Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0118

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0118: Đi Cổ vực
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Thiếu Du trầm giọng hỏi:

- Chẳng lẽ lão muốn ta đi với lão?

Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều yêu thú cao giai, Lục Thiếu Du không muốn đi chút nào. Hơn nữa Lục Thiếu Du cần phải đi Vân Dương tông, nếu cùng Thôi Hồn Độc Suất đến Cổ vực muốn trở về sẽ rất rắc rối.

Thôi Hồn Độc Suất trả lời:

- Đúng vậy! Vết thương của ta chưa lành hẳn, cần có người sai khiến.

Lục Thiếu Du nói:

- Ta thuê một bà vú cho lão sai khiến được không? Lão thích thiếu phụ thì ta cũng tìm được, ta không muốn đi Cổ vực, lão làm ơn tha cho ta.

Thôi Hồn Độc Suất nói:

- Ngươi thích thì cứ đi, nhưng một năm sau ta mới cho thuốc giải, ngươi cứ đến Cổ vực tìm ta, đó là nếu như ngươi có thể tìm thấy ta.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm:

- Coi như lão giỏi.

Mạng nhỏ nằm trong tay đối phương, Lục Thiếu Du chỉ có thể nghe theo Thôi Hồn Độc Suất bài bố.

Thôi Hồn Độc Suất nói:

- Chúng ta đi, tìm dong binh đoàn đi Cổ vực, chúng ta lẫn vào trong dong binh đoàn.

Lục Thiếu Du ậm ừ:

- Biết rồi.

Trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều dong binh đoàn đi Cổ vực, dọc đường đi sẽ hái linh dược, bắt yêu thú, hộ thống thương nhân hoặc người xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô qua lại giữa Cổ vực và Linh Vũ đại lục.

Loại dong binh đoàn này thông thường rất mạnh, nếu không có thực lực mà muốn đi qua Sơn mạch Vụ Đô là chuyện không thể. Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô đầy yêu thú tam giai, cũng có nhiều yêu thú tứ giai. Nếu xui đụng trúng yêu thú ngũ giai cũng không lạ gì.

Đổi lại mỗi lần dong binh đoàn đều thu hoạch lớn hơn, hay có Linh Giả đi chung. Lục Thiếu Du nghe Lam Linh nói Bạch Lang dong binh đoàn thuộc loại dong binh đoàn mạo hiểm này.

Nhưng Bạch Lang dong binh đoàn bị một Trưởng lão Vạn Thú tông tiêu diệt chỉ trong một đêm, có thể tưởng tượng Vạn Thú tông mạnh cỡ nào.

Lục Thiếu Du đi theo Thôi Hồn Độc Suất rời khỏi sơn cốc. Thôi Hồn Độc Suất nhìn phương hướng, tiến tới trước.

Thôi Hồn Độc Suất hỏi:

- Có biết gần đây có dong binh đoàn nào nghỉ chân không?

Lục Thiếu Du trả lời:

- Đằng trước có một cái.

Lần trước ra ngoài Lục Thiếu Du tình cờ phát hiện một sơn cốc nơi dong binh nghỉ tạm.

Thôi Hồn Độc Suất nói:

- Chúng ta tìm một dong binh đoàn, khiến bọn họ hộ tống chúng ta đi Cổ vực.

Lục Thiếu Du hỏi:

- Nếu kẻ thù của lão ở bên này chẳng phải càng dễ bị phát hiện sao?

Hiện nay người Lục Thiếu Du có độc, hắn không mong Thôi Hồn Độc Suất gặp phải kẻ thù.

Thôi Hồn Độc Suất nói:

- Bọn họ sẽ không ngờ ta khiến dong binh đoàn hộ tống đi. Nhớ kỹ là từ bây giờ ngươi chính là cháu của ta, còn ta là thúc thúc của ngươi, tránh cho trên đường đi bị người nghi ngờ.

Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm:

- Lão ăn hiếp ta?

