Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1535

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1535: Thao Ưng lão tổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


- Hai yêu nghiệt!

Bốn phía tĩnh lặng, thực lực của hai người trẻ tuổi đã đặt chân lên hàng cường giả đỉnh cao, làm nhiều cường giả các đại sơn môn có mặt tại đây chỉ biết cảm thán như vậy. Hai thanh niên này ai thua ai thắng không quan trọng, điều quan trọng là hai người tuyệt đối là yêu nghiệt.

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, mắt lóe tia sáng, khóe môi tràn vết máu. Sắc mặt Nguyên Nhược Lan hồng hào hơn Lục Thiếu Du một chút nhưng thật ra trong người nàng không dễ chịu gì, nàng không có lực phòng ngự bản thể khủng bố như Lục Thiếu Du.

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du, lòng rất rung động. Thực lực của Lục Thiếu Du giống như nàng tưởng tượng nhưng rồi lại khác đi.

Nguyên Nhược Lan giương mắt nhìn Lục Thiếu Du:

- Lục Thiếu Du, thực lực của ngươi rất mạnh, mạnh hơn trong tưởng tượng của ta. Nhưng bây giờ ta sẽ đánh hết sức, ngươi hãy cẩn thận chút.

- Nguyên cô nương cứ ra tay đi, ta sẽ chống đỡ. Nhưng Nguyên cô nương nhớ cẩn thận, đừng để mình bị thương.

Lục Thiếu Du vung hai tay, vận khí Âm Dương Linh Vũ quyết, chân khí nhanh chóng phục hồi. Lòng Lục Thiếu Du rất rung động, nghe giọng điệu của Nguyên Nhược Lan thì dường như nàng chưa đánh hết sức.

- Trời, còn chưa dùng hết sức sao?

Mọi người giật mình, Nguyên Nhược Lan đã mạnh vậy mà còn chưa đánh hết sức, quá kinh người.

- Thực lực của Nguyên Nhược Lan dường như mạnh hơn chút, nhưng về lực phòng ngự thì kém hơn Lục Thiếu Du một ít.

- Chưa chắc, Lục Thiếu Du giết Vũ Quyết Tôn Giả nên tiêu hao cũng nhiều, ngay từ đầu đã yếu thế.

- Hai người đều là yêu nghiệt, không biết nếu đánh hết sức sẽ ra sao.

Trong không trung mọi người nhỏ giọng xì xầm, ai nấy đều mong chờ hai người này đánh hết sức.

- Đa tạ, vậy ngươi hãy cẩn thận.

Nguyên Nhược Lan nói nhẹ nhàng nhưng chiến ý trong mắt nàng không giảm đi ngược lại ngày càng đậm hơn. Khí tức quái dị ngày càng đậm đặc quanh thân Nguyên Nhược Lan, mái tóc phi hành lên, váy dài phần phật, ma khí lượn lờ. Chợt có trường kiếm ảo xoay quanh người Nguyên Nhược Lan, cực kỳ ma tà chui ra khỏi người Nguyên Nhược Lan. Khí thế mênh mông tràn ra từ cơ thể yểu điệu.

Vù vù vù!

Gió nổi mây phun giữa không trung, thậm chí sấm chớp đì đùng, không khí cực kỳ áp lực.

Ong ong ong!

Khí thế khuếch tán, trường kiếm trên lưng đám người Thiên Kiếm môn run rẩy sắp ra khỏi vỏ, kiếm quang tứ tán.

Lục Thiếu Du nhướng mày, khí thế của Nguyên Nhược Lan lại lên cao, chứa chút khí ma tà. Hiện tại Lục Thiếu Du chỉ còn cách vận dụng Tử Lôi Huyền Đỉnh, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực đối kháng.

- Hai tiểu oa nhi, ngừng tại đây đi.

Lúc này trên bầu trời vang lên thanh âm già nua:

- Hai người trẻ tuổi đã đặt chân vào Vô Không Chi Cảnh, không còn địch thủ trong thế hệ trẻ, cũng không mấy người thế hệ trước làm gì được các ngươi.

