Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0012

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0012: Lặng nghe phồn hoa khúc, không làm chủ phồn hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Thiếu Du lập tức điều động chân khí, nhanh chóng trèo lên cây, lợi dụng lá cây che đi thân thể của mình. Xuyên qua khe hở lá cây, Lục Thiếu Du nhìn thấy từ của lớn có hơn chục người đang chậm rãi tiến vào hoa viên.

Chăm chú quan sát, Lục Thiếu Du nhíu mày trong hơn chục người phía trước có bảy thiếu niên tầm mười năm, mười sáu tuổi là Lục Thiếu Du có thể nhận ra. Người mặc cẩm phục hoa đào chính là đệ đệ cùng cha khác mẫu thân với Lục Thiếu Du trước kia, nhỏ hơn hắn một tuổi, tên là Lục Thiếu Hổ, bình thường luôn không để Lục Thiếu Du vào trong mắt.

Người bên cạnh mặc cẩm phục màu xanh, mày rậm mắt sáng, khoảng chừng hai mươi tuổi kia chính nhi tử của Nhị cô, tên là Chu Hải Minh, người nhà của Nhị cô này quanh năm đều ở Lục gia.

Những thiếu niên khác Lục Thiếu Du cũng biết, đó là đệ tử của mấy chi thứ trong tộc. Lục gia là thế gia võ đạo, những thiếu niên qua tám tuổi sẽ được lựa chọn đem đến Lục gia dạy dỗ, những người được lựa chọn đều là những đệ tử có tư chất không tệ, chỉ là bản thân Lục Thiếu Du từ nhỏ đã không có cơ hội này.

Còn về những thiếu nữ trong đám người, Lục Thiếu Du chăm chú quan sát cũng nhận ra vài người. Người bên trái, một thiếu nữ khoảng mười chín tuổi, mái tóc đen dài óng ả xõa ở sau lưng, váy dài màu đỏ ôm sát lấy dáng người mỹ lệ, trên cổ tay trắng nõn mang theo vòng tay tinh xảo. Trang phục đơn giản nhưng lại vô tình lộ ra khí chất cao quý, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dễ chịu, thoải mái.

Thiếu nữ này Lục Thiếu Du có quen biết, nàng là dưỡng nữ của Đại Bá, tên là Lục Vô Song, rất được Đại Bá yêu thương, bình thường ở trong Tiền viện cũng chỉ có Lục Vô Song đối xử tốt với Lục Thiếu Du nhất, thỉnh thoảng lại mang một chút thức ăn đến cho hắn.

Bên cạnh còn có một thiếu nữ khác, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc vàng xõa trên bờ vai, trên đầu búi thành một búi tóc nho nhỏ. Nhan sắc mỹ lệ lại lộ ra sự cao quý, trên tóc cài trâm ngọc màu vàng, xem ra cũng là người phú quý, trong đôi đồng tử màu vàng nhạt lộ ra một kia kiêu ngạo. Đây đúng là con gái nuôi của Lục lão gia chủ, tuy không phải người Lục gia nhưng cũng lấy họ là Lục, tên gọi Lục Mị. Lục Mị này bình thường cũng không coi Lục Thiếu Du ra gì.

Còn những thiếu nữ còn lại, Lục Thiếu Du cũng nhận ra vài người, họ đều là tộc nhân trong chi thứ của Lục gia.

Những người Lục gia xuất hiện ở đây, trừ Lục Vô Song khiến Lục Thiếu Du cảm thấy thiện cảm một chút thì những người khác hắn cũng không thèm để ý. Ánh mắt Lục Thiếu Du tiến vào vị trí trung tâm, nơi mà người Lục gia túm tụm xung quanh, có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cao quý.

Thiếu nữ này toàn thân đều lộ ra quý khí, y phục trên người cũng vô cùng xa hoa làm tăng thêm sự mỹ lệ, khiến cho những thiếu niên Lục gia chỉ nhìn thôi mà nước miếng cũng muốn chảy ra.

Bây giờ Lục Thiếu Du đưa ánh mắt nhìn chăm chú người thiếu nữ đang ăn mặc như một nha hoàn. Thiếu nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt đang dần ửng hồng lên, giống như là hoa đào đang nở, lông mi thon dài hạ xuống, chớp động lên một đôi mắt màu lam thuần khiết. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, cái mũi nhỏ xinh xắn, mái tóc dài màu đen được búi lên ở sau gáy. Nàng hiện tại đang diện một chiếc váy dài đơn giản với một đoạn vải dài quấn quanh thân.

