Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0816

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0816: Kỳ danh Quỷ Sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


Sắc mặt của Lữ Chính Cường vô cùng ngưng trọng, ánh mắt cũng run lên một cái.

- Chẳng lẽ chàng sợ...

Lư Khâu Mỹ Vi cũng nghĩ tới gì đó, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

- Mỹ Vi, bên trong Cổ Vực quá phức tạp, lúc trước Huyền Thiên Môn cũng là như vậy, thời điểm mà thực lực của bọn họ cường hãn nhất, cho dù là Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang liên thủ với nhau thì cũng tử thương thảm trọng mới có thể tiêu diệt được bọn họ, nhưng rốt cuộc cũng bị tiêu diệt.

Lữ Chính Cường thầm cảm thán.

- Lão đại, xong hết rồi.

Thân hình nho nhỏ của Tiểu Long nhảy lên bên cạnh Lục Thiếu Du, toàn thân phát ra một loại sát khí, vừa rồi hắn cũng đã giết chết không ít đệ tử của Quỷ Đao Môn.

- Ừ.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, quãng trường bên dưới lúc này đã có hơn một ngàn cỗ thi thể, phần lớn đệ tử Quỷ Đao Môn đều đã bỏ chạy, trên quảng trường cũng không khoa trương tới mức máu chảy thành sông, nhưng trong không khí đều nhiễm mùi máu tươi.

- Ha ha, lần này giết thật đã tay.

Thiên Độc Yêu Long vung hắc bào, thả người bay lên giữa không trung.

- Chưởng môn.

Tất cả cường giả của Phi Linh Môn lúc này cũng lần lượt quay về, bên trong Quỷ Đao Môn, đám đệ tử còn sống đều đã bỏ chạy tán loạn, mọi người cũng không tiếp tục đuổi theo nữa.

- Ta dấy một mồi lửa đốt rụi nó.

Ánh mắt của Tả Thiên Khung lạnh lùng, nhìn vào kiến trúc khổng lồ của Quỷ Đao Môn ở bên dưới, lập tức kết xuất thủ ấn, chân khí thuộc tính hoả ngưng tụ ra vài cái hoả cầu khổng lồ sau đó trực tiếp ném về phía dưới.

- Ầm ầm!

Sau một tiếng nổ vang thật lớn thì một mảnh kiến trúc khổng lồ kia lập tức dấy lên một ngọn lửa hừng hực.

- Cũng được rồi, chúng ta về thôi.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Quỷ Đao Môn, ánh mắt loé lên, trong tay lập tức xuất ra một đạo chân khí đánh lên bức tượng điêu khắc đá thật lớn ở trên quảng trường.

- Rầm!

Điêu khắc cao chừng mấy trượng trực tiếp hoá thành đá vụn, đám người của Phi Linh Môn cũng lập tức nghênh ngang rời khỏi trước ánh mắt của vô số kẻ đứng xung quanh.

- Có ý tứ, rất có ý tứ.

Trong đám người lúc này có một nam tử tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu gì đó hé miệng cười, đôi mắt cong lên lộ ra ý cười thản nhiên, nhìn vào bóng lưng của Lục Thiếu Du, sau đó cũng lập tức biến mất ttrong đám đông.

Bên trong đám người lúc này có một đạo thân ảnh uyển chuyển đầu trùm áo choàng màu trắng, lụa trắng che mặt cũng lập tức biến mất trong đám người.

- Hừ, dám kiêu ngạo ở Thành Cự Giang, sớm muộn gì cũng có ngày không biết tại sao mình chết.

Trong đám người, mấy người Gia Cát Tử Vân nhìn chằm chằm vào thân ảnh nghênh ngang rời đi kia, ánh mắt cũng lộ ra lãnh ý.

Trước mặt bao nhiêu người, Phi Linh Môn nghênh ngang rời đi, lúc này trong lòng của rất nhiều kẻ vây xem đều cảm thấy cực kỳ rung động, quãng thời gian ngắn trước đó thì xuất hiện một tên Dương Qúa, bây giờ thì lại thêm một cái Phi Linh Môn, đủ quậy cho Thành Cự Giang long trời lở đất, tên Dương Qúa kia thì xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn tàn nhẫn, rất khó đối phó. Còn Phi Linh Môn này thì có thực lực cường hãn, cả đám Phi Linh Môn này sát khí đầy người, cũng rất khó mà dây vào.

- Phi Linh Môn này có lai lịch thế nào nhỉ.

