Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1035

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1035: Tâm Đồng dụng độc
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tu luyện Tử Vong Phong Bạo một đoạn thời gia cũng tiêu hao không nhỏ, khi tiêu hao hầu như không còn Lục Thiếu Du lập tức lĩnh ngộ thuộc tính. Lĩnh ngộ thuộc tính phong càng mạnh vô hình trung sẽ khiến cho việc tu luyện Tử Vong Phong Bạo dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong con đường dài dằng dặc, Lục Thiếu Du chìm đắm trong việc lĩnh ngộ lại hồn nhiên không để ý rằng, trong lúc lĩnh ngộ thuộc tính thời gian trôi qua rất nhanh. Bằng không lộ trình ba tháng này tịch mịch tới chết.

Theo sự lĩnh ngộ, Lục Thiếu Du nhắm mắt ngưng thần, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang tráo vô hình. Vòng quang tráo này càng ngày càng trở nên chói mắt. Không khó có thể cảm giác ra, năng lượng thuộc tính phong chung quanh cũng đã bàng bạc hơn không ít.

Trên hải vực rộng lớn. Phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một hải đảo liên miên, đảo nhỏ chung quanh kéo dài hội tụ tạo thành một đám hải đảo nhỏ trong hải vực rộng lớn.

Phanh Phanh.

Trên ngoài khơi yên tĩnh lúc này đột nhiên truyền đến thanh âm bạo liệt.

Sưu.

Trong bầu trời, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du đem thủ ấn thu lại, khí tức thu liễm. Hai mắt mở ra, tinh quang trong mắt chợt lóe. Ánh mắt nhìn vào đám hải đảo phía dưới.

- Lão đại, phía dưới có động tĩnh. Nhân số không ít.

Tiểu Long cũng giật mình tỉnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn xuống phía duwois. Lúc này trên hải vực có mây cái thuyền lớn to chừng năm trăm thước. Cao mấy chục thước. Trên thuyền có mấy cột buồm lớn, cao to giống như là trụ chọc trời vậy.

Nhìn đám thuyền lớn này, Lục Thiếu Du không có một chút ngạc nhiên nào. Đám thuyền này so với những chiếc hàng không mẫu hạm kiếp trước có chút giống nhau. Cũng được đúc từ sắt thép, khí thế bất phàm.

Phanh Phanh.

Thanh âm trầm thấp bạo liệt không ngừng vang lên. Lúc này phía dưới có mấy trăm người đang hỗn chiến. Trong tâm thần của Lục Thiếu Du, trong mấy trăm người này thực lực mạnh nhất cũng chỉ là ba Vũ Tướng. Vũ Phách cũng chỉ có hơn chục người. Từ cách ăn mặc có thể thấy được, hẳn là người của hai cỗ thế lực đang sống mái với nhau.

Loại chuyện này Lục Thiếu Du đương nhiên không để ý tới. Mỗi ngày ở đây cũng không biết sẽ có bao nhiêu chuyện giống như thế này xảy ra.

- Chúng ta xuống phía dưới nghỉ ngơi nửa ngày.

Lục Thiếu Du nhìn một hải đảo nhỏ cách đó không xa rồi nói. Hải đảo này cũng coi như là phồn hoa. Trong đảo nhỏ còn có không ít bến cảng, không ngờ cũng có không ít đội thuyền lớn neo đậu, cùng với dòng người đông đúc tới lui liên tục.

Lúc này Thiên Sí Tuyết Sư cũng đã phi hành được hai mươi ngày, tiêu hao không ít, phải nghỉ ngơi mới được. Phía trước vừa vặn dùng làm nơi đặt chân cũng không tồi. Trong hải vực vô biên này muốn tìm một nơi đặt chân quả thực không phải là chuyện dễ dàng.

Khi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới gần hòn đảo nhỏ này thì Lục Thiếu Du mới nhìn rõ được hòn đảo. Trên đảo nhỏ có không ít rừng cây xanh ngát, bên trong cũng không không ít kiến trúc. Trong đó có một tòa kiến trúc lớn nhất, trên đường có không ít người qua lại, dường như cũng cực kỳ phồn hoa.

Loại đảo nhỏ như thế này dọc đường đi Lục Thiếu Du cũng đã gặp không ít. Nó không thuộc về bất kỳ thế lực lớn nào. Trên cơ bản trên đảo nhỏ này ai có bản lĩnh thì làm chủ, trình độ hỗn loạn không cần nói tới.