Lục Thiếu Du nhìn người này, mặt có chút tiếc nuối, thiếu nữ cũng phải ít nhất là một người đẹp khuynh nước khuynh thành, ở trên mặt người thiếu nữ bắt đầu xuất hiện những vết đỏ ngượng ngùng, thật là xinh đẹp làm sao.

Lục Thiếu Du vẫn không thể ngừng tiếp tục chăm chú nhìn cô gái cũng bởi vì cô gái này thực sự không có gì giống với những nha hoàn cả. Với lại ánh mắt của thiếu nữ này cũng chẳng hề giống, nói tóm lại, Lục Thiếu Du cảm thấy thiếu nữ này tuyệt đối không thực sự là một nha hoàn.

- Độc Cô tiểu thư, tiểu thư thấy hoa viên nhà chúng ta có đẹp không?

Lục Thiếu Hổ mỉm cười, hướng về phía người thiếu nữ nói.

- Rất là đẹp! Ồ, đây có phải cây Hàn liễu, chỉ có ở cực bắc bình nguyên, ở nơi này của chúng ra rất hiếm thấy ah.

Người được gọi là Độc Cô tiểu thư nhẹ nhàng cười, chăm chú nhìn cây liễu phía trước và nói.

- Độc Cô tiểu thư thật tinh mắt.

Lục Thiếu Hổ, Lục Thiếu Du còn có Chu Hải Minh, đột nhiên nói.

- Nghe nói Độc Cô tiểu thư tài văn chương phi phàm, bây giờ thời tiết đã vào mùa đông lâu rồi, ta xin bêu xấu, thỉnh Độc Cô tiểu thư chỉ giáo.

Chu Hải Minh mượn cơ hội nói, tựa như muốn thể hiện trước mặt giai nhân một chút.

- Chỉ giáo không dám nhận, vậy thì mời Chu thiếu gia.

Độc Cô tiểu thư cười nói.

- Vậy thì bêu xấu rồi.

Chu Hải Minh sửa sang lại cái tay áo, sau đó hít một hơi sâu, chăm chú nhìn hậu hoa viên, lập tức nói:

. Viên thành cảnh bị đặc tinh kỳ,

Đông lai xuân ý sướng khoáng di,

Lục thụ hồng hoa hữu thử ngoại,

Lâu thai cao khởi hữu khách lai.

Ngâm xong, Chu Hải Minh đắc ý cười, tựa như là việc hắn vừa mới làm khiến không ngừng hài lòng.

- Híc híc...

Lục Thiếu Du đang trốn ở trên cây thiếu chút nữa là đã cười lớn tiếng, thầm nghĩ trong lòng, đầu năm nay, dạng người gì cũng có.

Bây giờ, một nhóm thanh niên nư tú đang ở trong hoa viên, Lục Vô Song đi đến với vẻ mặt như đang cố gắng nín cười.

- Không tệ không tệ, không ngờ Chu công tử đúng là tài thế hơn người.

Độc Cô tiểu thư là hơi chút mỉm cười, giống như là tán thưởng Chu Hải Minh, làm cho Chu Hải chợt đắc ý hẳn lên, bước đi cảm giác rất có thần khí.

Sau đó mọi người tiếp tục đi lên phía trước, từ từ đi đến chỗ cách không xa Lục Thiếu Du, tất cả mọi người tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng cười đùa một tiếng.

Lục Thiếu Du để ý người ăn mặc như nha hoàn, thấy có chút tâm sự giống nhau, vẫn là ăn nói có ý tứ, trong đôi mắt, cũng là lộ ra chút nét u sầu.

Thâm đông kỷ độ,

Dung hoa tạ hậu,

Phong hoa lưu sa,

Thương lão niên hoa,

Phồn hoa loạn thế,

Tĩnh thủy lưu thâm,

Thương sanh đạp ca

Tam sinh viên khuyết.

Bây giờ, người thiếu nũ kia nhẹ nhàng đi tới, chăm chú nhìn sắc cảnh mùa đông, tựa như co chút cảm xúc, nhẹ giọng ngâm tụng. Âm điệu giống như cỏ chi và cỏ lan, làm cho người ta như gặp gió xuân, những người đang cười đùa, bây giờ cũng đều là đưa ánh mắt chăm chú nhìn lên người nha hoàn ấy.

Sau đó nha hoàn kia tiếp tục nhẹ giọng và nói:

Hàn mặc lưu ly na nhất thế,

Kích dương cương tràng hỏa lang yên,

Bất nguyện thị na nhất thế cẩm sắt nữ tử,

Loạn thế khuynh tháp,

Lưu niên phiêu phi.

