← Ch.1637 | Ch.1639 → |
Nhưng mà tấm lụa màu xanh này giống như có thể súc địa thành thốn, chỉ trong chớp mắt đã bắn tới trước người. Lục Thiếu Du thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ kình khí có thể xé rách không gian ập vào mặt.
- Đại trưởng lão, hạ thủ lưu tình.
Thân ảnh Huyền Vũ lóe lên, một đạo quyền ấn nhanh chóng được ngưng tụ, đánh về phía tấm lụa màu xanh kia.
Phanh.
Cả hai va chạm, không gian xuất hiện khe nứt. Tấm lụa màu xanh này lập tức bắn tứ tung, hóa thành một cơn mưa rồi tiêu tán trong thiên địa. Thân thể Huyền Vũ lảo đảo lui lại, vừa vặn lùi lại trước mặt Tiểu Long và Lục Thiếu Du.
- Thực lực của Tam hoàng tiến bộ không ít. Chẳng lẽ ngươi không biết mình đang làm gì sao?
Thân ảnh màu nâu này không bị ảnh hưởng một chút nào, chắp tay mà đứng, nhìn Huyền Vũ rồi hỏi.
- Đại trưởng lão, Tiểu Long có Yêu Hoàng khí Thiên cấp a.
Huyền Vũ nhíu mày nói.
- Huyết mạch không tinh khiết, không phải tộc ta tất sinh dị tâm. Đại hộ pháp chính là một ví dụ, đánh chết Đại hộ pháp trong tộc, đả thương vô số hộ pháp. Chỉ bằng hai tội này cũng không giữ lại được. Huống chi còn chưa nói tới trên người nghiệt súc này còn có huyết mạch Thanh Long. Nếu như giữ lại đầu nghiệt súc này, tộc quy tồn tại từ xưa tới nay của tộc ta sẽ ra sao?
Đại trưởng lão nhìn Huyền Vũ rồi trầm giọng nói.
- Đại trưởng lão, Tiểu Long đánh chết Đại hộ pháp là bất đắc dĩ, đương nhiên sẽ bị phạt. Thế nhưng cũng nên đợi tới đại hội trưởng lão rồi mới quyết định. Tiểu Long có Yêu Hoàng khí Thiên cấp của bổn tộc, thiên phú cực cao, thực lực cũng mạnh mẽ, huống chi còn là huyết mạch của Nhị hoàng.
Sau lưng Huyền Vũ, Nhị trưởng lão kia tiến lên hành lễ rồi nói.
- Nhị trưởng lão, ngươi thân là trưởng lão phụ trách ngoại trường chẳng lẽ ngươi còn không biết thù hận giữa bổn tộc và Thanh Long nhất tộc sao? Giữ lại cái tai họa này thì truyền thừa từ cổ chí kim của Huyền Vũ Hoàng tộc chúng ta sẽ ra sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết tộc quy?
Lão giả áo nâu nhìn qua Huyền Vũ và sáu trưởng lão sau lưng, hàn ý trong mắt tràn ra khiến cho Nhị trưởng lão sau khi liếc nhìn Huyền Vũ cũng không dám nhiều lời nữa.
- Huyền Phạt, uy phong của ngươi thật lớn a.
Tử Hiên lảo tổ nhìn lão giả áo nâu rồi nói.
- Tử Hiên, ta cho ngươi mặt mũi. Hậu bối của ngươi cũng tiến vào thánh địa của tộc ta, ta có thể không truy cứu chuyện này. Về phần nhân loại này, tộc trưởng đã đồng ý với ngươi, ta cũng không truy cứu chuyện hắn tự tiện xông vào Huyền Vũ Hoàng tộc ta, ngươi cũng có thể mang hắn đi. Nhưng mà dựa theo tộc quy, người ký huyết khế với huyết mạch của Huyền Vũ Hoàng tộc ta sẽ phải tự phế tu vi. Ta đã cho ngươi mặt mũi, nếu như ngươi còn kỳ kèo thêm nữa, coi như ta chưa từng nói gì.
