← Ch.0895 | Ch.0897 → |
- Chư vị, mọi người có thấy nữ tử kia không? Nếu như ta đoán không lầm thì trên đại hội Tam tông Tứ môn ở đại lục Linh Vũ xuất hiện một người nữ giả trang nam là vũ giả ngũ hệ gọi là Lăng Thanh, chính là nữ tử này. Còn lần này, từ trong ngọc giản báo danh ở Thiên Địa các chúng ta thì có tên là Lăng Thanh Tuyền, người của Linh Vũ giới.
Thanh âm vừa dứt, Kình Linh Vương nhanh chóng nhìn về phía mọi người rồi cười nhạt một tiếng:
- Vũ giả ngũ hệ, ta nghe nói con rể Lục Thiếu Du của Vân tông chủ và Lữ chưởng môn cũng là vũ giả ngũ hệ. Lần trước lại dùng tu vi Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Lăng Thanh Tuyền Vũ Suất nhất trọng. Thiên phú bực này quả thực hiếm thấy.
- Đó là con rể của ta. Không có quan hệ với hắn.
Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường cơ hồ đồng thời nói ra một tiếng. Nhanh chóng trừng mắt nhìn đối phương phía xa.
Mà lúc này những người khác nghe thấy Linh Vũ giới, sắc mặt cả đám lập tức có chút biến hóa. Những năm này Linh Vũ giới kia đã âm thầm tràn ra toàn bộ đại lục. Đối với thế lực thần bí này, tất cả mọi người đều mang theo tâm lý đề phòng.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trên Bình Nham đảo lúc này liên tục vang lên thanh âm bạo liệt. Những người vốn thăm dò lúc trước nay đã bắt đầu điên cuồng giao thủ. Thế nhưng cũng khó tránh khỏi có người chết đi. Mùi máu tươi càng khiến cho máu trong người những người trẻ tuổi này như sôi trào, kịch chiến bắt đầu lan rộng ra, vô cùng điên cuồng.
Trong mắt tất cả cường giả của các đại môn đại phái. Những người đang kịch chiến này đang loại bỏ dần nhau, những người còn lại cuối cùng mới có thể chống lại những đệ tử đại môn đại phái.
Trong đám điên cuồng chiến đấu kia có không ít cường giả Vũ Suất cùng Linh Suất giao thủ, cả không gian rung động không ngớt. Cảnh này khiến cho đám người vây xem bốn phía cực kỳ kích động. Không ngừng có người chết đi khiến cho đám người chung quanh tiếc hận, đồng thời còn thêm hưng phấn, đã bắt đầu có tiếng hô vang lên.
Trước quảng trường, đám đệ tử đại môn đại phái kia không có một chút dị động nào, cũng không có ai đi ra tay với bọn họ.
Ba thời thần sau, kịch chiến vẫn còn tiếp tục. Trên quảng trường cũng có một màn đặc biệt. Bên người Lục Thiếu Du có mười ba cỗ thi thể tạo thành một bức tường. Sau khi mười ba cỗ thi thể này xuất hiện thì chính thức không có ai dám xuất thủ với Lục Thiếu Du nữa.
Phía xa cũng có một nữ tử tuyệt sắc, bên cạnh người nàng cũng có mười lăm cỗ thi thể. Trong phương viên mười trượng xung quanh nàng, những ai dám tới gần đều bị nàng trực tiếp đánh chết. Rốt cuộc sau khi đánh chết thêm năm người thì cũng không có ai dám tới gần nữ tử này nữa.
Trên quảng trường, lúc này người gây sự chú ý nhất chính là một thanh niên áo xám. Đầu tóc, quần áo rối bời, thế nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, công kích đối thủ khắp nơi. Bất quá lại không muốn lấy mạng của đối phương. Chỉ cần đối phương chủ động giao ra ngọc giản dự thi thì hắn sẽ buông tha. Thế nhưng người bị hắn nhắm tới thì tuyệt không có cách nào thoát khỏi tay hắn.
Khi mặt trời ngả về phía tây thì trên đài cao lập tức có một tiếng chuông trầm thấp du dương vang lên. Cả quảng trường lập tức ngưng chiến nửa canh giờ. Có không ít đệ tử Thiên Địa các nhanh chóng đi lên quảng trường, đem thi thể những người mất mạng khiêng xuống bên dưới. Những người sống sót rốt cuộc cũng có được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi. Bắt đầu có người nhanh chóng nuốt đan dược, và ngồi xuống điều tức.
