← Ch.0683 | Ch.0685 → |
Bốn vị Linh Thiên Tứ Suất này Lục Thiếu Du đã sớm dò xét qua, Hồng Điện này tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, tu vi nhất trọng Linh Suất, quả thật là không tệ, loại thiên phú cỡ này tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cấp.
- Lục chưởng môn, không biết Phi Linh Môn của ngươi muốn phái vị đệ tử nào ra đây, không phải là Lục chưởng môn muốn đích thân ra trận đấy chứ?
Tùng Thanh Sơn của Thiên Quỷ Tông cười nói, ánh mắt của tên Tùng Bách Đào ngồi kế bên lão vẫn một mực đặt trên người Lục Thiếu Du.
Tùng Thanh Sơn vừa nói, ánh mắt của mọi người cũng mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía Phi Linh Môn, lần này Phi Linh Môn chỉ có bốn người tới, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thì mọi người đều biết cả rồi, một vị cường giả có tiếng trong Cổ Vực, phỏng chừng Phi Linh Môn cũng sẽ không nể mặt mà phái nàng ta đi lên, còn có một tiểu cô nương, sợ là cũng sẽ không lên được, chỉ còn lại mỗi mình vị bạch y nữ tử xinh đẹp kia mà thôi, ngoài ra còn có bản thân Lục Thiếu Du nữa.
- Thiếu Du, Phi Linh Môn của ngươi muốn phái vị đệ tử nào lên đánh đây.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường lúc này cũng nhìn về phía Lục Thiếu Du.
- Lữ chưởng môn, tiểu tử tới quá vội vàng, không có mang theo đệ tử trong môn tới, vậy thì để cho xá muội luận bàn một phen với lệnh cao đồ đi vậy.
Ánh mắt của Lục Thiếu Du mang theo vẻ hờ hững, khoé miệng nhếch lên mỉm cười, sau đó lập tức xoay người lại nói với Lục Tâm Đồng:
- Tâm Đồng, muội đi lên luận bàn với cao đồ của Linh Thiên Môn một chút, nhớ kỹ, không được tổn thương người ta.
Lục Thiếu Du vừa dứt lời thì lập tức khiến cho cả đám người trợn mắt lên nhìn, bảo một tiểu cô nương ra tay, còn bảo nàng ta đừng có đả thương người khác, tên Lục Thiếu Du này rốt cuộc là say quá hay là điên quá đây.
- Muội biết rồi ca ca.
Lục Tâm Đồng chớp mắt to, trong miệng còn đang nhai cái gì đó, lúc này mới vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn sau đó lướt nhẹ về phía quảng trưởng kia như một chú bướm nhỏ, Phi Thiên Ngô Công lúc nào cũng quấn trên vai nàng lúc này cũng đã rơi xuống trên ghế.
Ánh mắt của Hồng Điện loé lên, tinh quang bắn ra, kỳ thật trong lòng hắn cũng đã sớm dò xét qua đám người Phi Linh Môn, trong lòng vốn cũng đang cho rằng Phi Linh Môn cuối cùng không thể không cử Lục Thiếu Du đứng ra, tới lúc đó mình cũng có thể đánh giá tên Lục Thiếu Du đang gây xôn xao khắp nơi này một phen, nào ngờ lại chạy tới một tiểu cô nương, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, đây đúng thật là vũ nhục đối với hắn, mình đường đường là một Linh Suất, Phi Linh Môn này không ngờ lại phái một tiểu cô nương ra đây luận bàn với mình.
- Lục Thiếu Du, Phi Linh Môn của ngươi đúng thật là không xem Linh Thiên Môn ra gì, để cho một con nha đầu đi lên, đây rõ ràng là không xem các sơn môn trong Cổ Vực ra gì mà.
Ánh mắt trầm xuống, tên Hồ Hưng Hải này lại tìm được thêm một cơ hội nữa để đả kích Phi Linh Môn.
- Để một tiểu cô nương đi lên, vạn nhất bị thương thì không hay lắm đâu, Lục chưởng môn, ngươi thế này là không được đâu, nếu như Phi Linh Môn thật sự không có người thì cùng lắm cứ nhận thua là được, hay là Lục chưởng môn ngươi tự mình đi lên cũng được mà.
Người lên tiếng lần này là lão phụ tuổi chừng ngũ tuần kia.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn qua, đúng là Khấu Phi Yến của Bách Linh Tông, mắt nhìn cả đám người, Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu đã là thi thố thì nếu có thêm chút tiền đặt cược, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt nhỉ, như vậy đi, cược nhỏ một trận, ta liền cược xá muội sẽ tháng, tiền đặt cược là một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, không biết cá vị đang ngồi đây có ai dám đánh cược một trận với ta hay không, ha ha ha.
