← Ch.0822 | Ch.0824 → |
Còn nữ nhân thì có thân hình mạn diệu, khoác một kiện đấu bồng, tuy không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng vô hình cũng không khó để cảm giác ra, dưới đấu bồng kia, tuyệt đối là một gương mặt tinh xảo.
- Lần này ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là mạch nước ngầm ở Thành Cự Giang sẽ càng thêm sôi trào, vậy thì càng náo nhiệt.
Nữ tử kia hơi ngước mắt lên, nhìn nam tử tuấn lãng một cái.
- Như vậy mới náo nhiệt, bằng không ba chiếc chìa khoá kia sao có thể hội tụ lại được.
Nam tử hé miệng cười, nụ cười ia, sợ là đủ khiến không ít nữ tử động tâm.
- Nhưng mà trên người ngươi căn bản không có chìa khoá, chìa khoá của ngươi đã bị người ta lấy đi mất rồi.
Nữ tử kia khẽ nói.
- Ngươi đây là cố ý thử ta sao, sợ là mỗi bước ta đi ngươi đều đã tính trước cả rồi.
Nam tử tuấn nhã nhấp một ngụm nước, nói:
- Thanh thuỷ của Bích Thuỷ Hàn Đàm ngươi cũng mang theo bên người, ngươi đúng là có lòng nhàn nhã thật đấy.
- Ngươi biết, ta chỉ ở trong hàm đàm này mà.
Thân ảnh nữ tử kia khẽ nói, sau đó lại nhìn về phía nam tử tuấn lãng nói tiếp:
- Ngay từ đầu ngươi cố ý đem tin tức Huyền Thiên bí cảnh tiết lộ ra ngoài khiến cho toàn bộ đại lục chú ý, bây giờ lại cố ý rải tin tức giả, có lẽ mấy người có chìa khóa kia nhất định sẽ không nhịn được mà tới đây. Tới lúc đó ba cái chìa khóa có thể hội tụ lại một chỗ. Chỉ là ba cái chìa khóa vừa mới xuất hiện khó tránh khỏi có một ít người có tâm tư kín đáo xuất hiện, tới lúc đó có lẽ sẽ có náo nhiệt.
- Ta biết ngay không thể giấu diếm được nàng mà.
Nam tử tuấn lãng nhìn thân ảnh xinh đẹp này rồi lập tức nói:
- Trong thành Cự Giang này tất cả các thế lực lớn hội tụ, tất cả đều có tâm tư riêng, có lẽ cũng không ai dám ra tay lộn xộn. Chỉ cần ba chiếc chìa khóa hội tụ lại là có thể tìm ra nơi hạ lạc của Huyền Thiên bí cảnh. Đến lúc đó náo nhiệt chính thức bắt đầu.
Thanh âm vừa dứt, nam tử tuấn lãng mỉm cười, trừ nữ tử trước mắt hiện giờ ra, ai có thể biết rõ kiệt tác khiến cho toàn bộ đại lục oanh động chính là do một tay hắn an bài, hết thảy đều do hắn âm thầm khống chế. Loại cảm giác này quả thực vô cùng tốt.
- Ngươi đã từng gặp Lục Thiếu Du kia chưa?
Ánh mắt nữ tử kia khẽ đổi rồi nhẹ giọng hỏi.
- Đã gặp một lần, thế nhưng cũng chưa từng chứng kiến thực lực cụ thể của hắn. Vũ giả ngũ hệ, có lẽ thiên phú cũng không tệ lắm, chỉ là tu vi quá thấp, mới Vũ Suất thất trọng mà thôi.
- Ba bốn năm trước ngươi cũng chỉ là Vũ Suất bát trọng mà thôi.
Nữ tử mềm mại này nói.
- Nghe nói trên người này có một chiếc chìa khóa Huyền Thiên bí cảnh, nếu đúng như ta suy đoán thì có lẽ chính là chiếc chìa khóa trong tay ta trước kia.
Nam tử tuấn lãng nói xong, lập tức hỏi nữ tử kia:
- Nàng cũng đã gặp hắn?
