Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1508

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1508: Một chiêu đánh bại
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Người thứ nhất chính là Hoàng Thị.

Trịnh Thánh Kiệt lên đài, ánh mắt quét qua mọi người, khóe miệng khẽ mỉm cười. Người hắn khiêu chiến đầu tiên đương nhiên chính là người thứ nhất mà Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến, Vũ Sư tam trọng Hoàng Thị.

Trải qua nghỉ ngơi một lát, dựa theo uy củ đã có thể lần nữa khiêu chiến. Hoàng Thị này tự biết không phải là đối thủ của Trịnh Thánh Kiệt, thế nhưng cũng vẫn phải lên đài. Hắn cũng không thể không chiến mà bại, như vậy sẽ càng thêm mất mặt.

- Hoàng Thị, ngươi đi xuống cho ta.

Hoàng Thị vừa mới lên đài, Trịnh Thánh Kiệt lạnh lùng quát lên một tiếng, thân thể khẽ run, một cỗ chân khí thuộc tính phong nhanh bao phủ không trung. Thủ ấn ngưng tụ, hai tay giao thoa kéo theo một đạo tàn ảnh, một đạo quyền ấn đánh văng gợn sóng trong không khí mang theo tiếng xé gió cùng với kình khí cường hãn ầm ầm đánh về phía Hoàng Thị.

Hoàng Thị này đã sớm biết thực lực của Trịnh Thánh Kiệt, trong lòng cả kinh, sắc mặt khẽ biến đổi. Bàn chân khẽ bước, tay phải đột nhiên chém về phía trước, một cỗ kình khí mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay tràn ra.

Phanh.

Trong khoảng khắc hai đạo lực lượng cường hãn va chạm lại một chỗ, kình khí va chạm. Quanh thân hai người lập tức được một vòng xoáy bằng kình khí bao phủ. Kình khí trút xuống, thân thể Hoàng Thị giống như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi. Dưới một chiêu hắn đã bị thương.

Một chiêu này tuy rằng Trịnh Thánh Kiệt không dùng toàn lực, thế nhưng tuyệt đối không chút lưu tình. Một chiêu lập tức khiến cho Hoàng Thị bị trọng thương. Trong thời gian ngắn sợ rằng không có cách nào khôi phục.

Trên đài, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không ít cường giả biến hóa, cơ mặt Hổ Viêm Thiên Vương khẽ giật, vô cùng bất đắc dĩ. Tính tình của đệ tử mình hắn là người biết rõ nhất.

- Trịnh Thánh Kiệt này ra tay đối với đệ tử đồng môn dường như hơi nặng.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói.

- Ra tay tuy rằng nặng, thế nhưng vẫn có chút lưu tình.

Ánh mắt Lục Thiếu Du không có bao nhiêu biến hóa, bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.

- Chưởng môn, đệ tử của ta là người tâm khí cao ngạo, là ta dạy dỗ không tốt.

Hổ Viêm Thiên Vương nói với Lục Thiếu Du.

- Tâm khí cao ngạo không có gì không tốt, trong lúc thi đấu cũng không thể nói là ra tay nặng. Tất cả cứ nhìn rồi nói tiếp.

Lục Thiếu Du mỉm cười, không biểu hiện ra cái gì.

Nghe vậy Hổ Viêm Thiên Vương cũng không nói gì nữa, ánh mắt lần nữa nhìn xuống phía dưới quảng trường.

- Thứ hai, thua.

- Thứ ba, thua.

- Thứ tư, thua.

- Thứ năm, thua.

Trong khoảng thời gian ngắn Trịnh Thánh Kiệt dùng phương thức bá đạo cùng kiêu ngạo đem những đệ tử Hoàng Tĩnh Ngọc khiêu chiến qua đả bại. Toàn bộ năm người dưới một chiêu của hắn đều bị thương không nhẹ, một chiêu đã gục xuống, không dây dưa tới chiêu thứ hai, khiến cho không ít đệ tử chung quanh hô vang tên hắn, nhân khí cũng khong kém.