*****

Nghe nha hoàn này ngâm khẻ, Lục Thiếu Du thấy ngôn hành cử chỉ của nha hoàn này khiến hắn hận mình đường đường là thân nam nhi xông pha nơi chiến trương lại không thể bằng một nữ nhi. Đối với việc nhìn tài hoa của nha hoàn, Lục Thiếu Du không thể ngừng lau mắt mà nhìn, nếu về sau mình có cơ hội, nhất định mình sẽ gạn đục khơi trong chiến trường Hỏa lang yên, không tiếc công thành Vạn Cốt khô, đây mới hẳn là một người nam nhân.

Nha hoàn kia tiếp tục ngâm:

Độ khẩu cú điểm,

Hoang lương cương tràng,

Vũ tiến phân phi,

Cẩm trù la đoạn,

Khuynh tình thiên hạ,

Ngọc lộ quỳnh chi,

Điệp luyến thiên nhai,

Ninh thính phồn hoa khúc,

Bất tố phồn hoa chủ,

Tĩnh hảo dung nhan tại lăng hoa kính như mộng huyễn phao ảnh bàn chuyển thuấn tức diệt.

Tam thiên thanh ti nhược lũ,

Vi thùy điểm mộng thành si!

Vạn trượng phồn hoa hồng trần,

Thùy vi hồng nhan trục lộc quần hùng?

Lần nữa nghe nha hoàn này ngâm thơ, khát vọng của một nam nhân lại như bùng cháy hơn nữa.

Nha hoàn kia lại tiếp tục ngâm:

Nhất khúc không hầu,

Triền nhiễu thế gian ai oán,

Nhất bả tỳ bà,

Nhân uân vạn thế tình hoài,

Tà lãm tàn tiêu,

Si luyến thanh minh vũ,

Phồn hoa tẫn thất,

Thùy năng hứa ngã nhất khúc thiên hoang địa lão?

Hiện tại, lông mày của nha hoàn này nhẹ nhàng nhíu lên một cái, nói về người có thể làm lưu luyến người con gái, tựa như là không thể kết nối tới cảm xúc.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng ở phía trước phát ra:

Không linh liễu vũ dạ,

Hàn triệt nhất thế luân hồi.

Tâm linh cầm huyền bát loạn tam thiên hồng trần cổn cổn.

Ký ức chước thương vãng tích tàn thương,

Thân phụ bán sinh ai oán,

Tấu hưởng bán sinh lan san.

Một ít thế, tư thế hào hùng, khí nuốt ngàn dặm, khói tín hiệu bốn phương báo hiệu, chư hầu cắt cứ thiên hạ, quân thay ai tranh giành thiên hạ. Lịch binh mạt ngựa, sanh kỳ quay cuồng, cát bay đá chạy, kim linh minh động trời xanh, chém giết chấn động thiên hạ, toàn thành khói lửa, huyết lệ rơi xuống, tàn tật cưỡi ngựa mặc giáp nứt, chân trời xa xăm, chỉ trông mong chuyển thế, cho ngươi đến tháng hai. Ta chỉ có thể xử dụng một giọt nước mắt thời gian cho ngươi múa can qua, bởi vì ta muốn dùng cả đời thì giờ cho ngươi đi tranh giành thiên hạ.

Một ít thế ngoại, đào nguyên ba nghìn, hoa rụng rực rỡ chân trời xa xăm. Gấm sắt không bờ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành khúc ý phong hoa tuyệt đại. Ta chỉ có thể xử dụng thời gian nửa nén hương cho ngươi khảy đàn nửa khúc, bởi vì ta muốn dùng cả đời cảnh xuân tươi đẹp cùng ngươi đạp biến chân trời xa xăm.

Một ít thế, trắng như tuyết tuyết trắng, Huyễn thuật thanh thuần, Anh Hoa bốn mùa lộn xộn dương, hoa tế duy mỹ vũ mạch cát chảy, tàn tật thương mấy đời, vuốt khẽ hoa nhan tay di dư hương, ta chỉ có thể xử dụng sao băng nhấp nháy thời gian cùng ngươi chung say trước hoa dưới ánh trăng, bởi vì ta muốn dùng năm xưa cho ngươi hóa phong tuyết.

Một ít thế, nửa chén nhỏ thanh đèn, cổ phật làm bạn, nguyệt tịch thành giác, Phong bình lầu các, thì giờ một quyển nhẹ ca một khúc, thuốc hút Ấm sơ trang, ba búi tóc đen nhược sợi, vì khanh nét thành si. Tích lũy cả đời mê, có phó thác cho người đó?

