu thân rồi. Tiểu tử kia không phải là người tốt, nha đầu nhà con quá đơn thuần, bị người khác lừa cũng không biết.
Phụ nhân nhíu mày nói với Lữ Tiểu Linh.
- Mẫu thân, Thiếu Du không phải là người như vậy, hắn chưa từng lừa gạt con.
Lữ Tiểu Linh vội vã nói.
- Không lừa gạt con? Vậy cha con khổ sở như thế nào mới tìm được Thiên Sí Tuyết Sư làm tọa kỵ cho con sao lại thành tọa kỵ của hắn? Còn có việc của Quỷ Vũ Tông khi trước mẫu thân cũng nghe nói qua. Tiểu tử kia lợi dụng con khống chế Quỷ Vũ Tông, mẫu thân thấy tiểu tử này không phải là người tốt.
Phụ nhân nhướng mày nói.
- Mỹ Vi, chuyện này...
Lữ Chính Cường mở miệng, thế nhưng lại lập tức bị ngắt lời.
- Được rồi, cho dù cha con chàng có nói gì thiếp cũng không đồng ý.
Phụ nhân này nói.
Lữ Chính Cường bất đắc dĩ nhìn nữ nhi bảo bối của mình rồi nhún vai cười khổ. Chuyện này hắn cũng không có biện pháp, ai bảo chuyện này hắn không làm chủ được cơ chứ.
Lữ Tiểu Linh chu miệng, vẻ mặt không vui, thậm chí là có chút ủy khuất nói:
- Mẫu thân, cha đã nói Thiếu Du không phải loại người như vậy. Kỳ thực con cũng biết hắn lừa gạt con, thế nhưng con biết hắn không phải là người như vậy.
Nhìn Lữ Tiểu Linh, phụ nhân khẽ thở dài nói.
- Nha đầu ngốc này, thực sự sợ con rồi. Hơn nữa ngay cả cha con cũng không phân biệt nặng nhẹ. Ài.
- Mẫu thân, người không phản đối nữa?
Nghe phụ nhân nói vậy, Lữ Tiểu Linh lập tức vui mừng hỏi.
- Mẫu thân cũng không nói đồng ý. Thế nhưng phụ tử hai người đều tâng bốc tiểu tử kia, mẫu thân cũng chưa từng gặp mặt. Muốn Mẫu thân không phản đối cũng được, trên Hoa Đào yến nếu như tiểu tử có thể qua bốn quan của mẫu thân thì mẫu thân sẽ không phản đối. Nếu như không qua vậy thì cũng đừng trách mẫu thân.
Phụ nhân nói.
- Mẫu thân, vượt bốn quan của người sao có khả năng a. Người cố ý làm khó dễ hắn.
Lữ Tiểu Linh cả kinh nói.
- Yên tâm, mẫu thân sẽ không làm khó dễ hắn. Mẫu thân đã phát ra tin tức, trên Hoa Đào yến năm nay nếu như có vị thanh niên tài tuấn nào có thể thông qua bốn quan mẫu thân liền đem nữ nhi gả cho người đó. Nhiều người như vậy sao mẫu thân lại làm khó hắn được cơ chứ.
Phụ nhân mỉm cười nói.
- Mỹ Vi, nàng phát ra tin tức lúc nào? Sao ta lại không biết?
Lữ Chính Cường ngạc nhiên, chuyện này hắn cũng không biết.
- Phụ tử các người gạt thiếp sao thiếp lại không thể giấu chuyện này với hai người cơ chứ. Nói chung nếu muốn thiếp đồng ý tiểu tử kia vậy thì phải xem bản lĩnh của hắn.
Phụ nhân nói.
- Mẫu thân, sao người lại làm như vậy, vạn nhất có người khác thông qua bốn quan của người thì con phải làm sao bây giờ?
Lữ Tiểu Linh dậm chân nói.
*****
- Con à, bốn quan của mẫu thân sao lại dễ dàng như vậy. Hơn nữa cửa cuối cùng mẫu thân tự mình trấn thủ thì mới không làm ủy khuất nữ nhi của mẫu thân được.
Phụ nhân cười yếu ớt. Trong ánh mắt hiện lên sự giảo hoạt.