Khi tiếng nói dứt thì giữa Nguyên Nhược Lan và Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện một thân hình già nua. Vóc dáng mảnh khảnh, mặc trường bào màu xám trắng, lông mày trắng tinh. Đôi mắt sâu thẳm cực kỳ sắc bén, tựa như chim ưng săn mồi, tuổi chừng bảy mươi, mái tóc dài rũ xuống vai hai màu trắng đen. Người này xuất hiện, trong không trung đột nhiên giáng xuống uy áp mạnh mẽ. Không gian trở nên nặng nề.

Khí thế làm Lục Thiếu Du giật mình kêu lên:

- Cường giả Vũ Tôn thuộc tính thổ!

Thực lực của người này cường đại đến sợ, có thể tự dẫn động năng lượng thiên địa biến hóa, loại khí thế tu vi này đã không dưới Thiên Địa Nhị Tôn. Vạn Thú tông đúng là nơi ngọa hổ tàng long.

Trông thấy người này, Doãn Ngạc và đám trưởng lão Vạn Thú tông quỳ một gối xuống đất hành lễ:

- Tham kiến Thao Ưng lão tổ!

Lam Linh và các đệ tử Vạn Thú tông cũng làm theo.

Lão nhân liếc mắt xung quanh:

- Đứng lên đi.

Lão nhân nhìn Nguyên Nhược Lan, nói:

- Nữ oa nhi, ngươi định thi triển Ma Kiếm đúng không? Ma Kiếm là tôn, vạn kiếm thần phục, ngươi được truyền thừa Kiếm Tổ của Thiên Kiếm môn ngươi, triệu hoán ra Ma Kiếm.

Cường giả các đại thế lực nghe lời lão nhân nói thì cực kỳ rung động:

- Ma Kiếm, thì ra Nguyên Nhược Lan được đến truyền thừa Kiếm Tổ của Thiên Kiếm môn!

Dường như các cường giả đều biết lai lịch của Ma Kiếm, chỉ có Lục Thiếu Du là ngu ngơ.

Lão nhân nói chuyện với Nguyên Nhược Lan quay sang nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:

- Chàng trai, thực lực của ngươi cũng cực kỳ đáng sợ, Linh Vũ song tu đã phối hợp tự nhiên, vượt dự đoán của ta. Nhưng nữ oa nhi này triệu hoán ra Ma Kiếm thì ngươi chỉ có thể dùng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, và Tử Lôi Huyền Đỉnh đối kháng. Nếu chỉ luận bàn thì các ngươi ngang nhau, người này không thể làm gì người kia. Nếu là chiến đấu sống chết thì khó đoán hươu chết về tay sai, cho nên các ngươi có đánh tiếp cũng không ý nghĩa gì.

Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi thay đổi, trong lòng suy đoán Ma Kiếm rốt cuộc là thứ gì, hắn thầm nghĩ:

- Nguyên Nhược Lan thật sự chưa đánh hết sức.

Lão nhân tạm dừng một lúc, nhìn sơn mạch hoang tàn xung quanh:

- Nhưng các ngươi mà vận dụng Ma Kiếm và Tử Lôi Huyền Đỉnh là xung quanh Vạn Thú tông của ta sẽ gặp họa. Vì vậy hãy dừng tại đây đi, các ngươi thấy sao?

Lục Thiếu Du chắp tay, khom người:

- Vãn bối xin nghe theo tiền bối.

Xem ra trận đấu này không đánh được nữa, như vậy cũng tốt, vốn Lục Thiếu Du chỉ muốn luận bàn cùng Nguyên Nhược Lan.

Nguyên Nhược Lan khom người nói:

- Nghe theo tiền bối.

Khí thế thu về, chiến ý chậm rãi tan biến, khí tức ma tà trên người Nguyên Nhược Lan hoàn toàn biến mất. Trường kiếm trên lưng cường giả Thiên Kiếm môn lần thứ hai trở vào bao.

Lão nhân nói:

- Tiểu nữ oa nhi còn nhỏ mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, bước lên kiếm đạo, mai này tương lai không thể đo lường. Thiên Kiếm môn có hậu bối như ngươi thật khiến người hâm mộ.

