← Ch.1100 | Ch.1102 → |
Nữ tử này quyến rũ, xinh đẹp, lạnh lẽo lại vô cùng tuyệt mỹ giống như khiến cho ngay cả thiên địa cũng phải động lòng. Khuôn mặt lạnh lùng, uy nghiêm, khí chất quyến rũ hoàn toàn hội tụ ở trên người nàng.
- Bạch Linh.
Trong lòng Lục Thiếu Du trùng xuống, nữ tử trong lòng lại tiếp tục biến hóa, Vô Song xuất hiện.
- Buông tay.
Bên ngoài, Mộ Dung Lan Lan khẽ quát một tiếng, tay Lục Thiếu Du lúc này đang ôm chặt thân thể của nàng, nàng vừa mới giãy dụa, miệng đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi phun ra, ánh mắt Mộ Dung Lan Lan run lên, toàn thân không còn chút sức lực nào. Thế nhưng lúc này Lục Thiếu Du đã hoàn toàn lâm vào trong ảo cảnh.
- Vô Song.
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử thanh nhã, cao quý trong lòng rồi lập tức cúi đầu hôn xuống.
- Lục Thiếu Du, không được.
Mộ Dung Lan Lan yếu ớt la lên, thế nhưng cũng không ngăn cản được. Lục Thiếu Du đã sớm lâm vào ảo cảnh, mà nàng liên tiếp bị thương, linh hồn lực vừa rồi lại bị thương nặng cho nên không thể phản kháng.
Lúc này trong đầu Lục Thiếu Du nặng trịch, đôi môi hướng về phía đôi môi mang theo vết máu của Mộ Dung Lan Lan hôn xuống. Cảm nhận cảm xúc mềm mại, ấm áp, dường như có chút giống bình thường.
Lục Thiếu Du hôn thật sâu, tham lam mút nước bọt trong miệng nàng, chăm chú ôm thân thể mềm mại trong lòng, hai người lập tức ngã xuống mặt cỏ.
Mộ Dung Lan Lan không còn chút lực giãy dụa, cả thân thể từ đầu tới chân không ngừng run rẩy, thế nhưng tất cả đều là phí công. Lúc này Lục Thiếu Du đã vô cùng hưng phấn, ý thức trở nên mở hồ, chỉ biết hôn đôi môi mềm mại của nữ tử trong lòng. Không ngừng mút nước bọt cùng với hương thơm của nàng, tất cả mọi chuyện đều bị hắn ném ra sau đầu.
Mộ Dung Lan Lan thôi dãy dụa, trong mắt hiện lên sự bất lực, nàng biết hiện tại Lục Thiếu Du đã lâm vào trong ảo cảnh, nàng đã không thể phản kháng.
Mà trong lúc bất tri bất giác Mộ Dung Lan Lan có cảm giác thân thể mình nóng lên, nàng lại tiếp tục giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Thiếu Du, thế nhưng càng giãy dụa Lục Thiếu Du càng hưng phấn.
Rốt cuộc Mộ Dung Lan Lan cũng cảm nhận được cái gì, thân thể mềm mại của nàng được đặt lên trên thân thể của Lục Thiếu Du, cả thân thể nàng run lên, hai gò má giống như tuyết trắng đỏ ửng, không ngừng thở hổn hển.
Sưu.
Dưới động tác thô lỗ của Lục Thiếu Du, cung trang của Mộ Dung Lan Lan trong nháy mắt bị xé rách. Thân thể linh lung, trắng nõn như ngọc xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.
Y phục bị xé rách, chỉ còn lại tiết khố màu hồng, xuân quang bắn ra bốn phía. Cảnh sắc mê người, dung nhan tuyệt mỹ, bộ ngực cao vút, da thịt trắng nõn, mỗi một tấc thân thể đều tản ra khí tức mê người của nữ nhân thành thục. Tức thì hoa mai nở trong hang, cảnh xuân kiều diễm bùng cháy.
Nhìn thấy thân thể linh lung trước mắt, mắt Lục Thiếu Du đỏ lên, hai tay đem y phục trên người cở bỏ, Lục Thiếu Du chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ trong đan điền tỏa ra toàn thân.
Khi thân thể Lục Thiếu Du đè lên người Mộ Dung Lan Lan, thân thể nàng lập tức run rẩy, giống như trên người nàng có một chiếc lò đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Lục Thiếu Du nằm lên trên thân thể mềm mại không còn chút sức lực giãy dụa, thân thể không ngừng ma sát. Độc long phía dưới đã sớm có phản ứng, độc long ngẩng cao đầu, thi thoảng lại chạm vào nơi thần bí giữa hai chân Mộ Dung Lan Lan, dường như muốn tiến vào nơi vu sơn một phen.
