Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0100

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0100: Trên Vân Dương Tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ngươi giết đệ tử Vạn Thú Tông, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lại nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, Lam Linh nói nhỏ.

- Không sao cả, nếu ngươi muốn tiếp tục động thủ, ta tùy thời phụng bồi!

Lục Thiếu Du nói.

- Người Bạo Lang dong binh đoàn đoán chừng đã tới gần, chúng ta động thủ lần nữa, đến lúc đó không ai thoát được.

Lam Linh cắn răng, tiếng đánh nhau vừa rồi đã kinh động người khác, nơi này đã không an toàn.

Lục Thiếu Du có chút trầm xuống, mình cũng khó đánh chết Lam Linh, nếu bức Lam Linh vận dụng yêu thú tam giai, bản thân mình cũng không tốt hơn cái gì.

- Tuy Triệu Thanh bị ngươi giết, nhưng ta còn muốn cám ơn ngươi!

Lam Linh nói.

- Sao kỳ quái như thế?

Lục Thiếu Du nói, thu hồi Thanh Linh Khải Giáp trên người.

- Triệu Thanh là chỉ phúc hôn phu từ nhỏ của ta, ta không cách nào lựa chọn, tuy ta là đệ tử thân truyền ở Vạn Thú Tông, thế nhưng mà dưới áp lực gia tộc của hắn ta không cách nào lựa chọn được, tăng thêm hắn lần này trở về cũng sẽ là đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông, ta căn bản không cách nào lựa chọn, ngươi giết hắn, ta tự nhiên muốn cám ơn ngươi, nhưng hắn dù gì cũng là hôn phu của ta, lại là người Vạn Thú Tông, nếu sau này có cơ hội, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lam Linh nói nhỏ.

- Thì ra là thế!

Lục Thiếu Du nhướng mày, lập tức nhìn chằm chằm vào Lam Linh, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nếu Lam Linh dốc sức liều mạng cứu giúp, chính mình chặn giết Triệu Thanh cũng rất khó, xem ra mình đã bị nàng lợi dụng, tâm cơ của nữ nhân này quá đáng sợ rồi.

- Ta đi trước, về sau hoan nghênh tới tìm ta báo thù.

Lục Thiếu Du nói, vẫn rời khỏi nữ nhân này mới tốt, nếu không bị tính kế lúc nào cũng không biết.

- Ngươi muốn nuốt bảo tàng một mình sao, vì ngươi mà Vạn Thú Tông chết ba người, ngươi cũng nên tính cho ta một phần.

Lam Linh nói.

- Bảo tàng gì chứ? Ta không biết.

Thần sắc Lục Thiếu Du trầm xuống, bảo tàng gì thì hắn không biết, dường như mình giết hai tên Bạo Lang dong binh đoàn và cầm túi không gian, bên trong dường như có tàng bảo đồ.

- Nếu ta ngăn ngươi lại, cho dù ta có thương tích nên không cách nào đánh chết ngươi, nhưng mà muốn đưa người Bạo Lang dong binh đoàn tới thì không khó, đến lúc đó ngươi phải chết, bảo tàng phải chia đều, đây là yêu cầu của ta, nếu không chúng ta cá chết rách lưới, bảo tàng ai cũng đừng đạt được!

Lam Linh nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, không có chút đùa giỡn nào cả.

Lục Thiếu Du nhìn ra, tâm cơ của Lam Linh rất nặng, tính cách nóng bỏng, tuyệt đối là không dễ chọc, muốn là mình bây giờ rời đi, nàng toàn lực ngăn cản thì hắn cũng không có khả năng đào thoát, Lam Linh có thương tích trên người, nhưng còn có Liệt Hỏa Yêu Ưng ở đây đấy.

- Ta thực sự không biết bảo tàng nào. Thế nhưng ta lại chiếm được một cái túi không gian, có thể đáp án ở bên trong đó.