- Ha ha, cược nhỏ cho vui, thật đúng là không ngờ, ta cũng cược một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, bất quá ta đương nhiên cược đệ tử của ta thắng.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường mang theo nghi hoặc nhìn qua Lục Thiếu Du, thần sắc nội liễm, lập tức mỉm cười nói với Lục Thiếu Du.
- Lữ chưởng môn cũng có nhã hứng này, vũ kỹ huyền cấp trung giai, cược chút cho vui đi, ta cũng sẽ tham gia cho vui.
Gia Cát Tây Phong của Lan Lăng sơn trang phẩy phẩy cây quạt rồi nói.
- Gia Cát trang chủ cũng đã chịu chơi thì ta cũng xin tham gia cho vui vậy, mới năm rồi còn chẳng có gì, năm nay đúng là náo nhiệt thật đấy.
Ánh mắt Đồng Quy Tinh của Hắc Sát Giáo loé lên rồi cất giọng.
- Ha ha, như vậy thì càng náo nhiệt, ta cũng muốn tham gia.
Công Tôn Hoá Nhai của Hoá Vũ Tông quét mắt nhìn qua hai người Hồng Điện và Lục Tâm Đồng đang đứng trên quảng trường, lập tức mỉm cười nói khẽ.
- Lục chưởng môn, đừng trách ta không coi trọng Phi Linh Môn của ngươi, ta cũng đến tham gia náo nhiệt đây, bất quá ta cược Linh Thiên Môn thắng.
Cơ Vô Thường của Thiên Âm Môn cũng cảm thấy hứng thú.
- Tính thêm ta một phần.
Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang đều đã đặt tiền cược cả rồi, đám sơn môn khác không khỏi lên tiếng phụ hoạ, đương nhiên, tất cả sơn môn đều chọn Linh Thiên Môn.
Thế này nếu như không đánh cuộc thì còn cho là sơn môn không thể nào thua được, huống hồ gì lại là Linh Thiên Môn, quả thực là chẳng khác gì chờ thắng, một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai chính là có giá trị rất xa xỉ, nếu như có thể thắng được một bộ huyền cấp trung giai về thì đối với mấy đại sơn môn như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang có lẽ chỉ là chuyện vặt chẳng đáng gì, nhưng đối với những sơn môn khác thì đây tuyệt đối không tầm thường chút nào.
- Hôm nay đúng là náo nhiệt thật, chỉ sợ đến lúc đó có người không đưa ra nổi vũ kỹ huyền cấp trung giai đâu.
Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông hờ hững nói, mười một sơn môn này đều cược Linh Thiên Môn thắng, nếu như Phi Linh Môn thua thì phải đưa ra mười một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, giá trị của một bộ thôi đã có giá liên thành rồi, mười một bộ, đó không phải con số mà một thế lực bình thường có thể lấy ra được.
Lời nói của Hồ Hưng Hải lúc này cũng dẫn tới khiến không ít kẻ lo sợ, ngoại trừ người của tứ đại thế lực Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang ra thì phỏng chừng những sơn môn khác có muốn xuất ra mười một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Hồ Hưng Hải, bằng không ta và Thiên Tinh Tông của ngươi cược năm bộ có được không, nhiều hơn nữa ta sợ trên người ngươi không có đủ, không dám thì thôi vậy.
Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, dù sao cũng chẳng cần phải khách khí với cái tên Hồ Hưng Hải này làm gì.
- Ngươi....
Hồ Hưng Hải nhìn Lục Thiếu Du, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào hắn, cố nén cơn giận, bị một tên tiểu bối chọc giận thì đúng là mất phong độ quá, ánh mắt lập tức trầm xuống, nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng có hối hận, bản vương hôm nay cược năm bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai với ngươi.
- Bản công tử chấp nhận.
Lục Thiếu Du nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười tà.
*****
- Ca ca, muội nên dùng một chiêu để đánh bại hắn hay là cho hắn đỡ thêm mấy chiêu đây.
Trên quảng trường, lúc này Lục Tâm Đồng đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt giảo hoạt hỏi Lục Thiếu Du.
Lúc này, lời nói của Lục Tâm Đồng càng khiến cho cả đám người trợn mắt há mồm, ngay cả Lữ Chính Cường, Lư Khâu Mỹ Vi, Công Tôn Hoá Nhai, Đồng Quy Tinh, Gia Cát Tây Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tiểu cô nương này không biết là có đủ niềm tin hay là đơn thuần quá mức nữa.
