Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1127

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1127: Đoạn mạch tuyệt thể
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


- Có ta đây thì sợ cái gì? Cho dù đám sương mù này có chút quỷ dị thì ta cũng không sợ.

Tiểu Long mỉm cười, nói xong từ trong con mắt thứ ba trên mi tâm tràn ra quang mang quỷ dị. Một cỗ quỷ dị tức quỷ dị lập tức lan tràn ra, Tiểu Long quay đầu lại nói với Lục Tâm Đồng và Dương Quá:

- Đi theo ta, đám sương mù này căn bản không ngăn được ta.

Nhìn thấy mi tâm của Tiểu Long biến hóa, hai người Dương Quá và Lục Tâm Đồng hơi sửng sốt một chút rồi lập tức mỉm cười, đi theo sau lưng Tiểu Long.

Trên Nhật Sát các, trong một đình viện tinh xảo, bên ngoài căn phòng này chính là một vườn hoa. Bên trong vườn chứa đủ loại hoa mỹ lệ. Gió khẽ thổi qua, cả đình viện tràn ngập hương hoa nhàn nhạt khiến cho người ta có cảm yên bình. Cũng không biết vườn hoa này là do ai trồng, trong vườn cực kỳ sạch sẽ, khiến cho người ta có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Lúc này ở bên trong đình viện có không ít người ngồi đó, từ tu vi có thể nhìn thấy bên trong có một vài Vũ Suất, Linh Suất cấp cao, còn có hai Vũ Vương và Linh Vương.

Khi Lục Thiếu Du theo Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng tiến vào đình viện này thì ánh mắt của chục người này lập tức tập trung lên người Lục Thiếu Du, cả đám không ngừng đánh giá.

- Chư vị trưởng lão, ta giới thiệu với mọi người một chút. Vị này chính là Lục chưởng môn của Phi Linh môn.

Nhìn chúng trưởng lão, Lạc Kiến Hồng vừa mới đi vào đình viện lập tức nói với mọi người.

- Ra mắt Lục chưởng môn.

Chúng trưởng lão Nhật Sát các không biết là nể mặt Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng hay là thực sự cấp mặt mũi cho Lục Thiếu Du mà đều đứng dậy chắp tay hành lễ. Thế nhưng mọi người cũng biết thực lực của Lục Thiếu Du này không kém, thân phận lại cao hơn bọn họ. Thực lực của Lục Thiếu Du này đối với những trưởng lão này mà nói, coi như là mấy trưởng lão Vũ Vương kia cũng không mạnh hơn Lục Thiếu Du. Người có thực lực mạnh nhất chỉ là Vũ Vương tứ trọng mà thôi.

- Không dám, chư vị trưởng lão có lễ.

Lục Thiếu Du cũng vội vã hoàn lễ, chỉ là vẻ mặt của mọ người Lục Thiếu Du cũng đã nhìn thấy trong mắt. Mặc kệ thái độ của đám trưởng lão Nhật Sát các này đối với hắn ra sao, dù sao đi nữa hắn cũng không thèm để ý.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du hoàn lễ, sắc mặt những trưởng lão này dường như thư thái hơn một chút.

- Lục chưởng môn, mời ngồi.

Lạc Kiến Hồng mời Lục Thiếu Du ngồi trên chủ vị, trường bào run lên rồi lập tức ngồi xuống cạnh đó.

Lục Thiếu Du cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiến Hồng.

- Hạ Lan, gọi Dĩnh Nhi ra đây.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lạc Kiến Hồng lập tức nói với một nha hoàn thanh tú bên cạnh.

- Vâng, các chủ.

Nha hoàn thanh tú lập tức đáp rồi lùi xuống.

- Lục chưởng môn là Linh Vũ song tu, quả thực khiến cho ta mở mắt. Có lẽ Lục chưởng môn sẽ có biện pháp chữa cho thể chất trời sinh của Dĩnh nhi nhà ta.

Một Linh Vương tam trọng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói. Ý tứ bên trong lời nói không biết là khen hay là mượn cơ hội đả kích nhân vật trẻ tuổi phong vân này. Mọi người đều biết, thể chất của tiểu thư là trời sinh, vốn không thể chữa trị. Sau khi sinh ra không lâu, các thái thượng trưởng lão đều đã xuất thủ qua, phí không ít khí lực mới đưa tiểu thư từ quỷ môn quan đoạt lại một cái mạng. Thế nhưng bởi vì có liên quan đến thể chất cho nên tiểu thư không thể tu luyện, mấy năm nay tiểu thư đều dựa vào đan dược mà sống sốt. Ngay cả mấy thái thượng trưởng lão cũng bất lực. Dù sao bên trong thái thượng trưởng lão cũng không thiếu siêu cấp cường giả linh giả, cả đám đều có thực lực bất phàm. Thế nhưng trên phương diện cứu người chữa thương mà nói, cũng không thể nói thực lực càng mạnh thì càng lợi hại.

