Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1390

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1390: Bồi thường tinh thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong không gian hỗn loạn dù là cường giả Tôn cấp bình thường cũng khó thể nhìn rõ ràng bên trong. Khi kình khí tan biến, hai bóng người hiện ra trên bầu trời, nhiều người ánh mắt sửng sốt. Lúc này trong không trung trừ Yết Sát Tôn Giả ra một thân hình khổng lồ đen thui bay lơ lửng.

- Gru!

Bóng đen xuất hiện, tia sáng đen lóe lên, đột nhiên khuếch tán, thiên địa mênh mông vang tiếng khe khẽ, thanh âm như tiếng phượng hoàng hót, mọi người nghe vào tai bỗng chốc linh hồn run lẩy bẩy.

Bùm!

Ánh sáng đen đổ ập xuống, toàn bộ không gian dưới đất run rẩy. Mọi người kinh sợ thấy rõ ràng một vật khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Cùng với vật khổng lồ xuất hiện, khí thế thê lương như tồn tại từ viễn cổ lặng lẽ lan tràn. Khí tức này khiến linh hồn mọi người run rẩy.

Trên bầu trời, vật khổng lồ toàn thân đen thui, ánh sáng đen rợp trời bao phủ. Hình dạng giống chim đại bàng, cánh đen bóng, đôi mắt to sắc bén, thân hình to ngàn thước. Đôi cánh khổng lồ vỗ đập, cả bầu trời vào phút này đều run rẩy. Không gian dưới đôi cánh vỡ ra từng tấc, khe nứt đen thui hiện ra phía chân trời. Mọi người bên dưới thân hình to lớn có cảm giác không chống cự nổi, khí thế khiến linh hồn người lạnh lẽo.

Khí thế này làm trong không gian trừ Tiểu Long ra tất cả yêu thú, linh thú bị ức chế, nhưng linh thú thì bị ảnh hưởng nặng hơn.

Các tiếng kinh thán vang lên:

- Cửu Thiên Côn Bằng, là Cửu Thiên Côn Bằng!

Nhiều cường giả nhìn bản thể Cửu Thiên Côn Bằng của Hắc Vũ đều ngạc nhiên vô cùng. Linh thú Cửu Thiên Côn Bằng rất hiếm thấy, nghe đồn đã tuyệt chủng, ai ngờ được dịp trông thấy.

Thiên Dương Tôn Giả nhìn chằm chằm bản thể Hắc Vũ, tràn ngập giật mình kêu lên:

- Bắc Minh có cá gọilà côn, giương cánh cửu thiên gọi là bằng, dục hỏa trọng sinh mà hóa phượng, âm dương tương sinh đồ đằng long. Đây là Cửu Thiên Côn Bằng!

Cửu Thiên Côn Bằng là một loại linh thú huyết mạch dưới linh hoàng, đồn rằng cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ, một linh thú một yêu thú này gần bốn thú hoàng tộc nhất.

Yết Sát Tôn Giả cực kỳ giật mình, hết hồn nhìn bản thể Hắc Vũ:

- Cửu Thiên Côn Bằng, hèn gì lực lượng không gian mạnh như thế, hóa ra là

Cửu Thiên Côn Bằng!

Hèn gì thiên phú không gian của đối phương mạnh như vậy, hóa ra là linh thú Cửu Thiên Côn Bằng khủng bố.

Hắc Vũ hóa thân bản thể, trong cái mỏ sắc nhọn phát ra thanh âm như chuông đồng:

- Ta chờ xem ngươi làm sao vượt mặt ta được, linh khí phòng ngự địa giai cũng không có hiệu quả với ta!

Mắt Hắc Vũ lóe tia sáng, trong trạng thái bản thể mới phát huy công kích mạnh nhất của mình được.

Biểu tình của Yết Sát Tôn Giả cực kỳ khó xem, nếu là linh thú bát giai hậu kỳ bình thường còn đỡ, lão có thể đối kháng lại. Nhưng đây là linh thú Cửu Thiên Côn Bằng khủng bố, linh thú bình thường không thể so sánh.