Ánh mắt nữ tử khẽ đổi, lập tức nói:
- Tam tông Tứ môn, Tứ các Tứ đảo, Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, thế hệ trẻ tuổi hiện giờ tuy rằng có vài người thiên phú cùng thực lực không tệ. Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm môn kia là vũ giả tứ hệ, Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông là vũ giả tam hệ, lại phục dụng qua Vũ Linh thánh quả, việc đột phá Vũ Vương sẽ vô cùng dễ dàng. Gia Cát Tử Vân đã tiến vào trong đại điện Vụ Tinh, có lẽ cũng đạt được một ít chỗ tốt. Thiên phú của hắn cũng không tệ. Còn Tứ các Tứ đảo hiện nay thế hệ trẻ tuổi cũng có thiên phú không tồi. Còn vũ giả ngũ hệ của Linh Vũ giới kia, khi trước trên đại hội Tam tông Tứ môn đã là Vũ Suất, lúc này sợ rằng đã là Vũ Vương, những người này không thể khinh thường.
- Có đối thủ là chuyện đáng vui mừng, không có đối thủ mới là tịch mịch. Ta lại muốn chiếu cố bọn hắn, đặt biệt là nữ tử của Linh Vũ giới kia, ta có cảm giác thực lực của nàng trong đám người kia mới là mạnh nhất.
Khóe miệng nam tử tuấn lãng nhếch lên, trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Ngược lại ta lại cảm thấy Lục Thiếu Du có lẽ càng thêm đáng sợ. Người này sát khí rất nặng, thế nhưng lại có thể thu phóng tự nhiên, cái này mới đáng sợ.
Nữ tử uyển chuyển kia thấp giọng nói.
- Sẽ có cơ hội giao thủ cùng bọn họ. Hi vọng đám người đó sẽ không để cho ta thất vọng.
Nam tử tuấn lãng cười, nhanh chóng uống một ngụm nước trong chén, sau đó đứng dậy nói:
- Vẫn là nước trong Bích Thủy Hàn Đàm có hương vị quen thuộc, đa tạ đã khoản đãi, ta ra ngoài dạo chơi một chút.
Nữ tử uyển chuyển không nói gì, lúc này nàng cúi đầu cầm chiếc chén ngọn trong tay không ngừng vuốt, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt thế nhưng có thể đoán ra dường như lúc này nàng ta đang suy nghĩ cái gì đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba ngày này, trong lúc điều tức Lục Thiếu Du không có khái niệm thời gian.
Vào đêm, cả thành Cự Giang được bao phủ trong màn đêm, đêm nay vầng trăng ở trên không trung vô cùng tròn trĩnh, ánh sáng tỏa ra bốn phía, không có một chút mây mù nào che đậy.
Trong thành Cự Giang, khi màn đêm buông xuống có không ít thân ảnh lặng lẽ rời đi. Lúc này mục tiêu của tất cả mọi người dường như đều là Cự Nham phong mà mấy ngày nay mọi người đều chú ý tới.
Phù.
Hai mắt Lục Thiếu Du mở ra, trong căn phòng tối lúc này hai mắt giống như tinh quang rồi lập tức thu liễm không thấy. Một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Thiếu Du được thở ra, ngụm trọc khí xuất hiện khiến cho gợn sóng trong không gian lắc lư.
- Lão đại, đã ba ngày rồi.
Một đạo quang mang léo lên, thân thể nho nhỏ của Tiểu Long nhanh chóng nhảy lên vai Lục Thiếu Du, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào rồi liếm má Lục Thiếu Du.
- Đêm nay nên đi tới Cự Nham phong kia.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đảo, vỗ vỗ đầu Tiểu Long rồi nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Long, đệ không sao chứ?
- Đệ vốn không sao, thực lực Hắc Quỷ Thiên Vương kia rất mạnh, thế nhưng cũng không có cách nào chính thức làm đệ bị thương, một chút thương tổn nho nhỏ đệ cũng không quan tâm cho lắm.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Long nhấc lên, vô cùng đắc ý nói.
- Vậy là tốt, về sau đừng không biết lượng sức chống đỡ công kích cho lão đại.
Lục Thiếu Du nói.
- Lão đại, yên tâm đi, thực lực đệ tuy rằng không bằng huynh thế nhưng lực phòng ngự thì huynh lại không bằng đệ.
Tiểu Long nói.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên xuất phát.
Lục Thiếu Du nói, sau đó lập tức thu thập một phen rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng, mọi người lúc này đã sớm có mặt. Một đám cường giả mặc áo choàng của Vân Dương Tông lúc này cũng hộ tống Vân Khiếu Thiên tới đây. Đối với chúng cường giả của Vân Dương Tông, Lục Thiếu Du cũng có thể suy đoán ra một ít. Có lẽ sẽ có đám người Dương trưởng lão, Tạ trưởng lão ở trong đó. Chỉ là hiện tại thân phận còn chưa tiện biểu lộ ra ánh sáng cho nên hắn cũng không cần suy đoán nhiều.