- Từng nghe nói qua, nhưng nhất thời không nhớ nổi.

- Hình như là một cái sơn môn mới quật khởi gần đây của Cổ Vực.

Tại đống phế tích của Quỷ Đao Môn lúc này vẫn còn không ít kẻ đứng đó chưa chịu giải tán.

Trong một đình viện, chúng cường giả của Phi Linh Môn ngồi bên trong tiểu thính, Bạch Linh bố trí một đạo cấm chế ở bên ngoài, mọi người lại bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây.

Từ những gì mọi người kể lại thì Lục Thiếu Du mới biết là mọi người cũng vì chuyện của Huyền Thiên Bí Cảnh cho nên mới tới Thành Cự Giang, còn Thiên Địa Các không ngờ lại chủ động đưa tin tức cho Phi Linh Môn, xem ra Thiên Địa Các cho rằng Phi Linh Môn đã có tư cách để làm ăn cùng với Thiên Địa Các rồi, bất quá chuyện này cũng chứng mình, Thiên Địa Các cũng nắm hết thảy tin tức của Phi Linh Môn trong tay, điều này khiến cho Lục Thiếu Du ẩn ẩn sinh ra chút lo lắng trong lòng. Có lẽ con người chính là như vậy, khi có người biết được bí mật của ngươi, còn theo dõi sát sao, mặc kệ là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy vô cùng bất an mà thôi.

- Đông lão, Oánh tỷ, các ngươi gần đây có nhận được tin tức gì liên quan tới Huyền Thiên Bí Cảnh hay không?

Nghe mọi người kể lại xong, Lục Thiếu Du liền hỏi.

- Không có.

Quỷ Tiên Tử lắc đầu, nói:

- Tin tức về Huyền Thiên Bí Cảnh này quá đắt, cần phải có vũ kỹ địa cấp sơ giai mới mua được.

- A.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, không phải trưởng lão của Thiên Địa Các, không ngờ giá tiền lại đắt như vậy, xem ra cần phải tới Thiên Địa Các một chuyến mới được.

- Bất quá gần đây Thành Cự Giang vô cùng náo nhiệt, có một tên Dương Qúa đã quậy cho Thành Cự Giang long trời lở đất, người này tới vô ảnh đi vô tung, không ai biết được thân phận của hắn, hắn đã khiến cho Tuyệt Linh Tông và Vạn Tượng Môn gà chó không yên, hiện tại đã có không ít người gọi hắn là Quỷ Sát, cũng có rất nhiều thế lực đang tìm hắn, muốn mời hắn gia nhập môn phái đấy.

Đông Vô Mệnh nói.

- Quỷ Sát.

Lục Thiếu Du mỉm cười, không ngờ là mình còn có biệt danh thế này.

- Nghe nói bên cạnh tên quỷ sát Dương Qúa này có một con yêu thú thất giai trung kỳ, còn có một khôi lỗi thất cấp sơ giai, cộng thêm một con mẫu hoàng phong Thị Huyết Linh Phong thất giai sơ kỳ, thực lực này cũng không tệ, nếu như có thể gia nhập Phi Linh Môn của chúng ta thì tốt quá.

Đông Vô Mệnh nói.

- Chuyện này, nếu như có cơ hội thì mời người này gia nhập Phi Linh Môn của chúng ta cũng không tồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bạch Linh, Bạch Linh lúc này cũng nhịn không được mà hơi nhoẻn môi lộ ra ý cười.

- Người của Linh Thiên Môn tới.

Đúng lúc này, ánh mắt của Bạch Linh loé lên, trong tâm thần dọ xét đã phát hiện Lữ Chính Cường của Linh Thiên Môn đã tới bên ngoài đình viện.

- Chưởng môn, các vị cung phụng, Lữ chưởng môn của Linh Thiên Môn tới.

Bên ngoài cấm chế truyền tới âm thanh của hbn.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, lộ ra ý cười rất nhạt, dường như hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc vì Lữ Chính Cường tới vậy.

Bạch Linh mở cấm chế ra, Lục Thiếu Du tự mình đi nghênh đón, nhạc phụ đại nhân tới rồi, Lục Thiếu Du cũng không dám chậm trễ, bên ngoài đình viện, Lữ Chính Cường và Lư Khâu Mỹ Vi mang theo không ít cường giả của Linh Thiên Môn tới.