Lão nhân lắc người biến mất.

Đám người Doãn Ngạc lại hành lễ:

- Cung tiễn Thao Ưng lão tổ!

Bốn phía lần nữa yên tĩnh, mọi ánh mắt tập trung vào hai người đứng trên cao. Không ngờ Lục Thiếu Du và Nguyên Nhược Lan đánh nhau kinh động cường giả trong Vạn Thú tông.

Xoẹt!

Lục Thiếu Du thu về Thanh Linh khải giáp, Âm Dương Linh Vũ quyết liên tục vận chuyển trong người, chân khí nhanh chóng phục hồi.

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du, mắt đẹp lóe tia sáng:

- Lục Thiếu Du, trận chiến này xem như chúng ta ngang tay. Ngươi thật sự rất mạnh, khiến ta khâm phục. Hy vọng có cơ hội sẽ lại lần nữa đấu một trần, lần sau chắc chắn ta sẽ đánh bại ngươi!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Thực lực của Nguyên cô nương cũng làm ta khâm phục, lần sau nếu có cơ hội tùy thời phụng bồi.

Lục Thiếu Du lắc người đến bên cạnh nhóm Tiểu Long, trong lòng hắn rất giật mình. Nguyên Nhược Lan đúng là kinh khủng, thực lực mạnh hơn Lăng Thanh Tuyệt hai năm trước.

Lục Tâm Đồng thân thiết hỏi:

- Ca ca có sao không?

Lục Thiếu Du lắc đầu, đây không phải cuộc chiến sống chết, hắn chỉ bị tiêu hao quá nhiều, một ít vết thương, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe.

Nguyên Nhược Lan lắc thân hình mềm mại phi hành vào Thiên Kiếm môn, sắc mặt tái xanh, nàng cũng nhét một viên đan dược vào miệng. Nguyên Nhược Lan từ xa liếc hướng Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Cổ Kiếm Phong quan tâm hỏi đệ tử của mình:

- Nhược Lan, có bị nghiêm trọng không?

*****

Nguyên Nhược Lan lắc đầu, nói:

- Không đáng lo.

Nguyên Nhược Lan lau vệt máu dính bên khóe môi. Thực lực của Lục Thiếu Du làm Nguyên Nhược Lan rung động, lần này nàng chính thức biết rõ sức mạnh của hắn. Nhưng nghe đồn Lục Thiếu Du kiêu căng bá đạo, con người kiệt ngạo. Hôm nay Nguyên Nhược Lan không thấy vậy, nàng nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Du liền biết ít ra hắn tốt hơn rất nhiều người khác.

Nguyên Nhược Lan uống đan dược, mắt cứ liếc trộm bóng người áo xanh đằng trước.

Doãn Ngạc nhìn Lục Thiếu Du và Nguyên Nhược Lan, thực lực của hai người làm gã vô cùng rung động:

- Thực lực của hai vị mạnh mẽ làm đám già chúng ta thấy xấu hổ.

Lục Thiếu Du nhìn sơn mạch xung quanh hỗn độn, chắp tay nói:

- Đã gây thêm rắc rối cho Doãn tông chủ.

Doãn Ngạc nói:

- Không sao, biết được thực lực của Lục chưởng môn cho ta mở rộng tầm mắt.

Trong lòng Doãn Ngạc cực kỳ mâu thuẫn, có vài điều gã ngày càng khó lựa chọn.

Doãn Ngạc im lặng một lúc, rồi lên tiếng:

- Các vị, chúng ta hãy về đi. Có lẽ Nguyên cô nương và Lục chưởng môn đều cần thời gian điều tức, không thể chậm trễ được.

- Cũng tốt!

Cường giả các đại sơn môn âm thầm liếc nhau, mỗi người một suy nghĩ theo nhóm Vạn Thú tông rời đi.

Lục Thiếu Du trở về đình viện nơi cư trú đã là hoàng hôn. Vì tiêu hao quá nhiều nên Lục Thiếu Du về phòng ngay, nuốt vài viên đan dược sau đó điều tức. Trong Vạn Thú tông này Lục Thiếu Du không dám tùy ý sử dụng Thiên Trụ giới, như thế không an toàn.

Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái điều tức, quanh thân bừng lên vầng sáng màu vàng, khí tức dần bình ổn. Tiểu Long, Tuyết Sư hộ pháp ngoài phòng.

Lục Thiếu Du điều tức. Trong Vạn Thú tông thì tông chủ mới lên ngôi sẽ tổ chức yến hội náo nhiệt. Nhưng vì Lục Thiếu Du và Nguyên Nhược Lan, thêm chuyện Vũ Quyết Tôn Giả bị giết nên dời bữa tiệc sang đêm mai.

Ban đêm, trong Vạn Thú tông hơi náo nhiệt. Nhiều đệ tử ban ngày thấy đại chiến giữa Lục Thiếu Du và Nguyên Nhược Lan đều cực kỳ kích động. Nguyên Nhược Lan càng nổi tiếng như cồn, vì đánh ngang tay với Lục Thiếu Du là rất ghê gớm.

Cường giả trong các đại sơn môn rung động rất nhiều về Nguyên Nhược Lan. Lục Thiếu Du đã là biến thái yêu nghiệt, thực lực của Nguyên Nhược Lan không dưới hắn, lại có truyền thừa Kiếm Tổ thì càng rung động hơn.

Ban đêm, trong một đình viện tinh xảo. Khí tức kỳ dị lượn lờ quanh thân Nguyên Nhược Lan, trong thời gian ngắn khuôn mặt tái xanh đã hồng hào trở lại.

Nguyên Nhược Lan thở hắt ra:

- Phù!

Nguyên Nhược Lan mở mắt, tia sáng lóe qua con ngươi.

Nguyên Nhược Lan khẽ kêu:

- Hạ Liên!

Két két két!

Cửa phòng đẩy mở, một thiếu nữ mặc váy dài hao phục màu lục bước vào.

Thiếu nữ hỏi:

- Sư tỷ thấy sao rồi?

- Không có gì nghiêm trọng.

Nguyên Nhược Lan giương mắt nhìn ngoài khung cửa sổ:

- Sao các đại sơn môn đến đây?

Hạ Liên đáp:

- Bọn họ đến tìm sư phụ, đang thảo luận gì đó với sư phụ và trưởng lão trong phòng khách, kêu muội đến hộ pháp cho sư tỷ.

Nguyên Nhược Lan nhẹ gật đầu:

- Ừm!

Nguyên Nhược Lan mắt lóe tia sáng, không hỏi gì thêm.

Mắt Hạ Liên sáng long lanh nhìn Nguyên Nhược Lan, chờ mong hỏi:

- Sư tỷ, thực lực của sư tỷ và Lục Thiếu Du thật sự bất phân thắng bại sao? Sư phụ nói sư tỷ đã lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý là cái gì? Dạy cho sư muội được không?

Hạ Liên cũng muốn có ngày sẽ có thực lực giống sư tỷ.

Nguyên Nhược Lan nhếch môi cười nói:

- Lục Thiếu Du đúng là rất mạnh, dù ta đánh hết sức cũng khó thắng hắn. Quan trọng nhất là Lục Thiếu Du lĩnh ngộ quá nhanh, tuy nhiên hắn cũng không dễ thắng được ta.

Nguyên Nhược Lan nhìn Hạ Liên:

- Kiếm ý thì... Có biết tại sao Kiếm Tổ bắt đệ tử Thiên Kiếm môn chúng ta kiếm không rời thân không? Chờ khi nào sư muội nghĩ thông vấn đề này sẽ hiểu kiếm ý là cái gì. Nhớ kỹ, phải suy nghĩ bằng trái tim.

Ánh mắt Hạ Liên mơ hồ suy nghĩ thật lâu:

- Xin nhớ kỹ lời dạy của sư tỷ.

Nguyên Nhược Lan thì thào:

- Lục Thiếu Du...

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng khẽ nhếch cao. Đôi mắt Nguyên Nhược Lan dần trong trẻo.

Hạ Liên nghi hoặc hỏi:

- Sư tỷ đang cười gì vậy?

