← Ch.0676 | Ch.0678 → |
Những gì Lục Thiếu Du cũng là tình hình thực tế, ngoài ra Lục Thiếu Du cũng không ngu ngốc, nếu như mình thành hôn với Lữ Tiểu Linh trước thì không cách nào ăn nói với chỗ của Vân Hồng Lăng và Vân Tiếu Thiên được, cũng không thể phụ lòng Vô Song được, còn có Cảnh Văn nữa, không biết nên trả lời thế nào, thành hôn và đính hôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhìn vào Lục Thiếu Du, Lữ Chính Cường nói, :
- Mấy chuyện này thì ngươi không cần phải lo, sau khi ngươi và Linh Nhi thành hôn thì ta cam đoan Phi Linh Môn của ngươi sẽ không có việc gì, Hắc Sát Giáo, Lan Lăng sơn trang và Hoá Vũ Tông tuy rằng có thực lực rất mạnh, nhưng Linh Thiên Môn ta cũng không phải hạng dễ trêu, ngươi là con rể của ta, bọn họ dám động tới Phi Linh Môn thì cũng phải nghĩ cho kỹ một chút, nếu như muốn đấu thật thì cả Cổ Vực này đều sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ, ta không tin sơn môn của ba người bọn họ sau này dám ra tay với Phi Linh Môn của ngươi.
- Lữ chưởng môn, vấn đề này chúng ta cứ để sau hãy bàn.
Lục Thiếu Du nói, việc này không thể đáp ứng lúc này được.
- Cũng được, chờ xem tiểu tử nhà ngươi có may mắn qua nổi bốn cửa của mẹ Linh Nhi hay không đã rồi tính.
Lữ Chính Cường mỉm cười nói, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:
- Ta và mẹ của Linh Nhi cũng chỉ có một đứa con gái này mà thôi, bình thường đều yêu thương nó vô cùng, khiến cho tính tình của nó có chút hung dữ, đám đệ tử trẻ tuổi trong Linh Thiên Môn nó không thèm đặt ai vào mắt, ngay cả bốn đệ tử của ta nó cũng chẳng thèm để ý tới, nhưng không ngờ nó lại động lòng với ngươi, hy vọng sau này ngươi có thể đối đãi với nó thật tốt, ta cũng đã quan sát ngươi một thời gian rồi, cũng biết được ít nhiều, mấy chuyện tình cảm nam nữ riêng tư này ta cũng không muốn quản nhiều, chỉ hy vọng ngươi có thể đối xử với nàng thật tốt.
Nghe Lữ Chính Cường nói vậy, Lục Thiếu Du cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ gật đầu thật mạnh rồi nói:
- Tiểu tử tuyệt đối sẽ không để Linh Nhi uỷ khuất.
- Tốt, chỉ mong rằng ta không nhìn nhầm, chuyện này trước tiên cứ như vậy đi, chuyện thứ hai chính là ngươi có tình với Linh Nhi, đứa con rể là ngươi đây ta nhận chắc rồi, nên ta sẽ nói vài chuyện cho ngươi biết, trong Cổ Vực luôn luôn hỗn loạn, ngoại trừ những người trong sơn môn Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang và những thế lực phụ thuộc sơn môn ra thì vẫn còn không ít thế lực nhất lưu tồn tại, ngươi có biết, tại sao Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang lại cho phép những thế lực nhất lưu kia tồn tại hay không?
Lục Thiếu Du lắc đầu, đối với những chuyện này thì hắn đúng là không biết, ngoài bốn thế lực lớn là Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang ra, cũng còn có sơn môn như thuộc hàng thế lực nhất lưu như Thiên Quỷ Tông, Thiên Tinh Tông, những thế lực này không thuộc về Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang.
- Cổ Vực tuyệt đối không đơn giản như ngươi vẫn nghĩ đâu, nói thật cho ngươi biết, không phải là Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang chúng ta không muốn khống chế những sơn môn này, mà là bởi vì tứ đại sơn môn Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang vẫn luôn kềm chế lẫn nhau, đồng thời Tam Tông Tứ Môn trên Đại lục Linh Vũ cũng vẫn luôn dòm ngó Cổ Vực, bày không ít tai mắt trong Cổ Vực, chỉ cần Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang ta có chuyện gì thì rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Tam Tông Tứ Môn hành động. Cho nên vô luận là Linh Thiên Môn ta hay là Hắc Sát Giáo, Lan Lăng sơn trang và Hoá Vũ Tông, tuy luôn muốn khống chế những địa bàn khác, nhưng cũng không cách nào làm được, cho nên chỉ có thể chọn cách đứng nhìn với một thái độ rộng rãi, chỉ cần những thế lực đó không uy hiếp tới vị trí của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang thì mặc kệ những thế lực sơn môn khác trong Cổ Vực có làm gì đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không quản, cũng không dễ gì dính vào, ta nói những lời này, ngươi có hiểu ý của ta không?