Sau một phen chuyện trò, Lư Khâu Mỹ Vi liền bắt đầu nói mấy chuyện lặt vặt, hai người Lục Thiếu Du và Lữ Chính Cường hiểu ý nên đi vào một chỗ bên trong tiểu thính.

- Thiếu Du, ta sẽ không lòng vòng làm gì nữa, có phải trên người ngươi đang có một chiếc chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh hay không?

Sau khi bố trí một đạo cấm chế ở bên ngoài xong thì Lữ Chính Cường lập tức hỏi Lục Thiếu Du.

*****

- Không sai, tiểu tế vô tình đã lấy được một chiếc.

Lục Thiếu Du gật đầu đáp, không hề giấu diếm.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du gật đầu, ánh mắt của Lữ Chính Cường lập tức run lên, nói:

- Tiểu tử nhà ngươi, chuyện lớn như vậy mà ngươi còn nói ra, sợ là sẽ rước lấy không ít phiền toái rồi, khó tránh khỏi sẽ có người đánh chủ ý muốn cướp chìa khoá Huyền Thiên Bí Cảnh của ngươi.

- Tiểu tế đã có tính toán rồi, cùng lắm thì huỷ chiếc chìa khoá đó, ai muốn động thủ, cùng lắm thì một chưởng bẽ đôi.

Lục Thiếu Du nói.

- Ngươi nghĩ thì hay, nếu như có cường giả ra tay thì sợ là ngươi không đủ năng lực phản kháng đâu.

Lữ Chính Cường trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi nói.

- Nhạc phụ cứ yên tâm đi, chìa khoá kia tiểu tế đã cất kỹ lắm rồi, ngoại trừ tiểu tế ra thì không ai tìm được nó đâu

Lục Thiếu Du nói, điểm này thì Lục Thiếu Du đã sớm nghĩ tới rồi, cái chìa khoá kia đặt bên trong trữ vật giới chỉ ẩn tàng trên tay của mình, người bình thường nhất định sẽ không tìm ra, cái trữ vật giới chỉ bình thường mà mình đang đeo bây giờ chỉ toàn chứa mấy thứ vớ vẩn mà thôi.

- Trên người của ngươi có chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh, chẳng lẽ ngươi thật sự không có ý định hợp tác cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang hay sao?

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Có lợi thì tiểu tế mới hợp tác, không có lợi thì cứ một nhát gãy đôi, hy vọng nhạc phụ đại nhân hiểu cho tiểu tế.

Lục Thiếu Du nói, hợp tác cùng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang thì Lục Thiếu Du đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đối với bảo vật bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh, nếu nói Lục Thiếu Du không động tâm thì quả thật là nói dối, bất quá Lục Thiếu Du cũng biết rõ, Phi Linh Môn của mình mà muốn tự tìm bảo vật thì sợ là sẽ vô cùng khó khăn, cho dù có tìm được đi nữa, tới lúc đó cũng sẽ trở thành đích ngắm cho kẻ khác, Phi Linh Môn cũng không thể nào chống nổi toàn bộ cường giả của đại lục vây công.

- Tiểu tử nhà ngươi sợ là đã sớm có tính toán rồi, rốt cuộc phải có lợi ích gì thì ngươi mới chịu hợp tác cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang đây?

Lữ Chính Cường mỉm cười, nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Nhạc phụ hỏi riêng cho người, hay là đại diện cho ba sơn môn khác tới làm thuyết khách đây?

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, hỏi.

- Có gì khác nhau sao?

Lữ Chính Cường bưng chén nước trên bàn lên nhấp một ngụm.

- Nếu như nhạc phụ muốn hỏi tiểu tế với tư cách cá nhân thì tiểu tế chỉ có thể nói cho nhạc phụ biết, ai cho tiểu tế nhiều lợi ích hơn thì tiểu tế sẽ giao cho người đó, phỏng chừng Tam Tông Tứ Môn cũng sẽ cảm thấy có hứng thú lắm, mấy thế lực như Tam Tông Tứ Môn và thành Ma Vân cũng sẽ không đồng ý để cho Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang lấy được bảo vật trong Huyền Thiên Bí Cảnh đâu, thậm chí tiểu tế cũng có thể uỷ thác chiếc chìa khoá này cho Thiên Địa Các các bán đấu giá, phỏng chừng giá bán được sẽ không thấp đâu.

Lục Thiếu Du cũng bưng một chén nước trên bàn lên nhấp một hớp.

- Nếu như ta đại diện cho ba sơn môn còn lại tới đây làm thuyết khách thì sao?

Ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, che dấu cảm xúc, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, xem ra, tên tiểu tử này đúng là nhìn ra Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang rất muốn lấy được chìa khoá, nhưng lại không làm gì được hắn.

- Nếu như vậy thì Linh Thiên Môn của nhạc phụ cũng là một trong Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, chúng ta cứ tính rạch ròi kiểu thân huynh đệ đi vậy.

Lời của Lục Thiếu Du còn chưa dứt thì ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, lập tức cắt đứt lời nói của Lục Thiếu Du, nói:

- Tiểu tử nhà ngươi đừng có mà lẫn lộn bối phận.

Lục Thiếu Du sững sờ, lập tức cười xấu hổ nói:

- So sánh mà thôi, so sánh mà thôi.

- Ngươi nói đi.

Lữ Chính Cường vung tay á, ngồi thẳng người vội mở lời hỏi.

- Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang hợp tác cùng với Phi Linh Môn của tiểu tế, vậy thì phải dựa theo điều kiện của tiểu tế, điều kiện của tiểu tế cũng không cao, tiểu tế có một chiếc chìa khoá, nếu như cuối cùng chúng ta chiếm được bảo vật Huyền Thiên Môn lưu lại thì sẽ chia đều bảo tàng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, tổng cộng chia thành năm phần, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang mỗi bên một phần, Phi Linh Môn của tiểu tế một phần, đồng thời, trước khi chia thì Phi Linh Môn tiểu tế muốn được chọn ra năm bảo vật bỏ vào túi riêng trước, trước khi chia, Phi Linh Môn tiểu tế cũng cần phải có được quyền ưu tiên chọn trước nữa.

Lục Thiếu Du nói xong liền đưa ánh mắt nhìn Lữ Chính Cường với vẻ dò xét.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường không có bất kỳ biến hoá nào, sau một lát chỉ khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Thiếu Du, thực lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều, làm việc phải biết tự lượng sức, đứng ở góc độ ta là nhạc phụ của ngươi thì ta sẽ đồng ý với ngươi, chính là gạt bỏ tầng quan hệ này thì ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý, ba sơn môn còn lại tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý đâu.

Lục Thiếu Du nhấc mắt lên nhìn rồi nói:

- Thực lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang quả thật rất mạnh, điểm này tiểu tế cũng biết rõ, nhưng mà thực lực có mạnh hơn nữa thì đã sao, chẳng phải mấy ngàn năm nay các người đều không tìm được huyền thiên bí cảnh hay sao.

Lữ Chính Cường chỉ cúi đầu không nói gì, dường như đang nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:

- Việc này ta phải thương lượng với bọn họ một chút, như vầy đi, sáng mai tới chỗ hôm nay thương nghị.

- Cũng được.

Lục Thiếu Du thoáng suy tư một cái rồi lập tức gật đầu đáp.

- Được rồi, bàn chuyện công xong rồi, chúng ta có thể nói tới chuyện riêng rồi.

Nhìn Lục Thiếu Du, thần sắc của Lữ Chính Cường hơi khựng lại, khẽ nói.

- Tiểu tế cũng có chuyện đang muốn hỏi nhạc phụ đây, không biết liệu nhạc phụ biết được bao nhiêu về Huyền Thiên Bí Cảnh và chuyện về Huyền Thiên Môn?

Lục Thiếu Du hỏi.

Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du một cái, tựa tiếu phi tiếu, lập tức nói:

- Ta đương nhiên là có biết một chút, bất quá nói cho ngươi biết thì ta được lợi gì?

- Đều nói con rể cũng có một nửa là con, chẳng lẽ nhạc phụ còn muốn lấy cái gì ở chỗ tiểu tế chứ, chỉ sợ cả Phi Linh Môn của tiểu tế hiện tại nhạc phụ cũng không đặt vào mắt, cho dù tiểu tế có đưa, nhạc phụ cũng chưa chắc đã muốn lấy, lại nói, thứ tiểu tế đưa nhạc phụ cũng chẳng thèm đặt vào mắt, cho nên, tiểu tế cũng chỉ đành mặt dày mà thôi.

Lục Thiếu Du nói mà mặc không đổi sắc, nhưng trong lòng thì thầm mắng hai lão nhạc phụ của mình đều chẳng phải người bình thường.

- Hảo tiểu tử, lời nào cũng bị ngươi nói cả rồi, ta còn có thể nói gì được nữa.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)