Mấy năm nay Nhật Sát các cũng đã mời tới không ít cường giả linh đạo, thế nhưng vẫn không có cách nào. Thể chất của tiểu thư là trời sinh, căn bản không có biện pháp trị liệu.

- Các chủ cũng đã nói có không ít cường giả cũng bó tay, bản thân ta không dám bêu xấu. Chỉ là Lạc các chủ đã mở miệng ta cũng chỉ mặt dày tới xem một phen mà thôi, cũng chỉ có thể cố hết sức.

Ý tứ trong lời đám trưởng lão này Lục Thiếu Du chỉ cần đưa mắt nhìn qua là hiểu, trong lòng hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ. Chuyện cứu người chữa thương quả thực không phải là sở trường của hắn.

- Lục chưởng môn khách khí, tận lực là được rồi. Dù sao đây cũng là trời sinh a.

Lạc Kiến Hồng nói rồi thở dài. Hắn thân là người đứng đầu Nhật Sát các thế nhưng đối với thể chất trời sinh của nữ nhi lại hoàn toàn không có cách nào. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn cũng chỉ có thể than thở.

- Ra mắt phụ thân, ra mắt chư vị trưởng lão.

Lúc này ngoài cửa vang lên một thanh âm thanh thúy, dễ nghe. Lục Thiếu Du dưa mắt nhìn lại, ở bên ngoài của hiện tại, nha hoàn thanh tú vừa mới rời đi kia lúc này đang nâng một nữ tử áo xanh đi tới. Nữ tử này cao gầy, bộ y phục màu xanh trên người bao phủ thân thể động lòng người, duyên dáng của nàng.

Khi Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về nữ tử này, ánh mắt lập tức đình trệ. Nữ tử này dáng vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng không coi là mỹ nữ khiến cho thiên địa thất sắc, chỉ là cũng tuyệt đối được coi là đại mỹ nhân. Bộ dáng này cực kỳ tương tự với Nhan Kỳ, có vẻ thanh thuần, chỉ là sắc mặt của nữ tử này tái nhợt vô cùng đáng sợ, toàn thân giống như không có chút máu nào, bộ dáng bệnh tật, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt.

- Dĩnh nhi, mau tới ra mắt Lục chưởng môn.

Nhìn thấy nữ nhi xuất hiện, trong ánh mắt kiên nghị của Lạc Kiến Hồng hiện lên sự đau lòng. Nữ nhi chịu dằn vặt hai mươi mấy năm qua, người làm cha như hắn lại khong giúp được gì. Nghĩ tới nửa cuộc đời anh hùng của mình lại không có cách nào giúp được nữ nhi, chăm sóc tốt cho nó, thậm chí ngay cả khiến cho nữ nhi có một cuộc sống như người bình thường cũng không được. Nghĩ vậy, trong lòng hắn lại thầm cảm thán một phen.

- Vị này hẳn là người đứng đầu thập đại cường giả trẻ tuổi, Lục Thiếu Du Lục chưởng môn đúng không? Tiểu nữ Lạc Dĩnh có lễ, ra mắt Lục chưởng môn.

Nữ tử thanh tú này nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du cười nhợt nhạt, dường như đã nghe qua tên tuổi Lục Thiếu Du.

- Lạc cô nương có lễ.

Lục Thiếu Du hoàn lễ, ánh mắt vẫn luôn tỉ mỉ đánh giá trên người Lạc Dĩnh này, sắc mặt bắt đầu có chút biến hóa.

- Lục chưởng môn, làm phiền ngươi nhìn xem Dĩnh nhi có cơ hội khôi phục hay không.

Lạc Kiến Hồng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói. Nói thật, hắn đối với Lục Thiếu Du quả thực không ôm bao nhiêu hi vọng. Bao nhiêu cường giả Linh Tôn đến đây xem qua nữ nhi của hắn cũng phải thúc thủ vô sách. Lục Thiếu Du chỉ là Linh Vương mà thôi, cũng chỉ là một thanh niên còn trẻ tuổi, làm sao hắn có thể ôm nhiều hy vọng được cơ chứ. Hắn chỉ muốn giữ chân Lục Thiếu Du mà thôi.

*****

Chỉ là lúc này nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi, trong lòng tuy rằng biết Lục Thiếu Du không có khả năng chữa được, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi chờ mong.