Lão giả áo nâu nhìn Tử Hiên lão tổ rồi nói.
- Huyền Phạt, ta đã nghe rõ. Tự phế tu vi? Điều này đại biểu cho việc gì ngươi nên hiểu rõ. Đây mà là cho ta mặt mũi sao?
Sắc mặt Tử Hiên lão tổ trầm xuống.
- Tộc quy đã như vậy, ngươi không nên nhúng tay vào. Giao tình của Huyền Vũ nhất tộc ta và Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc cũng chỉ có thể làm như vậy. Chẳng lẽ tộc quy của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc ngươi không phải như vậy sao?
Lão giả áo nâu trầm giọng nói, hai người nhìn nhau, đối chọi gay gắt.
- Tốt, Huyền Phạt ngươi quả nhiên biết lục thân không nhận.
Ánh mắt Tử Hiên lão tổ run lên, tộc quy của Huyền Vũ nhất tộc quả thực có quy định như vậy. Cho dù là tộc quy của Cữu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc của hắn cũng như thế. Ai dám khống chế Cửu Vĩ Yêu Hồ làm tọa kỵ thì sẽ bị cả Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc truy sát. Bất kể là ai, cho dù ở chân trời góc bể nào thì cũng sẽ bị truy sát toàn tộc.
Tuy rằng là ký huyết khế bình đẳng, vốn cũng không có chuyện gì. Thế nhưng nếu cứ thế thì cũng sẽ khiến cho đám nhân loại sinh ra lòng tham lam với bọn họ.
Cho nên coi như là huyết khế, đại tộc yêu thú cũng tuyệt đối không đồng ý. Những lão nhân bọn họ bình thường buông tay không để ý tới những chuyện bình thường. Thế nhưng một khi động tới chuyện có thể gây ảnh hưởng tới tộc thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
- Thân là Đại trưởng lão hộ tộc Huyền Vũ Hoàng tộc, ta chỉ dựa theo tộc quy mà làm việc.
Huyền Phạt nói.
- Nếu đã như vậy thì cứ dựa theo tộc quy mà tới.
Tử Hiên lão tổ nheo mắt, nói:
- Lục Thiếu Du này có không ít quan hệ với Huyền Thiên Yêu Tôn của Huyền Thiên môn khi trước. Ta nhớ Huyền Thiên Yêu Tôn hơn bảy ngàn năm trước đã giao thủ với một lão gia hỏa trong Huyền Vũ Hoàng tộc các ngươi. Chuyện này cũng không xảy ra bao lâu. Dựa theo tộc quy của Huyền Vũ Hoàng tộc các ngươi, chỉ cần Lục Thiếu Du này có thể chiến thắng người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Huyền Vũ Hoàng tộc các ngươi thì Huyền Vũ Hoàng tộc các ngươi sẽ không truy cứu có đúng không? Chuyện này cứ giải quyết như vậy đi.
- Cái này....
Chúng trưởng lão nghe vậy tức thì biến sắc, hơn bảy ngàn năm trước, chuyện của Huyền Thiên Yêu Tôn kia phần đông trưởng lão đều biết rõ. Nhưng mà thực lực vừa rồi của Lục Thiếu Du mọi người cũng đã biết, ngay cả Huyền Tích trưởng lão cũng không phải là đối thủ của người này. Người mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi của Huyền Vũ Hoàng tộc cũng chỉ có Huyền Kình vương tử và Huyền Doanh công chúa mà thôi.
Thực lực của hai người Huyền Kình vương tử và Huyền Doanh công chúa trong tộc cũng vô cùng cường hãn, nhưng mà thực lực chỉnh thể vẫn kém hơn Huyền Tích trưởng lão. Thậm chí, trừ ảnh hưởng của Yêu Hoàng khí trên người ra, thực lực của Huyền Tích trưởng lão còn mạnh hơn một chút. Nếu như để cho Lục Thiếu Du chiến một trận với Huyền Kình vương tử và Huyền Doanh công chúa, sợ rằng Lục Thiếu Du kia sẽ thắng chắc.
