← Ch.1515 | Ch.1517 → |
- Thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Phi Linh môn có việc vui như vậy.
Nhìn qua Lưu Uyển, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Tâm Đồng nhẹ giọng nói:
- Oánh tỷ, việc giữ sư phụ ta và tỷ cũng nên làm thôi chứ.
- Tiểu nha đầu nhà ngươi từ lúc nào đã biết nói những lời này vậy?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng nói:
- Ta và sư phụ ngươi thì có chuyện gì cơ chứ?
- Oánh tỷ, nếu không có gì thì tỷ xấu hổ làm gì?
Lục Tâm Đồng cười hắc hắc nói:
- Oánh tỷ, tỷ cũng đừng tưởng rằng đám hậu bối như chúng ta không biết gì, chuyện của hai người chúng ta đều thấy, có lẽ hai người cũng nên tính chuyện đó thôi, để chúng ta lại lần nữa được náo nhiệt.
- Đi đi....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Tâm Đồng, trên mặt ửng đỏ nói:
- Các ngươi còn nhỏ, không hiểu được những thứ này đâu.
- Sư phụ, con cảm thấy Đông lão cũng không tệ.
Diệp Phi mỉm cười nói.
- Chỉ bằng vào lão gia hỏa tính tình thối, trơ ra như hòn đá kia sao?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói xong, dường như cảm thấy mình nói hơi nhiều cho nên trừng mắt nhìn Diệp Phi nói:
- Còn đứng đó xem náo nhiệt cái gì? Nhanh đi sắp xếp đi.
Bị sư phụ trừng mắt, có thân phận sư phụ đứng đầu, Diệp Phi không dám nói gì nữa.
- Oánh tỷ, Đông lão không tệ, bằng không chúng ta đi nói với Đông lão nha.
Vân Hồng Lăng cười nói, hai năm qua ở trong Phi Linh môn, nàng cũng đã bắt đầu quen thuộc với đám người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Ta nói này Oánh tỷ, lão gia hỏa Đông Vô Mệnh có lẽ cũng có ý mà không dám nói, nếu không chúng ta đi trước hỏi ý tứ hắn vậy.
Khâu Mỹ Vi hôm nay cũng có mặt cùng với Lữ Tiểu Linh, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, vui vẻ nói.
- Oánh tỷ, đắc tội.
Lục Tâm Đồng nhìn mọi người, thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt đánh ra mấy đạo cấm chế lên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Tâm Đồng, ngươi muốn làm gì?
Vốn thực lực của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã chênh lệch với Lục Tâm Đồng quá nhiều, dưới tình huống bất ngờ, đương nhiên lập tức bị cấm chế.
- Oánh tỷ, chuyện này không liên quan tới ta, tất cả đều là chủ ý của ca ca.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, lập tức nói với những người chung quanh:
- Nhanh trợ giúp Oánh tỷ đổi hỷ phục.
- Các ngươi muốn làm gì? Nhanh thả ta ra....
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh không có cách nào giãy dụa, bị chúng nữ trực tiếp thay hỷ phục. Có Lục Tâm Đồng, Khâu Mỹ Vi, Vân Hồng Lăng dẫn đầu, đám người Diệp Phi, Bạch Toa Toa, Nhan Kỳ cũng không sợ, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấy giãy dụa cũng không được, chỉ có thể tùy ý để cho mọi người thay y phục cho mình.
Tới trưa, náo nhiệt trong Phi Linh môn rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm. Tiếng chúc mừng, hoan hô hội tụ lại cùng một chỗ. Một đệ tử xuyên qua đại điện Phi Linh môn. Cả Phi Linh môn lúc này tràn ngập trong không khí vui mừng, không ít đệ tử mặc hồng bào đi qua đi lại giống như thủy triều.
Trong đại điện lúc này có không ít người tới chúc mừng có mặt. Mà ở vị trí đầu não là tất cả nhất môn chi chủ các sơn môn lớn. Phía dưới là một ít thế lực lớn trong phạm vi Phi Linh môn được mời tới. Trà rượu trên bàn đầy đủ, phía dưới còn được tơ lụa màu đỏ cuốn quanh, cực kỳ đẹp dẽ.