Lữ Chính Cường nói xong, liền nhìn về phía Lục Thiếu Du đầy thâm ý.
Nghe Lữ Chính Cường nói vậy, ánh mắt của Lục Thiếu Du lập tức loé lên, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau một lát mới khôi phục lại, thở ra một ngụm trọc khí, nói:
- Tiểu tử đã hiểu một chút.
Lục Thiếu Du xem như đã nghe rõ, ý của Lữ Chính Cường chính là muốn nhắc nhở mình phải để Phi Linh Môn phát triển hơn nữa, chỉ cần không động tới Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang là được, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang có thể kềm chế lẫn nhau, đồng thời còn phải đề phòng Tam Tông Tứ Môn, chỉ cần mình không đụng chạm gì tới tứ đại sơn môn thì Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang này cũng không có lòng dạ nào để mà để ý tới mình, như vậy Phi Linh Môn có thể tiếp tục phát triển. Chẳng qua là Lục Thiếu Du không rõ, tại sao Lữ Chính Cường lại muốn nói những điều này với mình làm gì.
- Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nên làm như thế nào thì ngươi cứ làm đi, bất quá có vài thế lực không ít cường giả, mặc dù Phi Linh Môn có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, thôi hồn độc Suất Đông Vô Mệnh, Thanh Hoả Lão Quỷ, Lộc Sơn Lão Nhân, Lưu Tinh Hà, thậm chí có cả yêu thú thất giai đi nữa, nhưng vẫn chưa thể trở thành thế lực nhất lưu được, thực lực của Phi Linh Môn các ngươi lúc này tuy cũng đã xêm xêm với thế lực nhất lưu, nhưng cũng đừng nên xem thường các thế lực khác.
Lữ Chính Cường nói.
Lục Thiếu Du không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, ý tứ bên trong đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, những thế lực nhất lưu có chút thế lực, tuyệt đối sẽ không thua kém gì Phi Linh Môn, cũng có không ít căn cơ nội tình, không phải dễ đối phó.
- Chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi chính là Linh Thiên Môn của ta muốn kết minh với Phi Linh Môn của ngươi, ngươi thấy thế nào hả?
Lữ Chính Cường nói xong, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du.
- Phi Linh Môn của tiểu tử hiện tại chỉ là một tiểu môn phái, trong Cổ Vực này, còn rất nhiều môn phái mạnh hơn Phi Linh Môn nhiều, xin hỏi Lữ chưởng môn tại sao lại chọn Phi Linh Môn tiểu tử?
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Lữ Chính Cường rồi hỏi. Đối với lời mời kết minh cùng Phi Linh Môn mà Lữ Chính Cường đưa ra, trong lòng Lục Thiếu Du cũng cảm thấy khá kinh ngạc, cho nên không khỏi có chút đề phòng.
- Ha ha.
Lữ Chính Cường cười, nói:
- Rất đơn giản, thứ nhất, ngươi là con rể của ta, Linh Nhi tuy là khá đơn thuần, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, người mà nó đã lựa chọn chắc chắn không tồi, cho nên ta cũng có thể tin tưởng ngươi, thứ hai, ta quan sát ngươi cũng không ngắn, đấy mới thật sự là lý do ta coi trọng ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi sẽ bước lên cao hơn, mạch nước ngầm của Cổ Vực hiện tại đang dậy sóng, tuỳ thời đều có thể xảy ra biến cố, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang tuy bề ngoài là minh hữu, nhưng cũng chỉ là lúc đối phó với Tam Tông Tứ Môn và thành Ma Vân mà thôi, vạn nhất Cổ Vực xảy ra chuyện gì, Linh Thiên Môn của ta cần có minh hữu, mà Phi Linh Môn của ngươi là lựa chọn thích hợp nhất, đương nhiên, ta chọn Phi Linh Môn của ngươi cũng có chút mạo hiểm, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta phải thất vọng.
*****
Ánh mắt của Lục Thiếu Du biến hoá, trong lòng cũng cảm thấy hơi dao động, ánh mắt trầm xuống, nói:
- Lữ chưởng môn, nếu như Phi Linh Môn của ta kết minh cùng Linh Thiên Môn thì cần những yếu tố gì, và sẽ được cái gì?