- Tiểu Linh, mẫu thân con muốn khảo nghiệm tiểu tử kia. Cha nghĩ cũng cần phải làm như vậy. Nữ nhi của Lữ Chính Cường ta cũng không thể để tiểu tử kia dễ dàng lấy như vậy được.
Ánh mắt Lữ Chính Cường biến đổi, lập tức mỉm cười nói.
- Mẫu thân, vậy thì người cũng đừng quá làm khó hắn nha.
Lữ Tiểu Linh nhìn thấy Lữ Chính Cường cũng đã đồng ý chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
- Nếu như hắn có bản lĩnh thông qua bốn quan của mẫu thân, mẫu thân muốn làm khó hắn cũng không được.
Phụ nhân mỉm cười, liếc mắt nhìn Lữ Chính Cường nói:
- Khi trước cha con cầu hôn mẫu thân cũng phải qua bốn quan đó.
Trong Phi Linh sơn, không biết từ khi nào thiên địa một mảnh trắng xóa, tuyết rơi không ngừng. Bốn phía như được trang trí bởi một tấm vải trắng, từng bông tuyết rơi xuống mặt đất nhìn qua vô cùng có ý vị.
Toàn bộ núi ngon lúc này tràn ngập màu trắng. Bông tuyết không ngừng rơi xuống mang theo cảm giác lạnh lẽo bao phủ tất cả. Toàn bộ không gian lúc này tràn ngập màu trắng.
Sưu Sưu.
Ngay trong không gian trắng xóa lúc này có thể sấm rền vang lên. Một đạo lưu quang màu xanh nhanh như thiểm điện xuyên thấu không gian rồi xẹt qua không trung lưu lại một đưởng cong ưu mỹ. Thân ảnh vô cùng bất định, mở ảo, giống như lưu tinh xuyên qua không gian trắng xóa này.
Tốc độ được đẩy cao, tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, thân ảnh kia càng giống như thiểm điện chợt lóe, thân thể chợt biến mất rồi xuất hiện ở phía xa.
Sưu Sưu.
Mà lúc này hai đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện rồi lập tức theo sau lưu quang màu xanh. Dường như đang toàn lực đuổi theo, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể đuổi kịp.
- Tốc độ như vậy trong Vũ Suất không ai có thể địch lại.
Trong núi non, trên một đỉnh núi trắng xóa có hai thân ảnh xinh đẹp xuất hiện. Dưới không gian trắng xóa này càng khiến cho hai nàng trở nên thoát tục, chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Bạch Linh. Ngoài ra còn có Lục Tâm Đồng, Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư, Nghịch Lân Yêu Bằng.
- Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân dường như dùng toàn lực cũng không thể đuổi kịp ca ca.
Luc Tâm Đồng nhìn theo ba đạo thân ảnh đang truy đuổi nhau trên bầu trời rồi nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này không khỏi vui vẻ.
- Không sai, Vũ linh khí phi hành Địa cấp không phải là vật phàm. Mặc kệ là ai, nếu như có Huyễn Ảnh Thanh Dực này mà nói muốn giết người có tu vi đồng cấp quả thực là chuyện vô cùng dễ dàng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấp giọng nói.
- Chưởng môn, chúng ta không đuổi kịp người, chúng ta chịu thua.
Trong bầu trời, hai đạo lưu quang thu liễm lại, chính là Thanh Hỏa lão quỷ cùng cùng với Lộc Sơn lão nhân. Hai người nhìn về phía trước, bốn mắt nhìn nhau lúc này tuyệt đối chấn động. Loại tốc độ này quả thực khiến cho bọn họ không nói được lời nào.
- Thu.
Một tiếng sấm rền vang lên. Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trên bầu trời, kình khí khiến cho không gian vặn vẹo. Một cỗ khí tức chấn động nhân tâm đang tràn ra khiến cho Thanh Hỏa lão quỷ cùng với Lộc Sơn lão nhân bị áp chế tuyệt đối.
- Chúc mừng chưởng môn thu được bảo vật.
Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân nói.
- Hai vị cung phụng, tốc độ vừa rồi của hai người cũng không kém ta bao nhiêu.
Lục Thiếu Du khẽ nói. Tâm thần thu lại, Huyễn Ảnh Thanh Vũ lập tức thu vào trong đan điền. Thời gian một tháng hắn đã thành tạo thi triển Huyễn Ảnh Thanh Vũ.