Bỗng dưng có thêm một thúc thúc, không chơi kiểu này!

- Vớ vẩn, ta ăn hiếp ngươi thế nào? Ta làm thúc của ngươi đã là xem trọng ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất lườm Lục Thiếu Du:

- Đến Cổ vực rồi ta sẽ trừ độc cho ngươi, nhưng nếu trên đường đi ngươi giở trò gì sẽ chết rất thảm. Chút thực lực của ngươi thì ta chỉ cần một đầu ngón tay đủ nghiền nát.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói:

- Ta làm sao dám? Mạng nhỏ của ta rất đáng giá, hy vọng lão cũng giữ lời hứa, đến Cổ vực làm ơn giải độc cho ta.

Hai người vượt qua mấy ngọn núi. Có Thôi Hồn Độc Suất đi theo ích lợi duy nhất là Lục Thiếu Du không cần cẩn thận những khi đi ngang rừng cây.

Một sơn cốc xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất. Trong sơn cốc rộn ràng tiếng người đã lâu mới nghe thấy, khá là náo nhiệt. Sơn cốc cỡ hai ngàn thước, có nhiều kiến trúc gỗ. Lúc hai người vào sơn cốc, Thôi Hồn Độc Suất giấu đi hơi thở, bề ngoài như một lão nhân bình thường, không thấy dấu hiệu gì là lão quái vật khí thế cực kỳ cường đại.

Trong sơn cốc có nhiều người ngồi dưới đất, trước mặt bày một tấm vải, đặt các loại dược liệu, da lông yêu thú đê giai vân vân để buôn bán. Có người bán binh khí. Trông như chợ giao dịch, nhiều người đang cò kè mặc cả.

Khá nhiều thương nhân trực tiếp mua dược liệu, những thứ khác ở nơi đám dong binh đoàn tụ hợp lại. Trong Sơn mạch Vụ Đô thường có những chỗ nhốn nháo thế này.

Lục Thiếu Du quan sát sơn cốc, so với chỗ dong binh đoàn tụ tập lần trước hắn cùng Lam Linh ghét qua thì nơi này náo nhiệt hơn.

Lục Thiếu Du đi vào một chỗ trông như tửu quán, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi:

- Hai vị đại nhân muốn nghỉ lại hay ăn gì?

Lục Thiếu Du móc hai mươi khối kim tệ ra giao cho tiểu nhị:

- Có đồ ăn gì ngon cứ bưng lên. Sẵn đây xin hỏi chỗ này có dong binh đoàn đi Cổ vực không? Chúng ta muốn nhờ dong binh đoàn hộ tống đi Cổ vực.

Muốn hỏi thăm tin tức dong binh đoàn thì các tiểu nhị tia mắt nhanh nhẹn, biêt nhiều tin tức nhất.

Thấy kim tệ thì mắt tiểu nhị càng nhiệt tình hơn:

- Đại nhân, vừa lúc chỗ chúng ta có một dong binh đoàn đi Cổ vực, ta sẽ hỏi thăm xem bọn họ có thể mang các vị đi hơn, nhưng không thể thiếu phí dụng.

Lục Thiếu Du nói:

- Cái này không thành vấn đề, nếu ngươi làm tốt lát nữa ta sẽ thưởng.

Lục Thiếu Du biết ngay tìm tiểu nhị là chính xác.

Tiểu nhị vui vẻ nói:

- Vâng, mời đại nhân ngồi chờ, ta đi hỏi ngay, cũng sẽ bưng đồ ăn lên.

Chỗ này hiếm khi gặp người rộng rãi như Lục Thiếu Du, tiểu nhị đưa hai người Thôi Hồn Độc Suất ngồi xuống đại sảnh, chạy đi làm việc.

Lục Thiếu Du quan sát bốn phía, trong đại sảnh có mười cái bàn, một nửa đã hết chỗ. Mọi người ngước lên nhìn Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất rồi tiếp tục ăn đồ của mình.