Lục Thiếu Du do dự một chút rồi nói, quyết định trước tiên tìm bảo tàng cái đã. Hơn nữa nếu như Lam Linh này thực sự nói được làm được thì hắn cũng rất cố kỵ nàng, đối với bảo tàng kia cũng cảm thấy rất hứng thú.

Nói xong Lục Thiếu Du đem túi không gian đoạt từ trên người của thành viên Bạo Lang dong binh đoàn kia lấy máu nhận chủ, rót vào chân khí. Bên trong túi không gian này cũng không có gì nhiều, chỉ có hai mảnh da thú, tựa hồ là da lông yêu thú nào đó. Lục Thiếu Du nhìn một lúc rồi lập tức lấy ra một cái trên mặt có hình bản đồ có tuyến đường đi màu vàng, chính giữa là một tòa sơn mạch, có điểm màu đỏ dánh dấu, phía sau tấm bản đồ còn có một cái đồ án đầu sói màu trắng.

- Hóa ra là bản đồ cất giấu bảo vật của đám người Bạo Lang dong binh đoàn, lời đồn hóa ra là thực rồi.

Vẻ mặt Lam Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du đang nhàn rỗi ngồi đó.

- Ngươi biết lai lịch địa đồ này?

Lục Thiếu Du nhìn địa đồ trong tay rồi hỏi:

- Biết!

Lam Linh nói nhỏ một câu rồi thu liễm vẻ kinh ngạc trong mắt, nhàn nhạt nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Nhìn bộ dáng của ngươi, dường như cũng không biết tới Bạch Lang dong binh đoàn. Bảo tàng này ở giữa chỗ núi non cũng rất khó tìm. Hay là chúng ta hợp tác, mỗi người một nửa. Trong khoảng thời gian này ta cũng không tìm ngươi báo thù.

- Tốt, từ giờ trở đi, ngươi có một nửa trong bảo tàng này.

Lục Thiếu Du nói.

- Được rồi, đưa địa đồ cho ta xem.

Lam Linh nói.

- Tốt nhất là nó nên ở trong tay ta thì hơn.

Lục Thiếu Du nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như Lam Linh cầm địa đồ rồi cầm đi, hắn thực sự cũng không làm gì được nàng.

- Ngươi sợ ta cầm đi?

Lam Linh nói rồi sau đó đi tới bên người Lục Thiếu Du, chăm chú nhìn vào địa đồ, hai hàng lông mi nhíu lại.

- Thế nào?

Một lát sau, Lục Thiếu Du hỏi.

- Địa phương trên bản đồ đại khái không khác với thực tế lắm, chờ hai ngày nữa thương thế của ta bình phục rồi mới đi.

Lam Linh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Hay là khởi hành luôn bây giờ nếu không sẽ muộn. Đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia nhất định cũng có người có địa đồ, nói không chừng bảo tàng sẽ bị kẻ khác nhanh chân đến trước.

Lục Thiếu Du nói. Nếu như để cho Lam Linh này hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó phiền phức cũng đến với bản thân hắn a.

- Ngươi sợ sau khi ta khôi phục sẽ giết ngươi sao? Ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng trong khoảng thời gian này sẽ không giết ngươi vậy nhất định sẽ không nuốt lời.

Lam Linh nháy mắt, khẽ cười rồi nói.

- Thật không? Lời nữ nhân nói mà tin được thì heo nái cũng biết trèo cây a.

Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng.

- Lời nữ nhân nói tin được, heo nái cũng biết trèo cây.

Lam Linh thì thào nói nhỏ rồi lập tức lớn tiếng:

- Ngươi không tin lời ta nói sao?

- Ta không nói a. Chúng ta đi.

Lục Thiếu Du thầm nói. Lời nữ nhân nói, độ tin cậy thực sự đúng là không cao. Trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn gấp mấy lần.

- Địa phương giấu bảo tàng ta đã ghi tạc trong lòng, ngươi không sợ ta ném ngươi đi rồi một mình đoạt bảo tàng sao?

Lập tức Lam Linh lộ vẻ giảo hoạt trong mắt, trêu tức Lục Thiếu Du.