Loại hỗn loạn này Lục Thiếu Du cũng không cần để ý. Sau khi phân phó Thiên Sí Tuyết Sư nghỉ ngơi ở ngọn núi gần đó. Lục Thiếu Du và Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Dương Quá, bốn người tiến vào trong hòn đảo nhỏ. Lúc này Tiểu Long cũng hóa thành hình người, dáng vẻ khả ái khiến cho người khác nhìn qua không thể tưởng tượng tới bản thể của nó.

Diện tích được sử dụng trên đảo nhỏ này cũng không ít. Kiến trúc liên miên, đường đi ngang dọc. Dòng người cũng ngược xuôi. Lục Thiếu Du đánh giá, có lẽ đại bộ phận đều là thương nhân qua đây. Từ tin tức trong miệng người đi được mà Lục Thiếu Du biết được, khoảng cách từ nơi này tới thành Ma Vân Đông Hải và Cổ Vực rất xa thế nhưng cũng không thể cản trở kinh thương giữa hai khu vực này. Dọc đường đi Lục Thiếu Du cũng thấy dược không ít yêu thú phi hành, trên lưng đều có thân ảnh thương nhân.

Bốn người đi dạo một phen, cảnh sắc trên hòn đảo này cũng không tồi. Chung quanh còn có không ít cửa hàng, hàng hóa bày bán trên đường. Đâu đâu cũng có trang sức do san hô dưới biển tạo thành. Lục Tâm Đồng nhìn thấy cũng mua không ít. Dường như là mua cho cả mấy vị tẩu tử của nàng vậy.

Trên đảo nhỏ cũng có không ít vật liên quan tới tu luyện. Cửa hàng đan dược, vũ kỹ, binh khí đều có. Thế nhưng cấp bậc cũng không cao. Đan dược tới ngũ phẩm đã là cực hạn.

Đi dạo một phen, Tiểu Long và Lục Tâm Đồng không nhịn được mà kéo mọi người đi vào một căn tửu lâu. Bên trong cũng đã có rất nhiều thực khách. Nhìn trang phục thì thấy bên trong có đủ hạng người. Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du tiến vào, không ít người lập tức nhìn về phía Lục Tâm Đồng. Tiểu nữu này càng ngày càng mê người, lại thêm dáng vẻ thanh thuần khiến cho đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt soi mói.

Bốn người đi vào lập tức có tiểu nhị chạy tới dẫn đường.

- Ca ca, chúng ta ngồi đây đi.

Lục Tâm Đồng đi tới một cái bàn có vị trí không tồi rồi nói. Cái bàn này được đặt ở một nơi ưu nhã, diện tích cũng lớn, dường như không giống với chung quanh. Lại có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bãi biển rộng lớn phía xa.

- Tiểu thư, đây là nơi mà Hoàng thiếu gia bao quanh năm. Tiểu thư nên đổi một chỗ ngồi khác đi.

Nhìn thấy Lục Tâm Đồng ngồi vào cái bàn này, sắc mặt tiểu nhị kia lập tức đại biến rồi vội vã nói.

- Ta thích ngồi chỗ này, không đổi.

Lục Tâm Đồng mở miệng nói. Nơi này có thể nhìn ra bãi biển bên ngoài khiến cho nàng vô cùng hưng phấn và vui vẻ, cho nên không để ý tới lời của tiểu nhị kia.

- Ta cũng thích ngồi đây. Lão đại, chúng ta ngồi nơi này đi.

Tiểu Long cũng đi tới.

- Đại ca, chúng ta ngồi đây được không?

Lục Thiếu Du quay sang hỏi Dương Quá. Có lẽ chỗ này đã được một thiếu gia tiểu thế lực nào đó bao trọn. Mà tiểu thế lực trên đảo nhỏ này có lẽ còn chưa tới mức hắn không thể trêu vào. Lục Thiếu Du lập tức quay đầu nói với tiểu nhị:

- Chúng ta sẽ ngồi ở đây. Ngươi lập tức đem tất cả các món ngon nhất của tửu điểm lên đây. Lại thêm mấy bình rượu ngon. Những chuyện khác ngươi không cần phải xen ào.

- Đây là phần thưởng của ngươi.

Lục Thiếu Du nói xong, lập tức đem hai mươi kim tệ ném cho tiểu nhị đang lo lắng đứng ở bên. Ngồi chỗ này hay không đối với Lục Thiếu Du mà nói cũng không quan trọng, thế nhưng Tâm Đồng và Tiểu Long thích cho nên Lục Thiếu Du lập tức chọn chỗ này.

- Tốt, mấy vị chờ lát.

Tiểu nhị này vốn còn muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn thấy Lục Thiếu Du tung ra hai mươi kim tệ khiến cho hắn do dự một chút rồi lui xuống. Hai mươi kim tệ không phải là ít. Còn chưa ai thưởng qua hắn lớn như vậy. Số kim tệ này tương đương với mấy tháng tiền công của hắn.