Khiến cho cả đám cường giả cũng phải cẩn thận thăm dò Lục Tâm Đồng, tựa hồ cảm giác được trên người Lục Tâm Đồng có chỗ không bình thường, khiến cho cả đám không cách nào nhìn ra thực lực của Lục Tâm Đồng.
Lục Thiếu Du nở nụ cười khổ, không nói gì hơn, thầm nghĩ tiểu cô nương này đúng là ngày càng khoa trương rồi, cảm giác được có không ít người đang thăm dò khí tức của Tâm Đồng, Lục Thiếu Du cũng cười thầm, nếu như là trước kia thì có lẽ đám cường giả này có thể nhìn ra được khí tức trên người của Lục Tâm Đồng, nhưng lúc này trên người của Lục Tâm Đồng có thú hồn của Xích Kim Độc Chu bát giai, sợ là người có trình độ Vũ vương cũng không thể nhìn ra được thưc lực trình độ của Lục Tâm Đồng, cho dù là chính mình, hiện tại cũng không cách nào nhìn ra được.
Sau lưng Lục Tâm Đồng, Bạch Linh và Bạch Oánh cũng mỉm cười, thực lực của Lục Tâm Đồng, các nàng đương nhiên biết rõ.
Trong Thương Sơn Môn, ánh mắt của Lăng Thanh thi thoảng lại đảo qua Lục Thiếu Du, lúc này cũng hoàn toàn đặt hết sự chú ý lên người Lục Tâm Đồng.
- Tâm Đồng, đương nhiên là một chiêu đánh bại tiểu tử kia rồi, đừng có để lão đại mất mặt.
Tiểu Long phun ra nuốt vào cái lưỡi nhỏ, lớn tiếng nói với Lục Tâm Đồng.
- Ta biết rồi, bánh hoa đào kia ngươi để dành cho ta với, ta còn muốn ăn nữa.
Lục Tâm Đồng lập tức nói với Tiểu Long, ánh mắt lại nhìn về phía Hồng Điện ở phía trước, nói:
- Mau động thủ đi, ta còn muốn ăn nữa, đồ ăn của Linh Thiên Môn các ngươi ngon thật đấy.
Hồng Điện nhìn Lục Tâm Đồng, nhíu mày lại, nói:
- Tiểu cô nương, hay là thôi đi vậy, ngươi cứ nhận thua đi, ta không muốn động thủ với ngươi.
- Hừ, ngươi xem thường ta sao, yên tâm đi, ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.
Đôi mắt to của Lục Tâm Đồng lập tức đầy vẻ tức giận mà quát lên.
- Hồng Điện, ngươi cứ xuất thủ đi, không cần lo lắng.
Bên trong lương đình, ánh mắt của Lữ Chính Cường thầm loé lên, sau đó nói với Hồng Điện.
Nghe thấy sư phụ nói vậy, vẻ mặt của Hồng Điện cũng cứng lại, ánh mắt cẩn thận lướt qua người Lục Tâm Đồng, lấy thực lực của hắn, thì sao có thể nhìn ra thực lực của Lục Tâm Đồng được, trong mắt hắn, chỉ có thể cảm giác được có một cỗ khí tức đang lan tràn quanh người của Lục Thiếu Du, nhưng cũng không quá mạnh, tiểu cô nương này nom bộ dạng quá mức yếu đuối nhỏ nhắn, quả thực là có vẻ như sẽ không chịu nổi một đòn vậy, mình thật sự không tiện ra tay, cho dù có thắng đi nữa thì cũng không vẻ vang gì.
- Sư phụ ngươi cũng bảo ngươi động thủ đi kìa, ngươi nhanh lên có được không.
Lục Tâm Đồng liếc mắt nhìn Hồng Điện đứng đối diện, hai tay vung vẩy, có vẻ như không chờ nổi nữa rồi.
Nghe thấy Lục Tâm Đồng nói vậy, làm cho ánh mắt của mọi người dại ra, Lục Thiếu Du khẽ thở dài, tiểu cô nương này còn thấy chưa đủ oanh động hay sao.
- Tiểu cô nương, vậy ta đây không khách khí.
Mặc dù đối phương chỉ là một tiểu cô nương, chính là trước mặt của đám cường giả trong Cổ Vực này, Hồng Điện bị Lục Tâm Đồng ba lần bốn lượt xúc phạm, hắn dẫu gì cũng là đệ tử nổi bật nhất trong đám đệ tử thân truyền của Linh Thiên Môn, lúc này sắc mặt không khỏi trầm xuống, Linh lực quanh thân bắt đầu đẩu động.