Hắc Vũ hét to một tiếng:

- Lui xuống cho ta!

Đôi cánh to đập, ánh sáng đen đậm đặc lan tràn trên bầu trời, che rợp trời. Năng lượng đáng sợ hủy thiên diệt địa ập hướng Yết Sát Tôn Giả, cơ thể cao lớn chớp mắt đến trước mặt lão, tốc độ nhanh đến tột đỉnh.

Ầm ầm ầm!

Biểu tình của Yết Sát Tôn Giả trầm trọng, cứng rắn nghênh đón. Hai lực công kích lại va chạm, lực công kích xé rách không gian, vang tiếng nổ đì đùng.

Yết Sát Tôn Giả, Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả dốc hết sức ra. Nhưng ba người Mang Linh lão tổ, Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng, Hắc Vũ cũng hết sức, muốn tấn công Lục Thiếu Du là điều không thể. Hắc Vũ, Mang Linh lão tổ, Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng không dễ chọc.

Trên bầu trời, Yết Sát Tôn Giả dốc hết sức muốn lao hướng Lục Thiếu Du.

Hắc Vũ hét to một tiếng:

- Còn muốn đi qua? Thực lực của ngươi chưa đủ!

Thân hình khổng lồ lại chặn đường Yết Sát Tôn Giả.

Yết Sát Tôn Giả nét mặt sa sầm nói:

- Tránh ra cho ta!

Yết Sát Tôn Giả kết thủ ấn, giây lát tay cầm vũ linh khí hình loan đao. Yết Sát Tôn Giả bước ra một bước, sóng không gian khuếch tán. Hai tay Yết Sát Tôn Giả cầm đao, loan đao xẹt qua, khí thế kinh khủng dâng trào. Một nhát đao xẻ không gian lộ ra khe nứt đen thui.

Khe nứt không gian lộ ra, mọi người cảm giác không khí cực kỳ nặng nề. Khe nứt không gian sâu thăm thẳm như có thể nuốt cả linh hồn, khiến người rợn tóc gáy. Nhát đao khủng bố chém hướng Hắc Vũ.

Vù vù vù!

Bản thể khổng lồ của Hắc Vũ đập đôi cánh, bầu trời rung rinh theo, thân hình cắt vỡ không gian. Trong nháy mắt hai cánh Hắc Vũ cắt vỡ không gian, đột nhiên có vầng sáng đen xuất hiện quanh nhát đao, phong tỏa đao lại.

Vù vù vù!

Nhát đao khủng bố có uy lực khủng khiếp xẻ đôi không gian, sức mạnh đáng sợ đụng vào vầng sáng đen. Trên vầng sáng đen có vết nứt dài, các vết nứt nhỏ hơn như mạng nhện lan tràn ra nhưng lập tức khép lại, phục hồi như ban đầu. Nhát đao khủng bố xé rách không gian nhưng lúc này không thể xé ra không gian mà Hắc Vũ giam cầm.

Cộp cộp!

Phản lực mạnh mẽ đẩy Yết Sát Tôn Giả thụt lùi mấy bước, lão lảo đảo lùi ra sau, con ngươi co rút. Thực lực của Cửu Thiên Côn Bằng trong trạng thái bản thể mạnh hơn Yết Sát Tôn Giả đã tưởng.

Phía xa, Mang Linh lão tổ hét to:

- Phong Vũ, ngươi lui xuống đi!

Ánh mắt Mang Linh Tôn Giả âm trầm lạnh băng, lại lao vào Phong Vũ Tôn Giả.

Mãi không đột phá vòng vây của Mang Linh Tôn Giả được, Phong Vũ Tôn Giả hừ lạnh một tiếng:

- Mang Linh, mấy năm nay thực lực của ngươi tiến bộ rất nhanh. Nếu là trước kia thì ta còn e ngại công kích linh hồn của ngươi mấy phần, nhưng hiện tại khó thể làm gì ta được!