Lục Tiểu Bạch ở trong đại điện, vẻ mặt vui mừng, không ngừng đáp lại lời chúc tụng của mọi người chung quanh. Nhân số trong đại điện xem ra đã đạt tới mức tối đa.
Không ít đệ tử Phi Linh môn không có tư cách tiến vào đại điện cũng túm năm tụm ba vây xem bên ngoài. Thời điểm vui mừng như vậy chấp sự cũng không trách phạt bọn họ.
- Tân nương tới.
Lúc này một thanh âm thanh thúy vang lên. Một đạo thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đại điện. Người này chính là Hoa Mãn Ngọc. Thanh âm của Hoa Mãn Ngọc vừa truyền ra, tiếng ồn ào trong đại điện lập tức chấm dứt, tức thì yên tĩnh. Từng ánh mắt nhìn về phía đại điện. Đám đệ tử xúm lại nhường đường, nhìn người đang tiến vào đại điện, không ít người cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này xuất hiện trong mắt mọi người có hai người đang mặc hỷ phục, trên đầu cũng được một cái khăn hồng bao phủ. Hai tân nương tử, chung quanh có không ít nữ tử xinh đẹp nâng đỡ giống như vô số ngôi sao vây quanh vầng trăng. Thế nhưng lúc này không có ai chú ý tới, một người trong hai người mặc hỷ phục kia bị người khác mang đi.
Tân nương xuất hiện, Lục Tiểu Bạch mỉm cười, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ sự sắp xếp của công tử.
- Chư vị, cảm ơn chư vị tới dự hôn lễ của ta. Hôm nay ta thành gia lập thất, còn có hai người khác cũng thành gia lập thất, chính là hai vị cung phụng của bổn môn, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Hoa Tiên Tử Bạch Oánh, hiện tại mời Đông cung phụng xuất hiện.
Lục Tiểu Bạch không chút lúng túng lên tiếng.
Nghe vậy, trong đại điện cũng không có bao nhiêu người rung động, dù sao trong này cũng có không ít người biết sự sắp xếp của Lục Thiếu Du. Người có thể tiến vào trong này, trong lòng đều biết rõ hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh. Mà cường giả trong tất cả các sơn môn lớn đã sớm biết rõ tin này, cho nên cả đám đều mở miệng cười.
Trong lúc rối loạn nhỏ, trước đại điện lần nữa có người xuất hiện. Người tới chính là Lục Thiếu Du, Dương Quá, Tiểu Long, còn có La Lan thị ở phía sau, mặt khác còn có Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên.
Khuôn mặt Lục Thiếu Du vui vẻ, cùng với Dương Quá một trái một phải nắm tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mặt hỷ phục đi vào đại điện. Trước đó do Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không chút khách khí chửi bới cho nên Lục Thiếu Du lập tức đem thanh âm của hắn cấm chế lại.
Vì vậy cho nên trên đường đi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô. Mà khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đi tới đại điện cũng nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Bạch, lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được mục đích của Lục Thiếu Du.
Tiến vào đại điện, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào, trên khuôn mặt dày của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không biết đã chuyển thành màu gì, hận không thể tìm lỗ dưới mặt đất mà chui xuống, thế nhưng bản thân hắn cũng không có cách nào nhúch nhích.
- Đông Vô Mệnh, chúc mừng.
- Lão độc vật, chúc mừng.
Trong tất cả các sơn môn lớn cũng có không ít người quen Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, trong Phi Linh môn, đám người Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Linh Tôn giả, Hổ Viêm Thiên Vương cũng chúc mừng. Nhìn thấy bộ dáng của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, cả đám lập tức ngây người.
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn.