Bao nhiêu anh hùng đẫm máu thí giết, bao nhiêu trung hồn giết cốt vùi chết tha hương, nhất tướng công thành vạn cốt khô, bao nhiêu tóc trắng đã tiễn đưa tóc đen. Chỉ nói là vừa vào giang hồ thúc thế hệ của ta, đổ nát thê lương, binh tập viết chữ hạ, toàn thành khói cát, chua xót ai chờ cuồng dại! Không sợ hãi hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây ý không có người lắng nghe..."

Lục Thiếu Du kìm lòng không được, nghĩ đến kiếp trước mình phí phạm nửa thời gian của cuộc đời mà không hề có thành tựu gì. Mình đến nơi này từ thế giới khác, không muốn trở thành vô dụng một lần nữa. Trong bất tri bất giác, người nha hoàn này vô cùng bất ngờ, há hốc mồm ra.

- Các hạ, thật có tài hoa, là người khát vọng, có thể xuống đây cho tiểu nữ tử gặp mặt được không?

Nghe thế, đám nam nữ phía dưới, cũng rất đỗi ngạc nhiên. Ngôn từ của Lục Thiếu Du hay hơn người nha hoàn rất nhiều, và cũng thể thể hiện ra sự ngông nghênh nhu tình, vừa vào giang hồ đã để tiếng, đổ nát thê lương, bút vừa hạ xuống, toàn thành khói cát, chua xót ai chờ cuồng dại! Không sợ hãi hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây ý không có người lắng nghe... Đây quả thực là thiên cổ tuyệt cú.

Lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới cây đại thụ, không biết ai đang ở trên cây? Trong nhóm thiếu nữ, Lục Vô Song mang theo thần sắc kinh ngạc nhìn về phía cây đại thụ, theo nàng biết trong số những người trẻ tuổi của Lục gia cũng không có người tài giỏi như vậy.

- Thật không phải, kìm lòng không được đã cắt đứt nhã hứng của tiểu thư, tại hạ xin chuộc tội.

Ở trên cây, Lục Thiếu Du không khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong một giây lơ đãng đã làm lộ hành tung, khiến bản thân rơi vào đường cùng. Lục Thiếu Du đành vịn vào thân cây, run rẩy leo xuống dưới, nhìn qua có vẻ vô cùng khó khăn.

Lục Thiếu Du cũng rất muốn tiêu sái nhảy xuống nhưng bây giờ vẫn chưa thể để lộ thân phận Vũ giả, nên chỉ có thể giả vờ như vô cùng chật vật leo xuống. Những thiếu nam, thiếu nữ ở đây đều là người luyện võ, theo như hiểu biết của Lục Thiếu Du thì họ đều là những người có thiên phú tốt trong Lục gia. Tuy chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi nhưng trải qua sự bồi dưỡng từ nhỏ của Lục gia, hơn phân nửa trong số họ đều đã trở thành Võ sĩ. Đặc biệt là Lục Vô Song, tuy không phải là huyết mạch của Lục gia nhưng từ nhỏ đã được Đại Bá yêu thương, có thiên phú vô cùng tốt, năm nay mới mười chín tuổi nhưng đã đạt tới cảnh giới Võ sư, chính là thiên tài trẻ tuổi nổi danh của Lục gia.

Trước mắt những người luyện võ, Lục Thiếu Du biết, mình yên lặng che giấu thì không sao nhưng chỉ cần sử dụng chân khí thì chỉ sợ sẽ bị phát hiện ra thân phận Võ giả ngay, đến lúc đó đối với hắn chỉ có hại chứ không có lợi.

- Lục Thiếu Du, là ngươi à? Sao ngươi lại chạy đến đây, đây là nơi ngươi có thể đến sao?

Nhìn thấy người xuất hiện là Lục Thiếu Du sắc mặt Lục Thiếu Hổ lập tức trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường cùng tức giận, vừa rồi Lục Thiếu Du đã cướp đi không ít danh tiếng của hắn.

- Thiếu Du, tại sao đệ lại ở chỗ này?

Vừa nhìn thấy Lục Thiếu Du, Lục Vô Song cũng vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu lại thần sắc kinh ngạc, tiến tới bên người Lục Thiếu Du.

- Vô Song tỷ, đệ thấy trên cây có chim nên trèo lên xem, không ngờ tới mọi người cũng đến đây.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói, trong số những người ở đây hắn cũng chỉ để ý lời nói của Lục Vô Song.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)