Trong chỗ các dong binh nghỉ ngơi có một quy định ngầm là không được tùy tiện đánh lộn gây chuyện, nếu không rất có thể sẽ bị đánh hội đồng. Tại đây dù ngươi mang nhiều báu vật, bình thường sẽ không bị cướp, đương nhiên đó là lúc bình thường.

Một lát sau, có tiểu nhị bưng nhiều thức ăn lên. Đã nhiều ngày Lục Thiếu Du không ăn cơm, giờ ăn thả cửa. Tu vi của Lục Thiếu Du chưa đủ tình độ mấy tháng không ăn cơm.

Lục Thiếu Du thấy Thôi Hồn Độc Suất chỉ ngồi ngó thì lễ phép mời:

- Lão không ăn sao?

Lục Thiếu Du biết thực lực của Thôi Hồn Độc Suất không cần ăn cái gì.

Thôi Hồn Độc Suất lườm Lục Thiếu Du:

- Gọi ta là thúc.

Thôi Hồn Độc Suất tiếp tục bảo:

- Ngũ cốc hoa màu, rượu thịt vào bụng để lại trọc khí, lâu dần thân thể chịu ảnh hưởng. Sau này cơ thể nặng nề kéo theo tu vi không thể tiến bộ, cho nên ngươi ăn chúng nó ít chút đi.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:

- Có thật không?

Ăn chút gì mà hỏng việc tu luyện thì đúng là khủng khiếp.

Thôi Hồn Độc Suất nói:

- Tin hay không tùy ngươi, chờ khi tu vi cao ngươi sẽ hiểu.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống. Có lẽ Thôi Hồn Độc Suất nói đúng, nhưng hơi phóng đại. Trên đời này có ai không ăn gì?

Lục Thiếu Du thấy tiểu nhị vừa rồi đưa một nam nhân cao to đến. Nam nhân khá đặc biệt, vóc dáng vạm vỡ, sau khi cõng thanh đại đao, khí thế siêu phàm.

Tiểu nhị tới gần bàn Lục Thiếu Du, giới thiệu:

- Đại nhân, vị này chính là Tam đoàn trưởng đại nhân của Thanh Phong dong binh đoàn, có thể đưa các người đi Cổ vực.

*****

Nam nhân cõng đao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất, hỏi:

- Các người là ai? Muốn đi Cổ vực làm gì?

Lục Thiếu Du đứng lên nói chuyện:

- Tam đoàn trưởng, đây là thúc của tại hạ. Chúng ta bị một con yêu thú tam giai trong Sơn mạch Vụ Đô tập kích, có sáu người chết, chỉ thúc điệt chúng ta trốn thoát nên không đi Cổ vực được. Muốn nhờ quý dong binh đoàn mang chúng ta đi đoạn đường.

Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế từ nam nhân cõng đao, hắn ngạc nhiên vì tu vi của gã cỡ Vũ Sư bát trọng trở lên, ngang ngửa nữ nhân độc ác kia.

Nghĩ đến nữ nhân độc ác là lòng Lục Thiếu Du rực cháy lửa giận, thù này không trả không là quân tử. Sau này hắn mà gặp lại nữ nhân độc ác kia thì quyết tâm tính sổ với nàng.

Nam nhân cõng đao nói:

- Thì ra là vậy, trùng hợp chúng ta nghỉ ngơi tại đây, mang theo các người cũng được, nhưng giá tiền thì mỗi người hai vạn kim tệ, không mặc cả. Nếu đồng ý thì bây giờ lên đường ngay, đoàn chúng ta sắp xuất phát.

- Hai vạn kim tệ một người.

Lục Thiếu Du thầm nhủ giá hơi mắc, hắn nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm. Hai vạn kim tệ một người, tổng cộng bốn vạn kim tệ là số tiền lớn, hắn không muốn bỏ tiền ra khơi khơi.