- Thật không? Đáng tiếc ta đã sớm tính tới trường hợp này. Nơi giấu bảo tàng được chia làm hai phần. Lúc nãy ngươi xem chỉ là một phần trong đó mà thôi. Trong bảo tàng ít nhiều cũng có không ít cơ quan, một mình ngươi tiến vào, ta thực sự không biết ngươi có thực lực đi ra hay không a.

Trên tay Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện một mặt khác của địa đồ, cười nói với nàng.

- Chúng ta đi!

Lúc Thiếu Du nói xong rồi lập tức hướng về phía bên ngoài rừng đi tới.

- Hừ!

Lam Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Thiếu Du, nàng tức mình đến dậm chân, thở phì phò. Một đạo thủ ấn được đánh ra thu Liệt Hỏa Yêu Ưng vào túi, rồi lập tức theo sau Lục Thiếu Du.

Thấy Lam Linh đi theo, Lục Thiếu Du mỉm cười.

- Thiếu Du đệ đệ, rốt cuộc ngươi có phải là Lục Thiếu Du hay không?

Lam Linh đuổi kịp, mỉm cười hoi.

- Chỉ là một cái tên mà thôi, có quan trọng hay không? Nếu ngươi thích, vậy thì gọi thế nào cũng được.

*****

Lục Thiếu Du nói, nhưng lúc nào cũng đề phòng Lam Linh, không thể đánh mất sự cảnh giác đối với nàng.

- Có chút ý tứ!

Lam Linh liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, hai tròng mắt lưu chuyển, lập tức hỏi.

Ngươi là tam hệ võ giả, còn có vũ kỹ phòng ngự, ngươi là đệ tử tam tông tứ môn sao? Là môn phái nào?

- Không môn không phái.

Lục Thiếu Du cười nói.

- Thật không? Ta phát hiện ra hình như là ngươi gạt ta. Được rồi, tại sao ngươi lại không nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đẹp sao?

Lam Linh hỏi.

Lục Thiếu Du đứng lại, nhìn từ đầu tới chân nàng rồi nói.

- Nhìn ngươi làm gì? Nếu không có chuyện gì thì đi nhanh dùm ta a.

- Ngươi...

Lam Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, không nói được lời nào.

Hai người đi ra khỏi rừng rậm, dọc đường lá khô xào xạc, rốt cuộc cũng nhìn được một chút phương hướng.

- Chúng ta phải đi về phía nam, vị trí trên địa đồ là ở đó.

- Đi!

Lục Thiếu Du nói. Hai người cẩn thận tiến về phía trước. Dọc đường cả hai không dám có chút sơ ý. Trong mạch núi này không chỉ có yêu thú, coi như là gặp phải kẻ khác chỉ sợ cũng là địch nhân của hai người bọn họ.

Trên Vân Dương tông lúc này vô cùng náo nhiệt, ba nghìn đệ tử đã tới được một thời gian. Có thể tới đây, không thể nghi ngờ đều là những người có thiên phú vô cùng tốt, tuy rằng không phải thiên phú là tất cả, thế nhưng thiên phú tới một mức nào đó cũng là đại biểu cho tu vi sau này. Chỉ cần bản thân nỗ lực một chút, sớm muộn cũng sẽ trở thành cường giả.

Ba nghìn đệ tử tiến nhập Vân Dương Tông thì có năm kẻ trực tiếp thành đệ tử thân truyền, năm người này đều là linh giả, Tần Thiên Hạo chính là một người trong số đó, đối với linh giả, các đại môn phái đều tranh nhau giành tới.

Cũng bởi vì nguyên do số lượng linh giả thực sự không nhiều lắm. Trên ba nghìn đệ tử được tuyển chọn nhập tông, chỉ có năm linh giả. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra linh giả thực sự rất thua thớt. Hơn nữa tác dụng của linh giả so với võ giả lớn hơn nhiều.