- Lạc cô nương, nhanh đưa tay cho ta xem.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu, nói với Lạc đĩnh trước mặt.

Lạc Đĩnh hơi do dự một chút, dường như là cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân. Một lát sau, cánh tay mềm mại mang theo vẻ tái nhợt kia lập tức vươn tới trước mặt Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nhìn vào trên tay Lạc Dĩnh sau đó cánh tay phải của hắn nâng cánh tay mềm mại của nàng. Mấy đạo trảo ấn trên cánh tay trái mang theo một chút ba động, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du cực kỳ chăm chú như vậy, Lạc Kiến Hồng và chúng trưởng lão vốn không ôm bất cứ hi vọng nào với Lục Thiếu Du, lúc này cũng không tự chủ được mà khẩn trương.

Từng đạo trảo ấn trong tay Lục Thiếu Du rơi vào bàn tay Lạc Dĩnh, sau khi điểm mấy đạo trảo ấn vào trong cánh tay nàng rồi mới buông cánh tay nàng ra.

Lạc Dĩnh thu tay lại, khuôn mặt đỏ ửng rồi lập tức thu liễm lại.

- Lục chưởng môn, thế nào rồi? Có cơ hội hay không?

Thấy Lục Thiếu Du kiểm tra nhanh như vậy, sự chờ mong của Lạc Kiến Hồng vừa rồi lại phai nhạt đi không ít.

- Lạc các chủ, ngươi quá để mắt tới ta rồi, hay là ngươi muốn nhìn ta mất mặt a? Ba đại tuyệt thể Tiên thiên, Đoạn Linh Tuyệt Thể, Đoạn Mạch Tuyệt Thể, Đoạn Cốt Tuyệt Thể. Thể chất của Lạc cô nương chính là Đoạn Mạch Tuyệt Thể trong ba đại tuyệt thể tiên thiên. Kinh mạch toàn thân đứt gãy, khí huyết không thể lưu thông. Còn sống được tới hôm nay đã là một kỳ tích rồi, đừng mong tu luyện. Có lẽ có một siêu cấp cường giả nào đó bố trí một ít thủ đoạn mới khiến cho Lạc cô nương mới có thể bình yên vô sự sống tới bây giờ. Thế nhưng theo ta phỏng đoán, coi như là có siêu cấp cường giả bố trí thủ đoạn ngập trời thì Lạc cô nương cũng khó sống qua ba mươi tuổi. Mà hai mươi mấy năm nay Lạc cô nương trên cơ bản đều dùng đan dược kéo dài mạng sống. Đan dược để lại trong cơ thể Lạc cô nương một cỗ năng lượng kinh khủng, vốn thân thể Lạc cô nương đã yếu đuối, cho nên Lạc các chủ có lẽ đã đem chân khí rót vào trong cơ thể Lạc cô nương để trấn áp. Chuyện này sợ rằng đã xảy ra được hai mươi mấy năm đúng không?

Lục Thiếu Du nói tới đây, sắc mặt Lạc Kiến Hồng tức thì đại biến. Chúng trưởng lão cũng cực kỳ kinh ngạc, ai cũng thật không ngờ, Lục Thiếu Du lại có thể nhìn ra chuyện này. Chuyện này không phải là người bình thường có thể nhìn ra được, vì vậy Lạc Kiến Hồng cũng không nói cho Lục Thiếu Du là nữ nhi mình xảy ra chuyện gì.

Lục Thiếu Du nhìn qua mọi người rồi lập tức nhíu mày nói:

- Năng lượng đan dược tích lũy hai mươi mấy năm trong ngươi Lạc cô nương và chân khí của Lạc các chủ đưa vào mỗi một lần phát tác đều khiến cho Lạc cô nương sống không bằng chết. Bị hai cỗ năng lượng dằn vặt, đồng thời càng lúc càng lợi hại, nếu như ta nhìn không sai, lần phát tác trước của nó là mười ngày trước. Mà Lạc các chủ khi đó lại đưa vào một cỗ chân khí trấn áp, thế nên lần phát tác sau của Lạc cô nương có lẽ một lát sau sẽ phát tác. Đoạn Mạch Tuyệt Thể tiên thiên, Lạc các chủ quá để ý tới ta rồi, sợ rằng trên đời này không có mấy người có thể chữa tốt.

Lục Thiếu Du nói xong, ánh mắt mọi người mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du, trong lòng kinh hãi không gì sánh được, thậm chí còn trợn mắt líu lưỡi. Bởi vì Lục Thiếu Du nói quá chuẩn, giống như là đã tận mắt chứng kiến vậy. Cả ngày phát tác cũng không sai một chút nào cho nên mới khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy.