Trong ngày hôm nay, hơn năm ngàn người dự thi lúc này chỉ còn lại không tới hai ngàn người. Mà người bị đánh chết thì chừng hơn sáu mươi người. Chỉ tính riêng Lục Thiếu Du cùng với Lăng Thanh kia cũng đã đánh chết ba mươi người. Về phần người trọng thương đạt tới con số khủng bố.
Sau khi quét sạch chiến trường, những người còn lại không khỏi thở dài một hơi. Ý thức rốt cuộc thanh tỉnh một chút. Nhìn không ít thi thể bị khiêng xuống dưới không ít người cũng nghĩ tới một việc, cách thi đấu này cũng cần có người chết.
Nửa canh giờ sau, thi đấu lại tiếp tục bắt đầu. Thi đấu bảy ngày liên tục không chút ngừng nghỉ. Đối với đám người vây xem chung quanh mà nói, trên cơ bản mọi người đều là tu luyện giả, cho nên cũng không cần nghỉ ngơi. Đối với những người thực lực mạnh một chút mà nói. Thời gian bảy ngày căn bản không tính là gì. Chỉ cần điều tức một chút là được.
Màn đêm đã phủ xuống. Trên đài cao Thiên Địa các đã nhanh chóng chuẩn bị Dạ Minh Châu. Dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu này, khiến cho cả quảng trường lúc này giống như được bao phủ bởi một màn sương trắng, khiến cho người xem chung quanh mơ hồ.
Trong màn đêm, người của tất cả thế lực lớn vẫn tiếp tục ngồi lại. Thời gian bảy ngày đối với bọn hắn mà nói cũng không coi vào đâu. Người tu luyện, chút nhẫn nại ấy đương nhiên phải có. Bọn họ thường xuyên bế quan, mỗi lần ít thì mấy tháng, thậm chí còn vài năm.
Trong tất cả các thế lực lớn, không ít người nhanh chóng cúi đầu nghị luận.
Trên quảng trường, người của các thế lực lớn đều khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng trong lúc nhắm mắt dưỡng thần này, chỉ cần có người tới gần đám người này sẽ nhanh chóng bị công kích.
Lục Thiếu Du cũng khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Tâm thần của hắn hiện giờ bao phủ chung quanh quảng trường. Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Từ tình huống hiện tại xem ra, Lục Thiếu Du phỏng chừng, sợ rằng phải tới ngày thứ tư hoặc thứ năm mới chính thức được coi là điên cuồng đọ sức. Khi đó mới là thời điểm cường giả động thủ, hiện tại chỉ là vòng đấu loại mà thôi.
Ngày đầu tiên đào thải hơn phân nửa người, Lục Thiếu Du cũng không suy nghĩ nhiều. Đây đều là những người có thực lực yếu. Tất cả mọi người khi tìm đối thủ đều cố gắng chọn đối thủ có thực lực kém cỏi nhất. Tuyệt đối không lựa chọn đối thủ mạnh mẽ. Một khi chọn phải đối thủ mạnh mẽ, cho dù có chiến thắng thì cũng phải chịu tổn thương. Cũng đại biểu cho khả năng bị thua sau đó của người đó.
Phanh.
Trên quảng trường, dù đang đêm vẫn vang lên thanh âm bạo liệt. Dưới màn đêm này, không thể nghi ngờ chính là thời điểm đánh lén tốt nhất. Cơ hội chiến thắng của đánh lén so với chính diện giao thủ dù sao cũng lớn hơn.
Phanh Phanh.
Từng tiếng bạo liệt vang lên. Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng lo lắng, đề phòng, bởi vì nói không chừng bản thân mình sẽ là người bị đánh lén.
Đối với loại âm thầm đánh lén này, Lục Thiếu Du cũng không sợ hãi. Trừ phi là trên quảng trường này có Vũ Vương cùng Linh Vương đánh lén hắn. Bằng không hắn không cần quá mức để ý.
Một đêm trôi qua, người đầu hàng lại có thêm trăm người. Mà người vẫn lạc đêm vừa rồi cũng có chừng ba mươi người. Rốt cuộc một đêm mọi người sống trong lo lắng, đề phòng cũng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai. Khi quảng trường xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người thì đại chiến nhanh chóng xảy ra. Bất quá so với ngày đầu tiên mà nói, nhân số hỗn chiến thì ít hơn nhiều. Bất quá trình độ kịch liệt lại mạnh hơn. Ngày hôm qua Lục Thiếu Du dùng thủ đoạn huyết tinh khiến cho mỗi một đối thủ đều mất mạng khiến cho không ít người nhìn thấy, cho nên lúc này căn bản không có ai dám trêu chọc.