- Tộc quy quả thực có quy định như vậy, vậy thì hãy để Huyền Doanh chiến cùng Lục Thiếu Du một trận đi.
Huyền Cốt nhìn Đại trưởng lão rồi hỏi:
- Đại trưởng lão, ý của người thế nào?
- Nếu như tộc trưởng đã đồng ý đương nhiên ta sẽ không có ý kiến. Nhưng mà Huyền Doanh cùng Huyền Kình không bao lâu nữa sẽ tham gia đại hội của bổn tộc, thật sự không thể ra tay.
Huyền Phạt khẽ gật đầu với Huyền Cốt, lại nói:
- Cho nên mời nhân loại này ở lại Huyền Vũ nhất tộc, đợi sau khi đại hội của bổn tộc chấm dứt, khi đó hắn sẽ giao thủ với Huyền Kình và Huyền Doanh.
- Huyền Phạt, ngươi làm vậy là có ý gì?
Tử Hiên lão tổ trầm giọng nói:
- Tử Hiên, ngươi dừng lại đi. Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi. Đây chính là địa bàn của Huyền Vũ Hoàng tộc. Nếu không nể mặt ngươi có quen biết với mấy vị lão nhân trong tộc, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể uy hiếp được Huyền Vũ Hoàng tộc sao? Một mình ngươi đi đương nhiên không có mấy người có thể ngăn được ngươi. Nhưng mà ngươi cảm thấy mình có thể mang theo tất cả mọi người rời khỏi đây sao? Cho dù mang đi, toàn bộ Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc các ngươi có thể rời khỏi Tổ Yêu Lâm sao?
Huyền Phạt trầm giọng nói.
Sắc mặt Tử Hiên lão tổ biến hóa, không nói gì thêm. Có một ít chuyện ngay cả bản thân hắn cũng phải cố kỵ.
*****
Huyền Phạt nói với Tử Hiên lão tổ xong, không để ý tới Tử Hiên lão tổ mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Long, rồi Huyền Vũ nói:
- Tam hoàng, ngươi nhất định che chở cho đầu nghiệt súc này sao?
- Đại trưởng lão, Huyền Vũ Hoàng tộc có thể không thừa nhận nó. Thế nhưng nó là huyết mạch của nhị ca, đương nhiên cũng là cháu của ta. Vì vậy ta nhất định phải bảo vệ nó.
Huyền Vũ quay đầu nhìn về phía Tiểu Long sau lưng, trường bào run lên, khí thế trên người tràn ra, nhìn thẳng về phía đại trưởng lão.
- Ngươi nói, ngươi là....
Ngược lại, toàn thân Tiểu Long run lên, lập tức nhìn qua Huyền Vũ rồi nói.
- Tiểu gia hỏa, cha con là nhị ca của ta. Ta chính là Tam hoàng thúc của con. Yên tâm đi, người khác không nhận con, thế nhưng Tam hoàng thúc sẽ nhận con. Ta đã đồng ý với cha con, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ con. Cho nên ngày hôm nay có Tam hoàng thúc con ở đây, con sẽ bình yên vô sự. Trừ phi ta chết.
Huyền Vũ nhìn Tiểu Long, ngẩng đầu nhìn qua không trung, thanh âm chắc nịch.
- Tam hoàng...
Nhìn qua Huyền Vũ, ánh mắt tràn ngập hàn ý của Tiểu Long chuyển thành ấm áp, thế nhưng ánh mắt lập tức trầm xuống nói:
- Cha con đâu rồi? Con muốn gặp cha con.
- Cha con bởi vì một chút chuyện cho nên tạm thời con không thể gặp được.