Lúc này Lạc Kiến Hồng cũng càng thêm kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du. Có thể nhìn rõ triệu chứng trên người nữ nhi hắn đã chứng minh được Lục Thiếu Du trước mắt này tuyệt đối bất phàm.

- A.

Trong lúc mọi người kinh ngạc tới há hốc mồm thì trên mặt Lạc Dĩnh đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt miệng kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân co quắp lại, trên khuôn mặt tái nhợt kia trong nháy mắt đỏ rực.

- Tiểu thư.

Nha hoàn bên người bị dọa tới hoảng hốt.

- Dĩnh nhi.

Ánh mắt Lạc Kiến Hồng đại biến, bàn tay nhanh như thiểm điện đỡ Lạc Dĩnh. Đây chính là dấu hiệu của hai cỗ năng lượng đấu đá, thủ ấn được kết, một cỗ chân khí từ trong người Lạc Kiến Hồng lập tức rót vào trong cơ thể Lạc Dĩnh. Mỗi một lần phát tác hắn đều làm như vậy, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được sự thống khổ của nữ nhi hắn.

- Lạc các chủ, không được.

Lục Thiếu Du lập tức kéo Lạc Kiến Hồng lại rồi nói:

- Nếu như Lạc các chủ lại đưa chân khí vào trấn áp nữa, chỉ sợ nếu như không có kỳ tích xảy ra, Lạc cô nương sẽ chỉ sống thêm được nửa năm nữa mà thôi.

- A..

Lạc Dĩnh nằm trong lòng Lạc Kiến Hồng không ngừng co quắp, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

- Lục chưởng môn, nhưng...

Nhìn nữ nhi kêu thảm thiết, trong lòng Lạc Kiến Hồng giống như bị dao cắt, hắn làm sao có thể để cho nữ nhi mình chịu dằn vặt như vậy.

- Nếu như Lạc các chủ tin tưởng lời của ta nói, vậy thì để cho ta tới thử xem một chút.

Lục Thiếu Du nhìn Lạc Dĩnh liên tục co quắp, kêu thảm thiết, trong lòng không khỏi cảm thán. Nữ tử này bị dằn vặt hai mươi mấy năm như vậy, nếu như là người bình thường, quả thực không biết sẽ chống lại ra sao.

Lúc này không biết tại sao Lạc Kiến Hồng lại tin tưởng Lục Thiếu Du, lập tức đem Lạc Dĩnh trong lòng giao cho Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nhanh chóng tiếp nhận Lạc Dĩnh, nhất thời nói:

- Ta cần một căn phòng.

- Lục chưởng môn, nơi này cũng có một gian phòng, đi theo ta.

//truyencuatui. net/

Không đợi Lạc Kiến Hồng nói, nha hoàn thanh tú kia lập tức dẫn Lục Thiếu Du đi vào trong một căn phòng.

- Đoạn Mạch Tuyệt Thể tiên thiên a.

Trong phòng, nghe tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nhìn toàn thân không ngừng co quắp của Lạc Dĩnh, Lục Thiếu Du khẽ thở dài. Sau khi đuổi nha hoàn kia ra ngoài, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du lập tức được kết, một đạo cấm chế bao phủ gian phòng, đề phòng người khác dò xét. Thủ ấn lần nữa biến hóa, trong chưởng ấn có một vòng xoáy hiện lên rồi lập tức hóa thành lực thôn phệ, chưởng ấn cũng lập tức dán trên người Lạc Dĩnh, Âm Dương Linh Vũ Quyết lập tức vận chuyển.

Điều Lục Thiếu Du muốn làm lúc này chính là đem hai cỗ năng lượng chân khí và đan dược trong người Lạc Dĩnh thôn phệ ra. Hai cỗ năng lượng này không ngừng đấu đá trong cơ thể, đây mới là nguyên nhân khiến cho Lạc Dĩnh sống không bằng chết. Để kéo dài sinh mệnh của Lạc Dĩnh, sợ rằng ngay từ lúc ba tuổi cho tới bây giờ Lạc Dĩnh này đều dùng đan dược. Năng lượng trong đan dược tích lũy từ lúc ba tuổi cho tới bây giờ trình độ đáng sợ không cần phải nói. Hơn nữa lại thêm chân khí Lạc Kiến Hồng đưa vào, cường độ của hai cỗ năng lượng này ngay cả Vũ Vương cũng khó mà chống được.

Thế nhưng Lạc Dĩnh này rõ ràng chỉ là người thường, không ngờ lại có thể kiên trì tới ngày này. Điều này khiến cho Lục Thiếu Du cực kỳ kinh ngạc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)