Phong Vũ Tôn Giả kết thủ ấn, mới rồi lão còn khen công kích linh hồn của Mang Linh lão tổ nhưng giây sau tỏ ra chẳng hề e sợ. Phong Vũ Tôn Giả tung quyền ấn, lực lượng hùng hồn kéo theo năng lượng thiên địa mênh mông tụ tập lại.

Mắt Mang Linh Tôn Giả lóe sáng, khẽ hừ:

- Thì ra là linh khí phòng ngự linh hồn, nhưng e rằng chưa đủ sức ngăn cản công kích linh hồn của ta!

Thế công của Mang Linh Tôn Giả chẳng hề chậm lại.

Phong Vũ Tôn Giả lạnh lùng quát:

- Phải thử mới biết!

Năng lượng tụ tập trong tay Phong Vũ Tôn Giả, một quyền ấn đánh ra. Vang tiếng nổ trầm đục, không gian đằng trước quyền ấn, một khe hở không gian đen thui nhanh như tia chớp lan tràn rồi bay hướng Mang Linh lão tổ.

Uy thế đó làm Mang Linh lão tổ cảm nhận lực lượng khủng bố từ tia chớp này bỗng chốc ánh mắt sắc bén sa sầm, linh lực hoàn toàn bùng nổ. Trong tay Mang Linh Tôn Giả tụ tập cột sáng linh hỏa to lớn va chạm mạnh với quyền ấn bắn tới.

Bùm bùm bùm!

Cú va chạm hung hãn, kình khí khủng bố làm Mang Linh Tôn Giả bị đẩy lùi, lửa ngập trời bị đẩy tan, trong phút chốc khó thể ngăn cản Phong Vũ Tôn Giả.

Phong Vũ Tôn Giả cười to bảo:

- Mang Linh, ta nói rồi, ngươi không ngăn ta được.

Phong Vũ Tôn Giả đẩy lui Mang Linh Tôn Giả rồi lại lao hướng Lục Thiếu Du.

Mang Linh Tôn Giả hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Trở về cho bản tôn!

Mang Linh Tôn Giả đột nhiên vung trường bào, một sợi dây thừng màu trắng nhanh như tia chớp bay ra. Dây thường màu trắng như có muôn vàn tia chớp, uy hiếp linh hồn hùng hậu bay hướng Phong Vũ Tôn Giả.

*****

Nhìn sợi dây thừng màu trắng, Phong Vũ Tôn Giả giật thót:

- Phược Hồn Tác!

Phong Vũ Tôn Giả không dám khinh thường, ánh sáng trắng đâm tới thì tia sáng chợt lóe dưới chân lão, nhanh chóng thụt lùi.

Vù vù vù!

Trong khoảnh khắc dây thừng màu trắng như mạng nhện bao trùm Phong Vũ Tôn Giả, nó giống vật sống phủ lên mảng lớn không gian. Phong Vũ Tôn Giả lần thứ hai bị nhốt trong đó.

Ầm ầm ầm!

Ba người Liễm Linh Tôn Giả dốc sức công kích, ba người Thiên Dương Tôn Giả hết sức ngăn cản. Trong phút chốc không ai làm gì ai được. Trong sáu người nhìn từ mặt ngoài thì Hắc Vũ mạnh nhất, hoàn toàn đè đầu đánh Yết Sát Tôn Giả.

Lục Thiếu Du nhìn bầu trời, đôi mắt ngày càng lạnh băng. Lục Thiếu Du nhìn ra được sáu người khó phân rõ thắng thua, trừ phi bọn họ liều chết với nhau, nếu không rất khó chia ra.

Mắt Lục Thiếu Du bắn ra tia sáng lạnh, lặng lẽ kết thủ ấn, ánh sáng tím vàng lóe lên trong tay hắn. Tử Lôi Huyền Đỉnh xoay tròn hiện ra, ba bóng người xuất hiện trong cấm chế trong tay Lục Thiếu Du, là Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai.

Lục Thiếu Du lạnh lùng quát:

- Dừng tay, dừng tay cho ta!

