← Ch.0995 | Ch.0997 → |
Đã vào đầu mùa xuân, núi rừng xanh biếc, đi tới gần liền nghe được tiếng thú rống như sấm sét, vô số loài chim kinh hãi bay quanh, vô hình trung làm không khí căng thẳng hơn rất nhiều. Nơi này có một khe sâu, bên trong khe sâu có một đám người vây quanh, ước chừng phải hơn trăm người.
Vài người đứng đầu có nam nữ, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, bên trong khe núi còn có một đầu yêu thú khổng lồ lớn hơn bốn trăm thước, nhìn qua như ếch trâu, bộ dáng dữ tợn, trên người có lớp giáp thịt màu vàng, lưng có hai cánh, nhưng đã bị trọng thương không thể bay lượn, toàn thân đầm đìa máu tươi, theo chân khí mà xem hẳn là yêu thú ngũ giai trung kỳ, còn là một đầu Phi Dực Yêu Oa phi hành thổ hệ.
- Tộc trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mấy nam nữ đứng phía trước chân khí không kém, một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi hỏi một lão giả năm mươi tuổi.
Vẻ mặt lão giả đầy vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, bọn hắn vây bắt Phi Dực Yêu Oa đã ba ngày đêm, không nghĩ tới lại bị người kia ngăn cản, xem chân khí cũng biết không dễ trêu chọc.
- Các hạ là ai, chúng tôi vây bắt Phi Dực Yêu Oa đã nhiều ngày, chẳng lẽ các hạ muốn nhúng tay sao?
Ánh mắt lão giả lạnh lẽo nhìn thân ảnh kia.
- Ta nói rồi, ở trước mặt của ta, không hi vọng nhìn thấy có người vô duyên cớ đánh chết yêu thú, các ngươi đi đi!
Thân ảnh mặc áo bào tro, có chút hỗn độn, sau lưng đeo thanh trọng kiếm bản rộng.
- Các hạ thật quá đáng, nếu ngươi tiếp tục che chở yêu thú này, ta sẽ không khách khí!
Ánh mắt lão giả dữ tợn nhìn đối phương.
- Tộc trưởng, hãy để ta giết tiểu tử này đi!
Một thanh âm âm trầm truyền tới, theo sau chân khí võ tướng bát trọng nháy mắt bắn ra, quyền ấn mang theo tiếng xé gió kinh người lao thẳng tới thân ảnh kia.
- Đừng buộc ta giết ngươi, lui ra!
Ánh mắt người kia trầm xuống, một đạo quyền ấn thổ hệ tung ra, hoàn toàn không hề tránh né, ánh mắt thậm chí không có chút dao động.
Hai đạo quyền ấn va chạm, chân khí tuôn tràn, kình khí sắc bén đánh bay một tầng bùn đất bên dưới.
Phanh!
Một thanh âm trầm đục truyền ra, năng lượng ba văn lan tràn.
Phốc!
Võ tướng bát trọng phun ra ngụm máu tươi, thân hình bị đánh bay, hung hăng nện xuống ngoài mấy chục thước.
- Thật mạnh!
Hơn trăm người đều hóa đá, cường giả nhất nhì trong gia tộc không ngờ không tiếp nổi một chiêu của đối phương.
- Thật mạnh!
Sắc mặt lão giả đại biến, nhìn đối phương ra tay liền biết thực lực sâu không lường được, với tu vi của hắn cũng không thể nhìn thấu được tu vi đối phương, đủ chứng tỏ đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Ha ha, ta tưởng là ai, nguyên lai là Dương Quá huynh đệ!
Nhưng đúng ngay lúc này, một tiếng nói vang lên cao ngất, vừa dứt lời, một đầu yêu thú khổng lồ màu trắng vỗ cánh bay tới.
Sưu sưu!
Ba thân ảnh nhảy xuống đất, một nam một nữ một tiểu đồng, nhẹ nhàng hạ xuống phía trước.
- Đó là... Yêu thú lục giai Thiên Sí Tuyết Sư!
Hơn trăm người trợn mắt há hốc mồm, chân khí của yêu thú màu trắng kia thật bức người.
Mà giờ khắc này thanh niên áo tro ngơ ngẩn nhìn ba người, sắc mặt có chút biến hóa:
- Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, thì ra là các ngươi, sao các ngươi tới đây?
- Ta vừa mới đi qua, không nghĩ tới Dương Quá huynh đệ cũng ở đây.
Lục Thiếu Du nhìn lướt qua khe sâu, nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Những người này muốn giết Phi Dực Yêu Oa, tỷ tỷ ta thường dặn ta nếu không có nguyên nhân thì đừng tùy tiện giết yêu thú, cũng đừng giết người, cho nên ta yêu cầu họ rời đi.
Dương Quá nói.
- Các ngươi còn không đi, nếu không đi thì không cần đi nữa!
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói.
- Đi, đi nhanh lên!
Lão giả lớn tiếng hô, nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư, sắc mặt hoảng sợ, làm sao còn dám do dự, lập tức rời khỏi.
- Phi Dực Yêu Oa, ngươi đi thôi!
Sau khi nhóm người kia đã đi, Dương Quá đi tới trước mặt Phi Dực Yêu Oa, lấy ra gốc linh dược nhét vào miệng nó nói.
- Đa tạ các ngươi, nhân loại!
Phi Dực Yêu Oa nhìn Dương Quá cùng ba người Lục Thiếu Du, nuốt linh dược, uể oải biến mất trong khe núi.
Lục Thiếu Du nhíu mày, người này thật có chút quái dị, nhưng có thiên phú hơn người, lai lịch cực kỳ bí ẩn, không nghĩ tới gặp lại trên Linh Võ đại lục.