Cự Nham Phong cách thành Cự Giang năm trăm dặm, tọa lạc tay phía Tây Bắc của thành Cự Giang, đối diện với chòm Bắc Đẩu Thất Tinh, nằm ngay bên dưới chòm Tham Lang.
*****
Cự Nham phong vốn không phải là địa phương nổi danh gì. Đơn giả là ngọn núi này chính là ngọn núi cao nhất bên ngoài thành Cự Giang, có thể nói là cao chừng mấy ngàn trượng, như đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, từ trên sườn núi đã có mây mù lượn lờ.
Chung quanh Cự Nham phong sơn mạch kéo dài liên miên, những ngọn núi trùng điệp, rừng cây rậm rạp, đưa mắt nhìn bốn phía, bởi vì lúc này là cuối thu cho nên lá cây toàn bộ là màu vàng nhạt, lá rụng bay xuống khắp nơi. Một cơn gió thổi qua, lá rụng lập tức được cuốn đi trong màn đêm càng khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí. Chẳng biết từ khi nào lúc này chung quanh ngọn núi này trong màn đêm có không ít khí tức mịt mờ không khó để phát hiện ra.
Khi đoàn người Lục Thiếu Du chậm rãi xuất hiện ở trong sơn mạch này thì ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức biết đổi. Khu vực này vốn có không ít yêu thú ở trong, thế nhưng lúc này những yêu thú kia lại không thấy bóng dáng. Trong sơn mạch bao la lúc này ngay cả bóng của một đầu yêu thú cũng không thấy, yêu thú khắp sơn mạch lúc này dường như cũng cảm giác được bầu không khí có chút khác thường cho nên co đầu rụt cổ trốn trong động, không dám ra ngoài.
Sưu Sưu.
Sau khi thanh âm xé gió vang lên liên tiếp thì đám người Lục Thiếu Du đã đáp xuống trước ngọn núi khổng lồ kia. Mắt nhìn ngọn núi khổng lồ, Lục Thiếu Du nhanh chóng đem tâm thần tỏa ra bốn phía. Lúc này chung quanh loáng thoáng có không ít khí tức mịt mờ tồn tại.
- Thật đúng là náo nhiệt a.
Trường bào Vân Khiếu Thiên run lên, thấp giọng nói.
- Phong Sát tiền bối, người nói xem hôm nay ba chiếc chìa khóa có thể hội tụ được hay không?
Lục Thiếu Du cúi đầu hỏi.
- Cái này không nói chính xác được, vẫn chưa tới giờ Tý, chỉ mong có thể tụ hợp đủ.
Vân Khiếu Thiên nói xong, ánh mắt khẽ đổi lại nói:
- Người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cũng đã tới.
Thanh âm Vân Khiếu Thiên vừa dứt, trong không gian lúc này vang lên thanh âm xé gió. Lúc này trên không trung có không ít thân ảnh xuất hiện dưới ánh sáng của vầng trăng. Khí tức cường hãn trên không trung bắt đầu tràn ra.
Sưu Sưu.
Chỉ sau một lát, một đám ngời nhanh chóng đáp xuống cách bọn người Lục Thiếu Du không xa. Từ số lượng hiện tại chỉ sợ cũng có chừng sáu bảy trăm người, quả thực đúng là người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cùng với Ma Tâm cốc, Song Đao môn.
Người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang tới, Vân Khiếu Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quan sát nữa.
Lúc này nhìn đám người này trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi rung động. Thực lực đám người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang quả thực vô cùng mạnh mẽ. Ngoại trừ Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai, Gia Cát Tử Vân ra thì bên cạnh cũng có không ít Vũ Vương cùng Linh Vương trong tông môn.
- Thiếu Du, thế nào rồi?
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chậm rãi đi tới. Mấy người đi đầu chính là Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi cùng với đám người Gia Cát Tây Phong.
- Bẩm nhạc phụ, tiểu tế vừa mới tới mà thôi.
Lục Thiếu Du nói.
- Xem ra lần này người tới đây cũng không ít.
Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn bốn phía. Những đạo khí tức mịt mờ trong vùng núi này đương nhiên không thể dấu giếm được hắn.
- Tin tức này từ trong Thiên Địa các truyền ra, đương nhiên có không ít người biết rõ. Chỉ mong hôm nay đừng xuất hiện biến cố nào ngoài ý muốn.