- Thứ sáu, Niếp Phong, chính là ngươi.

Đệ tử chung quanh hò hét, ánh mắt cao ngạo của Trịnh Thánh Kiệt quét qua, sau đó rơi vào trên người Niếp Phong. Đây mới là trọng điểm của hắn. Vừa rồi đánh bại năm người kia đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng. Mấy người này chỉ là đá kê chân trên con đường trở thành Đại sư huynh Phi Linh môn của hắn mà thôi. Mà Niếp Phong này hắn nhất định phải chà đạp, hắn muốn chứng minh mình so với đệ tử của chưởng môn còn mạnh mẽ hơn.

Ánh mắt Niếp Phong khẽ đảo, bình tĩnh đi lên sân rộng, vẻ mặt vô cùng bình thản.

- Sư huynh Trịnh Thánh Kiệt đấu cùng Niếp Phong, sợ rằng Niếp Phong lại bại rồi.

- Đúng vậy, thực lực của sư huynh Trịnh Thánh Kiệt cũng không dưới sư tỷ Hoàng TĨnh Ngọc.

- Niếp Phong có lẽ còn kém một chút.

Niếp Phong lên đài, đệ tử chung quanh lặng lẽ ngị luận. Có biểu hiện lúc trước cho nên trong lòng đệ tử lúc này Trịnh Thánh Kiệt kia đã thắng chắc.

Ánh mắt Lục Thiếu Du cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt quét qua tất cả, khóe miệng khẽ mỉm cười.

- Các ngươi có thể bắt đầu.

Trên quảng trường, nhìn hai người Niếp Phong, Trịnh Thánh Kiệt đứng đó, đại hán râu quai nón nói.

Thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn vào hai người này.

- Tiểu tử, ra tay đi, để ta cho ngươi biết, chênh lệch giữa Vũ Phách và Vũ Phách cũng cực kỳ lớn.

Trên sân rộng, Trịnh Thánh Kiệt nhìn qua NIếp Phong cười lạnh một tiếng. Một lát nữa nhất định hắn phải chà đạp tiểu tử này.

- Hay là ngươi ra tay trước đi.

Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt, hai tay chậm rãi buông xuống.

- Ngươi rất mạnh miệng.

Trịnh Thánh Kiệt lần nữa cười lạnh một tiếng, trường bào trên người tung bay, quanh thân có một cỗ chân khí màu vàng tuôn ra, hình thành một vòng cương khí hộ thân, đem thân thể bao phủ. Một mảnh chân khí màu vàng như ẩn như hiện.

- Thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng vừa rồi ra tay đối phó sư huynh đệ đồng môn, ngươi không cảm thấy mình ra tay quá nặng sao? Bọn họ chính là sư huynh đệ đồng môn của ngươi đó.

Niếp Phong nhìn Trịnh Thánh Kiệt nhẹ giọng nói. Vừa rồi Trịnh Thánh Kiệt liên tiếp đả thương năm sư huynh đệ, hắn đều nhìn thấy.

- Nói nhảm, trong lúc thi đấu thì không có chuyện là người một nhà, hiện tại sẽ tới phiên ngươi.

Trịnh Thánh Kiệt lạnh lẽo quát lên một tiếng, hai tay biến hóa, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra thanh âm cach cách.

- Niếp Phong, kết cục của ngươi cũng như vậy.

Trịnh Thánh Kiệt lại lạnh lùng nói một tiếng, thanh âm vừa dứt, một đạo quyền ấn thành hình, mang theo tiếng xé gió sắc bén. Trên quyền ấn mang theo kình khí cường hãn, đánh tan gợn sóng trong không gian, ầm ầm bắn về phía Niếp Phong. Lực lượng một quyền này rõ ràng không có ý tứ nương tay, uy lực so với lúc Trịnh Thánh Kiệt đối phó với năm người kia còn mạnh hơn nhiều.