*****
Lúc này Lục Thiếu Du vô cùng nhàm chán, không ngờ lại không có chuyện gì đi làm cho nên hắn quyết định tu luyện linh kỹ. Tuy rằng gần đây hắn đã tu luyện ba loại linh kỹ thành công. Bất quá lại không thường xuyên sử dụng, đặc biệt là Hóa Thú Linh Ấn, chỉ đạt tới tiểu thành mà thôi.
Đám người vây xem chung quanh, theo thời gian trôi qua sự nhiệt tình không những không giảm mà còn ngày càng lớn. Ai cũng biết, muốn chọn ra mười người cuối cùng thì số lượng người bị đào thải sẽ ngày càng tăng.
Tới hoàng hôn ngày hôm sau, thời gian nửa canh giờ ngưng chiến tới. Lúc này không ít người nhanh chóng ăn vào đan dược rồi điều tức. Trên quảng trường lại có đệ tử khiêng xuống chừng hơn hai mươi cỗ thi thể. Người tiếp tục dự thi còn lại lúc này chỉ có một ngàn ba trăm người. Trên quảng trường to lớn lúc này nhân số càng ngày càng ít.
Trong vòng một ngày, Lục Thiếu Du không ra tay một lần nào, đều tu luyện linh kỹ. Cảnh tượng này khiến cho đám người trên đài cao vô cùng kỳ quái.
Ngày hôm nay đệ tử đại môn đại phái cũng không có động tĩnh gì, tất cả đều đang đợi thời điểm ra tay thích hợp.
Ngày thứ ba lại trôi qua. Khi thời gian ngưng chiến của ngày thứ ba tới, thì lại có hơn chục cỗ thi thể được khiêng xuống. Mà lúc này số người còn lại trên quảng trường chỉ còn chín trăm người.
Ngày thứ tư lặng lẽ tới. Sáng sớm, mọi âm thanh dường như biến mất. Sắc trời tờ mờ sáng, màn đêm chậm rãi biến mất. Ánh sáng ban mai xuất hiện dường như đang chậm rãi đánh thức những sinh linh ngủ say.
Đầu mùa đông, không khí lúc này bắt đầu se lạnh. Bầu trời trong xanh, trên quảng trường bên ngoài thành Cự Giang lúc này xuất hiện một mảnh sương mù nhu hòa. Trên những hòn đảo bốn phía lúc này như đều được một màu trắng bao phủ, sương mù trắng phau bao phủ chung quanh, vô cùng mông lung.
Chín trăm người đêm qua còn lại trên quảng trường lúc này tới sáng sớm ngày thứ tư chỉ còn lại tám trăm người. Trong vòng một đêm lại giảm một trăm người. Trong vòng ba ngày nhân số nhanh chóng giảm sút, vốn có năm ngàn người dự thi hiện tại chỉ còn tám trăm người. Cho nên trình độ chiến đấu hiện tại vô cùng kịch liệt. Đám người vây xem chung quanh lúc này vô cùng phấn khởi. Bất quá trong mắt đám cường giả chính thức mà nói, đương nhiên bọn họ biết rõ, chính thức so tài cũng chưa hẳn bắt đầu. Bất quá sợ rằng cũng không còn xa nữa.
Sáng sớm, cả quảng trường được bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng sương mù chiếu xuống quảng trường khiến cho tâm thần mọi người không khỏi cảm thấy sảng khoái. Mà ngay cả mùi máu tươi trên quảng trường lúc này dường nhưng cũng biến mất, giống như là được thiên nhiên tẩy rửa vậy.
Bỗng nhiên, khi mặt trời xuất hiện trên quảng trường, nhanh chóng đuổi những đám sương mù kia đi. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, giống như một thanh lợi kiếm nhanh chóng bao phủ quảng trường.
Sưu Sưu.
Đám người đại môn đại phái vốn ba ngày trước không có động tác rốt cuộc cũng có người ra tay. Một cỗ khí tức tràn ra, nhanh chóng có một cỗ khí tức thứ hai xuất hiện.
Trong một đoạn thời gian ngắn có hơn mười đạo khí tức cường hãn phóng lên trời. Từng đạo khí tức cường hãn này đều đạt tới cấp độ Linh Suất cùng Vũ Suất.
Không ít ánh mắt trên đài cao cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới.
- Đám tiểu bối này, dù sao cũng là người trẻ tuổi a. Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
- Ra tay lúc này cũng được. Coi như là tôi luyện một phen. Bất quá dường như có một số người cũng không dễ chọc. Đám tiểu bối này đừng động vào mấy người này a.