Thôi Hồn Độc Suất móc hai gốc dược liệu màu xanh biếc ra:

- Ta không có kim tệ nhưng có hai gốc Bách Linh thảo chắc cỡ bốn vạn năm ngàn kim tệ. Ta dùng hai gốc Bách Linh thảo đổi bốn vạn kim tệ, đồng ý không?

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:

- Bách Linh thảo!

Lão độc vật này mang theo nhiều dược liệu thật, toàn là đồ tốt. Bách Linh thảo quý giá hơn Long Tu Thảo một chút.

Nam nhân cõng đao nói:

- Đương nhiên được, mời hai vị theo ta, chúng ta đang định xuất phát đi Cổ vực.

Hai gốc Bách Linh thảo tổng giá trị trên bốn vạn kim tệ, gã sẽ bán được năm vạn kim tệ nên đương nhiên không từ chối.

Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất đi theo nam nhân cõng đao ra khỏi tửu quán. Trong lúc trò chuyện Lục Thiếu Du được biết nam nhân cõng đao tên Hạ Thanh Sơn, Tam đoàn trưởng của Thanh Phong dong binh đoàn. Thanh Phong dong binh đoàn có ba đoàn trưởng, một trăm ba mươi thành viên. Nhưng chỉ có ba mươi người đi Cổ vực, có đại đoàn trưởng, nhị đoàn trưởng đi chung. Đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm thực lực Vũ Phách ngũ trọng, nhị đoàn trưởng Lý Phong Linh Sư cửu trọng.

Thanh Phong dong binh đoàn có ba mươi người, hộ tống ba người đi Cổ vực, cộng thêm Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất là năm người. Ba người khác trả giá hai vạn năm ngàn kim tệ được hộ tống từ Thành Vụ Đô đi. Chuyến này Thanh Phong dong binh đoàn chỉ hộ tống năm người đã kiếm được mười mấy vạn kim tệ, tuy lời nhiều nhưng đó là lấy mạng ra đổi. Đi sâu vào Sơn mạch Vụ Đô tùy thời gặp nguy hiểm. Nhưng có yêu thú phi hành nên đi đường an toàn hơn chút, nhưng nếu gặp phải yêu thú phi hành khác tấn công thì vẫn nguy hiểm như thường.

Vì hai gốc Bách Linh thảo nên Hạ Thanh Sơn khá là khách sáo với Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất. Trong lúc nói chuyện Hạ Thanh Sơn đưa Lục Thiếu Du đến hỗ đất trống đằng sau sơn cốc, nơi đó có ba con yêu thú phi hành khổng lồ chờ sẵn. Ba con yêu thú phi hành thể tích to lớn, đứng trên mặt đất cao hai thước rưỡi, dài bảy, tám thước, thân hình khổng lồ.

Lục Thiếu Du cảm giác hơi thở từ người yêu thú phi hành:

- Yêu thú phi hành phong hệ hậu kỳ nhị giai, Hắc Đầu Giác Trĩ.

Lục Thiếu Du rất ngạc nhiên, tốc độ của Hắc Đầu Giác Trĩ khá nhanh, hiếm thấy.

Trên đất trống, Lục Thiếu Du thấy có ba mươi người đứng xung quanh. Hạ Thanh Sơn đến trước mặt một nam nhân mặc áo ngắn, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu trắng xì xầm gì đó rồ i móc hai gốc Bách Linh thảo ra.

Nam nhân mặc áo ngắn đi tới chỗ Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất, nhìn hai người một lúc sau nói:

- Ta là đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm của Thanh Phong dong binh đoàn, hai vị hãy cùng chúng ta đi Cổ vực. Thanh Phong dong binh đoàn sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho hai vị.

Lục Thiếu Du nói:

- Vậy xin đa tạ đại đoàn trưởng.

- Không cần cảm ơn, chúng ta thu tiền rồi.

Hoàng Kỳ Phàm nói:

- Hiện tại chúng ta xuất phát đi.