Lục Thiếu Du nói với sáu người đánh nhau kịch liệt trên bầu trời:

- Phong Vũ Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, các ngươi còn dám đánh thì ba người này sẽ chết ngay!

Ầm ầm ầm!

Sáu người cùng đánh ra một chiêu rồi thuận thế lùi ra.

Thấy ba người Đồng Quy Tinh, Yết Sát Tôn Giả quát to:

- Tiểu tử, mau thả người!

Mắt Yết Sát Tôn Giả càng lạnh lẽo.

Lục Thiếu Du nhìn ba người Liễm Linh Tôn Giả rục rịch, mắt lóe ý cười nhạt:

- Ba ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãnmộtchút, nếucòn tiến lên một bước là ba người này chết chắc. Nếu các ngươi không tin thì cứ thử xem, coi ta có dám giết ba người không? Và tuyệt đối đừng uy hiếp ta, chiêu đó vô dụng với ta. Nếu ai uy hiếp ta sẽ có kết cuộc như tên này!

Lục Thiếu Du ra hiệu cho ba người Liễm Linh Tôn Giả nhìn kết cuộc của Gia Cát Tử Vân.

Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai được ra khỏi Tử Lôi Huyền Đỉnh, trước tiên là ngó xung quanh. Một trăm năm mươi vạn đệ tử ba sơn môn lúc này chỉ còn một vạn người đứng phía xa, toàn quân bị diệt. Hai mươi mấy Tôn cấp không còn một người, mấy trăm cường giả Vương cấp không có người sống.

Thấy cảnh này khiến ba người Gia Cát Tây Phong lạnh lòng.

Gia Cát Tây Phong nhìn Liễm Linh Tôn Giả phía đối diện, hét to:

- Nhị thúc, hãy báo thù cho Lan Lăng sơn trang!

Liễm Linh Tôn Giả không còn dám nghi ngờ lời Lục Thiếu Du nữa, mắt bắn tia sáng lạnh nhưng không dám uy hiếp hắn:

- Lục Thiếu Du, rốt cuộc ngươi muốn sao?

Lục Thiếu Du thật sự có gan làm chuyện khiến Liễm Linh Tôn Giả khó tin.

Lục Thiếu Du nhướng mày, hờ hững nhìn Liễm Linh Tôn Giả:

- Rất đơn giản, nếu ngươi muốn người thì hãy trao đổi điều kiện.

Phong Vũ Tôn Giả trầm giọng hỏi:

- Điều kiện gì? Nói đi.

Phong Vũ Tôn Giả căm hận trừng Lục Thiếu Du rồi lại không biết làm sao. Đường đường là Tôn Giả bát trọng thế mà bị một Vũ Vương cửu trọng uy hiếp, có thể tưởng tượng Phong Vũ Tôn Giả uất nghẹn cỡ nào.

Mọi cặp mắt xung quanh cùng nhìn Lục Thiếu Du, mọi người thầm lấy làm lạ. Lục Thiếu Du muốn bàn điều kiện gì với ba siêu cấp cường giả Liễm Linh Tôn Giả?

- Lần này hoàn toàn là Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang muốn đối phó Phi Linh môn của ta mới gây ra mọi tổn thất, phải do ba sơn môn các ngươi chịu trách nhiệm. Ba sơn môn các ngươi phải bồi thường mọi tổn thất của các môn các phái chúng ta...

Lục Thiếu Du còn chưa nói hết Phong Vũ Tôn Giả đã quát to:

- Vớ vẩn! Các ngươi tổn thất? Vậy tổn thất của chúng ta thì sao?

- Tổn thất của các ngươi? Đáng đời. Là các ngươi chọc vào Phi Linh môn ta trước, chẳng lẽ còn cần chúng ta phụ trách sao?

Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:

- Ta chưa nói xong. Ba sơn môn các ngươi trừ bồi thường tổn thất cho các môn các phái chúng ta còn cần trả giá cho điều này, bồi thường tổn thất tinh thần cho các môn phái chúng ta.