*****

Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Du nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Phong cảnh hòn đảo nhỏ này quả thực khá đẹp. Cũng không bao lâu sau, tiểu nhị lục tục bưng lên những món ngon của quán. Tiểu Long và Lục Tâm Đồng không chút khách khí tiêu diệt thức ăn. Lục Thiếu Du và Dương Quá nhìn thấy hai người như vậy cũng không tránh khỏi bị mê hoặc mà bắt đầu thưởng thức.

- Quả thực không tồi.

Tiểu Long cảm khái nói.

Khục.

Ngay khi bốn người đang vui vẻ ăn uống thì một tiếng ho khan vang lên. Có mấy đạo thân ảnh đang đi tới. Một người dáng vẻ người hầu chừng hai lăm hai mươi sáu tuổi cùng với một thanh niên đứng trước mặt đám người Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du quay đầu lại. Trước mặt bọn hắn lúc này tổng cộng có sáu người. Ngoại trừ người giống như người hầu và thanh niên kia ra còn có hai đại hán tuổi chừng bốn mươi, hai người này đều có tu vi Vũ Phách. Ba người này trong lúc vô hình đều quay chung quanh một nam hai nữ kia.

Một nam hai nữ này, nam toàn thân mặc cẩm bào, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng dấp cao ráo. Nhưng thân hình gầy gò, bộ dáng vừa nhìn là biết do tửu sắc quá độ. Mà đôi tay thanh niên này đang ôm hai nữ tử xinh đẹp. Hai tay đang không kiêng nể gì mà vuốt ve lấy mông hai nàng.

- Bốn người các ngươi có biết nơi này là của Hoàng thiếu gia chúng ta bao rồi hay không? Không ngờ lại dám ngồi xuống, các ngươi không muốn sống sao?

Nhìn thấy bốn người Lục Thiếu Du không có phản ứng, gã ngời hầu kia lập tức quát ầm lên. Một gã người hầu cũng kiêu ngạo không ngớt đủ để thấy được bình thường tên này hoành hành ngang ngược ra sao.

- Hoàng... Hoàng thiếu gia. Xin thiếu gia lượng thứ. Bốn người ngày không biết quy củ, tiểu nhân lập tức bảo bốn người nhường chỗ cho thiếu gia.

Tiểu nhị có chút kinh hoảng, dường như đối với người này cực kỳ kiêng kỵ, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Thiếu Du rồi nói:

- Mấy vị, mấy vị đi nhanh đi. Phần tiền này tiểu điếm không lấy, các ngươi đi nhanh đi.

- Tiểu nhị, bảo bọn hắn cút đi. Nếu như làm ảnh hưởng tới chúng ta. Bọn hắn sẽ phải hối hận.

Lục Thiếu Du cũng không khách khí. Loại người như thế này đương nhiên hắn cũng không đặt vào trong lòng.

- Bốn người nhanh đi đi. Các người...

Tiểu nhị này vừa rồi nhận được không ít tiền từ trong tay bốn người cho nên mới mạo hiểm tiến lên bảo bốn người rời đi. Hoàng thiếu gia này không phải là người bình thường. GIết người như ma, cũng không nương tay chút nào. Mà mấy người này thoạt nhìn giống như thiếu gia tiểu thư rảnh rỗi, hắn không muốn nhìn bốn người này bị Hoàng thiếu gia kia giết. Ai ngờ bốn người này lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.

Tiểu nhị còn chưa nói xong thì vai bị nắm lấy lôi về phía sau. Sau đó bị ném xuống mặt đất.

- Ồ, tiểu muội muội này không tồi. Tên nàng là gì, không bằng đi theo bản thiếu gia uống một chén?

Người đẩy tiểu nhị ra chính là thanh niên mặc hoa phục kia. Nhìn thấy Lục Tâm Đồng, hai mắt thanh niên mặc hoa phục tỏa sáng, nhanh chóng buông hai nữ tử xinh đẹp bên cạnh ra. Hai nàng kia tuy rằng có chút tư sắc, thế nhưng so với Lục Tâm Đồng mà nói, căn bản không thể so sánh. Tuy rằng hoa mào gà cũng đẹp thế nhưng sao có thể so sánh với hoa sơn trà. Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Hai nữ tử xinh đẹp kia bị thanh niên hoa phục đẩy ra, khuôn mặt có chút hờn giận, hung hăng nhìn lục Tâm Đồng.

Lúc này toàn bộ tửu lâu có không ít người nhìn vào, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và than thở.