Lục Thiếu Du liên tục nói lời cảm tạ, giống như bản thân hắn là chú rể vậy, sau đó trực tiếp đặt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trên đại điện, truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh:
- Đông lão, ta cũng chỉ có thể làm được tới mức như vậy. Ta sẽ giải cấm chế cho người, kế tiếp phải nhìn xem người xử lý thế nào. Người đừng có mà chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, nếu như người chạy trốn, đến lúc đó Oánh tỷ sẽ mất mặt, đồng thời Lộc Sơn lão nhân sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào.
*****
Lục Thiếu Du truyền âm xong, lặng lẽ giải cấm chế trên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
Toàn thân Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh run lên, cấm chế được giải, hắn cũng không dám rời khỏi, hung hăng nhìn Lục Thiếu Du, nghe không ít thanh âm chúc mừng chung quanh, không khỏi cười khổ rồi gật đầu.
- Oánh tỷ, ta sẽ giải cấm chế cho tỷ. Tỷ không nên chạy trốn, nếu như tỷ chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, mặt mũi sư phụ ta sẽ mất hết.
Cùng một lúc, Lục Tâm Đồng nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Du, lặng lẽ kết thủ ẩn, giải cấm chế trên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Đông lão, Oánh tỷ, đại hôn của các người ta cũng không dám làm chủ hôn. Bất quá, ta đã mời chủ hôn cho hai vị.
Lục Thiếu Du mỉm cười, thanh âm vừa dứt, bên ngoài đại điện đã có hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Hai người chậm rãi đi vào, bước chân súc địa thành thốn, lập tức xuất hiện bên người Lục Thiếu Du.
- Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả.
Nhìn hai người xuất hiện, tuy rằng khí tức trên người đều được thu liễm, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến trong lòng mọi người có mặt chịu áp lực vô cùng lớn, giống như có một tảng đá trong nội tâm vậy.
- Bái kiến Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả tiền bối.
Nhìn hai người, tất cả cường giả trong các sơn môn lớn lập tức đứng dậy ôm quyền hành lễ. Trước mặt cường giả bực này, mọi người đều muốn giao hảo.
- Không cần đa lễ.
Khổng Tước Tôn giả mặc một bộ cẩm bào, ung dung mà cao quý, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt giống như biển cả bao la. Không khí náo nhiệt trong Phi Linh môn hôm nay khiến cho nàng dường như cũng trẻ lại.
- Ha ha, cả đời này thứ gì ta cũng đã làm, chỉ có chưa làm chủ hôn mà thôi.
Kim Lang Tôn giả hào sảng nói, mắt nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lại nói:
- Không biết bản tôn có tư cách làm chủ hôn cho ngươi hay không?
- Tiền bối hạ mình làm chủ hôn cho ta, thịnh tình này Vô Mệnh xin nhận.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh xoay người hành lễ, lúc này hắn cũng có chút kích động. Hắn hiểu rõ, cường giả bực này như Kim Lang Tôn giả có thể hạ mình làm chủ hôn cho hắn là bởi vì cho Lục Thiếu Du mặt mũi, bằng không coi như hắn là Thôi Hồn Độc Vương thì cũng không có tư cách này.
- Bạch Oánh tiểu thư, không biết hai người chúng ta có tư cách làm chủ hôn cho hai ngươi hay không?
Khổng Tước Tôn giả nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi nói. Mặt dù có một lớp vải hồng che mặt, thế nhưng khí tức trên người vô cùng rõ ràng khiến cho Khổng Tước Tôn giả chỉ đơn giản đã biết rõ ai là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Tiền bối chịu tới, chúng ta cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nào dám chê không được.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xoay người hành lễ, dùng thân phận của hai người Kim Lang Tôn giả cùng Khổng Tước Tôn giả, đương nhiên nàng phải có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Lúc này trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất ổn, trước đó nàng hoàn toàn không biết một tí gì.
- Vậy là tốt rồi, bắt đầu.
Khổng Tước Tôn giả mỉm cười. Không khí vui vẻ như thế này khiến cho áp lực của mọi người trong lúc vô hình giảm đi không ít.
- Đông Vô Mệnh, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng lấy Bạch Oách hay không?