NIếp Phong nhướng mày, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân ảnh lập tức lui về phía sau. Chân khí dưới chân chớp động, tạo thành tia lửa dưới mặt đất.

- Tốc độ của ngươi còn chưa đủ.

Trịnh Thánh Kiệt lao thẳng từ trên xuống, miệng khẽ quát một tiếng. Hai chân điểm nhẹ mặt đất, thân thể mượn lực nhảy lên, quang mang trên quyền ấn ngày càng mạnh, trước quyền ấn, không gian bắt đầu có chút vặn vẹo, miệng hắn quát lớn:

- Đại Địa Quyền.

Tiếng quát của Trịnh Thánh Kiệt vừa dứt, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, một quyền này hắn đã dùng tư thế sấm sét đánh tới trước mặt Niếp Phong.

Cùng thời gian đó, tinh quang trong mắt Niếp Phong lóe lên, chân phải đột nhiên dậm mạnh mặt đất, mặt đất dưới chân lập tức rạn nứt, đá vụn bắt ra bốn phía. Không có ai nhìn thấy, cánh tay phải của Niếp Phong lúc này đã chuyển thành màu tím nhàn nhạt.

Mắt nhìn một quyền đánh tới, thủ ấn trong tay Niếp Phong được kết, chân khí toàn thân vận chuyển, hội tụ trong cánh tay phải. Thân thể được quang mang bao phủ, chân khí thuộc tính thổ tuôn ra.

Nhìn một quyền ẩn chứa kình khí của Trịnh Thánh Kiệt đang đánh tới, bàn tay phải của Niếp Phong nắm lại, năm ngón tay nắm chặt, miệng khẽ quát:

- Phá Cương Quyền.

Tiếng quát của Niếp Phong vừa dứt, quang mang màu tím trên nắm tay phải đại thịnh.

*****

Chân khí cường hãn đột nhiên từ trong nắm tay cuồng bạo tuôn ra, trùng điệp đánh vào trên một quyền của Trịnh Thánh Kiệt. Phía xa, không ít cường giả đều nhìn thấy một màn này. Dưới một quyền này của Niếp Phong, gợn sóng trong không gian xung quanh nắm tay toàn bị đều bị chấn nát.

Phanh.

Một tiếng trầm thấp vang vọng trong không gian. Nơi hai đạo quyền ấn va chạm, quang mang bắn ra tứ phía, kình khí cường hãn khuếch tán. Trong lúc đó, Trịnh Thánh Kiệt lập tức cảm giác được phía trước quyền đầu của mình có một cỗ lực lượng khổng lồ trút xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt từ trên hai nắm tay truyền ra.

Răng rắc.

Thanh âm xương cốt nứt vỡ vang lên, truyền vào trong tai không ít người.

- A....

Lập tức Trịnh Thánh Kiệt kêu thảm một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình giống như diều đứt dây, trực tiếp bị đánh bay đi, nặng nề đập vào mặt đất phía xa. Nơi thân hình hắn đập xuống, mặt đất rạn nứt, tạo thành một cái hố nhỏ. Trong miệng lần nữa có máu tươi tràn ra. Cánh tay phải rũ xuống, toàn bộ cánh tay phải dường như dưới một quyền của Niếp Phong đã bị gãy xương.

Khục khục.

Đồng thời thân hình Niếp Phong không tự chủ được mà lảo đảo lui lại, chân khí trong cơ thể nhộn nhạo. Thế nhưng sau khi lui lại ba bước, chân phải đạp mạnh mặt đất, liền ổn định thân thể.

Khi kình khí tản đi, tất cả mọi người đều khiếp sợ. Cảnh này đã vượt quá dự kiến của mọi người. Không ngờ Niếp Phong chỉ dùng một quyền lập tức khiến cho Trịnh Thánh Kiệt bị thương, còn là trọng thương.