Dưới loại khiêu khích này Mộ Dung Lan Lan bị Lục Thiếu Du làm cho toàn thân khô nóng, gần như không thể giữ được bản thân mình. Chính bản thân nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.
Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào nữ tử dưới thân rồi cúi đầu hôn đôi môi anh đào của nàng. Bàn tay to không chút khách khí khẽ vuốt thân thể rồi đi từ trên xuống dướt, liên tục ma sát qua lại. Năm ngón tay khẽ dùng một chút lực, nhẹ nhàng xoa nắn khiến cho Mộ Dung Lan Lan không ngừng uốn éo. Cái mông vểnh kia lập tức di động giống như đáp lại sự khiêu khích của Lục Thiếu Du. Hai mắt bắt đầu trở nên mê ly. Trong lúc bất tri bất giác không ngờ nàng đã không giãy dụa, ngược lại còn nhiệt liệt đáp lại Lục Thiếu Du.
Rốt cuộc đầu lưỡi của Lục Thiếu Du cũng mở được hàm răng của Mộ Dung Lan Lan tiến vào khiêu khích cái lưỡi của nàng, hai cái lưỡi dây dưa cùng một chỗ.
Mộ Dung Lan Lan đáp lại, bản thân vô cùng khẩn trương. Đường đường là đảo chủ Thiên Vân đảo, lúc này không ngờ lại giống như một con thỏ nhỏ, thân thể không ngừng co rút, trong mắt hiện lên sự kinh khủng, chờ mong, lại có khát vọng, cuối cùng là buông thả tất cả.
Bốn con mắt nhìn nhau, Mộ Dung Lan Lan bị Lục Thiếu Du đặt ở dưới thân, cảm nhận khí tức nam nhân ở trên người Lục Thiếu Du khiến cho toàn thân nàng có cảm giác thoải mái không nói nên lời. Tuy rằng nàng là người đứng đầu Thiên Vân đảo, thế nhưng đây cũng là nam nhân duy nhất chạm vào thân thể của nàng.
Mộ Dung Lan Lan lúc này cũng không thể giữ mình được nữa. Ánh mắt nhìn nam tử trước mắt mê ly.
Lúc này thể trạng độc long của Lục Thiếu Du tăng vọt, lửa nóng tràn ngập, cái lưng đột nhiên cong lại, độc long lập tức chui vào nơi vu sơn của Mộ Dung Lan Lan.
- A.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, hạ thân đau đớn, Mộ Dung Lan Lan siết chặt Lục Thiếu Du, độc long của Lục Thiếu Du đột nhiên xông vào khiến cho ngọc môn của nàng bị xé rách. Loại đau đớn này khiến cho nàng vừa bất ngờ lại giật mình, toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Thế nhưng cảm giác đau đớn này nàng cũng dần dần thích ứng, cuối cùng trên khuôn mặt của Mộ Dung Lan Lan hiện lên vẻ quyến rũ, yêu mị vốn có khi trước.
- A a a.
Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm vui sướng của Mộ Dung Lan Lan vang lên. Toàn thân nằm ở trong lòng Lục Thiếu Du, tiếng thở dốc không ngừng vang lên. Bộ ngực phập phồng, bị Lục Thiếu Du không ngừng trùng kích, thể xác và tinh thần của nàng hoàn toàn bị thất thủ, thân thể vô lực. Linh hồn vốn khi trước đã bị thương nặng, dưới sự trùng kích không ngừng của Lục Thiếu Du, rốt cuộc cũng có chút thoải mái.
Lục Thiếu Du thân bị hãm sâu vào trong ảo cảnh, linh hồn lực cũng tổn thương không nhẹ. Hơn nữa vết thương cũ còn chưa lành, nay lại thêm mới cho nên lập tức hôn mê.
Hai thân hình ôm chặt lấy nhau cùng hôn mê trong cái hang bị phong bế. Không ai có thể nhìn thấy một màn xuân sắc vô biên như vậy.
Trong bầu trời hải vực vô biên, giữa không trung có một đạo thú ảnh xẹt qua. Bốn người Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Dương Quá, Như Hoa ngồi trên lưng Phi Thiên Ngô Công xẹt qua phía chân trời.
Dương Quá ngơ ngác nhìn về phía trước, toàn thân đờ ra không nói gì. Dáng vẻ này lại giống như lần đầu tiên đám người Lục Tâm Đồng gặp hắn.
Lục Tâm Đồng ngồi ở bên cạnh Dương Quá thế nhưng cũng không thể giúp được cái gì.
- Cũng không biết ca ca thế nào rồi. Mấy ngày nay chúng ta còn chưa tìm được ca ca.