Ong ong ong!

Tiếng rít trầm thấp vang lên, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đập cánh bay lên. Đôi cánh to lớn lớn hơn thân hình, hai cánh duỗi ra dài mười, mười ba thước.

Hoàng Kỳ Phàm dặn dò:

- Hai vị hãy ngồi trên chính giữa lưng yêu thú đi, có ba người khác cũng đi Cổ vực. Chúng ta sẽ mất khoảng một tháng là đến Cổ vực.

Lục Thiếu Du cảm ơn. Thôi Hồn Độc Suất không nói tiếng vào, thực lực như lão khinh thường dài dòng với đám người dong binh đoàn này.

Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ bay lên cao, đã có người nhảy lên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ. Lục Thiếu Du vận dụng chân khí tụ dưới chân giẫm đất lấy đà nhảy lên lưng con Hắc Đầu Giác Trĩ chính giữa.

Vù vù vù!

Thôi Hồn Độc Suất lắc người lặng lẽ đáp xuống cạnh Lục Thiếu Du. Có mười một người ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, trừ Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất ra còn chín người khác.

Lưng Hắc Đầu Giác Trĩ rộng tám, chín thước, mười một người ngồi không chật chội, nếu có thêm người thì hơi thiếu chỗ.

Lục Thiếu Du liếc trộm chín người khác. Sáu người là thành viên Thanh Phong dong binh đoàn, trong đó có nhị đoàn trưởng Lý Phong mặc áo trắng. Năm người khác thực lực cỡ Vũ Sư.

Trừ sáu người ra còn có ba vị khách đi Cổ vực. Một phu nhân trung niên, thân hình khá nẩy nở. Một thanh niên tóc ngắn mặc trường bào, một thanh niên tóc dài mặc hoa phục.

Lục Thiếu Du nhìn thanh niên tóc dài hoa phục lâu hơn chút, vì trong nam nhân thì người này thuộc loại đẹp trai, nếu trong kiếp trước của Lục Thiếu Du đủ chuẩn làm mặt trắng chờ phú bà nuôi, y như Giả Bảo Ngọc trong sách.

Cảm giác ánh mắt của Lục Thiếu Du, thanh niên mặc hoa phục khoanh chân ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ nghiêng đầu liếc hướng Lục Thiếu Du. Mắt thanh niên hoa phục sáng ngời chứa áp lực người lạ đừng tới gần, mơ hồ toát ra lạnh lẽo.

Lục Thiếu Du thu về tầm mắt, thầm nghĩ:

- Người này thật lạnh lùng.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ.

Mọi người ngồi ổn định, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đập cánh bay lên trên cao sơn mạch thẳng hướng Cổ vực.

Trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, Thôi Hồn Độc Suất nhắm mắt tĩnh tọa suốt, hơi thở nhàn nhạt khuếch tán, dường như lão đang điều tức.

Lục Thiếu Du sớm nuốt hai viên đan dược tam phẩm, lúc này hắn luyện hóa năng lượng đan dược trong cơ thể thành chân khí tin thuần rót vào khí hải đan dược.

Mọi người ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng Hắc Đầu Giác Trĩ vỗ cánh kéo khí lưu rít. Mọi người đều đang điều tức.

Thời gian chậm rãi trôi. Bảy ngày sau, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đáp xuống đất. Vị trí đáp là một sơn cốc, cũng là nơi dong binh tụ tập. Có nhiều dong binh đoàn, đoàn đội đã ở đây.

Mọi người vào trong tửu quán ăn uống no nê, bảy ngày nay người thực lực kém mỗi ngày ăn lương khô cầm hơi.

Nghỉ ngơi xong đám người lại xuất hiện đi. Lục Thiếu Du hỏi được chút tin tức từ đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm. Phía trước là khu vực sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, bên trong không còn chỗ cho dong binh đoàn cư trú, thông thường dong binh đoàn đến đây thì ngừng lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)