Các đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối, cường giả Phi Linh môn trên đài cũng không thể tưởng tượng nổi. Đây mới là thực lực chân chính của Niếp Phong a. Không ngờ trận chiến trước với Hoàng TĨnh Ngọc Niếp Phong lại không dùng toàn lực.

Hoàng Tĩnh Ngọc ở một bên lúc này cũng kinh ngạc nhìn về phía Niếp Phong cùng Trịnh Thánh Kiệt. Thực lực của Trịnh Thánh Kiệt nàng biết rõ, tuy rằng nàng tự tin có thể đánh bại Trịnh Thánh Kiệt, thế nhưng tuyệt đối không có cách nào có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy. Nàng mơ hồ có thể cảm giác được, Đoan Mộc Hồng Chí cùng Trịnh Thánh Kiệt là hai kình địch mạnh nhất của mình. Mà bây giờ Niếp Phong không ngờ lại dùng một quyền đả thương Trịnh Thánh Kiệt.

- Ngươi đánh trọng thương sư huynh đệ đồng môn, ta vốn không muốn làm tổn thương ngươi, chỉ hy vọng cho ngươi một chút giáo huấn, về sau không nên ra tay mạnh với sư huynh đệ đồng môn như vậy.

Niếp Phong nhìn qua Trịnh Thánh Kiệt đang nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt vẫn vô bình tĩnh như trước đó.

Trịnh Thánh Kiệt nằm rạp trên mặt đất, khóe miệng tràn ngập máu tươi, nhuộm đỏ cả y phục. Cánh tay phải gãy xương, đau đớn kịch liệt. Thế nhưng lại không đau đớn bằng nội tâm hắn lúc này. Hắn vốn đang muốn giáo huấn, chà đạp Niếp Phong này, thế nhưng thật không ngờ, dưới một quyền của Niếp Phong hắn lại chật vật như vậy.

- Không ngờ tiểu tử Niếp Phong lại ẩn dấu đến thế.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh sợ hãi than, Niếp Phong này khiến cho hắn liên tục nhìn lầm.

Ngược lại, Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười. Trịnh Thánh Kiệt quá mức cao ngạo, Niếp Phong lợi dụng sự chủ quan của hắn, phối hợp với con bài chưa lật, thúc dụng một quyền từ cánh tay phải mới tạo thành uy lực như vậy. Uy lực một quyền này mạnh hơn mười lần bình thường, loại thực lực này đương nhiên Trịnh Thánh Kiệt không đỡ được. Thế nhưng vừa rồi dường như Niếp Phong cũng có chút lưu tình, lực lượng trên cánh tay phải còn chưa thúc dục tới cực hạn.

- Niếp Phong, tốt.

Lúc này trong lòng năm người vừa mới Trịnh Thánh Kiệt đả thương lập tức hả hê, bọn họ đã sớm nhìn Trịnh Thánh Kiệt này không vừa mắt. Nhìn thấy Niếp Phong giúp bọn họ trả thù cho nên cả đám lập tức lớn tiếng kêu lên.

- Niếp Phong, tốt.

Không ít đệ tử lúc này cũng hoan hô, không ít đệ tử bình thường bị Trịnh Thánh Kiệt khi dễ lúc này đều hả giận không thôi.

- Thời gian đã tới, Niếp Phong thắng.

Đại hán râu quai nón tuyên bố, Trịnh Thánh Kiệt nằm rạp trên mặt đất đã qua mười tức, dựa theo quy củ, mặc dù hắn không bị đánh bay ra khỏi giới tuyến, thế nhưng cũng đã thua.

- Ta nghỉ ngơi một lát.

Dựa theo quy tắc, Niếp Phong có thể tiếp tục khiêu chiến, nhưng mà lúc này Niếp Phong cũng không tiếp tục khiêu chiến mà lựa chọn nghỉ ngơi.

- Trận tiếp theo, Đoan Mộc Hồng Chí.

Đại hán râu quai nón tuyên bố, Niếp Phong đã nghỉ ngơi, trận tiếp theo đương nhiên chính là Đoan Mộc Hồng Chí lên đài.