Cứ mỗi ba năm một lần, lúc Vân Dương Tông tuyển chọn đệ tử nhập tông chính là lúc chọn những linh giả, chọn mười người trở thành thân truyền đệ tử. Ba nghìn người đều muốn giành một trong mười vị trí kia. Mười thân truyền đệ tử. Thiên phú của mười người này, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Có thể trở thành thân truyền đệ tử, dù cho không phải long phượng, cũng chính là nhân tài kiệt xuất, có thanh danh hiển hách trong Vân Dương Tông. Lục Thiếu Hổ, Tần Thiên Hạo, Dương Diệu còn có Độc Cô Băng Lan, bốn người này cũng tới đây không ngờ toàn bộ đều trở thành thân truyền đệ tử.

Những người còn lại cũng chỉ có thể thở dài. Không phải cũng không có cơ hội, mỗi một đệ tử, ba năm sau, cũng có một cơ hội trở thành thân truyền đệ tử.

Ngay từ đầu Vân Dương Tông chọn mười người có thiên phú tốt nhất để bồi dưỡng, thế nhưng trong các đệ tử, thường thường cũng có hắc mã, ba năm sau thực sự so với thân truyền đệ tử còn mạnh hơn, hoặc là thực lực bằng với thân truyền đệ tử. Vân Dương Tông tự nhiên sẽ không mặc kệ, Cho nên ba năm sau tất cả đệ tử hiện tại đều có cơ hội cạnh tranh mười danh ngạch này. Những người ngay từ đầu thất bại cũng chỉ có thể dựa vào cơ hội ba năm sau này mà tranh thủ. Tiến vào hàng ngũ đệ tử thân truyền thì chỗ tốt còn lớn hơn nhiều so với đệ tử bình thường.

Trên một ngọn núi cao tại Vân Dương Tông, mây mù lượn lờ, dường như là một hòn đảo nhỏ giữa biển mây. Trên núi có dòng nước từ trong chảy ra tạo thành một thác nữa. Bên trong núi này linh khí nồng nặc không giống như những chỗ khác, đường đường là sơn môn Vân Dương Tông, nơi tu luyện tất nhiên là không kém bất kể sơn môn nào, ở chỗ này tu luyện so với ngoại giới thì chỗ tốt còn lớn hơn nhiều.

Sáng sớm, ánh sáng chiếu tới, dưới bầu trời nhìn ngọn núi vô cùng trang nghiêm. Mặt trời đỏ rực, một ngọn núi dưới sự chiếu sáng của vầng thái dương lại được phủ thêm một màu hồng. Lại thêm vụ khí bốc lên từ thác nước chảy xuống dưới, quả thực là một bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.

Một tòa sơn phong.

Ở một nơi trong ngọn núi, có hai thân ảnh xinh đẹp khoảng mười lăm tuổi đang ngồi trên một tảng đá, một người thì dung nhanh xinh đẹp, một người ngũ quan tinh mỹ, trong đó có một thiếu nữ có một vết ban trên mặt, đó chính là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.

- Ngươi nói xem, liệu Lục Thiếu Du có tìm được đường sống trong chỗ chết hay không?

Nha hoàn Thúy Ngọc kia nhìn vào phong cảnh núi non hùng vĩ ánh mắt có chút dại ra, nhẹ nhàng nói.

- Ta cũng không biết, vách núi kia quá cao. Vậy ngươi nghĩ sao?

Độc Cô Băng Lan mỉm cười vẹo má Thúy Ngọc nói. Rồi nàng cũng nhìn về phía xa.

- Ngươi bảo nói gì a? Ta chỉ thấy hắn rất kỳ lạ, nếu như hắn chết đi không phải có chút tiếc nuối sao?

Thúy Ngọc trừng mắt nhìn Độc Cô Băng Lan nói.

- Hắn rất kỳ lạ, nếu như chết thì thực có chút đáng tiếc. Chi là, ngươi đừng quên, hiện tại ngươi mất hồn như vậy là vì hắn, cũng đừng quên, ngươi....