- Chưởng môn, người cứ nói đùa. Chúng ta đã dùng gần như toàn lực thế nhưng cũng khó đuổi theo được.
Lộc Sơn lão nhân nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, đối với tốc độ của Huyễn Ảnh Thanh Vũ vô cùng thỏa mãn. Đặc biệt phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh thì tốc độ quả thực như hổ thêm cánh. Bảo vật như vậy khiến cho Lục Thiếu Du lúc này càng ngày càng thích.
- Chưởng môn.
Phía xa có một tiếng kêu vang lên. Lúc này có một thân ảnh xinh đẹp lăng không mà tới, đường cong linh lung mê người khiến cho trong đầu không khỏi sinh ra những ý nghĩ khác thường.
- Hoa phó đường chủ, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lục Thiếu Du lắc mình đáp xuống phía dưới nhìn Hoa Mãn Ngọc đang đi tới rồi nói.
- Hồi bẩm chưởng môn, Linh Thiên môn phái người tới phát thiếp mời.
Hoa Mãn Ngọc đưa cho Lục Thiếu Du một thiếp mời màu vàng, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
- Ồ.
Lục Thiếu Du kinh ngạc rồi lập tức mở thiếp mời trong tay ra. Ánh mắt đảo qua lập tức mỉm cười.
- Thiếu Du, Linh Thiên môn này sao tự dưng lại phát thiệp mời tới?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi.
- Oánh tỷ, tỷ nhìn xem.
Lục Thiếu Du đưa thiếp mời cho Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Hóa ra là Đào Hoa yến của Linh Thiên môn, không nghĩ tới Linh Thiên môn cũng mời Phi Linh môn chúng ta tham gia, quả thực khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mở thiếp mời ra xong lập tức mỉm cười nói.
- Oánh tỷ, lẽ nào tỷ cũng biết Đào Hoa yến này?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Đào Hoa yến của Linh Thiên môn không phải bình thường. Ngay cả thế lực nhị lưu như Quỷ Vũ Tông, Nam Hải môn, Tầm Vũ động cũng không có tư cách tham gia. Thế lực có tư cách tham gia chí ít cũng phải là thế lực nhất lưu như Thiên Tinh tông, Thiên Quỷ tông.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Thiếu Du nhíu mày. Đào Hoa yến này Lữ Tiểu Linh từng nói hắn nhất định phải tới, mà lần này Lữ Chính Cường cũng tự mình phát thiệp mời, ý nghĩa quả thực không giống khi trước. Lần trước Lữ Chính Cường không mời hắn nhưng hiện tại lại phát thiệp mời đến, xem ra có chút không bình thường.
- Lẽ nào ngươi không định đi sao?
Nhìn thấy Lục Thiếu Du đang nhíu mày, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ hỏi.
- Đi, đương nhiên là đi. Không đi sao được.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói. Đây là chuyện hắn từng đáp ứng với Lữ Tiểu Linh, nếu như lần này không đi Linh Thiên môn có lẽ cô nàng này không bao lâu nữa sẽ giết tới cửa Phi Linh môn.
- Ca ca đi tới gặp Tiểu Linh tỷ sao? Muội cũng muốn đi.
Lục Tâm Đồng lập tức hứng thú nói.
- Được. Lần này Tâm Đồng có thể đi.
Lục Thiếu Du do dự một chút rồi lập tức đáp ứng.
Trong mật thất ở hậu sơn Phi Linh môn. Lúc này trong sơn động đang tràn ngập khói độc. Một thân ảnh hoàn toàn ngập trong dược đỉnh. Trong dược đỉnh này đầy ắp màu đen, năng lượng cuồng bạo từ đó không ngừng tràn ra. Ngay cả tường đá chung quanh cũng bị nhuộm thành màu đen.
- A!.
Thân ảnh trong dược đỉnh thi thoảng kêu thảm một tiếng. Toàn thân ngập trong dược đỉnh chỉ có một cái đầu hiện ra. Thế nhưng khuôn mặt lúc này cũng là màu đen, không khó nhìn ra người này chính là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Trên mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lúc này mạch máu bành trường, giống như có máu đen lưu động, nhìn từ ngoài vào giống như có thứ gì đó nhúc nhích trên bộ mặt, quanh thân được hắc vụ bao phủ, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
← Ch. 0669 | Ch. 0671 → |