Huyền Vũ nói.
- Không được, hôm nay con muốn gặp cha.
Tiểu Long dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua không trung nói:
- Ngày hôm nay ai dám ngăn cản ta ta sẽ cho kẻ đó đẹp mặt. Ta sẽ cho đám rùa đen các ngươi hối hận.
- Nghiệt súc.
Huyền Phạt trầm giọng nói với Tiểu Long, lại nhìn Huyền Vũ:
- Tam hoàng, ngươi thực sự muốn bảo vệ đầu nghiệt súc này sao?
- Ta đã đáp ứng với nhị ca, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ tiểu gia hỏa này.
Huyền Vũ nói.
- Tộc trưởng, Tam hoàng vi phạm tộc quy, mong tộc trưởng định đoạt.
Huyền Phạt quay đầu nói với Huyền Cốt.
- Tam đệ, Tiểu Long giao cho Đại trưởng lão đi, đến lúc đó đợi trưởng lão hội rồi mới quyết định tiếp.
Trong mắt Huyền Cốt hiện lên tia khác thường mà người khác không nhìn thấy, hắn nhìn Huyền Vũ rồi nói.
- Không được. Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không đừng ai mong động tới một sợi lông của hắn. Chuyện ta đã đáp ứng với nhị ca, ta nhất định phải làm được.
Trường bào màu đen trên người Huyền Vũ tung bay, nhìn Huyền Cốt nói:
- Đại ca, có thể huynh không thèm để ý tới tình huynh đệ, thế nhưng đệ lại không làm được như vậy.
Nghe vậy, ánh mắt Huyền Cốt khẽ đổi, cơ mặt run rẩy một chút, nhìn qua Huyền Phạt rồi nói:
- Vậy thì mời Đại trưởng lão bắt Huyền Vũ giao cho trưởng lão đoàn định đoạt.
- Ha ha. Đại ca, không ngờ huynh lại tuyệt tình như vậy. Sao không tự tay bắt đệ?
Huyền Vũ cười to, tiếng cười tràn ngập sự bất đắc dĩ. Yêu nguyên quanh thân bắt đầu tràn ra.
Huyền Doanh nhìn về phía phụ thân, nhìn thấy ánh mắt phụ thân không có chút biến hóa, muốn nói cũng không nói nên lời. Nhưng thân hình lại tới gần phụ thân hơn một chút.
- Tam hoàng, thúc thủ chịu trói đi. Bây giờ ngươi khó có thể chống lại được ta.
Huyền Phạt lăng không mà đứng, mắt nhìn Huyền Vũ nói.
- Tam hoàng.
Nhị trưởng lão cùng các trưởng lão tiến lên, ánh mắt không khỏi biến hóa.
- Nhị trưởng lão, các ngươi lui ra. Việc này không liên quan tới các ngươi.
Huyền Vũ phất tay, bước đạp không trung thâp giọng quát.
- Tam hoàng của Huyền Vũ Hoàng tộc há có thể bó tay chịu trói?
- Thân là hoàng tử, ngoan cố không chịu thay đổi.
Huyền Phạt quát nhẹ một tiếng, yêu nguyên lăng không ngưng tụ thành trảo ấn đnáh về phía Huyền Vũ.
- Đều là huyết mạch trong tộc, cần gì phải tuyệt tình như vậy?
Trong mắt Huyền Vũ tràn ngập sự bất đắc dĩ nhìn trảo ấn đang đánh tới. Một đạo quyền ấn được ngưng tụ. Quyền ấn đánh ra, không gina run rẩy, không gian trước quyền ấn bị nghiền nát.