Độc Cô Băng Lan lãnh đạm nói, nhường như muốn nhắc nhở Thúy Ngọc điều gì đó.

- Được rồi, ta đã biết.

Thúy Ngọc thầm nói, trong đôi mắt có chút dị dạng.

- Hôm nay vừa khéo chính là ngày tranh đoạt vị trí đệ tử thân truyền ba năm trước đó, chúng ta cũng nên đi xem a.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Tốt, vừa vặn nhìn chút thực lực của Vân Dương Tông.

Vẻ dị dạng trong mắt Thúy Ngọc được thu lại, sau đó hai nàng rời khỏi ngọn núi.

Lúc này tại một sân rộng trong sơn cốc, chung quanh đều có sườn núi, vô số cung điện, nhà cửa giống nhau được mọc lên chung quanh, phân tán ở khắp nơi.

Lúc này trong sơn cốc có thể nói là náo nhiệt phi phàm, có mấy nghìn người quây lại chung quanh một bãi đá ở giữa. Lúc này trong bãi đá có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó.

Thân ảnh xinh đẹp có một mái tóc dài tung bay trước gió, váy hồng, bao quanh đường cong lung linh, trên người đeo một vòng cổ, trang phục cũng không xa hoa cho lắm, thế nhưng lại tôn lên vẻ ưu nhã và cao quý của nàng, nàng chính là Lục Vô Song.

Ở phía đối diện Lục Vô Song lúc này có một thanh niên, tuôi chừng hai mươi, một thân quần áo màu trắng, ánh mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn Lục Vô Song trước mặt.

- Ngụy Tùng, chính là cường giả bài danh thứ chín trên Hổ Bảng a. Lục Vô Song lại bài danh thứ mười bảy, chỉ sợ khó có thể khiêu chiến thành công.

- Đây chính là cuộc chiến cuối cùng, chỉ có một danh ngạch thân truyền đệ tử, ai thắng là có thể trở thành thân truyền đệ tử. Ta xem, Ngụy Tùng có cơ hội lớn hơn a.

- Điều này không nhất định a, Lục Vô Song vừa mới từ Trấn Thanh Vân trở về. Ba mươi sáu người của Hổ bảng mấy ngày nay nàng đều một đường khiêu chiến đã tới mười bảy, nói không chừng hôm nay có thể đánh bại Ngụy Tùng.

- Thế nhưng Ngụy Tùng lại là Tứ trọng Vũ Sư, Lục Vô Song chỉ là Tam trọng, kém hắn không ít.

- Bắt đầu, đây là danh ngạch cuối cùng, trong các ngươi ai thắng là có thể trở thành thân tuyền đệ tử của bổn tông.

*****

Trên đài, một trưởng lão già nua của Vân Dương Tông tuyên bố bắt đầu.

- Vô Song sư muội, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta sao?

Thanh niên áo bào trắng chăm chú nhìn vào Lục Vô Song trước mặt.

- Thử qua mới biết, có đúng không?

Chân khí quanh thân Lục Vô Song bắt đầu vận chuyển, tới lúc này ánh mắt của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Vậy thì ta cũng không khách khí.

Thanh niên áo bào trắng nói xong, chân khí tức thì bạo phát. Thủ ấn trong tay không ngừng thay đổi, tức thì một đạo quyền ấn trong nháy mắt xuất hiện. Trên nắm tay, gân xanh nổi lên, chân khí lam sắc của thủy hệ bao trùm nắm tay, mang theo kình khí xé gió hung hăng đánh về phía Lục Vô Song.

Lúc này, thủ ấn trong tay Lục Vô Song cũng biến hóa, trên nắm tay cũng nối lên mộc thứ, sau đó cùng va chạm với nắm đấm của Ngụy Tùng.

Đùng.