Con ngươi Liễm Linh Tôn Giả co rút:

- Tổn thất tinh thần?

Lục Thiếu Du nói:

- Đúng vậy! Ba sơn môn các ngươi muốn đối phó Phi Linh môn, làm mấy chục vạn đệ tử Phi Linh môn ta thấp thỏm bất an nên dĩ nhiên cần phải bồi thường tổn thất tinh thần.

- Bồi thường cái đầu ngươi!

Phong Vũ Tôn Giả không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên:

- Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì bàn điều kiện với chúng ta?

Lục Thiếu Du nhướng mày nói:

- Ta dựa vào cái gì?

Lục Thiếu Du nhìn xung quanh:

- Các vị trưởng lão, tiền bối, các vị chưởng môn, không biết ta có thể đại biểu các vị nói mấy câu không?

Đám cường giả nhìn nhau rồi quay sang ngó chủ các đại sơn môn. Mọi người hiểu ý.

- Lục lão đệ, tất nhiên ngươi có thể đại biểu. Về việc này ý của ngươi là của Nhật Sát các.

- Lục chưởng môn, về việc này Thiên Vân đảo ta nhất trị với Phi Linh môn. Ý của Lục chưởng môn là ý của Thiên Vân đảo!

- Kiền Hiên đảo và Phi Linh môn nhất trí!

***

Lữ Chính Cường nói:

- Về việc này Linh Thiên môn và Phi Linh môn nhất trí.

Rất nhiều sơn môn đều tỏ thái độ, Linh Thiên môn cũng vậy. Các đại sơn môn đến đều vì Lục Thiếu Du, nên lúc này tất nhiên chung chiến tuyến với hắn.

Mắt Lục Thiếu Du lộ ý cười gật đầu với mọi người, lại quay sang nhìn ba người Phong Vũ Tôn Giả.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

- Bằng vào các môn các phái chúng ta tại đây, bằng trong tay ta có bốn người này, bằng vào vừa rồi chúng ta đã giết ồ ạt một trăm năm mươi vạn người của các ngươi, khiến các ngươi toàn quân bị diệt. Thế này đã đủ chưa?

Nghe lời Lục Thiếu Du nói, ánh mắt Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả âm trầm nhìn nhau, biểu tình giận dữ nhưng đành bó tay.

Yết Sát Tôn Giả lạnh lùng hỏi:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi không đồng ý vậy các đại sơn môn ta tiếp tục càn quét ba sơn môn của ngươi, và giết bốn người này trước mắt bao người, để toàn đại lục biết chọc vào các đại sơn môn ta có hậu quả gì.

Phong Vũ Tôn Giả tức giận quát:

- Ngươi dám!?

Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên:

- Đúng rồi, đánh chết bốn người này thì hơi uổng, ta nên mở một đại hội để các sơn môn lớn nhỏ toàn đại lục đến Cổ vực, lột sạch đồ bốn người treo ngay lối vào Cổ vực, vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt.

Nghe lời Lục Thiếu Du nói, mặt đám người Liễm Linh Tôn Giả tím lịm. Nếu Lục Thiếu Du thật sự làm như vậy thì từ nay ba sơn môn chẳng còn mặt mũi nào, vĩnh viễn trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục. Môn chủ ba sơn môn bị lột sạch đồ đặt ở lối vào Cổ vực, ba sơn môn không chịu nổi hậu quả này.

Đại môn đại phái quan tâm nhất là mặt mũi, nếu môn chủ ba sơn môn bị Lục Thiếu Du làm như thế thì không còn mặt mũi gì nữa.

Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, Thiên Phong Tôn Giả, Thiên Thủy Tôn Giả, Giác Linh Tôn Giả, Tình Linh Tôn Giả, Phi Đao Tôn Giả nhìn Lục Thiếu Du trân trân, lòng câm nín thầm nhủ: Lục Thiếu Du đúng là không phải người bình thường, quá độc. Làm như vậy hơi không tốt, sơn môn bình thường sẽ không làm, chỉ có Lục Thiếu Du mới dám thực hiện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)