Lục Tâm Đồng nhìn Dương Quá rồi lập tức nhướng mày, ánh mắt có chút lo lắng nói.
*****
- Chúng ta đi tìm nhị đệ trước.
Dương Quá phục hồi tinh thần, ánh mắt từ xa thu lại.
- Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì lão đại có thể tự bảo vệ mình. Thế nhưng chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà thôi. Dù sao thực lực của Vũ Tôn quá mức mạnh mẽ.
Tiểu Long lúc này cũng có chút lo lắng. Một kích của Vũ Tôn nó đã tự mình kiểm nghiệm qua, thực sự quá mạnh mẽ.
- Ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?
Ánh mắt Lục Tâm Đồng lóe lên bất định, ngày càng lo lắng.
- Tạm thời còn chưa có vấn đề gì, có lẽ lão đại muốn thoát thân cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Tiểu Long nói.
Trong hang, cũng không biết qua bao lâu, một tiếng rên vang lên, hai cỗ thân thể ôm chặt lấy nhau kia rốt cuộc cũng nhúc nhích một chút.
Mộ Dung Lan Lan tỉnh lại, hai mắt mở ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt kiên nghị, anh tuấn kia.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy.
Mộ Dung Lan Lan lẩm bẩm nói. Toàn thân vô lực không thể nhúch nhích, trong đầu nàng lúc này cũng hỗn loạn tới cực điểm. Nàng thật không ngờ kết quả cuối cùng lại như thế này, không ngờ nàng lại phát sinh chuyện này với hắn.
Một lúc lâu sau, một lưu tinh quang trong tay Mộ Dung Lan Lan lóe lên, thân thể Lục Thiếu Du lập tức bị ném đi. Thân thể trắng nõn của Mộ Dung Lan Lan đứng dậy. Nhìn cảnh vật trước mắt, còn có vết đỏ tươi dưới thân mình, trong đôi mắt quyến rũ kia xuất hiện hai giọt nước mắt.
Sưu Sưu.
Nhìn nam tử bên cạnh, linh lực trong người Mộ Dung Lan Lan chợt lóe, một đạo chưởng ấn được ngưng tụ. Nam nhân này đoạt lấy thân thể thuần khiết của nàng, nhất định không thể buông tha cho hắn.
Ngay khi chưởng ấn sắp hạ xuống, chưởng ấn trong tay Mộ Dung Lan Lan ngừng lại, ánh mắt lóe lên bất định, miệng lẩm bẩm nói:
- Hắn lâm vào ảo cảnh, nếu không phải ta thi triển ảo cảnh thì hắn cũng sẽ không như vậy. Muốn trách thì phải trách chính mình.
- Thế nhưng cũng không thể tha cho hắn như vậy, thân thể thuần khiết này hắn làm sao có tư cách đoạt lấy?
- Hắn cũng không biết rõ mọi chuyện, vì sao, vì sao ta lại không cảm thấy chán ghét hắn.
Mộ Dung Lan Lan không ngừng suy nghĩ. Nàng nhớ rõ lúc đó bản thân nàng còn kịch liệt đáng ứng, không ngờ bản thân lại không có bài xích, miệng còn không ngừng lớn tiếng rên rỉ. Nghĩ vậy, hai gò má Mộ Dung Lan Lan lập tức đỏ ửng.
- Nhất đinh phải giết hắn.
- Chuyện này không thể trách hắn, mình cũng có trách nhiệm.
- Vì sao ta lại không hạ thủ được? Lẽ nào ta đã...
Mộ Dung Lan Lan không ngừng đấu tranh tư tưởng. Trong đầu có hai thanh âm không ngừng qua lại khiến cho Mộ Dung Lan Lan có chút tan vỡ.
Ưm.
Lúc này trong miệng Lục Thiếu Du vang lên tiếng rên rỉ, dường như sắp tỉnh.
Nhìn Lục Thiếu Du dưới mặt đất, ánh mắt Mộ Dung Lan Lan run rẩy, chưởng ấn trong tay lần thứ hai chụp xuống, thế nhưng vẫn không thể hạ thủ được.
- Tự tạo nghiệt a. Lần này quả thực ta không nên tới đây.
Sau khi thì thào nói một tiếng, Mộ Dung Lan Lan thu hồi chưởng ấn, thân thể mềm mại đứng dậy, thân hình linh lung như ngọc kia lúc này cũng không có ai thấy. Mộ Dung Lan Lan lập tức lấy ra một bộ cung trang màu hồng trong nhẫn trữ vật mặc lên người, nhìn nam tử áo xam dưới đất, miệng lẩm bẩm nói:
- Từ nay về sau chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Lần này chỉ là một giấc mộng, chỉ là ảo cảnh, ta cũng chưa từng tới đây.