- Các ngươi muốn đi đâu?
Dương Quá ngẩng đầu hỏi.
- Chúng ta đi Vân Dương tông.
Lục Thiếu Du nói:
- Dương Quá huynh đệ muốn đi đâu?
- Ta cũng không biết, ta muốn đi tìm tỷ tỷ của ta, nhưng tìm thật lâu cũng không tìm được, đúng rồi, lần trước ta nghe nói ngươi là chưởng môn Phi Linh môn, hẳn quen biết nhiều người, có thể giúp tìm tỷ tỷ của ta?
Dương Quá hỏi.
- Không thành vấn đề, nhưng ngươi phải nói cho ta lai lịch của ngươi, ngươi là ai mới được.
Lục Thiếu Du nói.
Trong mắt Dương Quá lộ tia nghi hoặc:
- Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, chúng ta ở Cổ Mộ, từ nhỏ đã ở chung một chỗ, tỷ tỷ dạy ta tu luyện, dạy ta rất nhiều đồ vật, nhưng có một ngày tỷ tỷ đột nhiên đi rồi, nàng không quan tâm ta.
Vẻ mặt Dương Quá ủy khuất như một đứa trẻ.
- Đến từ Cổ Mộ, dạy ngươi tu luyện từ nhỏ...
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
- Dương Quá huynh đệ, tỷ tỷ ngươi không phải tên Tiểu Long Nữ đi?
- Làm sao ngươi biết, ngươi biết tỷ tỷ của ta sao?
Nghe được câu hỏi của Lục Thiếu Du, Dương Quá lập tức vén mái tóc sang hai bên, lộ ra đôi mắt to đen nhánh, ánh mắt thật thà phúc hậu hưng phấn nhìn Lục Thiếu Du, bộ dáng kia giống như đã tìm được tỷ tỷ của mình.
Lục Thiếu Du tuôn mồ hôi lạnh, không nghĩ tới thật sự có tên này.
- Ta chưa từng gặp qua tỷ tỷ của ngươi, ta chỉ suy đoán.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói:
- Vậy hình dáng của tỷ tỷ ngươi như thế nào, nếu có thể vẽ ra bức họa, ta sẽ giúp ngươi tìm xem.
- Tỷ tỷ của ta là người đẹp nhất mà ta đã gặp, không ai so sánh được với nàng, nhưng ta hình dung không được.
Dương Quá thật thà phúc hậu nói.
- Vậy ngươi tại sao đi lạc với tỷ tỷ ngươi đây?
Lục Thiếu Du có chút bất đắc dĩ, thực lực người này cường hãn nhưng đầu óc có chút không tinh minh.
- Ta...
Dương Quá lộ vẻ mặt khó sống, cực kỳ uể oải nói:
- Trước kia chúng ta đã nói, sẽ ở chung với nhau cả đời, chiếu cố nhau cả đời, nhưng có một ngày ta nói với tỷ tỷ, ta muốn vĩnh viễn ở chung cả đời với nàng, tỷ tỷ đã biến mất, nàng không quan tâm ta.
- Ca ca, Dương Quá thật đáng thương, huynh để Ám đường giúp tìm tỷ tỷ của hắn đi.
Nhìn vẻ mặt thật thà phúc hậu khó sống của Dương Quá, Lục Tâm Đồng có chút xúc động nói.
- Huynh tận lực thôi!
Lục Thiếu Du nói, không có manh mối gì, muốn tìm người chẳng khác gì biển rộng tìm kim.
- Đa tạ ngươi, ngươi là người tốt nhất mà ta đã gặp!
Dương Quá nói, bộ dạng nhận chân cùng cảm kích.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ, lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt, tự kỷ cho rằng tuy mình không phải người tốt, nhưng còn chưa phải hạng người đại gian đại ác, như vậy đã không tệ rồi.
- Đúng rồi, Dương Quá huynh đệ, hiện tại ngươi định đi đâu?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Ta cũng không biết, ta nhất định phải tìm được tỷ tỷ!
Dương Quá kiên nghị nói.
- Một mình ngươi làm sao tìm người, không bằng đi cùng chúng tôi đi, tới lúc đó ta để ca ca giúp ngươi tìm người, còn có thể làm cho Tiểu Linh tỷ, Hồng Lăng tỷ dùng người của Vân Dương tông cùng Linh Thiên môn giúp ngươi tìm người, tốt hơn một mình ngươi tự đi tìm.
Lục Tâm Đồng nói.
- Thật sao?
Dương Quá ngẩn người, vui mừng nói:
- Vậy được rồi, hai người các ngươi thật tốt, sau này các ngươi chính là bằng hữu của ta!
Lục Thiếu Du khẽ cười, người này thật sự đơn thuần, mang theo cũng không sao, thuận tiện cũng tìm hiểu lai lịch của hắn một chút, dù sao Vân Dương tông cũng không còn bao xa.
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên, tiếp tục bay về hướng Vân Dương tông.
Trên đường đi, Lục Thiếu Du có hỏi thăm qua, mới biết Dương Quá chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, vẫn luôn sinh sống ở địa phương tên Cổ Mộ với tỷ tỷ, nơi đó chỉ có yêu thú cùng linh thú, không một bóng người, gần hai năm nay hắn mới đi ra, một đường chỉ muốn tìm kiếm tỷ tỷ, đã hơn hai năm không có tin tức, lần trước tham gia cuộc thi đấu của Thiên Địa các chỉ vì hi vọng mình đủ nổi danh làm tỷ tỷ chú ý tới hắn.
← Ch. 0995 | Ch. 0997 → |