Lục Tâm Đồng lúc này cũng thu hồi tiếu ý, trong lòng nàng tự nhiên hiểu rõ thực lực của đối phương, mình cũng không thể để cho ca ca mất mặt được, Linh lực cũng bắt đầu âm thầm vận chuyển.
Trên quảng trường, nhất thời không khí gươm tuốt vỏ nỏ giương dây lan tràn, trong không khí căng thẳng, quanh thân Hồng Điện lan tràn linh lực, ánh mắt vừa chuyển, chân khí đã khác hẳn, thủ ấn kết xuất, linh khí dao động mang theo không gian ba văn khuếch tán, không gian chung quanh biến thành vặn vẹo.
Hồng Điện nhìn Lục Tâm Đồng, thủ ấn kết xuất, cánh tay đột nhiên run lên, trước người trống rỗng xuất hiện một đạo thủ ấn, thủ ấn lướt qua không gian mang theo tốc độ cực nhanh bắn ra, ngay tiếp theo trực tiếp chấn khai ba văn, một vầng năng lượng ba văn thật nhỏ nhanh chóng khuếch tán.
Một đạo thủ ấn mang theo kình phong mãnh liệt trực tiếp xé rách không gian, thanh âm xé gió bén nhọn làm màng tai người đau đớn.
Mọi người nhất thời nhìn chằm chằm về hướng Lục Tâm Đồng, ai cũng nhìn ra được Hồng Điện còn chưa dùng toàn lực, nhưng một kích của linh soái cho dù chỉ là tùy tay nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Đôi mắt đẹp của Lục Tâm Đồng híp lại, thân ảnh nho nhỏ bắn vọt ra như mũi tên, bởi vì tốc độ cực nhanh khiến không ít người tu vi đơn giản chỉ nhìn thấy một đạo ảnh tử mơ hồ chợt lóe ra ngoài.
Phanh!
Trong tích tắc, thủ ấn đã rơi lên tảng đá cao trăm trượng sau lưng Lục Tâm Đồng, tiếng nổ nặng nề vang lên, tảng đá nứt vỡ, đá vụn lả tả rơi xuống.
Xuy!
Thân ảnh Lục Tâm Đồng xuất hiện bên cạnh Hồng Điện, từng ảnh tử lả tả rơi xuống, chân khí hoàn toàn phóng thích, khi bàn chân hạ xuống linh lực chớp động, tiếng nổ mạnh vang lên, một khe nứt rộng chừng nửa thước cấp tốc kéo dài, trong khoảnh khắc một đạo kình khí vô hình bạo phát, khí tức cực kỳ khủng bố, đồng thời làm người vô cùng kiêng kỵ.
Lúc này thân thể Lục Tâm Đồng hoàn toàn ẩn núp bên trong hắc vụ như ẩn như hiện, không gian trực tiếp vặn vẹo, độc khí gay mũi khó ngửi bốc lên cao.
- Linh soái nhất trọng, không ngờ tiểu cô nương này là linh soái nhất trọng!
Giờ phút này sắc mặt toàn bộ cường giả đại biến, chân khí của tiểu cô nương kia đã tới trình tự linh soái nhất trọng, khí tức này chỉ sợ đã là nhất trọng đỉnh. Tuổi nhỏ như vậy đã đạt tới tu vi kia, quả thật làm không ít người không dám tin vào hai mắt của mình.
- Linh soái nhất trọng, còn tu luyện độc công!
Sắc mặt Lữ Chính Cường cũng thay đổi, có thể thấy được trong lòng thật khiếp sợ.
Nhưng ngay lúc này sắc mặt Hồng Điện chợt biến đổi, không kịp nghĩ nhiều, nhất thời một cỗ linh lực hùng hồn từ trong cơ thể chợt bạo phát.
Cùng một thời gian Lục Tâm Đồng đã xuất thủ, quanh thân bao phủ một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị, khí tức làm lòng người sợ hãi.
Ngay tiếp theo Lục Tâm Đồng nhảy lên, từ trong mi tâm bắn ra một đạo xích kim hào quang.
- Chi chi...
Một thanh âm tiếng rít làm màng tai đau đớn, khiến linh hồn như phát run nháy mắt truyền tới, xích kim quang mang nháy mắt hóa thành một đầu xích kim tri chu hư huyễn, móng vuốt không ngừng huy động dữ tợn, thân thể toát ra khí độc nhè nhẹ, chân khí rét lạnh nháy mắt khuếch tán.
Giờ khắc này bên trong lương đình, Lữ Chính Cường, Lư Khâu Mỹ Vi, Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh nhìn thấy Lục Tâm Đồng thúc giục xích kim ảo ảnh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy tu vi của nàng.
← Ch. 0683 | Ch. 0685 → |