Phanh Phanh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi hai đạo công kích va chạm, thân ảnh nhanh như thiểm điện rồi hóa thành từng đạo tàn ảnh giao thủ hơn chục chiêu. Trong sát na, công kích va chạm, thanh âm trầm thấp, bạo liệt vang vọng, kình khí khuếch tán trong không trung.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú lên không trung, thực lực của hai người đang giao thủ đều tới tình trạng khủng bố. Ngay cả một tia năng lượng cũng không lãng phí. Thế nhưng cho dù là ai thì cũng có thể cảm giác được, hai người đang giao thủ trên không trung đều vô cùng hung hiểm. Sợ rằng ngay cả chúng cường giả có mặt ở đây cũng không có mấy người có thể chen ngang vào. Thực lực của hai người kia đều tới tình trạng đỉnh phong.
Tử Hiên lão tổ cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt lạnh nhạt quét qua, trong mắt hiện lên sự chấn động rất nhỏ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cũng luôn nhìn lên không trung. Tu vi của Huyền Vũ Lục Thiếu Du đã sớm biết rõ, thế nhưng xem ra thực lực của Đại trưởng lão Huyền Phạt kia còn trên Huyền Vũ một chút.
- Cường giả như mây a.
Lục Thiếu Du thầm than một tiếng. Chỉ bằng những người trước mặt này thì thực lực của Huyền Vũ nhất tộc không phải là thứ mà Tam tông Tứ môn có thể so sánh. Huyền Cốt, Huyền Vũ, còn có Đại trưởng lão đều cường hãn vô cùng. Mặt khác còn có Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, tu vi của mấy người này tuyệt đối cường hãn.
Mà ngay cả Huyền Tích kia, tuy rằng bị hắn đánh bại, thế nhưng thực lực đặt ở cả đại lục cũng tuyệt đối là một cường giả. Lục Thiếu Du hiểu rõ, hắn có thể đánh bại Huyền Tích đã là chiếm không ít tiên cơ rồi.
Đầu tiên lực phòng ngự của hắn tuyệt đối không dưới Huyền Tích. Quan trọng nhất chính là bởi vì hắn có kim đao màu vàng cho nên không sợ công kích thiên phú của Huyền Vũ nhất tộc và không bị Yêu Hoàng khí ảnh hưởng. Nếu như không có kim đao màu vàng, hắn tuyệt đối không thể làm gì Huyền Tích. Tuy rằng có bất diệt huyền thể chống lại công kích, thế nhưng có lẽ không thể chống lại công kích thiên phú quỷ dị Huyền Vũ nộ của Huyền Vũ nhất tộc kia.
Cho nên Lục Thiếu Du hiểu rõ, Huyền Tích tuyệt đối không phải thua vì thực lực yếu hơn hắn mà là hắn chiếm không ít tiện nghi. Thực lực của Huyền Tích trong đám cường giả có mặt ở đây cũng thuộc hàng cao cấp, nếu như ném ra bên ngoài đại lục chính là cường giả khủng bố.
Phanh.
Trong lúc Lục Thiếu Du suy tư, sau khi không trung run rẩy, công kích của Huyền Vũ và Huyền Phạt va chạm với nhau, tiếng nổ mạnh vang lên. Năng lượng trên không trung trong nháy mắt khuếch tán.
Khục khục.
Cơ hồ cùng lúc, thân thể Huyền Vũ bị đẩy lùi. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Tam hoàng thúc, người không sao chứ?
Tiểu Long do dự một chút, thân ảnh lóe lên rồi xuất hiện bên người Huyền Vũ.
- Con gọi ta là gì?
Huyền Vũ sững sờ, dùng ống tay áo lau vết máu nơi khóe miệng rồi hỏi Tiểu Long.
- Tam hoàng thúc.
Tiểu Long nhìn Huyền Vũ rồi nói. Lúc này nó cũng nhìn ra, Tam thúc đang dốc sức liều mạng bảo vệ bản thân mình. Trong lòng nó tuy rằng tràn ngập sự oán hận với Huyền Vũ nhất tộc, thế nhưng vị Tam hoàng thúc này lại khiến cho trong lòng nó cảm thấy ấm áp.
← Ch. 1637 | Ch. 1639 → |