Gia Cát Tây Phong nói. Người bình thường hắn đương nhiên sẽ không đặt vào trong mắt. Thế nhưng lúc này trong những ngọn núi xung quanh hắn cũng không khó cảm nhận ra, bên trong cũng có không ít người có tu vi mà ngay cả hắn cũng phải cố kỵ. Lại thêm không ít thế lực lớn ẩn giấu bên trong nữa, vạn nhất xảy ra phân tranh, đến lúc đó sẽ là một hồi đại chiến kịch liệt.
- Bây giờ nên làm gì?
Đồng Quy Tinh nhìn bốn phía chung quanh. Lúc này dưới bóng đêm mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng y phục trên người hắn không gió mà tung bay, sát khí từ trong người tràn ra.
- Hiện tại vẫn chưa tới giờ Tý, chúng ta chờ một chút đã. Đến lúc đó tự sẽ có sắp xếp, cần gì phải gấp gáp.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Chúng ta chờ một chút rồi nói.
Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn qua Vân Khiếu Thiên rồi lập tức nói.
Dưới ngọn núi, mọi người tiến tới một chỗ nham thạch sạch sẽ rồi lập tức ngồi xuống tranh thủ thời gian điều tức.
Ngoài sơn mạch, lúc này ngẫn nhiên còn óc không ít khí tức đảo qua. Trong vùng núi này hiện tại có thêm không ít thân ảnh xuất hiện. Không có bất kỳ một tiếng nghị luận nào. Chung quanh một mảnh tĩnh lặng. Tất cả đều đang chờ đợi cái gì đó. Cả ngọn núi chung quanh lúc này bị bao phủ trong bầu không khí ngưng trọng, khiến cho hô hấp mọi người có chút khó khăn.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh không có một con chim nào bay qua, chỉ có tiếng gió thổi quanh quẩn trong không trung mà thôi.
- Thời gian ba ngày, giờ Tý đã tới. Xem ra lúc này người tới cũng không ít. Có không ít người mang theo tâm tư muốn đục nước béo cò, bất quá ta thấy chư vị nếu như muốn thuận lợi đạt được tin tức nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc, vậy thì thành thật một chút. Nếu như ai dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc sẽ một lần nữa biến mất. Hiện tại người có chìa khóa của Huyền Thiên bí cảnh thì mau lên đỉnh núi. Nhanh chóng hợp nhất ba chiếc chìa khóa để đạt được tin tức của Huyền Thiên bí cảnh. Còn lại, những người không có chìa khóa thì cũng không cần lên trên quấy rồi. Trừ phi là ngươi không muốn đạt được tin tức nơi Huyền Thiên bí cảnh hạ lạc.
Lúc này vào giờ tý, một đạo thanh âm trầm thấp đột nhiên quanh quẩn trong không trung.
Sưu Sưu.
Trong nháy mắt, trong sơn mạch có vô số ánh mắt nhìn lên trên ngọn núi cao vút kia. Thanh âm kia đúng là từ trên ngọn núi truyền xuống.
- Lão đại, chúng ta có cần đi lên không?
Ánh mắt Tiểu Long khẽ đảo, nhanh chóng nhìn lên không chung. Nhìn thấy Tiểu Long, người của mấy sơn môn lớn kia không khỏi nhìn thêm vài lần.
- Phong Sát tiền bối, ngươi thấy thế nào?
Lục Thiếu Du quay sang hỏi Vân Khiếu Thiên.
- Ha ha, cái này phải xem ngươi có gan đi lên hay không. Đây có thể là âm mưu, thế nhưng đây cũng là phương pháp tốt nhất đạt được tin tức của Huyền Thiên bí cảnh.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Thiếu Du, ngươi tự quyết định đi. Bằng không ta đi cùng ngươi lên.
Lữ Chính Cường lập tức nói.
- Lữ chưởng môn, ngươi không nghe thấy chỉ có người cầm chìa khóa mới được lên sao? Nếu như người khác được đi cùng thì cũng chỉ có ta mà thôi. Nếu như ngươi đi lên, sợ rằng cơ hội ngàn năm khó gặp này lại một lần nữa biến mất.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Nhạc phụ, tự mình con lên là được rồi. Nói không chừng đây chính là cơ hội hợp nhất ba chiếc chìa khóa tốt nhất. Bỏ qua cơ hội này muốn hợp nhất ba chiếc chìa khóa thì quả thực có chút khó khăn.
Lục Thiếu Du lập tức nói. Hai vị nhạc phụ này không ngừng nói móc nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy việc sau đó sợ rằng khó có thể làm tốt.
← Ch. 0822 | Ch. 0824 → |