- Hai người chúng ta kết minh, nếu ngươi gặp phiền toái thì Linh Thiên Môn ta có thể âm thầm giúp ngươi giải quyết, nhưng phải là khi gặp phiền toái lớn kia, chúng ta chỉ có thể ầm thầm liên minh, nếu không nghe, có thể sẽ khiến Cổ Vực náo động, còn việc mà Phi Linh Môn của các ngươi phải làm chính là vạn nhất sau này Cổ Vực trở nên náo loạn thì Phi Linh Môn của ngươi phải cùng tiến cùng lùi với Linh Thiên Môn của ta, còn những chuyện khác thì không cần để ý.
Lữ Chính Cường nói.
Nghe Lữ Chính Cường nói vậy, trong lòng Lục Thiếu Du vẫn đang tính toán, Lữ Chính Cường hẳn là có ý tốt với mình, có Lữ Tiểu Linh ở đây, hẳn là sẽ không hại mình, còn mục tiêu của mình quả thực chính là phát triển Phi Linh Môn, mặc dù có nói là âm thầm liên minh với Vân Dương Tông, thực lực của Vân Dương Tông đương nhiên là không thua kém gì Phi Linh Môn, bất quá trong Cổ Vực này, lực ảnh hưởng của Linh Thiên Môn so với Vân Dương Tông thì mạnh hơn rất nhiều, nếu như liên minh với Linh Thiên Môn thì Phi Linh Môn quả thật sẽ được bảo đảm thêm một tầng.
Về phần vạn nhất Cổ Vực sẽ trở nên loạn, Linh Thiên Môn cần thêm minh hữu, Phi Linh Môn của mình cũng cần có thêm minh hữu, nếu như vậy thì mình cũng chẳng thiệt thòi gì, mặc dù trong lòng Lục Thiếu Du đã đồng ý rồi, nhưng không khỏi suy nghĩ thêm cho cặn kẽ, nhất định phải loại bỏ hết tất cả những điều kiện bất lợi đối với Phi Linh Môn mới được, mặc dù bây giờ có một tầng quan hệ của mình với Lữ Tiểu Linh, nhưng dẫu sao đi nữa thì vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên phải có lòng đề phòng, không thể không có lòng đề phòng người ta, ít nhất cũng phải có một chút.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du lộ vẻ suy tư, Lữ Chính Cường chỉ mìm cười, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, tâm trí của Lục Thiếu Du ổn trọng hơn nhiều so với ông tưởng tượng.
Sau một lúc, Lục Thiếu Du mới thu liễm thần sắc, ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu tử đa tạ Lữ chưởng môn đã ưu ái, Phi Linh Môn sau này sẽ kết minh cùng Linh Thiên Môn.
- Ha ha ha, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, chúng ta định rồi.
Lữ Chính Cường cười ha hả, có vẻ vô cùng thoả mãn.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Lục Thiếu Du nói.
- Tốt lắm, hôm nay chỉ nói bấy nhiêu thôi, ba ngày sau mới là Đào Hoa Yến, mấy ngày nay ngươi cứ dạo chơi thoải mái, bồi Linh Nhi nhiều một chút, trên Đào Hoa Yến, chỗ mẹ Linh Nhi, ngươi phải cố gắng lên.
Lữ Chính Cường nói.
- Tiểu tử biết rõ.
- Đúng rồi Thiếu Du.
Lữ Chính Cường đột nhiên hỏi Lục Thiếu Du:
- Không biết rốt cuộc là Lục gia có bảo vật gì mà lại có thể kéo được người của Linh Vũ giới lộ diện vậy, ngoài ra hình như còn có một thế lực bí ẩn khác nữa, ngươi cũng không cần phải giấu diếm ta, không có lửa thì sao có khói được, ta không có hứng thú với bảo vật của Lục gia ngươi, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Sắc mặt của Lục Thiếu Du không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại lập tức trầm xuống, xem ra chuyện ở trấn Thanh Vân Lữ Chính Cường cũng đã biết rồi, Lục Thiếu Du liền mỉm cười nói:
- Thực không dám giấu gì, kỳ thật việc này ta cũng không biết rõ lắm, tộc trưởng của Lục gia không phải ta mà là phụ thân của ta, có lẽ thật sự có bảo vật gì đó.
- Ha ha, tiểu tử nhà ngươi.
Lữ Chính Cường cười lên, khẽ lắc đầu, cũng không rõ trong lời nói có ý gì, thủ ấn vừa kết, đạo quang quyển vô hình kia lập tức biến mất không thấy đâu, nói:
- Linh Nhi đã sắp không đợi nổi nữa rồi, hôm nay nói tới đây thôi.