Nguyên Nhược Lan cười cười:

- Không có gì.

Nguyên Nhược Lan nhìn Hạ Liên, nói:

- Hạ Liên có thể kể thêm nhiều chuyện về Lục Thiếu Du cho ta nghe không?

***

Trong trời đêm vô tận, trời sao vũ trụ rực rỡ. Trong một dãy sơn mạch, núi liên miên trập trùng cao đâm thủng tầng mây.

Một bóng dáng thướt tha đứng thẳng, váy trắng như tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ toát ra vẻ yêu mị như có như không. Nàng vừa có khí ch ất lười biếng lạnh lẽo vừa uy nghiêm lạnh lũng, làm thiên địa cũng chao đảo.

Xoẹt!

Vô hình trung một tia khí tức dao động bên người nữ nhân xinh đẹp.

Ánh mắt nữ nhân xinh đẹp trầm xuống, phát ra uy nghiêm:

- Thanh Ly, sao người lại đến đây?

Không gian dao động, một thanh âm cực kỳ tà mị vang lên:

- Bạch Linh, không còn nhiều thời gian, nàng còn chưa có đáp án sao?

Một nam nhân xuất hiện sau lưng Bạch Linh, bộ dạng cực kỳ đẹp trai mặt như hoa xuyên hiểu, mày như tranh, mặt như cánh đào, mắt tựa thu ba. Đẹp trai đến khó tin, toát ra sức quyến rũ.

Bạch Linh nhìn nam nhân tà mị trước mắt, nàng toát ra lạnh lùng ngăn cách người ngoài thế giới:

- Thời gian trong tộc quy định chưa tới, chuyện của ta không đến lượt ngươi xen vào.

Nam nhân tà mị Thanh Ly nhìn Bạch Linh chằm chằm. Ánh trăng chiếu xuống, váy trắng bao người Bạch Linh yểu điệu quyến rũ, đường cong linh lung làm tim người đập nhanh.

Thanh Ly cười tà:

- Nàng biết rõ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ cần nàng đồng ý thì mọi chuyện dễ làm.

Bạch Linh mím môi đỏ:

- Chuyện trong tộc không phải ngươi có thể một tay che trời, ngươi đi được rồi.

Một đường cong quyến rũ chúng sinh, nhưng mày liễu lại toát ra uy nghiêm cao quý lạnh lùng. Yêu mị và uy nghiêm cùng tồn tại, đẹp làm người ta nghẹt thở, lạnh lùng khiến người như rơi vào hầm băng.

Nam nhân tà mị hơi biến sắc mặt, giây sau trở về bình thường, cười tà mị:

- Ta có thể chờ, dù sao ta luôn có thời gian.

Nam nhân tà mị lắc người biến mất.

***

Trong trời đêm tĩnh lặng, trăng ngã về tây. Trong một phòng đá. Doãn Ngạc đang ở bên trong, còn một người khác, là Thao Ưng lão tổ ban ngày đã xuất hiện.

Thao Ưng lão tổ mở mắt ra, nhìn Doãn Ngạc:

- Doãn Ngạc, trễ vậy tìm ta có chuyện gì sao?

Doãn Ngạc trả lời:

- Mới rồi Công Tôn Hóa Nhai lại đến tìm đệ tử.

Thao Ưng lão tổ ngước mắt lên hỏi:

- Ngươi định chọn thế nào?

Doãn Ngạc do dự nói:

- Rất khó lựa chọn. Thực lực của Đế Đạo Minh nhìn như không mạnh bằng Thiên Địa Minh, nhưng trước đó đệ tử càng cảm thấy Đế Đạo Minh đáng tin hơn.

Đôi mắt Thao Ưng lão tổ vẫn bình tĩnh, lão hỏi:

- Tại sao thấy vậy?

Doãn Ngạc nói:

- Lục Thiếu Du không phải vật trong ao, sau này hắn sẽ có thành tựu. Nếu Thiên Địa Minh đối đầu với Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ thua, tất cả thế lực sẽ gặp đả kích trí mạng. Theo tính cách của Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)