Kim Lang Tôn giả nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, nghiêm túc hỏi. Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh tuy rằng đã có tuổi, thế nhưng ở trước mặt hắn vẫn chỉ là một vãn bối mà thôi.
- Cái này....
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút khó xử, chuyện không trâu bắt chó đi cày, trước mặt bao nhiêu thế lực lớn trong thiên hạ, trước mắt bao nhiêu người, hắn không biết trả lời như thế nào. Huống chi hắn cũng không biết Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh có đồng ý lấy hắn hay không.
- Đông Vô Mệnh, ngươi là nam nhân hay nữ nhân vậy? Sảng khoái trả lời cho ta một câu. Nếu như không lấy thì ta lấy nàng.
Trong đám người phía dưới, Lộc Sơn lão nhân không nhịn được mà đứng lên. Hiện tại hắn vô cùng đau lòng, mà bản thân cũng đã lớn tuổi, những năm này ở trong Phi Linh môn, quan hệ của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, tầng ngăn cách như tờ giấy mỏng kia hắn cũng biết. Có một ít chuyện cho dù cưỡng cầu cũng không được.
- Ai nói ta không lấy?
Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lộc Sơn lão nhân.
- Muốn lấy thì sao không nói? Một đại nam nhân còn lề mề như vậy?
Kim Lang Tôn giả cũng không có khách khí mà quát Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh một tiếng.
- Lão độc vật, nói đi.
Không ít cường giả quen thuộc với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cuhng quanh lập tức ồn ào.
- Bạch Oánh, ngươi có đồng ý thành gia lập thất hay không?
Đông Vô Mệnh đỏ mặt, cố lấy dũng khí, đánh bạc với mặt mũi của mình mà đi tới bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi hỏi.
- Đông Vô Mệnh, không được, ngươi chỉ hỏi một câu vậy mà muốn Oánh tỷ gả cho ngươi, cho dù tỷ ấy đồng ý ta cũng không đồng ý. Ngươi nên nói lời từ tận đáy lòng mình mới được. Hôm nay ta đại diện cho nhà gái.
Khâu Mỹ Vi tung người ngăn trước người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Đúng vậy, lão độc vật, chí ít ngươi cũng phải nói lời trong lòng của mình chứ? Chỉ bằng một câu nói như vậy mà muốn Bạch Oánh tiểu thư gả cho ngươi, như vậy Bạch Oánh tiểu thư quá mất giá a.
Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào vang lên.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đỏ bừng mặt, đám người này muốn mạng già của hắn sao? Hắn nghẹn họng cả buổi, cũng không nói ra được lời nào.
Dưới mảnh vải hồng, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng vô cùng chờ mong. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng đợi được tới ngày hôm nay. Tâm ý của lão gia hỏa kia nàng làm sao không biết. Thế nhưng nàng vẫn chờ một câu nói của hắn, chỉ là đợi vài thập niên cũng không nghe được từ trong miệng hắn nói ra.
- Lão độc vật, nói đi.
- Nói mau, không thì ta sẽ nói.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Lộc Sơn lão nhân cũng lớn tiếng nói. Hắn đã không có cơ hội, thế nhưng phải hối thúc Đông Vô Mệnh mới được, cũng không thể để Đông Vô Mệnh dễ dàng nắm Bạch Oánh vào trong tay như vậy.
- Đông lão, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không? Chỉ cần gần đầu, ta nói một câu, người nói một câu. Thế nào? Ta đảm bảo người sẽ vượt qua.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
Đông Vô Mệnh nghẹn đỏ mặt, gật đầu với Lục Thiếu Du. Hắn không nói ra được nửa lời, loại trường hợp này chính là lấy mạng già của hắn. Hiện tại có người hỗ trợ, hắn không còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng đang giận tiểu tử kia, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng tiểu tử này mà thôi.
- Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống hay chết, mà là việc ta đứng trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại không biết ta...
Đông Vô Mệnh chậm rãi nói ra, mà khi nói tới đoạn này, lại có cảm giác buồn nôn nói không ra, lén lút trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn mà thì thầm nói:
← Ch. 1515 | Ch. 1517 → |