- Tiểu tử cáo lui.
Lục Thiếu Du ôm quyền thi lễ rồi lập tức rời khỏi nội đường.
- Tiểu tử này, gian trá xảo quyệt y hệt tên Vân Tiếu Thiên năm xưa.
Nhìn bóng lưng của Lục Thiếu Du, Lữ Chính Cường cười rồi nói thầm.
Đi ra khỏi nội đường, trong phòng nhỏ, Lục Thiếu Du vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lữ Tiểu Linh đang ngồi trên ghế đợi mình.
- Tiểu lừa gạt, cha của ta thần thần bí bí, tìm ngươi nói gì vậy?
Nhìn thấy Lục Thiếu Du cả nửa ngày mới bước ra, Lữ Tiểu Linh lập tức nũng nịu hỏi.
- Không có gì, cha của ngươi hỏi về chuyện của chúng ta.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Lữ Tiểu Linh lập tức đỏ lên như bôi phấn, càng thêm hồng nhuận động lòng người, cúi đầu ngọt ngào nói:
- Vậy cha ta hỏi gì, ngươi trả lời thế nào?
Nhìn thấy bộ dạng của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười lần nữa rồi nói:
- Cha ngươi đã đồng ý chuyện của chúng ta, nói ngươi tính tình điêu ngoa tuỳ hứng, nếu như ngươi có ức hiếp ta thì nhất định phải nói cho hắn biết.
- Cái gì, ta làm gì có điêu ngoa tuỳ hứng.
Lữ Tiểu Linh mân mê đôi môi mọng, lập tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Nhất định là cha ta cảnh cáo ngươi không được bắt nạt ta, nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi mới đúng.
- Ha ha.
Lục Thiếu Du mỉm cười, không nói gì.
- Đi thôi, ta đưa ngươi về trước.
Lữ Tiểu Linh nói, sau đó lập tức dẫn Lục Thiếu Du rời khỏi đình viện.
Lữ Tiểu Linh đi phía trước, Lục Thiếu Du theo sau, không khí lúc này có phần hơi xấu hổ, Lữ Tiểu Linh đi đường càng cúi thấp đầu hơn không nói gì, bàn tay nhỏ nhắn lôi kéo vạt áo của mình, tay chân có chút luống cuống.
- Thấy rõ chưa, nơi ở của Phi Linh Môn các ngươi ấy, cách đó không xa chính là chỗ của Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát Giáo, và Hoá Vũ Tông, chung quanh chính là mấy thế lực như Thiên Quỷ Tông, Thiên Tinh Tông.
Một lát sau, đến bên ngoài một chỗ kiến trúc hùng vĩ kề nhau, Lữ Tiểu Linh liền nói với Lục Thiếu Du.
- Đã làm phiền ngươi rồi.
Lục Thiếu Du nói, Lữ Tiểu Linh giúp Phi Linh Môn an bày nơi dừng chân, thật đúng là không kém mấy sơn môn như Lan Lăng sơn trang, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.
- Hừ, ngươi đi theo ta trước đi đã, ta lấy cho ngươi ít đồ.
Lữ Tiểu Linh nói.
- Ân.
Đáp khẽ một tiếng, sau đó lại đi theo sau lưng Lữ Tiểu Linh lần nữa, vượt qua vài con đường đá uốn lượn, ven đường cũng có không ít đệ tử Linh Thiên Môn nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
- Tới rồi, vào đi thôi.
Sau một lúc, Lữ Tiểu Linh nói với Lục Thiếu Du, cả hai đã đi tới một đình viên khá u tĩnh, nơi này dường như là hậu sơn của Linh Thiên Môn, không gian ưu nhã, bốn phía một mảnh xanh biếc.
- Đây là đâu vậy?
Lục Thiếu Du vừa nhìn bốn phía vừa hỏi.
- Ngươi cứ đi vào là được.
Lữ Tiểu Linh trừng Lục Thiếu Du một cái, sau đó lập tức đi vào bên trong đình viện, ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên một cái rồi cũng đi vào bên trong đình viện.
Trong đình viện tràn ngập một mùi hương nhàn ngạt, Lục Thiếu Du đi theo vào bên trong một gian phòng, trong phòng, hương thơm lại càng nồng hơn, bài trì vô cùng thanh nhã dễ chịu, chính giữa còn có một cái giường lớn màu hồng, còn lại thì không có quá nhiều đồ.
← Ch. 0676 | Ch. 0678 → |