Một tiếng sấm rền vang lên trên bãi đá khiến cho mọi người vô cùng khản trương. Lúc này bằng vào mắt thường có thể thấy được, mộc thứ trên tay Lục Vô Song trong nháy mắt khi tiếp xúc với quyền ấn của Ngụy Tùng chỉ có thể đâm vỡ một tầng kình khí mà không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Hai quyền ấn giằng co trong nháy mắt, Lục Vô Song nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, thủ ấn trong tay lập tức biến đổi, Thanh Nguyệt Kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, tinh quang trong mắt chợt lóe, chân khí quán nhập vào thanh kiếm tức thì khiến cho kiếm quang phun ra nuốt vào.

Ngụy Tùng phía đối diện cũng không nôn nóng, lập tức nắm tay tiến tới.

Trong nháy mắt hai người lại dây dưa, thân ảnh chợt lóe, thi triển công kích tạo ra tiếng nổ lớn. Thực lực của hai người trong hàng ngũ đệ tử cùng đợi có thể nói là cường giả bài danh phía trước khiến cho những người khác sợ hãi than không ngớt.

Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi được hai mươi hiệp. Lúc này Lục Vô Song không ngừng thở dốc, nàng vung tay lên tức thì một đạo kiếm quang bắn về phía trước. Kiếm quang xé xách kình phong trước mặt bắn thẳng về phía Ngụy Tùng.

- Không ngờ là vũ kỹ Hoàng Cấp mộc hệ của Lục gia.

Lúc này trong đám đệ tử phía dưới, thần sắc Dương Mạn và Vương Lương hơi đổi, bộ vũ kỹ hoàng cấp sơ giai này chính là một trong những vũ kỹ trấn tộc, phỏng chừng là Lục Vô Song mới trở về tu luyện. Sau khi cảm nhận được khí tức nguy hiểm trong kiếm chiêu, phía dưới có không ít người kinh hô.

Tuy rằng mọi người tới Vân Dương Tông ba năm rồi, thế nhưng vũ kỹ tu luyện cao nhất cũng chỉ là Tinh cấp cao giai mà thôi. Vũ kỹ Hoàng cấp chỉ dành cho những đệ tử có thiên phú hoặc tu vi tới Võ Phách thì mới được tiếp xúc tới vũ kỹ Hoàng cấp Trung giai và Cao giai. Còn có một ngoại lệ nữa chính là thân truyền đệ tử. Thế nên trở thành thân truyền đệ tử mới là mục tiêu của đám người dưới đài.

Vẻ mặt Ngụy Tùng lúc này có chút kinh ngạc, tuy rằng thực lực hắn mạnh hơn Lục Vô Song một giai, thế nhưng đối phương lúc này lại thi triển vũ kỹ Hoàng cấp a. Thân ở giữa một đám kiếm khí này quả thực có một sự uy hiếp không nhỏ, khiến cho hắn bắt buộc phải vội lui về phía sau.

Sau khi lui về một bước, Ngụy Tùng ngẩng đầu nhìn vào Lục Vô Song trước mắt. Lúc này hắn vẫn không sử dụng binh khí, toàn bộ người trong tông đều biết, thứ hắn thích nhất chính là tu luyện công kích thuần túy, không hề dùng binh khí. Mà quả thực lực công kích toàn thân của hắn cũng không thua binh khí.

Hai tay hắn nắm chặm thành quyền, chân khí thủy hệ tức thì bạo phát đem chân khí hóa thành một con thủy mãng thật lớn trước mặt.

Đầu thủy mãng này lớn chừng bốn mươi trượng, quanh thân có một cỗ kình phong kinh khủng giống như một vật sống. Nó mở cái miệng rộng hung hăng đớp về phía Lục Vô Song. Đầu thủy mãng này xẹt qua giữa không trung, không ngờ lại sinh ra tiếng gió rít chói tai. Không gian chung quanh như muốn vỡ ra. Lúc này trên người nó xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng.

- Vũ kỹ Tinh cấp cao giai, Linh Xà hí thủy?

- Đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Ngụy Tùng a, uy lực thật lớn, xem ra hắn quyết định một chiêu định thắng thua.