Tiếng thấp giọng nghị luận vang lên trong tất cả các đại môn đại phái. Trên thính phòng, ánh mắt của những người xem cũng run lên, bọn họ chờ đợi ba ngày, rốt cuộc cảnh tượng náo nhiệt lúc này mới chính thức bắt đầu.
- Sắp bắt đầu sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi rồi nhìn chung quanh. Đám đệ tử đại môn đại phái kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Thời gian hiện tại có lẽ cũng nên ra tay rồi.
Trong đại môn đại phái, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn xuống đám người dự thi trên quảng trường, giống như là sói nhìn xuống bầy cừu. Có người bắt đầu đi ra. Tất cả đệ tử đại môn đại phái lúc này dường như đã đạt được một sự ăn ý nào đó, không có ra tay với đệ tử đại môn đại phái khác, mà bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong tám trăm người còn lại trên quảng trường.
Bất kể như thế nào những đệ tử đại môn đại phái này cũng chỉ đối phó với tám trăm người còn lại này mà thôi. Thứ nhất, đây là thi đấu dựa vào kết quả tích lũy, thứ hai trong tám trăm người này có hơn mấy ngàn điểm tích lũy. Hiện tại chỉ cần đánh chết một người là có thể đạt được không ít điểm tích lũy. Còn đối với những đệ tử đại môn đại phái khác chỉ có một điểm mà thôi. Đồng thời những đệ tử đại môn đại phái đều có thực lực cường hãn. Đối phó với bọn họ cho dù là người có thực lực cũng không dám nắm chắc chiến thắng. Một khi tiêu hao quá lớn thì đến lúc đó bản thân người đó sẽ vô cùng phiền toái.
Cho nên tất cả đệ tử đại môn đại phái đều nhìn vào tám trăm người dự thi còn lại. Tám trăm người còn lại nhìn thấy ánh mắt cũng những đệ tử đại môn đại phái đều có chút kinh hãi. Vừa rồi đám người này còn đánh lén lẫn nhau, lúc này trong lúc vô hình lại xích tới gần bên nhau, dường như có chung một ý nghĩ vậy. Bọn họ đều là đệ tử trong các thế lực nhỏ hoặc là tán tu, cho nên ánh mắt nhìn về phía đệ tử đại môn đại phái lúc này dường như trong lúc vô hình đều có tâm lý kháng cự.
- Mình cũng nên ra tay rồi.
Lục Thiếu Du khẽ nói. Hiện giờ ra tay hắn cũng có thể giảm tiêu hao tới mức thấp nhất. Đối với hắn cũng là sự lựa chọn an toàn nhất. Trên người tám trăm người còn lại này có mấy ngàn điểm tích lũy. Hiện tại ra tay mới chính là lúc tốt nhất. Một lát nữa mới ra tay mà nói, sợ rằng phải mất khá nhiều sức lực.
Linh lực trong cơ thể bùng lên, linh lực trong cơ thể Lục Thiếu Du nhanh chóng vận chuyển. Hắn đã chuẩn bị động thủ. Lục Thiếu Du phỏng đoán tổng cộng có hơn năm ngàn người dự thi, cuối cùng chỉ có mười người chiến thắng. Chỉ sợ phải lấy hơn bốn trăm điểm tích lũy thì mới có thể chiến thắng. Lúc đó mới có cơ hội tiến vào thập cường.
Ngay khi Lục Thiếu Du không ngừng suy nghĩ, đám người đại môn đại phái bắt đầu nhảy ra. Chân khí, linh lực trên người tuôn ra. Cả đám đều có tu vi Linh Suất cùng Vũ Suất.
Tám trăm người còn lại trên quảng trường dùng ánh mắt đề phòng nhìn đám người đại môn đại phái. Khi nhìn thấy đám người kia có hành động như vậy, cả đám lập tức lùi lại.
- Hừ, giao ra ngọc giản dự thi mau.
Hơn mười đạo thân ảnh đồng thời nhảy tới. Cũng không biết là ai nói ra một câu. Không có một ai chần chờ nữa, bàn chân đạp lên mặt đất, thân thể hóa thành từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng về phía tám trăm người còn lại kia.
Quảng trường mặc dù lớn, bất quá cũng có hạn. Tất cả mọi người một khi rời khỏi khu vực vòng tròn sẽ tính là thua. Cho nên hiện tại không còn lui được bao nhiêu nữa.
← Ch. 0895 | Ch. 0897 → |