Sưu.

Thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí tung bay, quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, lập tức đáp xuống quảng trường. Ánh mắt quét qua chín người còn lại, sau đó nhìn vào Niếp Phong cùng Hoàng Tĩnh Ngọc, không chút do dự nhìn thẳng Hoàng Tĩnh Ngọc nói:

- Ta muốn khiêu chiến ngươi.

Hoàng Tĩnh Ngọc nhìn Đoan Mộc Hồng Chí, thân thể linh lung, lồi lõm lập tức nhảy lên quảng trưởng, nhìn Đoan Mộc Hồng Chí rồi nói:

- Ta cũng rất muốn biết rốt cuộc ngươi mạnh tới mức nào.

- Ngươi cứ thử qua thì sẽ biết.

Đoan Mộc Hồng Chí lạnh nhạt nói:

- Ngươi ra tay trước đi.

- Vậy thì ta cũng không khách khí nữa.

Sắc mặt Hoàng Tĩnh Ngọc khẽ đổi, quanh thân lập tức có chân khí màu đỏ tuôn ra. Một thanh trường kiếm màu đỏ cũng xuất hiện trong tay. Kiếm khí mạnh mẽ, tuy rằng không phải Vũ linh khí, thế nhưng tuyệt đối cũng là vật bất phàm.

- Mấy ngày hôm trước ta cũng vừa mới học một bộ kiếm quyết, tiện đây ta sẽ thử nghiệm một chút.

Thủ ấn trong tay Đoan Mộc Hồng Chí được kết. Một thanh trường kiếm màu trắng bạc dài nửa thước xuất hiện trong tay hắn. Trên thân kiếm, quang mang màu trắng lập lòe, một rãnh khảm dọc theo mũi kiếm, hàn mang bắn ra bốn phía. Cây kiếm này rõ ràng cũng không phải là phàm vật.

Sưu...

Trường kiếm Hoàng Tĩnh Ngọc tạo thành một đường vòng cung, kiếm quang bắn ra bốn phía, cắt vỡ không khí đánh về phía Đoan Mộc Hồng Chí.

- Đến tốt.

Đoan Mộc Hồng Chí mỉm cười, thủ ấn trong tay được kết, trường kiếm trong tay nhanh chóng xoay tròn hóa thành mấy đạo kiếm ảnh mang theo đường cong khiến cho người ta hoa mắt, giống như linh xà, cực kỳ linh hoạt cùng nham hiểm, lập tức ngăn cản kiếm ảnh của Hoàng Tĩnh Ngọc.

Phanh phanh.

Hai đạo kiếm ảnh va chạm trên không khiến cho người khác hoa mắt. Tia lửa nhà nhạt bắn tứ phía, thân ảnh hai người tách ra, lần nữa lại giao thủ cùng một chỗ.

- Chưởng môn, người thấy trận này ai sẽ thắng?

Lộc Sơn lão nhân nhìn xuống phía dưới rồi hỏi Lục Thiếu Du.

- Hai người đều là người nổi bật trong đám người trẻ tuổi, khó có thể nói trước được ai thắng ai thua. Thế nhưng từ tính huống trước mắt có lẽ chư vị cũng đoán được.

Lục Thiếu Du mỉm cười, chung quanh hắn lúc này đều là cường giả. Từ tình huống hiện tại, ai thắng ai thua, trong lòng mọi người đều biết rõ.

- Chưởng môn, trên người Hoàng Tĩnh Ngọc này sợ rằng cũng có con bài chưa lật không kém.

Thanh Hỏa lão quỷ nói với Lục Thiếu Du, hắn biết rõ trong tay sư muội của hắn có một kiện Vũ linh khí Huyền cấp.

- Chẳng lẽ chư vị cho rằng Đoan Mộc Hồng Chí không nắm chắc sao? Không biết bài trước sao? Thế nhưng có lẽ hai người sẽ không vận dụng con bài chưa lật.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)