Lúc này mọi người lần thứ hai kinh hô. Trong ba năm nay, bằng vào chiêu Linh Xà hí thủy này, Ngụy Tùng đã tiến vào top mười Hổ Bảng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, công kích của hai người sau khi đụng vào nhau, kiếm quang của Lục Vô Song xẹt qua hư không sau đó đem đầu Thủy mãng kia chém ra, nơi kiếm quang đi qua, không gian chung quanh như bị chém làm đôi, kiếm quang này quả thực là bá đạo.

Đầu thủy mãng Ngụy Tùng tạo ra cũng bắt đầu truy đuổi về phía kiếm quang, cả không giang dường như đang run rẩy trước võ kỹ của hai người.

xì xì!

Keng Keng!

Tiếng không gian bị cắt vỡ vang lên không ngừng, kình khí bạo động, toàn bộ bãi đá dường như trải qua một trận cuồng phong, ướt sũng, như giữa không trung đột nhiên xuất hiện mua vậy.

Dưới sự kích động của kình khí, mặt nước lớn kia chậm rãi bị cắt vỡ, kiếm khí của Lục Vô Song rõ ràng không giống bình thường. Hoàng cấp sơ giai vũ kỹ so với Tinh cấp cao giai rõ ràng mạnh hơn không ít. Thế nhưng kiếm ảnh mà nàng ngưng tụ rõ ràng ảm đạm hơn không ít.

- Mộc Đằng khốn thân.

Một tiếng quát từ trong đám kình khí lớn vang lên, một rễ cây nhỏ bằng ngón tay tức thì hiện ra trong hư không cuốn về phía Ngụy Tùng phía trước. Sau đó cả đám rễ xuất hiện tiếp theo tạo thành một đám rễ cây dày đặc đem Ngụy Tùng bao vây lại.

Sắc mặt Ngụy Tùng đại biến, muốn nhảy lên trên không trung. Hắn cũng phát hiện ra dưới chân hắn hiện tại có vô số rễ cây xuất hiện muốn cuốn lấy hai chân hắn. Thế nhưng đã muộn, lập tức toàn thân hắn bị đám rễ cây bao phủ ở bên trong, giống như là một cái kén nhộng vậy.

Hai chân Lục Vô Song khẽ dậm một cái, thân thể trong thoáng chốc nhảy về phía trước đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng mà đánh ra một chưởng mang theo kình khí xé gió.

Phanh...

Toàn bộ mộc cầu do đám rễ cây bao vây Ngụy Tùng tạo thành bay ra khỏi thạch thai, cuối cùng đập vào mặt đất cách đó vài trăm thước. Ngay lập tức đám rễ cây bạo liệt, kình khí khuếch tán tạo thành một đám vết nứt xuất hiện chung quanh địa phương mộc cầu rơi xuống. Ngụy Tùng đã phá vỡ mộc cầu mà ra, thế nhưng rời khỏi thạch thai cũng đồng nghĩa với việc bị thua.

Luận thực lực nếu như sinh tử quyết chiến mà nói thì Lục Vô Song hơn phân nửa không làm gì được hắn. Thế nhưng đây lại là khiêu chiến, Lục Vô Song dựa vào đám rễ cây quỷ dị đánh cho hắn rớt khỏi thạch thai, tuy rằng có chút may mắn nhưng quả thực đã thắng.

Sắc mặt Ngụy Tùng trắng bệch, hai mắt vô thần. Hắn không nghĩ tới có ngày mình lại bị đánh bại. Chung quanh hắn lúc này cũng im lặng, trong đầu mọi người lúc này vẫn chưa kịp tinh lại, u u mê mê, Lục Vô Song không ngờ lại thắng.

- Lục Vô Song trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông ta.

Có trưởng lão Vân Dương Tông tuyên bố mới khiến cho đám người phía dưới phục hồi tinh thần.

- Thiếu Du, nếu như đệ còn sống nhất định cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền a. Đến lúc đó, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt. Hiện tại đệ còn sống hay đã chết?

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)