Nói xong, thân thể uể oải, suy yếu của Mộ Dung Lan Lan nhanh chóng rời đi.
Trong hang, Lục Thiếu Du vẫn tiếp tục hôn mê. Dưới tình huống liên tiếp bị thương nặng khiến cho Lục Thiếu Du không thể chống lại được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Phi Linh môn yên bình đột nhiên mặt đất run chuyển. Rung động đột nhiên xảy ra tạo thành động tĩnh không nhỏ. Tất cả đệ tử Phi Linh môn đang tu luyện đều vội vàng đứng dậy đi tới sân rộng, cả đám cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi chúng đệ tử nghi hoặc thì mặt đất lại rung chuyển. Mà lần này không ít người lập tức phát hiện ra nơi phát ra ba động, vô số ánh mắt nhất thời nhìn về phía sau núi.
Lúc này, trong đình viện ở hậu sơn của Phi Linh môn cũng có vô số thân ảnh bắn ra, cuối cùng lơ lửng trong không trung. Cả đám đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về một ngọn núi cách đó không xa. Đây chính là đám người Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thanh Hỏa lão quỷ.
Đám người Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn chăm chú về phía sau núi, trong lúc mơ hồ bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng đang không ngừng kéo lên.
- Đây dường như là Băng Mộc Tôn Giả đang đột phá.
Đông Vô Mệnh nhìn vào phía sau núi rồi vui vẻ nói.
- Động tĩnh lớn nhưu vậy ngoại trừ Băng Mộc Tôn Giả ra sợ rằng không còn có ai khác.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Trên ngọn núi phía sau hậu hơn, lúc này có một cỗ năng lượng trong thiên địa như biển đang không ngừng hội tụ tới, sau đó năng lượng trong thiên địa như thủy triều rót xuống ngọn núi. Một cỗ khí tức mạnh mẽ đang không ngừng kéo lên.
Khí thế kinh khủng này cũng không duy trì bao lâu. Trên ngọn núi có một cỗ năng lượng mạnh mẽ bỗng nhiên giống như núi lửa phun trào, từ trên ngọn núi bạo phát. Năng lượng phô thiên cái địa tuôn ra khiến cả không gian phong vân biến sắc.
- Là Vũ Tôn, Vũ Tôn đang đột phá.
Cảm nhận trình độ cường hãn của cỗ khí thế này, không ít Linh Vương, Vũ Vương trong Phi Linh môn cũng trợn mắt, ngây người. Một lát sau cả đám mới hít sâu một hơi, thanh âm mang theo sự run rẩy lẩm bẩm nói.
- Khí tức thật là kinh khủng. Đây là cường giả trong Phi Linh môn ta sao?
- Cỗ khí tức này hẳn là cấp bậc Vũ Tôn.
- Người đang đột phá có lẽ là sư huynh Băng Mộc Tôn Giả Sát Phá Quana của chưởng môn.
- Ta biết, ta còn từng gặp lão nhân gia. Đó là siêu cấp cường giả Vũ Tôn a.
- Phi Linh môn ta có siêu cấp cường giả Vũ Tôn, hiện tại ngoại trừ Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang ra, cũng không có một môn phái nào dám chống lại chúng ta nữa.
Vô số đệ tử Phi Linh môn phía dưới chấn động. Cuối cùng trong vô số ánh mắt khiếp sợ, cỗ khí thế kinh khủng kia chỉ giằng co một lát rồi lập tức biến mất không thấy.
Dưới mật thất của Phi Linh môn, hai đạo thân ảnh già nua, một hư một lưng đứng lên, ánh mắt hai người nhíu lại, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
- Sát Phá Quân này sau khi khôi phục không ngờ lại có thể đột phá nhanh như vậy. Quả thực không tồi.
Thân ảnh già nua, hư ảo kia mỉm cười nói.
Trong mật thất, Nam thúc mỉm cười gật đầu rồi thở dài nói:
- Sư phụ Sát Phá Quân chính là lão hữu có giao tình sinh tử với ta. Hắn để lại cho tiểu tử này không ít thứ tốt, muốn đột phá đương nhiên không quá chậm. Chỉ tiếc ta còn chưa thể khôi phục cho nên không thể tiến vào trong đó điều tra. Cũng không biết lão bằng hữu của ta còn sống hay đã chết.
- Chính là nơi mà lần trước ngươi từng nói với ta sao? Năm đó ta cũng đi vào đó, thế nhưng nơi đó bị mấy Hoàng tộc lánh đời chiếm cứ. Tán tu bình thường đi vào vô cùng nguy hiểm, cũng không dám đi vào quá sâu.
Thánh Thủ Linh Tôn nói.
← Ch. 1100 | Ch. 1102 → |