- Thực lực của Hoàng gia này trên Hoàng Nham đảo quá lớn, Hoàng thiếu gia này quá háo sắc, tất cả nữ nhân bị hắn coi trọng trên đảo này đều không thoát khỏi độc thủ của hắn.

- Lại một thiếu nữ sắp bị chà đạp rồi. Quả thực là hoa tươi cắm vào bãi phân trâu mà. Đáng tiếc a.

- Lá gan của mấy người bên ngoài này quá lớn. Thế nhưng bọn họ cũng không gặp may chút nào.

Mấy người bên ngoài thấp giọng nghị luận, không dám để cho đám người Hoàng gia kia nghe thấy. Nếu như thực sự bị nghe thấy, gã người hầu kia sẽ lập tức quay lại trừng mắt khiến cho không ít người cúi đầu, không dám chọc phải phiền phức.

- Ngươi muốn ta uống rượu cùng ngươi sao? Chén rượu này ngươi uống trước đi.

Lục Tâm Đồng nhìn thanh niên hoa phục, trong mắt có chút chán ghét. Sau đó lập tức mỉm cười, đem một chén rượu trên bàn đưa cho thanh niên mặc hoa phục.

- Mỹ nhân muốn ta uống, đừng nói là rượu, cho dù là nước rửa chân ta cũng sẽ không do dự mà uống.

Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt cười, thanh niên mặc hoa phục này giống như hồn lìa khỏi xác, lập tức đưa tay nhận chén rượu.

Thanh niên mặc hoa phục này vốn muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của Lục Tâm Đồng, không ngờ Lục Tâm Đồng nhanh như thiểm điện rút bàn tay về. Mà chén rượu kia cũng yên ổn nằm trên tay thanh niên mặc hoa phục.

Thanh niên mặc hoa phục cũng không để ý nhiều, liền uống chén rượu trong tay, khóe miệng mỉm cười nói:

- Mỹ nhân, hiện tại ta có thể ngồi được chưa?

- Nếu như ngươi còn có thể ngồi được vậy thì cứ tự nhiên.

Truyện Của Tui chấm Net

Lục Tâm Đồng mỉm cười nói.

- Đương nhiên ta...

Thanh niên hoa phục còn muốn nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa dứt sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hai tay ôm bụng, khuôn mặt đỏ bừng. Dù sao bản thân hắn cũng là Vũ Phách tam trọng cho nên lập tức biết được chuyện gì xảy ra, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Lục Tâm Đồng rồi nói:

- Ngươi dám hạ độc...

Mà lúc này thanh niên hoa phục còn chưa dứt lời, trong nháy mắt từ trong yết hầu xuất hiện ấu trùng nhỏ. Con ấu trùng này vô cùng dữ tợn, đáng sợ, mang theo thịt nát và máu loãng từ trong khóe miệng thanh niên mặc hoa phục tràn ra.

- Không phải ta hạ độc a. Dù sao cũng là tự mình ngươi uống vào, không có chút quan hệ nào với ta cả.

Lục Tâm Đồng vỗ tay, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt dữ tợn của thanh niên mặc hoa phục kia.

- A...

Thanh niên mặc hoa phục kia tức thì kêu lên một tiếng thảm thiết. Trong yết hầu ngày càng nhiều ấu trùng dữ tợn chui ra ngoài. Máu tươi không ngừng tràn ra.

- A...

Hai nữ tử xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Lục Tâm Đồng, lúc này nhìn thấy bộ dáng của thanh niên mặc hoa phục kia lập tức hét ầm lên. Mà đám người trong tửu lâu nhìn thấy cảnh tượng này tức thì đứng dậy, miệng ồ lên.

- Các ngươi đã làm gì với thiếu gia nhà chúng ta? Các ngươi muốn chết sao?

Nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng của thiếu gia nhà minh, gã người hầu kia vô cùng kinh ngạc, tức giận nhìn bốn người Lục Thiếu Du rồi nói.

- Nhanh giao giải dược ra, bằng không các ngươi đừng mong rời khỏi Hoàng Nham đảo.

Hai trung niên tu vi Vũ Phách kia lập tức đi tới trước mặt đám người Lục Thiếu Du, vây bốn người lại. Chân khí trên người tuôn ra, mơ hồ cũng có chút khí thế.

- Một người hầu, hai Vũ Phách nho nhỏ không ngờ lại dám làn càn như vậy. Dám phá hỏng nhã hứng của ta. Muốn chết.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, trong tay đột nhiên đánh ra ba đạo lưu quang mang theo khí tức nóng bỏng. Ba đạo lưu quang dùng tốc độ như thiểm điện đột nhiên đánh vào trong mi tâm ba người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)